Bầu trời Thụy Sĩ thanh bình và mát dịu vào mùa hè, khiến người ta không ngừng yêu thích mà lui tới. Một ngày đẹp trời, Trịnh Bằng ở nước ngoài nhận lệnh của Tử Phong chuẩn bị quà thay anh cùng Thiên Ân đến dự sinh nhật của Khả Chiêu. Tử Phong cùng Thiên Ân phải giải quyết một số công việc quan trọng nên không thể sang chúc mừng Khả Chiêu. Nhưng thật ra là Khả Chiêu không muốn gặp họ thì đúng hơn. Tại thời điểm này Khả Chiêu cùng Y Ngân vừa chia tay, Khả Chiêu cũng ra đi trong âm thầm. Tử Phong cùng Thiên Ân không muốn làm Khả Chiêu khó xử nên nhờ Trịnh Bằng đi thay.
Trịnh Bằng nhớ lại vài năm trước, lúc đó anh mười bảy tuổi. Anh là con cả của người đàn ông mang tên Trịnh Bình. Gia tộc nhà họ Trịnh cũng có một quyền lực nhất định trong xã hội tại đất Hoa Kì. Tuy vậy, cũng bởi vì quyền lực mà xảy ra tranh chấp thường xuyên giữa những người anh em. Trịnh Bằng mặc dù là con cả nhưng cũng không được xem trọng, bởi vì mẹ anh đã mất từ sớm, ba anh tái hôn lấy một người phụ nữ khác còn sinh cho ông ta một nam một nữ. Hai đứa con này cực kì được cưng chiều, so sánh với tình thương nhỏ nhoi mà anh dành được thua kém rất xa. Trịnh Bằng cũng không quan tâm, bởi vì anh không có hứng thú với quyền lực nhà họ Trịnh nên sớm đã chuyển ra ngoài ở. Đáng tiếc chuyện anh không hứng thú không phải anh thừa nhận thì người ta sẽ tin. Một tin tức xấu của gia tộc bị truyền ra ngoài, anh bị người *** hại cha anh cư nhiên tin người khác không tin anh. Một quyết định kiên quyết chính thức đuổi anh ra ngoài. Cha anh bị người bày mưu đến bệnh tim tái phát qua đời. Mọi tội lỗi đều bị đổ lên đầu anh. Anh chỉ cười chấp nhận. Lòng người khó dò, anh sống ở ngoài còn bị người ám sát. Nói ra cũng biết là ai làm nhưng anh không có bằng chứng. Ngày anh bị truy cùng đuổi tận, bị thương xém chút mất mạng cũng may nhờ có Tử Phong cứu mạng. Anh nhớ lúc đó có một cô gái giúp hai thay băng, rửa vết thương. Nhưng vì trong tình trạng hôn mê anh không rõ ràng cho lắm. Khi anh tỉnh lại nghe Tử Phong bảo cô gái ấy đến thăm anh trai. Theo anh trai học tập, để sau này hai anh em cùng quản lí bệnh viện. Cái tên Hà Lam được anh ghi nhớ từ đó. Anh cũng cảm kích Tử Phong vô cùng nên quyết định trả ơn. Tử Phong cũng không có yêu cầu gì nhiều. Tử Phong còn giúp anh tìm ra người ám hại anh, toàn bộ tài sản mặc dù anh không hứng thú nhưng cũng muốn lấy lại. Sau khi anh trở về với cương vị, Tử Phong cũng trở về nước anh cũng không nhớ là phải tìm đến cô gái kia. Trong tâm trí anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại, chỉ là đoạn kí ức đẹp đẽ này anh muốn giữ mãi cho đến trọn đời.
Trịnh Bằng đi đến một cửa hàng chế tác đồng hồ tinh xảo, anh muốn chọn một chiếc đồng hồ làm quà tặng. Nói gì thì nói ở Thụy Sĩ cũng là nơi sản xuất ra đồng hồ bậc nhất tùy tiện chọn vài cái cũng đã là thượng hạng. Trịnh Bằng nhìn rồi lại nhìn không biết chọn cái nào, cái quan trọng không phải giá cả mà là cái nào hợp với Khả Chiêu. Đến khi anh nhìn trúng một chiếc đồng hồ thì bên tai liền vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái. Cô không phải người Thụy Sĩ, chất giọng không giống người bản địa. Cô gái dùng tiếng Ý nói chuyện.
- Gói lại cho tôi chiếc đồng hồ này._cả Trịnh Bằng cùng cô gái đồng thanh.
- Có ngay thưa quý khách. Cả hai người cùng lấy chứ ạ?_nữ bán hàng có làn da trắng trẻo, đôi mắt xanh biếc mỉm cười. Thường thì những khách hàng đến đây du lịch sẽ chọn những thứ độc nhất vô nhị để làm quà, nữ bán hàng nghĩ rằng hai người sẽ không cùng lấy một thứ.
Trịnh Bằng nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, anh vẫn cảm thấy cô gái này quen mắt nhưng không biết đã gặp ở đâu. Anh có một cảm giác thân quen đến kì lạ, hảo cảm đối với cô gái này cũng đặc biệt hơn.
- Thôi đi, tôi sẽ chọn cái khác. Cái này cứ nhường cho cô gái này đi.
Cô gái tròn mắt nhìn Trịnh Bằng một lúc, anh không phải người phương tây mang vẻ đẹp Châu Á điển hình. Ngũ quang hoàn mĩ, góc cạnh ngay cả nở nụ cười cũng ôn hòa vô cùng. Cô gái nhìn Trịnh Bằng một cách ngây ngốc, trong mắt chợt lóe tia sáng rồi tắt đi giống như cố phủ nhận ý nghĩ trong đầu cách đây ba năm về trước. Nhưng mà ánh sáng chợt lóe kia không qua khỏi mắt Trịnh Bằng, ý cười trong mắt anh càng sâu.
- Cảm ơn anh đã nhường.
- Không có gì, tôi không nghĩ sẽ tranh đồ cùng phụ nữ._Trịnh Bằng cười cười.
Cô gái đứng đó chờ nữ bán hàng gói lại đồng hồ. Trịnh Bằng cũng đi đến gian hàng kế tiếp chọn một cái đồng hồ khác.
Điện thoại cô gái vang lên nhạc chuông nhưng là bằng tiếng Việt. Trịnh Bằng nhếch lên một nụ cười. Cô gái bắt máy nói chuyện bằng tiếng Việt thuần thục.
- Alo! Anh hai, em đang bận việc, anh không cần thúc giục em nhất định sẽ đến.
- Em nhất định phải đến đấy. Anh muốn giới thiệu em cho em một người.
- Em đã lớn tự biết lựa chọn, anh không cần quản nhiều như vậy._cô gái thở dài một hơi, gương mặt vặn vẹo.
Cô gái khẽ liếc Trịnh Bằng đang đứng cách cô không xa, gương mặt nghiêm túc chọn đồ. Vừa vặn lúc anh cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh chỉ gật đầu cười rồi quay đi. Cô cũng không nhìn anh nữa.
Trịnh Bằng khẽ liếc nhìn, anh không khỏi buồn cười. Ở đất người gặp được đồng hương cũng là một việc vui mừng.
- Em thì lựa chọn cái gì, suốt ngày chỉ nghiên cứu với chả bệnh nhân. Anh nghĩ chắc sau này em nhìn trúng người bệnh nhân nào có phải mang họa rồi không?_người anh trai thân yêu này của cô không ngừng lải nhải.
- Anh hai, anh có thể có suy nghĩ tử tế một chút được không? Không phải anh cũng là bác sĩ sao, tại sao lại có thể lấy chính nghề nghiệp anh chọn ra chế nhạo em như thế? Chị dâu lúc trước không phải là bệnh nhân của anh đấy chứ?_cô vừa buồn cười vừa bực mình.
Người bên kia đầu dây trầm mặc một lúc giống như là không có gì để nói. Trịnh Bằng cũng vì câu này của cô gái mà có chút buồn cười, vai anh hơi run lên. Cô liếc anh một cái. Anh cười tức là hiểu, cũng có nghĩa anh là người Việt. Một lúc sau lại nghe một giọng nói có phần mất tự nhiên vang lên trong điện thoại.
- Đúng vậy, chị dâu em là sai khớp chân mới gặp được anh.
Trịnh Bằng không nghe thấy nười bên kia nói gì chỉ thấy cô bật cười rất tự nhiên:
- Phì…anh hai…anh thật là gian xảo. Em đang nghĩ lúc đó chắc anh kéo dài thời gian điều trị rồi nên mới cùng chị dâu phát sinh tình cảm.
Người bên kia đầu dây thở dài một cái, sau đó tuyên bố một câu:
- Đây chính là yêu sách dùng để lấy về một người vợ. Hà Lam anh nói cho em biết nếu buổi tiệc này em không đến thì đừng đến tìm anh nữa.
Điện thoại bị tắt ngang, Hà Lam nhíu mày còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe nữ bán hàng lên tiếng:
- Thưa cô, hàng đã gói xong.
- Cảm ơn!
Hà Lam rút tiền ra thanh toán, cô nhanh chóng rời đi. Cô hơi dừng một chút, ngẩng đầu hướng anh từ biệt.
- Cảm ơn anh về chiếc đồng hồ, còn nữa lần sau đừng nghe lén người ta nói chuyện._Hà Lam nói tiếng Việt.
Trịnh Bằng ngây ngốc gật đầu. Anh vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Không nhịn được nữa nên bật cười. Cô đi xa dần nhưng còn nghe tiếng cười thanh thúy của Trịnh Bằng. Thật ra, đôi môi của cô cũng cong lên một nụ cười chỉ là anh không thấy. Cô lại không để ý đến phía sau có một ánh mắt đầy tình ý nhìn theo. Trịnh Bằng cũng nhanh chóng thanh toán xong chiếc đồng hồ của bản thân chọn rồi rời đi. Hai người đi về hai hướng khác nhau nhẫn tưởng sẽ không gặp lại.
Rồi sinh nhật Khả Chiêu cũng qua đi. Vài tháng sau, trong buổi tiệc công diễn bộ sưu tập mới của Hiểu Vân. Trịnh Bằng thay Tử Phong đến dự. Buổi tiệc như thế anh đến dự cũng không ít nhưng có điều làm anh không ngờ tới chính là cô gái anh gặp ngày hôm đó cũng đến thậm chí còn thay nhân vật chính là Hiểu Vân tiếp đãi khách mời. Trịnh Bằng sững sờ một lúc mới hồi phục tinh thần. Anh nói vài lời khách sáo cùng Hiểu Vân và Hà Nghiệp. Bọn họ không nói nhiều, bỗng anh nghe Hà Nghiệp gọi một cái tên:
- Hà Lam, em đưa giám đốc Trịnh đến chỗ ngồi cạnh Khả Chiêu đi.
Trịnh Bằng cùng Hà Lam chạm mắt, chỉ thấy Hà Lam ngây người nhìn anh. Cô đứng đó không có di chuyển. Hà Nghiệp cùng Hiểu Vân khó hiểu nhìn Hà Lam. Hai người lại chuyển tia nhìn về phía Trịnh Bằng. Chỉ thấy trên môi Trịnh Bằng câu dẫn lên một nụ cười, gật đầu chào Hà Lam. Hà Lam cái tên này anh mãi không quên. Hà Lam lúc này mới hồi phục tinh thần cười cười đi đến, đưa tay chào hỏi.:
- Là anh sao, chúng ta thật có duyên. Tôi là Hà Lam.
- Phải thật có duyên. Tôi là Trịnh Bằng._anh mỉm cười bắt tay với cô, xúc cảm kì lạ lan truyền theo bàn tay.
Trịnh Bằng cũng nhanh chóng theo Hà Lam đi vào hàng ghế ngồi xem buổi công diễn. Anh cũng thấy Khả Chiêu đến. Hôm nay cũng có Y Ngân xuất hiện, anh không nghĩ Khả Chiêu cũng đến. Buổi công diễn rất thành công, sau khi kết thúc buổi công diễn Trịnh Bằng rời khỏi đó. Anh hơi khó hiểu vì đã không còn thấy bóng dáng Hà Lam. Anh lại lắc đầu cho qua. Nếu hữu duyên sẽ gặp lại.
Cách cả mấy năm sau, Trịnh Bằng được điều về nước công tác. Không chỉ là vì công tác mà là vì điều tra thân thế của một người con gái. Anh chưa từng thấy Tử Phong nghiêm túc đi quan tâm đến một người con gái nào như vậy. Anh là cận vệ được giữ bí mật nhất không để lộ thân phận, là ở khu vực của ông Doãn Hạo Ưng ngấm ngầm điều tra. Với thân phận người thừa kế nhà họ Trịnh anh càng dễ làm việc cũng chẳng ai nghi ngờ. Anh nhẫn tưởng Tử Phong sẽ không lưu luyến bất cứ tình cảm gì với cô gái vừa mới chạm mặt- Tâm Di. Trịnh Bằng không ngờ khi trở về Tử Phong lại giao cho anh đi điều tra thân phận cô gái này còn nhờ anh âm thầm bảo vệ. Tử Phong thậm chí còn trao một nụ hôn cho cô gái chưa quen bao lâu này. Dù biết anh quan sát và âm thầm bảo vệ Tâm Di nhưng Tử Phong vẫn làm như vậy, đủ thấy Tử Phong thật sự để tâm đến cô gái này. Thậm chí Tử Phong không màng đến ánh nhìn của mọi người ôm Tâm Di rời khỏi buổi tiệc của Khả Chiêu. Đây là những tiếp xúc gần gũi mà Trịnh Bằng chưa từng thấy. Không ngờ cô lại là hôn thê của Tử Phong. Chuyện bảo vệ cho Tâm Di cũng giao cho anh từ đó. Khi Trịnh Bằng nhìn thấy Hạo Minh tiếp cận Tâm Di thì trong lòng dâng lên lo lắng thay cho Tử Phong. Tử Phong bắt đầu rung động với Tâm Di nếu để Hạo Minh tiếp cận chỉ sợ Tử Phong sẽ không được yên ổn. Trịnh Bằng lo là như thế nhưng mọi chuyện cũng không diễn ra đến mức quá xấu. Anh vẫn luôn âm thầm như vậy thay Tử Phong bảo vệ Tâm Di nhưng Tử Phong không cho phép anh xuất hiện. Tử Phong muốn rèn cho Tâm Di đức tính kiên cường, chịu nhẫn để một ngày về đúng với cương vị của mình. Điều này Trịnh Bằng có thể hiểu.
Có một ngày Trịnh Bằng nhìn thấy Tử Phong ôm cô gái ấy trong mưa. Anh không biết lấy từ gì để hình dung, là bá đạo cũng có, ôn nhu cũng có mà đau lòng cũng có. Kể từ đó anh đã biết không có ai có thể thay thế cô gái này trong lòng Tử Phong nữa. Đến một hôm, cô gái mang tên Tâm Di chịu một cái tát của Y Ngân anh không khỏi sợ hãi. Anh không nhìn thấy nước mắt của Tâm Di rơi, cô đúng là kiên cường như Tử Phong nói. Anh cũng chỉ có thể đứng sau, muốn ra mặt giải quyết lấy thân phận một sinh viên đi ngang qua cũng được. Đáng tiếc, anh phát hiện nơi đó còn có mặt của Hạnh Nghi và Hạo Minh. Anh nhanh chóng rời đi nhưng anh biết Hạo Minh đã phát hiện ra.
Trịnh Bằng nhớ có một ngày, anh theo Thiên Tư đến thư viện. Thấy cô an ổn anh đã muốn rời đi nhưng lại nghe tiếng một cô gái xỉ nhục Tâm Di đến thậm tệ, còn thách thức uy quyền của Tử Phong. Anh không khỏi mắng cô gái này ngu ngốc. Quả nhiên khi Trịnh Bằng vừa nói tin này ra Tử Phong tức đến nổi không cho cô gái này xuất hiện lại, cho dù gặp Tâm Di ngoài đường cũng không được. Tử Phong giống như thật sự tức giận. Bây giờ Trịnh Bằng đã biết tổn hại đến Tâm Di ai cũng không được sống tốt, anh lại không hiểu tại sao Y Ngân đã tát Thiên Tư một cái tát mà Tử Phong cũng không đá động đến, nhưng anh không hỏi.
Cũng có lúc Trịnh Bằng bất lực. Anh không phải thần thánh dĩ nhiên sẽ có lúc thất bại. Anh bị đánh ngất Tâm Di bị bắt đi. Anh nhìn thấy Tử Phong suy sụp, còn nhìn thấy một tia sợ hãi ngập tràn nơi đáy mắt Tử Phong. Anh biết nếu Tâm Di xảy ra chuyện Tử Phong sẽ không còn là Tử Phong. May mắn thay cô không sao, nhưng lần đầu tiên anh thấy Tử Phong kiệt sức ngất đi trước cửa phòng cấp cứu. Toàn thân Tử Phong trầy xước, gương mặt hóc hác vô cùng. Tử Phong lần này đã thật sự ra tay, khiến Y Ngân không còn đường lui. Đáng tiếc cô gái này vẫn cứng đầu hợp tác cùng Hạo Minh. Tử Phong cũng không đá động đến nữa. Trịnh Bằng kinh ngạc, anh đang nghĩ Tử Phong có phải vì xiêu lòng bởi tình yêu của Y Ngân nên mới không đành lòng ra tay. Sự thật anh không rõ cũng không dám suy đoán, chỉ thấy ngày hôm sau khóe miệng của Tử Phong cùng Khả Chiêu bầm tím. Trịnh Bằng đã hiểu.
Thấy Tâm Di cùng Tử Phong lại vui vẻ. Trịnh Bằng không khỏi vui mừng. Đột nhiên Tử Phong bảo anh ra sân bay đón một vị bác sĩ tâm lí, nghe nói là được Tử Phong mời về để điều trị cho Tâm Di. Trịnh Bằng nghĩ cũng lạ, bác sĩ Join không phải y thuật rất cao sao, tại sao không trực tiếp chẩn trị? Khó hiểu nhưng anh không hỏi. Chỉ khi đến sân bay, anh chợt nhớ Tử Phong không có nói tên cô gái cho anh biết. Chỉ sau này, Tử Phong mới tiết lộ rằng vì muốn anh báo đáp ân tình của người xưa. Anh cầm cái bảng “đón bác sĩ tâm lí”. Anh nhìn dáo dác một vòng sân bay cũng không thấy, cho đến khi một cô gái đeo cặp kính râm đi đến trước mặt. Cô gái hạ kính râm, nhíu mày nhìn chằm chằm cái bảng trong tay anh.
- Này anh, anh là người của Tử Phong đến đón tôi à?
Vì anh giơ tấm bảng lên khuất mặt nên cô không nhìn rõ. Trịnh Bằng nghe giọng nói quen thuộc, tâm tư chấn động, hạ nhanh cái bảng trong tay. Trong phút chốc, hai người ngây người nhìn nhau. Hà Lam nhìn anh phì cười.
- Lại là anh, anh sao không để tên em lại để “bác sĩ tâm lí” thế kia?_cô buồn cười nhìn anh, rõ ràng bộ dạng anh cực kì lười biếng nhưng vẫn cố đứng đây chờ cô vì nhiệm vụ.
- Lại là em, thật khéo. Tôi đã quên hỏi chủ tịch tên của người cần đón nên ghi tạm như vậy hình như cũng có chút không thích hợp._anh cười gãi đầu.
- Đi thôi, tôi đưa em về. Em ở khách sạn hay là có nhà ở đây?_anh nhận hành lí từ trong tay cô, mỉm cười bước đi.
- Anh hai em có một căn nhà ở đây nên anh đưa em đến thẳng nhà là được.
Trịnh Bằng đơn giản gật đầu, đi về phía xe. Hà Lam đi theo sau anh, ngày hôm đó khi gặp anh ở buổi công diễn cũng có chút ngoài ý muốn. Cô không ngờ ở đất khách lại không ngừng gặp anh. Khi về cô hỏi Hà Nghiệp đã từng quen Trịnh Bằng hay chưa mà cô cảm thấy quen mắt. Hà Nghiệp ha ha cười, bảo rằng cô từng sơ cứu vết thương cho anh. Hà Lam vỡ lẽ nhớ đến người con trai mười bảy tuổi mê man, toàn thân đầy rẫy vết thương. Cũng từ đó, cô nhìn người con trai nào cũng không sinh ra tình ý. Hôm nay cũng là một sự việc ngoài ý muốn nhưng trong lòng cô có cảm giác vui vẻ. Dáng người anh cao dong dỏng, khí chất bộc lộ nét chững chạc. Ngày đó, Hà Nghiệp muốn giới thiệu cô cho Khả Chiêu nhưng vì trong lòng chột dạ sợ bị Trịnh Bằng phát hiện lại nghĩ sâu xa cho nên cô đã rời đi. Chính cô cũng không rõ vì sao sợ Trịnh Bằng hiểu lầm.
Anh đưa cô về đến nhà nhưng không vào nhà. Chỉ đơn giản là đưa đến giống như hoàn thành nhiệm vụ, nói khách sáo vài tiếng rồi rời đi. Trịnh Bằng ngồi trong xe, nhìn cho đến khi Hà Lam khuất trong căn hộ mới lái xe rời khỏi đó. Ánh mắt anh hiện lên một tầng vui vẻ rồi chuyển sang buồn bã. Anh đang làm một sợ nhiệm vụ không để người khác biết. Anh sợ tiếp xúc nhiều cùng Hà Lam sẽ không tốt cho cô. Nếu thật sự có cơ hội, anh muốn một lần cùng cô thiết lập nên một mối quan hệ khác.
Vài ngày sau đó, Kỳ Quân, Tử An, Thiên Ân cùng Tiểu Kì xảy ra chuyện. Trịnh Bằng không khỏi kinh hoàng cũng không còn hơi sức đâu để nghĩ đến chuyện anh cùng Hà Lam nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng. Sóng gió chỉ bắt đầu khi anh nhận được tin ông Hạo Ưng trở về. Tử Phong cũng bắt đầu lo lắng, anh thường thấy Tử Phong ngồi thất thần suy nghĩ. Khi đó nhiệm vụ của anh càng nặng nề hơn khi Tử Phong có công tác quan trọng phải sang New York. Trịnh Bằng cùng 3K phải ở lại vừa tiếp quản một phần việc của một số chi nhánh P&A,vừa để mắt đến Tâm Di. Tử Phong chỉ mới đi một ngày, Tâm Di suýt chút bị Y Ngân làm cho bị thương. Điều Trịnh Bằng không ngờ chính là Hạo Minh lại ra tay cứu Tâm Di. Anh không khỏi nghi ngờ Hạo Minh cùng Y Ngân hợp tác bày trò muốn tranh thủ tình cảm của Tâm Di dành cho Hạo Minh, còn sự thật thế nào vẫn chỉ là suy đoán của anh. Anh gọi điện báo cho 3K biết nhưng 3K đã ngăn không cho anh nói cho Tử Phong biết. Anh cũng nghĩ không cần thiết nên không nói.
Cô gái mang tên Tâm Di kia lại không an phận đi tìm bác sĩ kiểm tra bệnh tình. Anh không nhịn được nên nói cho Tử Phong biết. Tử Phong đã làm thế nào anh cũng không biết chỉ thấy Tâm Di vào đúng chỗ Hà Lam. Trịnh Bằng một lần nữa sực tỉnh, cái tên Hà Lam vì bận quá nên anh tạm quên bây giờ nghe nhắc lại không khỏi dâng lên hồi hộp. Chỉ thấy Tâm Di rời khỏi đó, anh cũng chuẩn bị lái xe rời liền thấy Hà Lam đi theo sau. Bóng dáng cô đứng đó nhìn theo Tâm Di. Cô vô tình nhìn thấy xe Trịnh Bằng. Anh cũng nhìn thấy Hà Lam nhìn về phía anh trong lòng chột dạ muốn lập tức rời đi nhưng đã không kịp. Cô đi đến gõ cửa xe anh, trên gương mặt cô còn đeo cặp kính.
- Anh ở đây làm gì? Không phải là đến chữa bệnh chứ?
Trịnh Bằng nhìn cô bật cười:
- Đến bảo vệ người.
- À,em quên mất cô gái kia là bạn gái Tử Phong. Anh còn đảm đương thêm nhiệm vụ vệ sĩ sao?
- Có thể nói như vậy.
- Em không làm phiền anh nữa, đi làm việc đây tạm biệt!
- Tạm biệt!
Cứ như vậy, hình ảnh của hai người đọng lại trong tâm trí đối phương càng sâu.
Dù Trịnh Bằng cố gắng bảo vệ Tâm Di nhưng chuyện đáng tiếc vẫn xảy ra. Cô chịu sự xỉ nhục của Y Ngân. Trịnh Bằng không còn cách nào khác mới phải ép buộc 3K nói cho Tử Phong biết. Chuyện này đã thật sự chọc giận Tử Phong. Tử Phong lập tức trở về, làm cho Y Ngân thân bại danh liệt. Cái chính ở đây là còn có sự nhúng tay của Hạo Minh. Một người con trai quyền lực đã đủ làm cho Y Ngân dở sống dở chết mà cô gái này cư nhiên đắc tội đến hai người. Trọng điểm không phải chuyện này mà là Tử Phong trở về còn chưa gặp được Tâm Di thì lại có một cô gái mang tên Hạnh Nghi chen chân vào. Trịnh Bằng lần đầu thấy Tử Phong không nương tình với một cô gái mà đưa cô gái này về tra hỏi. Tử Phong nổi giận làm tay bản thân bị thương. Tử Phong điên cuồng tìm kiếm hơn bao giờ hết. Rồi mọi chuyện cũng tốt, Trịnh Bằng thấy Tử Phong đưa Tâm Di an toàn trở về. Nhưng rắc rối vẫn chưa dừng lại nơi đó. Tâm Di lâm vào tình trạng mất ý thức.
Trịnh Bằng một lần nữa cùng Hà Lam tiếp xúc khi thường xuyên được Tử Phong giao cho nhiệm vụ đưa đón Hà Lam đến chữa trị cho Tâm Di. Ngày đó, sau khi xem bệnh cho Tâm Di xong sắc mặt Hà Lam không tốt lắm. Cô vừa đi ra khỏi biệt thự Tử Phong, chưa vào xe đã có chút lảo đảo. Trịnh Bằng lo lắng đỡ lấy cô.
- Em…không sao chứ? Là bác sĩ tại sao không chăm sóc bản thân?
- Em không sao, chỉ là em hơi tập trung để cố giúp Tâm Di trong từng giấc mơ cho nên hơi khó chịu một chút.
- Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
- Không cần đâu, về nhà nghỉ ngơi vài hôm là trở về bình thường rồi.
Trịnh Bằng thở dài, đơn giản gật đầu đưa cô về nhà. Trên đường về nhà, Hà Lam vì quá mệt mỏi nên đã ngủ quên. Trịnh Bằng đưa cô về nhưng không có đánh thức cô, chỉ đậu xe dưới lầu. Hà Lam ngủ rất say, giống như đã lâu cô không ngủ. Trịnh Bằng bỗng sinh ra một cảm giác đau lòng. Anh nhìn cô thật lâu. Rồi anh cũng nghĩ ngơi một lúc, thời gian trôi thật chậm cho đến khi Trịnh Bằng tỉnh lại đã là vài tiếng sau vì do ánh mặt trời chiếu qua cửa kính. Ánh nắng có chút nóng bức khiến anh nhíu mày. Anh nhìn sang khuôn mặt Hà Lam thấy cô vẫn đang ngủ nhưng sắc mặt càng ngày càng đỏ lên trông thấy, anh còn thấy cô nhíu mày. Trịnh Bằng do dự không biết phải làm thế nào, muốn đưa tay chạm vào trán cô nhưng lại sợ đánh thức cô. Tay chân luống cuống. Cuối cùng anh vẫn là hạ quyết tâm đem bàn tay anh áp lên trán cô, trán cô nóng như lửa đốt. Anh giật mình, rụt tay trở lại lay người cô dậy.
- Hà Lam tỉnh lại, nghe anh gọi không?
Đôi mắt Hà Lam mơ màng mà nặng trĩu. Cô thoáng nhìn thấy gương mặt lo lắng của Trịnh Bằng.
- Em không sao, anh không cần lo lắng ngủ một chút là tốt rồi._cô mỉm cười.
Trịnh Bằng sững sờ một lúc, anh là đang lo lắng cho cô sao?
- Em bị sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện.
- Không cần đâu, em vào nhà được rồi. Cảm ơn anh đưa em về._cô vội vã xuống xe. Bước chân cũng chệnh choạng một lúc, cô cười yếu ớt vẫy tay chào anh đi về phía cổng.
Trịnh Bằng ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng cô bước đi. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không yên lòng. Anh chần chừ vẫn là gọi cho Tử Phong nói anh bận việc. Tử Phong cũng không có quản anh nhiều chuyện. Tử Phong lúc đó cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quản những chuyện khác, trong lòng Tử Phong cũng chỉ còn sự an nguy của Tâm Di mà thôi.
Trịnh Bằng xuống xe, đi về phía Hà Lam đang yếu ớt mở cửa. Cánh cửa mở ra, cô thở dốc một hơi giống như là đã kiệt sức. Cô không nghe tiếng khởi động xe nên xoay người lại muốn bảo anh đi về thì anh đã đứng trước mặt cô rồi. Hà Lam vừa bất ngờ nhất thời không biết nên nói gì chỉ tròn mắt nhìn anh.
- Đi, anh đưa em vào nhà, khi…khi nào em bớt sốt anh sẽ về.
- Không…không cần phiền phức đâu. Em bị như vậy nhiều lần, trong nhà có sẵn dụng cụ y tế em ổn mà._cô vẫn từ chối.
Trịnh Bằng sinh ra một cảm giác không thoải mái. Bị ai từ chối không quan trọng, quan trọng là bị người mình quan tâm từ chối. Cảm giác muốn thực hiện càng mãnh liệt.
- Không bàn nữa, vào nhà đi. Một mình em không an toàn.
Hà Lam muốn mở miệng từ chối đã thấy anh kéo lấy tay cô đi vào bên trong cánh cổng, cũng thay cô khép cổng. Căn hộ của cô phải đi lên tầng năm, đi bằng thang máy. Hai người đứng yên trong thang máy, anh lẳng lặng nhìn con số đỏ nhảy từng số từng số. Anh lại không để ý đến bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay Hà Lam không buông. Cô phát sốt mặt đã đỏ bây giờ càng thêm đỏ cúi đầu xuống nhìn mũi chân rồi nhìn bàn tay đang bị anh nắm. Cô muốn mở miệng bảo anh buông ra nhưng thế nào cũng không dám. Nói thẳng ra là không muốn, vì cô cảm nhận một sự an toàn đến từ anh. Đến khi thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Hà Lam mới sực tỉnh. Chỉ thấy Trịnh Bằng kéo cô ra khỏi thang máy rồi đứng đó tần ngần không bước tiếp. Tầng này có hai căn hộ, anh cũng không biết cô ở căn nào.
- Em…ở căn nào?
Trịnh Bằng ngượng ngùng sờ mũi, tay anh lúc này mới buông cô ra. Lúc nãy hùng hổ kéo cô đi, bây giờ lại không biết căn hộ nào của cô. Hà Lam nhìn bộ dạng của anh phì cười một tiếng nhưng không nói, cô yếu ớt đi đến lấy chìa khóa mở cửa. Lúc này anh nhíu mày nhìn từng động tác của cô.
Khi vào nhà, anh đã đẩy cô ngồi ở phòng khách. Cô nhìn anh giống như sinh vật lạ.
- Đây là nhà em, sao lại giống khách vậy?
- Em để thuốc cùng nhiệt kế ở đâu?_anh không có trả lời cô còn hỏi ngược lại.
- Ở phòng bếp có một cái tủ y tế.
Anh gật đầu đã hiểu, chỉ thấy anh mang ra một cốc nước cùng thuốc hạ sốt còn có nhiệt kế đưa cho cô. Hà Lam vô lực, mặt mày nóng ran hơi nằm nghiêng trên sofa. Cô chợt nhận ra người con trai này ngoài vẻ cứng nhắc bên ngoài còn có một sự tỉ mỉ. Anh đợi cô uống thuốc xong, xem nhiệt kế không đáng lo ngại mới đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi rồi đóng cửa rời đi. Trước khi đi vẫn là chuẩn bị cháo cho cô khi thức dậy có thể dùng.
Khi Hà Lam tỉnh dậy trời đã tối. Anh cũng đã đi từ lúc nào rồi. Cô nhìn thấy một mảnh giấy anh để lại.
“ Em cố nghỉ cho khỏe đi, anh đã nói với Tử Phong rằng em không khỏe nên vài ngày tới cũng không cần tới xem bệnh cho Tâm Di. Cháo anh đã nấu, thức dậy thì chỉ cần hâm nóng là có thể dùng.
Trịnh Bằng.”
Hà Lam húp một muỗng cháo không khỏi ấm áp trong lòng. Có lẽ cô cũng cần một người quan tâm. Đã lâu như vậy ngoài cha mẹ cùng anh chị hai thì đây cũng là lần đầu có một người con trai quan tâm cô như vậy. Hà Lam không khỏi bật cười khi nhớ về bộ dạng lười biếng của anh ở sân bay cùng ngốc nghếch khi vừa ra khỏi thang máy.
Như lời Trịnh Bằng nói mấy ngày sau, Hà Lam mới trở lại nhà Tử Phong. Cô nhìn thấy một cô gái ngốc nghếch, khờ khạo không còn là cô gái thông minh, dịu dàng như lần đầu cô gặp. Trong lòng Hà Lam không khỏi sinh ra một cảm giác phiền muộn thay cho Tử Phong. Cô cũng có một cảm giác khó hiểu đôi khi cô nhận ra trong mắt Thiên Tư giống như chợt lóe ra một tia đau lòng khi nhìn Tử Phong buồn bã. Cô có cảm giác Thiên Tư giống như hồi phục nhưng cũng như không hề tiến triển. Một cảm giác mơ hồ không rõ nguồn gốc. Trịnh Bằng dạo này có nhiều việc bận mà Thiên Tư cũng không có ra ngoài nên anh cũng không bị Tử Phong giao cho nhiệm vụ bảo vệ. Lại không ngờ cô bị Y Ngân lợi dụng tên Hạnh Nghi mà sập bẫy. Xém chút cả bọn bị vùi xác trong biệt thự cũ nhà họ Diệp. Trịnh Bằng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Tất cả không có vấn đề gì lớn chỉ có Y Ngân chịu thương tổn nhiều nhất. Cho đến một ngày Y Ngân bỏ đi, anh nhìn thấy Khả Chiêu vô cùng suy sụp. Cậu ta đã trốn đi đâu cũng không ai biết. Anh cũng đi tìm nhưng không thấy, anh nảy ra ý nghĩ muốn đến tìm Hà Lam hỏi tin tức của Y Ngân.
Trịnh Bằng còn chưa đi đến tầng chung cư của Hà Lam đã nhìn thấy một màn Khả Chiêu ôm lấy Hà Lam. Một bộ dạng vô cùng thân mật. Trịnh Bằng đứng sững sờ nơi đó, đột nhiên điện thoại anh reo. Anh nhấn nút nghe, lập tức xoay người rời đi không quay đầu lại.
- Alo, chủ tịch! Khả Chiêu đang ở chỗ Hà Lam không có vấn đề gì.
- Được rồi anh về nghỉ đi!_Tử Phong cho phép anh về nghỉ.
Trịnh Bằng đáp một tiếng cũng đi về phía xe, bàn tay anh siết chặt điện thoại. Tim giống như có chút đau nhưng không rõ nguyên do vì sao lại đau. Anh đi rất nhanh giống như chạy trốn một sự thật. Anh nhớ lại những lúc anh cùng Hà Lam chạm mặt rồi nhớ đến hình ảnh vừa thấy, đầu óc anh bỗng nhiên trống rỗng không làm được gì cả. Anh vào trong xe, trong lòng bỗng sinh buồn bực. Anh ngồi đó rất lâu, sau đó quyết định rời đi trong lặng lẽ. Sáng hôm sau, anh nhận được cuộc điện thoại quan trọng gọi đến từ chi nhánh ở nước ngoài nên tạm biệt Tử Phong rồi trở về. Tử Phong cũng muốn anh trở về cho nên anh cũng không có lí do gì phải ở lại. Có một chuyện tất cả bọn họ đều nghĩ anh ra đi vì công việc nhưng thật ra đó chỉ là một phần lí do mà thôi. Thật ra, anh muốn yên tĩnh một thời gian.
Anh vừa đến nơi, công việc cũng không ngừng kéo đến. Làm anh một lúc lãng quên đi một chút đau xót đang nhen nhóm. Anh vùi đầu vào công việc hơn bao giờ hết. Cho đến một ngày anh nhận được điện thoại của Thiên Ân bảo rằng Tử Phong cùng mọi người đang tìm Thiên Tư. Anh vì lo cho Tử Phong sẽ có nguy hiểm nên đã quay trở về. Khi anh quay về cũng đúng lúc Tử Phong cùng Khả Chiêu cần trợ giúp. Chuyện buồn cười hơn là anh lại ra tay cứu Hạo Minh. Anh nhìn thấy Khả Chiêu, trong lòng bỗng dưng dâng lên chua xót nhưng không biểu hiện ra. Anh biết biểu hiện của Khả Chiêu chỉ là đường đột, nhưng mỗi khi nghĩ đến Khả Chiêu cùng Hà Lam anh vẫn không thể vui. Có một số chuyện cũng không phải nói không để ý là không để ý. Rối đến lúc giải cứu Thiên Tư, anh thấy sự xuất hiện của Hạo Minh. Trong lòng vô cùng hoài nghi nhưng không bài xích. Cho đến lúc, anh nhìn thấy Tử Phong ôm lấy Thiên Tư trong tay toàn thân ướt sũng. Anh thấy hốc mắt Tử Phong đã đỏ. Anh vừa cảm thấy bất ngờ vừa đau lòng thay hai người. Anh đã biết Thiên Tư vô cùng quan trọng với Tử Phong nhưng không có nghĩ Tử Phong thật sự vì Thiên Tư mà đã rơi nước mắt. Anh nhận lệnh đi giúp 3K, anh cùng 3K đuổi theo Hoàng Thịnh. Đến một ngõ có bờ rào bao quanh chỉ còn lại anh cùng 3K và người đàn ông đó. Anh đã cùng 3K phải dùng đến bạo lực cùng người đàn ông này tranh đấu vài cước vài quyền. Dù hai người nhưng vẫn thua người đàn ông ấy. Bản thân anh cũng bị trúng vài quyền đôi tay bầm tím vài chỗ. Anh nhanh tay gỡ chiếc nón người đàn ông kia xuống.
- Hoàng Thịnh? Tôi gọi đúng tên ông chứ?_3K gọi như vậy.
- Không hổ cận vệ bậc nhất của FA hai người khá lắm. Trong số những người có thể giao đấu với tôi chắc cũng chỉ có hai người._Hoàng Thịnh nhếch miệng cười.
- Ông chưa giao đấu cùng chủ tịch nên không biết rồi, cậu ta còn lợi hại hơn._3K cười khẽ.
Trịnh Bằng chú ý đến bàn tay ông ta đang di chuyển. Anh tinh mắt nhưng lại không nhanh bằng động tác của người đàn ông.
- Anh Khải Khang cẩn thận có súng đó.
3K bây giờ mới chú ý, toàn thân run lên nhưng cũng chỉ có thể đứng một chỗ.
- Hai người giơ tay lên, đứng sang một bên., nếu không đừng trách tôi._Hoàng Thịnh căm giận nhìn hai người.
Trịnh Bằng cùng 3K không còn cách nào khác nép sang một bên nhường đường cho ông ta. Tính ra ông ta không có ý định giết người chỉ là tự vệ mà thôi. Đúng lúc này Triệu Thức chạy đến. Mọi chuyện không diễn ra theo hướng xấu nhưng người đàn ông đó bị thương theo suy đoán của Trịnh Bằng tay phải sẽ tàn phế.
Trịnh Bằng cùng 3K trở về trong an toàn nhưng không tránh khỏi quần áo xộc xệch. Ai trong FA cũng nhìn hai người với một ánh mắt cảm thông. Anh thấy 3K bây giờ mới ba hoa làm quá lên vấn đề không khỏi làm anh buồn cười. Trên mặt anh có một chút bầm, hơi đau nên anh không ngừng nhăn mặt. Mọi người ghẹo anh công phu không giỏi như 3K mới bị trúng đòn. Anh không phản bác sự thật chính là như thế. Anh vừa ra khỏi thư phòng của Tử Phong bàn một số công việc lại gặp Hà Lam vừa từ trong phòng Thiên Tư đi ra. Anh mỉm cười chào cô như mọi người nhưng nụ cười thật sự không được tự nhiên.
- Chào em, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy đã lâu không gặp. Gương mặt anh làm sao vậy?_cô mỉm cười nhưng trên gương mặt lập tức chuyển biến không vui còn có lo lắng.
Trên mặt anh, có miếng băng cá nhân nhỏ che đi vết thương. Trong lòng Hà Lam sinh ra một cảm giác đau lòng. Cô rất là tự nhiên đi đến trước mặt anh nghiêng đầu nhìn còn đưa những ngón tay mảnh khảnh lên sờ.
- Anh…không sao._Trịnh Bằng nghiêng mặt đi né tránh ngón tay của cô, anh hơi nhăn mặt, phát ra tiếng rên nhỏ.
- Anh như vậy lại bảo không sao, làm cái gì mà phải bị thương ra nông nổi này?
- Anh…
Cô hỏi giống như vợ quản chồng vậy.
Trịnh Bằng hốt hoảng khi có suy nghĩ này, nhìn cô ở khoảng cách gần anh có cảm giác run rẩy. Cố nghiêng mặt đi không để cô thấy nét mặt ngượng ngùng.
- Hai người…đứng ở đây làm cái gì?_Tử Phong nhìn hai người bằng ánh mắt kì quái, cầu thang trước mắt bọn họ không đi xuống lại đứng đây nói chuyện quả là có vấn đề.
- Không có gì, tôi về ngay đây._Trịnh Bằng đỏ mặt lủi nhanh theo cầu thang đi xuống. Hà Lam cùng Tử Phong nhíu mày nhìn nhau khó hiểu.
Mấy ngày sau Trịnh Bằng cũng sang nước ngoài. Kể từ ngày đó, anh đã không gặp lại Hà Lam nữa, thấy cô anh liền lẩn đi chỗ khác. Lúc trước anh rất sẵn lòng đưa cô về nhưng hiện tại anh đều thoái thác rồi trao quyền này lại cho Khả Chiêu. Khả Chiêu cùng Hà Lam không ai phản đối ngược lại càng làm anh thất vọng tràn ngập. Anh cũng có công việc đột xuất nên cũng lập tức rời đi nhưng trong tâm trí bỗng nhớ lại hình ảnh cô lo lắng cho anh có cảm giác vui trong lòng. Nhưng anh có nghe Thiên Ân nhắc đến chuyện Khả Chiêu ngủ lại nhà Hà Lam đêm đó trong lòng không khỏi chấn động. Anh thở dài nhưng cũng nhanh chóng gạt đi. Trịnh Bằng ngồi trên máy bay úp cái nón lên mặt muốn ngủ. Bên tai anh vang lên giọng nói:
- Anh cho tôi bước vào ghế trong được không?
Trịnh Bằng gật đầu, cô gái này thật kì quái, vé máy bay cũng mua rồi, chỗ ngồi cũng đã định còn xin phép cái gì thật phiền phức. Trong lòng anh đang bực lại thêm một chuyện vớ vẩn, tâm trạng càng thêm xấu.
- Này anh, tôi nói chuyện với anh đấy._tiếng cô gái lại vang lên
Trịnh Bằng giật mình, cái giọng này thật sự rất quen không phải là anh nằm mơ đi. Trịnh Bằng bỏ nón xuống chỉ thấy một cô gái xinh đẹp cười cười nhìn anh.
- Em…Hà Lam? Em làm cái gì ở đây?_anh không khỏi sửng sốt.
- Chuyển công tác._cô điềm nhiên đáp.
- Chuyển công tác? Cũng không cần trùng hợp như vậy chứ?
- Dĩ nhiên không trùng hợp rồi._Hà Lam rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
- Ý em là gì?_anh nhíu mày nhìn bộ dạng đắc ý của cô.
- Em hỏi Tử Phong chuyến bay của anh như vậy là được rồi.
Trịnh Bằng nuốt khan một cái.
- Em không phải ở Thụy Sĩ sao đi theo anh sang New York làm gì?
- Em đi du lịch không được sao? Em thiếu một hướng dẫn viên, anh rất thích hợp.
- Anh? Hà tiểu thư à, anh sang đó làm việc không phải để chơi nên sẽ không có thời gian dành cho em đâu._anh bất đắc dĩ nói.
Cô trừng mắt nhìn anh, thu lại nụ cười.
- Làm việc? Không phải để trốn em sao?
Trịnh Bằng kinh ngạc nhìn cô:
- Em đoán lung tung rồi.
- Là em đoán lung tung hay là thật cũng còn chưa biết. Nếu không trốn vì sao mấy lần em đến tìm anh đều không thấy. Hơn nữa kể từ trước lúc… Thiên Tư xảy ra chuyện anh giống như là cắt đứt mọi liên lạc với em._mặt cô ủ rũ.
Thật ra cô đã biết anh vì hiểu lầm cô cùng Khả Chiêu nên mới tránh mặt. Cũng tại mồm mép Thiên Ân ăn nói lung tung. nếu không phải Tử Phong tinh ý nhắc nhở cô Trịnh Bằng muốn chạy trốn, cô làm sao mà biết được. Thật là…
Trịnh Bằng càng thêm rối loạn. Cô có thể nhận ra sao? Anh vẫn nghĩ cô không hề để mắt đến.
- Chuyện này chỉ là trùng hợp anh bận việc thôi._anh cười giải thích.
- Được em không hỏi nữa. Bây giờ anh đã là đối tượng em chọn. Cho nên anh phải bồi thường.
- Bồi…thường cái gì?
- Bồi thường tổn hại tinh thần vì nhớ nhung và lo lắng._cô chống chằm nhìn anh cười.
- Hả?
Trịnh Bằng không chỉ có kinh ngạc mà còn có vui mừng, cái loại vui mừng này không diễn tả thành lời được. Thật ra anh muốn nói với cô một câu.