CHƯƠNG 28
Quý Gia Hoành sau khi xuất viện, cuộc sống khôi phục bình thường, nhưng trong bình thường lại có điểm không bình thường.
“Anh có cảm thấy Quý Gia Hoành gần đây có chỗ nào khác khác không?” Cô thư ký trường quay hỏi.
“Có gì lạ đâu,” Nhân viên kỹ thuật ánh sáng hất hàm, “Nữ chính hôm nay phạm lỗi ba lần, bạn diễn Thái Minh Minh còn chưa nói gì, hắn đã mắng người ta một trận, còn đi cáo trạng với đạo diễn.”
“Không nói chuyện này, nữ chính đó không phải do hắn đề cử sao?” Quản lý công đoạn cũng bon chen, “Đêm qua nữ chính đến phòng Quý Gia Hoành tìm hắn, kết quả bị Quý Gia Hoành chặn ngoài cửa không cho vào.”
“Không cho vào?” Nhân viên ánh sáng mờ ám hỏi, “Thái Minh Minh ở bên trong?”
“Bên trong có người, bất quá không phải Thái Minh Minh.” Trợ lý Thái Minh Minh thấp giọng, thần bí nói, “Tối qua phải nói là rất đặc sắc. Quý Gia Hoành mở cửa thấy nữ chính, liền hết hồn đến sắc mặt trắng bệch, nói vài câu liền muốn đóng cửa, nữ chính kia chặn cửa nũng nịu không cho hắn đóng. Sau đó trong phòng có người không biết nói gì, các người không thấy được biểu tình của Quý Gia Hoành lúc đó đâu, sắp khóc luôn, kiên quyết đẩy nữ chính kia rồi đóng sầm cửa lại…”
“Xùy! Đi ra đi ra.”
Quần chúng bát quái vốn ngóng dài cổ lập tức giải tán, nháy mắt khôi phục lại trạng thái công việc nghiêm túc chăm chỉ.
“Các người rảnh rỗi quá nhỉ!” Quý Gia Hoành đeo cặp kính mới, liếc tà một lượt đảng bát quái, tay chắp sau lưng thong thả đi qua.
Đợi Quý Gia Hoành đi rồi, quần chúng tách ra lại theo thói quen sáp lại.
“Sao hôm nay hắn đi chậm quá vậy?”
“Còn vịn thắt lưng, …”
“Kệ hắn đi, này, sau đó thế nào?”
Quý Gia Hoành biết đám người kia tụ tập một chỗ sẽ không bàn chuyện tốt gì, nhưng lúc này toàn thân đều đau, cũng không quan tâm nhiều như thế.
“Quý tiên sinh, sắc mặt anh không tốt lắm, có cần nghỉ ngơi chút không?” Thái Minh Minh đúng lúc nhàn hạ hỏi, “Em thấy anh đứng lên thì tốt hơn.”
Quý Gia Hoành nhìn chiếc ghế cứng chắc kia, khổ mà khó nói: “Không sao, tôi không mệt.” Sau đó chậm chạp đi chỗ khác.
Nữ chính là người mới, không có căn bản gì, lần đầu đóng phim vốn rất khẩn trương, bị Quý Gia Hoành giáo huấn như vậy, cả lời thoại cũng nói không đúng, bị đạo diễn hung hăng mắng một trận, mắt đỏ hoe đứng khóc một bên.
Khóc đi, đáng đời! Quý Gia Hoành đỡ thắt lưng đi tới chỗ không người, ai kêu cô không việc gì làm lại chạy đến phòng tôi, tội cô chịu còn không bằng nửa tôi.
Gian nan đi đến nơi có vẻ vắng lại không khiến người chú ý, Quý Gia Hoành tìm một bãi cỏ khá dày, nghiêng người cẩn thận ngồi xuống.
Toàn bộ động tác phi thường gian nan, cho dù ngồi cái mông vẫn rất đau.
Vất vả cắn răng ngồi ổn, Quý Gia Hoành lại cảm giác có ánh mắt của người khác, quay đầu nhìn, một bé gái khoảng tám chín tuổi đang đứng bên cạnh.
Bé gái da hơi ngăm đen, gò má hây hây đỏ hồng, hai tay để sau lưng ngượng ngùng nhìn Quý Gia Hoành, thấy Quý Gia Hoành nhìn mình, lại cúi đầu len lén nhìn hắn qua khóe mắt, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn.
Không biết từ đâu chạy tới, Quý Gia Hoành không có hứng để ý nó, quay đầu nhìn tình hình quay phim của đoàn phim đằng xa.
Cô bé đợi Quý Gia Hoành trò chuyện với mình, đôi mắt lúng liếng đợi nửa ngày nhưng chỉ thấy Quý Gia Hoành nhích qua dịch lại tìm một tư thế thoải mái để ngồi, vì vậy lấy hết can đảm dùng nội dung quan tâm nhất mà mình nghĩ ra được, nói: “Chú ơi, mông chú đau sao?”
Quý Gia Hoành giả vờ nửa ngày vốn nghĩ không ai nhìn ra, lúc này bị một đứa bé chọt trúng chân tướng, thẹn quá hóa giận đứng dậy, quát đằng xa kia: “Người nào đó, các người làm ăn kiểu gì vậy, hiện trường quay phim có thể tùy tiện để trẻ con chạy vào sao, làm loạn thì sao đây!”
Hai thanh niên tạp vụ từ đằng xa chạy lại, một người dụ bé gái đi ra chỗ khác, một người cúi đầu xin lỗi Quý Gia Hoành: “Anh Quý đừng nóng giận, nơi này cách chỗ quay phim khá xa, nó cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
“Lần này chạy đến đây, lần sau ai biết được có chạy vào trong không?” Quý Gia Hoành nói, “Trẻ con vùng núi đều chạy vào trong, thì còn ra thể thống gì nữa!”
Cô bé bị kéo ra ngoài quay đầu lại, vừa nghiêm túc vừa ủy khuất nói: “Cháu là Sa Sa, không phải trẻ con vùng núi.”
Quý Gia Hoành mặc kệ nó.
Cô bé bị đả kích, hốc mắt đỏ đỏ, ngân ngấn nước mắt nhìn Quý Gia Hoành.
Hai thanh niên tạp vụ liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ dỗ cô bé ra ngoài, đột nhiên có người hô: “Ồ, đây không phải giáo viên trong thôn sao.”
Quý Gia Hoành quay đầu, thấy Vương Hạo và Tiểu Mai cùng đi về hướng này, Vương Hạo từ xa gọi: “Cao Sa Sa! Em lại chạy lung tung rồi!”
Cô bé gọi một tiếng “Cô!”, liền nhào vào lòng Tiểu Mai mà khóc.
“Sao thế.” Tiểu Mai vừa lau nước mắt vừa hỏi.
Cô bé ôm mặt không đáp, có người lại sợ thiên hạ không loạn quăng thêm một câu: “Chính là bị Quý tiên sinh mắng một câu.”
Vương Hạo nói: “Con mẹ nó Quý Gia Hoành ngươi mắng một câu nữa cho ta coi!”
Hai người tạp vụ sững sờ tại chỗ.
Quý Gia Hoành làm như không nghe, đẩy gọng kính đi qua.
Vương Hạo lại nói: “Quý Gia Hoành ngươi quay lại cho ta!”
Quý Gia Hoành lại đẩy kính, mặt không đổi sắc quay lại.
Hai người tạp vụ dùng ánh mắt sùng bái không thể tin được nhìn Vương Hạo.
“Còn định làm gì ở đây!” Quý Gia Hoành quát hai người tạp vụ, “Hết việc rồi thì về đi!”
“Tôi còn tiết, tôi về trước.” Tiểu Mai nói với Vương Hạo.
“Cô về đi.”
Quý Gia Hoành trong lòng tức giận. Gian! Phu! Dâm! Phụ!
Vương Hạo nhìn hắn: “Tư thế ngươi đi sao lại quái đản thế?”
Quý Gia Hoành rất uất ức: “Còn không phải tại ngươi hôm qua….”
Vương Hạo liếc mắt nhìn nữ chính đang quay phim đằng xa, giọng nói còn mang theo điểm tức giận: “Ngươi nghĩ ngươi thiệt thòi chắc?”
“Không phải…” Quý Gia Hoành càng uất ức, “Thì ngươi cũng không thể mới gì đó đã đánh mông ta, đánh xong còn gì đó, bây giờ cả ngồi cũng không ngồi được…”
“Được rồi được rồi.” Vương Hạo hất tay, nói, “Ngươi trước đây là người thế nào ta cũng rất rõ, bây giờ đã nói chuyện yêu đương với ngươi ta sẽ không tính toán, sau này ngươi đừng gieo rắc rối cho ta nữa.”
“Hả…” Quý Gia Hoành sửng sốt, “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Gì mà nói gì?” Vương Hạo quay mặt nhìn hắn, bộ mặt cư nhiên còn kinh ngạc hơn cả hắn, “Chúng ta không phải đang yêu nhau sao?”
♦♦♦