CHƯƠNG 29

Yêu, yêu nhau?

Quý Gia Hoành há hốc mồm kinh ngạc nhìn Vương Hạo.

Cho dù là Quý Gia Hoành, lúc thân thiết với vài tiểu minh tinh cũng biết lái xe đi hóng gió, lúc hẹn hò ăn cơm dưới ánh nến, mua vài món quà mua hoa dưới ánh trăng anh anh em em, nói những lời tán tỉnh buồn nôn chết người không đền mạng.

Mấy hôm nay, buổi tối, Vương Hạo lái mô tô dạ hắc phong cao chạy đến cửa khách sạn. Quý Gia Hoành sợ người bắt gặp, thấp tha thấp thỏm lén lút mở cửa cho hắn vào, Vương Hạo vừa cởi đồ vừa kể hôm nay lên lớp vài tiểu tử thối lại nghịch ngợm quấy rối đủ chuyện loạn thất bát tao khác nhau, cứ vậy mà nói, nói xong cũng cởi xong, cởi xong cũng nên làm chuyện cần làm.

Làm xong rồi, Vương Hạo ngủ một giấc ngắn. Trời tờ mờ sáng, Quý Gia Hoành nhìn qua cửa sổ phòng ai oán dõi theo chiếc mô tô tàn Vương Hạo lái đến một đường “brừ brừ brừ brừ” trở về dạy đám trẻ.

Quan hệ này, bảo là bạn tình cũng xem như thân thiết rồi!

Quý Gia Hoành lúc này thật sự cảm thấy Vương Hạo còn vô sỉ hơn cả mình, nếu có người không oán không hối tận tụy để mình làm hết lần này đến lần khác như vậy, mình ít nhất cũng biết nói vài câu ngọt ngào tình cảm, tặng một lọ nước hoa Pháp cao cấp hay cà vạt gì đó.

Mỗi ngày nửa đêm canh ba lái mô tô tàn chạy đến gõ cửa, vậy mà xem như đang yêu nhau sao?

Nhưng, nghe được chữ yêu từ miệng Vương Hạo. Quý Gia Hoành trong lòng lại rất vui vẻ.

Vương Hạo nhưng không biết khúc mắc nội tâm của Quý Gia Hoành, ngày đó Quý Gia Hoành tỏ tình với hắn, hắn nghe xong rất thỏa mãn sau đó liền thượng người ta, rồi sau nữa thuận lý thành chương cho rằng hai người đang yêu nhau.

Bất quá Vương Hạo không có kinh nghiệm yêu đương với nam nhân, tuy rằng ban nhạc có người bạn thích nam nhân, nhưng hắn tùy tiện cho qua, đối với loại đàn ông xun xoe nũng nịu dính sát bên cạnh Lưu Huy luôn luôn không quen được. Trương Tiểu Dã sau này ngược lại khiến người yêu thích, nhưng hắn cùng Quý Gia Hoành hoàn toàn không cùng một loại hình, nếu như buổi biểu diễn tạm biệt ngày đó Quý Gia Hoành âu phục giày da đứng dưới sân khấu vẫy tay vành mắt đỏ ửng gọi lớn “Vương Hạo ta yêu ngươi” không chừng mình sẽ thi ngược đập vỡ đàn ghita nhào xuống đánh hắn một trận ngay tại chỗ. [lại muốn ngược em nó =))))]

Vương Hạo thấy cảm giác hiện tại rất tốt, mỗi ngày chuẩn bị dạy xong, mượn mô tô bạn cùng phòng chạy nửa giờ đồng hồ đến khách sạn trong thành phố tìm Quý Gia Hoành, vừa nói chuyện vun đắp tình cảm vừa tiến hành giao lưu thể xác, mệt tuy có chút mệt, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tương đối hài lòng.

Mệt chút cũng không là gì, dù sao hai người con trai yêu nhau không giống một nam một nữ yêu nhau.

Trong đoàn phim tin tức bát quái truyền đi rất nhanh, quần chúng đối với thân phận thật sự của thầy giáo tình nguyện thần bí có thể đối với Quý Gia Hoành gọi đến bảo đi tiến thành suy đoán không phụ trọng trách.

Tin đồn càng lan càng nhanh kết quả lúc Vương Hạo lại đến thăm Quý Gia Hoành, tất cả nhân viên đều dùng ánh mắt tôn kính hồi đáp Vương Hạo.

“Anh Vương, đến rồi?” Tạp vụ đang dọn đạo cụ đi qua chào.

“Anh Vương, xin chào.” Hóa trang cung kính chào hỏi.

“Ôi,” Quay phim phóng khoáng vẫy tay, “Anh Vương hôm nay cũng đến.”

“Anh…” Nữ diễn viên lời được nửa đường bị ánh mắt Vương Hạo dọa lui.

“…” Vương Hạo nói với Quý Gia Hoành, “Người trong đoàn phim các ngươi thật khách sáo.”

Đang giờ ăn trưa, Quý Gia Hoành bưng hộp cơm cùng Vương Hạo ngồi sau lưng xe đoàn phim.

Người xung quanh rất thức thời bỏ đi, một lát sau chỉ còn lại hai người bọn họ.

Quý Gia Hoành một bên trừng mắt, cái đầu bám víu ở cửa xe len lén nhìn trộm bên này nhanh chóng biến mất.

Vài cái đầu bên kia vừa biến mất, lại có người ló đầu ra, hì hì cười hỏi: “Anh Vương đây là đang thăm đoàn phim sao?”

Gương mặt rất đẹp, Vương Hạo nhận ra, vốn từng gặp trong nhà Quý Gia Hoành, lại thường lên TV, một tiểu minh tinh rất nổi tiếng, ngay cả Tiểu Mai cũng là fan của hắn.

Nhưng lại nghe người trong đoàn phim nói, hắn dường như có quan hệ đặc biệt với Quý Gia Hoành.

Vương Hạo bỗng nghĩ, khắp nơi đều là nhân tình của Quý Gia Hoành.

“Cậu ấy là nghệ sĩ dưới quyền ta.” Quý Gia Hoành vội giải thích với Vương Hạo, “Nam diễn viên chính của bộ phim này.”

“Phải.” Thái Minh Minh nhìn hai người, cong mắt cười: “Lúc tôi chưa nổi tiếng Quý tiên sinh cũng rất quan tâm tôi.”

Vài cái đầu nghe trộm lại mọc ra nhìn về phía này.

“Cũng không thể coi là quan tâm gì.” Quý Gia Hoành ha ha biện giải, “Chỉ là ăn vài bữa cơm, quan tâm người mời, nên làm, nên làm.”

“Còn tặng tôi vài bộ quần áo, bằng không lên quảng cáo tôi cũng không biết nên làm sao giờ.”

Quý Gia Hoành lau mồ hôi trên trán, gượng cười nói: “Đó là nhìn cậu có tiềm năng, bây giờ cậu nổi tiếng, tôi cũng thơm lây.”

“Quý tiên sinh anh thật tốt.” Thái Minh Minh mỉm cười vẫy tay, “Không làm phiền hai người nữa.”

Vẫn còn người nhướn cổ lén nhìn.

Thái Minh Minh gọi một câu: “Mọi người, làm việc thôi.” Sau đó dẫn bọn họ đi.

Vương Hạo sắc mặt rất khó coi.

Quý Gia Hoành rất chột dạ, tuy rằng Thái Minh Minh hắn còn chưa kịp đắc thủ, nhưng lúc trước cũng từng anh anh em em mờ ám rất lâu.

Có loại cảm giác bị bắt gian khó hiểu.

Vương Hạo vẫn im lặng, không biết đang nghĩ gì. Quý Gia Hoành càng thấy bất an, chầm chậm dịch sang bên cạnh.

Vương Hạo nghĩ xong rồi, ngẩng đầu nói: “Buổi tối… Ngươi chạy xa như vậy làm gì?”

Quý Gia Hoành nói: “Ngồi gần nóng lắm.”

Vương Hạo nói: “Ngươi lại đây.”

Quý Gia Hoành ôm mặt nhích lại: “Ngươi đừng đánh mặt, lát nữa còn phải làm việc.”

Vương Hạo buồn cười: “Ai muốn đánh ngươi.”

Quý Gia Hoành buông tay: “A?”

Vương Hạo nhìn vẻ mặt kia của hắn thực sự rất khả ái, xung quanh yên lặng, sáp lại hôn một cái. Tâm tình sau đó tốt lên rất nhiều: “Ta về lên lớp trước, buổi tối tìm ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play