“A… Đau quá! Tư tế, tư tế, xin, xin hỏi Lị Lị làm sai … Làm sai chuyện gì ạ? Khiến cho ngài, ngài đối xử như vậy, đối xử với ta như vậy?” Nàng lấy thân phận một thiếu nữ không có năng lực phản kháng để trả lời.

“Ngươi nếu không mau nói ra là ai phái ngươi tới, đừng trách ta đánh cho ngươi hồn bay phách tán!” Lúc đánh trúng nàng, Tịch Ân phát hiện trong cơ thể nàng có rất nhiều tà khí.

“Ta, ta thực sự không biết… Ngài đang nói cái gì, ta… Ta là thị nữ tiến cung làm việc, là một quân gia tìm ta tới…” Tha nói ngắt quãng, dường như là rất thống khổ, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán càng tăng thêm sức thuyết phục trong lời nói của nàng.

“Nếu như thế, vì sao trên người của ngươi lại toát ra tà khí? Nói! Ngươi có phải là người bên cạnh tà ma nữ Lộ hay không?”

Chàng coi sự xuất hiện của nàng là do mưu kế của tà ma nữ Lộ.

“Ai… Ai là tà ma nữ Lộ? Ta, ta hoàn toàn không biết nàng.” Đáng chết! Vậy mà lại bị hắn đoán trúng, may mà hắn không biết được nàng chính là tà ma nữ Lộ, nếu không xuất chiêu vừa rồi chắc chắn là sẽ nặng hơn, ác hơn, tuyệt đối không tha cho tính mạng của nàng.

“Nếu ngươi không phải là người của nàng, thì tại sao trên người ngươi lại có tà khí giống như nàng ta?” Càng nhiều khí lực ngưng tụ lại trong lòng bàn tay chàng.

“Ta… Ta không hiểu được, mong ngài tin ta…” Nàng lắc đầu, có chết cũng không thừa nhận, chẳng qua nàng đã đề phòng, phòng bị Tịch Ân ra tay mạnh, nếu như không thể tiếp tục dấu diếm, thì nàng sẽ đánh cùng hắn.

“Không hiểu được?” Có khả năng này sao? Tịch Ân nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng.

“Đúng vậy! Ta, ta thực sự không biết ngài… ngài đang nói cái gì, nếu như. Nếu như ngài không thích ta nhìn lén ngài, sau này ta sẽ không nhìn… xin ngài đừng … đừng đánh ta nữa…” Nàng nói khiêm tốn không ngớt, hoàn toàn không hợp tính tình của nàng.

Nghe lời nàng cầu xin, hơn nữa bộ dáng thương cảm như vậy, Tịch Ân thực sự không muốn tiếp tục hoài nghi nàng, nhưng chàng vẫn phải biết thân thế và động cơ xuất hiện của nàng, và điều quan trọng là, sao trên người nàng lại có tà khí tà ma pháp.

“Nhìn lén ta? Ngươi vì sao phải nhìn lén ta?” Chàng luôn luôn ít quan tâm tới nữ nhân, cũng không hề biết có rất nhiều nữ nhân yêu quý chàng.

“Ta… Ta…” Nàng xấu hổ nói không ra lời, mặt đỏ lên.

“Nói mau.” Chàng rất muốn hiểu mục đích của nàng, sẽ không phải là muốn âm thầm gây bất lợi với vương quốc Á La Tư chứ.

“Tại ta, trong lòng ta, ngài, ngài giống như là… giống như là thiên thần, cho nên ta rất, rất thích làm việc nhiều… để (để có thể ngắm chàng, ôi tềnh yêu của ta, hí hí)

Nhìn lén, nhìn lén ngài…”Nàng dũng cảm nói ra tình cảm yêu thích với hắn, xem hắn sẽ đối phó như thế nào.

Lời của nàng vừa nói xong, cả người Tịch Ân sửng sốt, chàng chưa bao giờ nghe nữ tử biểu lộ tâm ý với chàng, nhưng trái tim chàng không hề bởi vậy mà nhảy nhót vui mừng, chàng hiểu rõ ràng thân phận và trách nhiệm của mình.

“Nếu thời gian ngươi lén nhìn ta mà đi làm việc bề trên giao phó, chắc chắn là ngươi sẽ rất tốt.” Chàng không muốn nàng tiếp tục lãng phí thời gian với mình, nghiêm khắc sửa chữa nàng.

“Thế nhưng… Thế nhưng ta muốn, muốn nhìn lén ngài… Ta, ta không thể khống chế được… trái tim của ta…!”

Tha cắn môi dưới, liếc mắt lén dò xét hắn.

Tịch Ân cau mày nhìn nàng đau khổ, cảm thấy nàng rất kỳ quái, nàng chắc đã biết thân phận của chàng, sao còn có thể nảy sinh tình cảm với chàng?

“Ngươi đã quên ta là tư tế sao?” Chàng sẽ không đáp lại bất kì cái gì với nàng, như vậy mà nàng cũng không hề để ý sao?

“Ta, ta chưa! Ta… Ta không dám quên, nhưng, nhưng… Nhưng ta sẽ không sinh vọng tưởng với ngài, ta biết.”

Nàng nói vô cùng ủy khuất, giống như là bị hắn ức hiếp.

“Được rồi, bây giờ điều ta quan tâm nhất là tại sao trên người ngươi lại có cỗ tà khí, ngươi còn chưa có trả lời ta.” Chàng không muốn hao tổn tinh thần suy nghĩ vấn đề nàng có thích chàng hay không, đợi thời gian sau này, nàng sẽ không cảm thấy hứng thú nữa, cũng sẽ thấy bản thân ngốc nghếch, sau đó tự động thay đổi mục tiêu, đi tìm nam nhân có thể yêu nàng.

“Tà khí? Ta, ta không biết trên người ta có… có tà khí, tư tế, ta… ta sẽ chết chứ? Cỗ tà khí kia, cỗ tà khí có thể hại ta hay không?” Nàng giống như vô cùng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, âm thanh như khóc, hỏi hắn.

“Ngươi sẽ không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi bỏ đi cỗ tà khí trên người.” Thấy bộ dáng sợ hãi của nàng, Tịch Ân đoán rằng nàng sẽ không phải là người bên cạnh tà ma nữ Lộ.

“Cảm ơn tư tế! Cảm ơn!” Nàng dập đầu cảm ơn, đồng thời khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.

So với dự đoán của nàng thì Tịch Ân dễ lừa hơn nhiều, vốn tưởng rằng tiếp cận hắn sẽ tốn không ít thời gian, không ngờ hắn lại xung phong nhận việc giải trừ tà khí trên người nàng, vừa hợp ý của nàng. Xem ra sau này muốn giết hắn không lo không tìm được cơ hội ra tay.

“Ngươi theo ta đến thần điện, về phần công việc của ngươi, ta sẽ phân cho những người khác đi làm.” Tịch Ân ý bảo nàng đứng dậy, không có thói quen được người khác coi là thiên thần để quì lễ.

“Vâng!” Lộ vô cùng cung kính đứng dậy, không dám mạo phạm chút nào, đi theo phía sau hắn, đi tới trước thần điện.

Tịch ân lo lắng đến chuyện nàng không có pháp thuật, nên không nháy mắt đi về thần điện, đành đi bộ trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play