Dùng tên giả là Lị Lị, Lộ thuận lợi thực hiện theo ý định của mình, cố ý cười khúc khích hai tiếng, một tay còn thẹn thùng xấu hổ cầm lấy mấy lọc tóc vàng xơ xác thiếu ánh sáng vẩy vẩy trước ngực.

“Lúc trước ngươi tiến cung, nhất định chưa gặp qua Phạm Tước gia, ta nói cho ngươi, Phạm Tước gia xưa nay xưng danh là chiến thần, trong cung hắn cũng nổi tiếng là tình nhân tốt, có tin đồn rằng rất nhiều nữ nhân thương hắn đã lập lời thề không phải hắn thì lấy chồng đấy!” Thị nữ vui mừng kể về một nam tử nổi tiếng khác trong cung.

“Phạm Tước gia rất tuyệt, chẳng qua là có chút dối trá, cho nên ta thấy tư tế là tốt nhất.” Một thị nữ khác trung thành ủng hộ Tịch Ân.

“Ta… Ta… Bọn họ sẽ không, sẽ không coi trọng ta.” Lộ cố ý nhỏ giọng cúi đầu yếu ớt nói. Biểu hiện của nàng hoàn toàn phù hợp với bộ dáng của nàng, một người thị nữ không làm người khác chú ý, nhìn qua là biết chỉ là người thường.

“Điều đó là đương nhiên!” Hai thị nữ trăm miệng một lời cười nhạo sự mù quáng của nàng, đúng là một thôn nữ tiến cung, đến nói chuyện cũng ngu xuẩn.

“Trông ngươi xấu xí như con vịt, ngay cả thị vệ bình thường cũng thấy chướng mắt, ta thực sự không hiểu được ngươi là làm sao tiến cung được.” Một cô gái xấu xí như thế nhẽ ra phải bị loại từ vòng sơ tuyển, nhất định là người tuyển chọn đang ngủ gà ngủ gật, mới có thể để Lị Lị trà trộn vào cung đây.

“Đúng vậy! Ta cũng muốn biết thực ra là ai tới nông thôn tìm ngươi mang tới, thật là buồn cười.” Lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cả người Lị Lị không phù hợp được điều kiện đầu tiên của thị nữ để tiến cung, chẳng lẽ là bởi vì xuất thân tốt đẹp của nàng sao?

Không! Không có khả năng, nàng không nghĩ ra là thiên kim tiểu thư nhà ai vụng về như Lị Lị.

“Ta… Ta cũng không biết vị quân gia kia, quân gia tên gọi là gì, hắn. Hắn nói ta… Phụ mẫu ta…

Vì ở nơi đó… con người thành thật lương thiện, còn nói trong cung, trong cung đang cần người, muốn ta cùng ngài đến hoàng cung giúp đỡ, thật ra, thật ra trước kia ta cũng, cũng không nghĩ muốn tiến, tiến cung …”

Nàng lắp bắp nói lại chuyện ngày xưa.

“Được rồi, được rồi, ta không muốn nghe nữa, nói chuyện cũng không rõ ràng, ai nghe mà hiểu được!” Thị nữ phất tay không muốn hai tai của mình chịu sự tra tấn, nàng nghĩ trước khi nàng nghe Lị Lị nói hết nguyên nhân, nàng sợ rằng sẽ không chống đỡ nổi ngã xuống đất.

“Chính là như vậy! Lần tới nói chuyện thông minh chút, nếu không sẽ khiến người khác chán ghét.”

Một thị nữ khác cũng không nhịn được cau mày, các nàng bề bộn nhiều việc, không có thời gian kể lí do.

“Vâng, vâng… Ta… Ta sẽ… Nỗ lực trau dồi.” Lộ cúi đầu thấp đến nỗi không thể thấp hơn, giả vờ hối lỗi.

“Chúng ta đi thôi! Còn có rất nhiều việc chờ chúng ta đi làm đấy!” Thị nữ thờ ơ nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, lôi một thị nữ khác cùng nhau rời đi.

“Ừ!” Thị nữ kia gật đầu, hai người hoàn toàn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian để ý tới Lị Lị.

Lộ bị bỏ lại phía sau nơi các nàng rời đi, vừa ngẩng đầu lên, nhẽ ra đôi mắt không hồn thì lại lóe ra đôi mắt thư thái, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Nàng không cho Mã Cơ cùng hành động với mình, là vì tránh khiến cho người bên ngoài nghi ngờ thân phận của các nàng, nàng bố trí cho Mã Cơ tới làm việc ở một chỗ khác trong cung, cũng không liên lạc với Mã Cơ, đương nhiên quyết không cho Mã Cơ đến tìm nàng, tránh cho có người sinh ra tò mò với các nàng, tiến tới điều tra.

Không để Mã Cơ bên người là đúng, nếu không nhìn thấy hai thị nữ không biết sống chết vừa rồi chế giễu nàng, nếu Mã Cơ ở đây, nhất định sẽ không nhịn được xúc động mà giáo huấn hai thị nữ kia, nhưng mục đích tiến cung của nàng là giết Tịch Ân, không có thể tùy tùy giết hai thị nữ đáng ghét kia như vậy, cho nên mới để các nàng cười nhạo, mà nàng không hề làm gi.

Tịch Ân đứng ở bên ngoài thần điện, đột nhiên chú ý đến một cỗ tà khí trong bụi hoa ở phương xa, hắn híp mắt lại cẩn thận quan sát, cỗ tà khí đó tuy không phải rõ ràng, nhưng cũng không nên tồn tại trong hoàng cung, lẽ nào có người trà trộn vào cung, muốn gây bất lợi cho Á Khác Tư sao?

Mặc kệ đối phương có mục đích gì, hắn đều phải tìm ra chân tướng! Tịch Ân nhanh chóng chuyển động trong nháy mắt đi tới nơi phát ra cỗ tà khí kia.

Hắn đột nhiên xuất hiện khiến Lộ lại càng hoảng sợ, nguy rồi! Nàng đánh giá thấp năng lực của Tịch Ân, nghĩ là đứng xa vậy sẽ không sẽ bị hắn phát hiện, không nghĩ hắn lại phát hiện ra.

Chẳng qua là bị hắn phát hiện cũng không thể hiện điều gì, nàng giả vờ không phát hiện ra hắn, dứt khoát sững sờ nhìn chằm chằm thần điện, đôi mắt dại ra.

“Ngươi là ai? Là ai phái ngươi tới?” Tịch Ân trầm giọng hỏi, quả nhiên không sai, tà khí đúng là do trên người nàng phát ra.

“A?” Lộ giả vờ kinh ngạc xoay người, hoảng hồn chưa định thần lại vỗ vỗ bộ ngực nhìn về phía hắn, trong phút chốc thấy khuôn mặt của hắn ở gần, lại cuống quít cúi đầu.

“Nói! Là ai phái ngươi tới?” Thấy nàng không trả lời, hơn nữa lại còn chột dạ gục đầu xuống, giọng nói của Tịch Ân càng thêm ác liệt, tay phải đã ngưng tụ luồng khí, chuẩn bị đánh nàng trước.

“Không, không ai… Phái ta đến.” Tiếng nàng như con muỗi, khẽ đến mức gần như làm cho người khác không nghe thấy.

“Nói dối!” Điều này làm cho Tịch Ân càng xác định nàng là gian tế, bàn tay phải lập tức không lưu tình hướng tới nàng đánh tới.

“A!” Lộ bị hắn đánh ngã xuống đất, đau kêu một tiếng, nhưng vẫn không hiện ra khuôn mặt thật. Nàng muốn gạt Tịch Ân, không thể vì đau đớn nho nhỏ mà bao nhiêu công sức đổ ra sông ra biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play