Một người phụ nữ tuy tuổi xuân đã qua nhưng vẫn có thể nhìn ra nét xinh đẹp cùng quý phái. Có lẽ theo năm tháng sự xinh đẹp ấy đã không còn sắc xảo theo từng đường nét. Dưới gốc ngọc lan trắng, người phụ nữ ngồi đó thẩn thờ nhìn đóa ngọc lan trắng đu đưa trong gió. Lá cây xào xạc, lay động hòa thêm những tiết tấu nhẹ nhàng. Tuy vậy sâu trong đôi mắt người phụ nữ ấy là một nỗi tiếc thương cùng buồn bã. Nếu để bà chọn lại thì bà nên chọn người yêu bà. Trong thời gian bà đuổi theo một bóng hình khác một cách mù quáng thì cũng có một bóng hình yêu bà thầm lặng không oán không than.
Một đóa hoa ngọc lan trắng rơi xuống, bà nhẹ nhàng đi đến nhặt nó nâng lên trên tay. Chút kỉ niệm sâu xa trong kí ức mơ hồ hiện về.
Một cô gái hai mươi tuổi, cô đang trong độ tuổi xuân xanh vừa có nét đẹp quý phái, dịu dàng cũng có chút kiêu ngạo của một vị tiểu thư. Cô luôn tự hào rằng mình sẽ tìm một người con trai thật hoàn hảo để tạo nên một bức tranh tình yêu thật đẹp.
- Ngọc lan rất đẹp cũng giống như em vậy._anh đã từng nhìn cô nói như vậy
Bên cạnh cô cũng luôn có một người con trai không được xem là giàu có cũng không đẹp trai xuất chúng. Anh là con của trợ lí của ba cô- Hoàng Thịnh. Từ nhỏ, hai người đã rất thân thiết với nhau. Cô làm điều gì sai trái đều có anh đứng ra giải quyết. Có thể nói anh là một vệ sĩ đi theo bảo vệ cô không cần trả lương. Anh ít nói, xử lí công việc cũng nhanh gọn dứt khoát. Sau khi anh tốt nghiệp đại học, anh vào làm việc cho tập đoàn Lâm Ngọc. Đây là tập đoàn của nhà cô, cô tiểu thư duy nhất của ông Lâm Ngọc tên Lâm Ngọc Lan. Tên cô giống như đóa hoa ngọc lan kia xinh đẹp, vương vấn lòng người.
- Hoa ngọc lan cần được nâng niu, trân trọng, em cũng cần được một người yêu em trân trọng._anh luôn nhìn cô dịu dàng, câu nói ấy mãi vang vọng
Anh cùng cô đã thân lại càng thân, cô thậm chí xem anh là một người anh trai để nũng nịu. Anh không phản đối cứ như vậy làm theo ý cô.
Cho đến một ngày, tập đoàn cần nhân sự có một chàng trai lịch lãm khác xuất hiện. Dáng hình hoàn mĩ, tuấn dật trên từng đường nét. Người này hội tụ mọi điều kiện của một người con trai hoàn hảo, năng lực làm việc kiệt xuất đã làm thay đổi tất cả. Trong lúc này Ngọc Lan chỉ là một sinh viên đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh, cô thường xuyên được ba đưa vào công ty thực tập. Cô không được đảm đương ở chức vị cao, cô cũng không muốn để lộ thân phận tránh để người khác thiên vị. Trong tập đoàn cũng chỉ có ba người biết thân phận của cô. Đó là ba cô, trợ lí chủ tịch cùng con của vị trợ lí này. Con của vị trợ lí này không ai khác cũng chính là anh- Hoàng Thịnh. Cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi. Hoàng Thịnh là giám đốc của bộ phận nhân sự, anh cùng cô thường xuyên gặp mặt nhưng không dám thân thiết. Vì theo yêu cầu của cô, hai người sẽ giữ khoảng cách ở những chỗ đông người. Mỗi buổi trưa, cô làm việc xong đều cùng anh ăn trưa thật vui vẻ nhưng là ở nơi vắng người. Có một ngày cô đến nhận công việc thực tập. Cô vừa bước vào phòng quản lí dự án đã phát hiện người con trai tuấn mĩ ấy. Hoàn mĩ hơn cả Hoàng Thịnh, anh đẹp đến từng đường nét khiến cô không khỏi ngây ngẩn cả người. Toàn thân anh toát lên một sự kiêu ngạo cùng lãnh khốc. Anh không mang vẻ dịu dàng cùng ấm áp như Hoàng Thịnh. Ánh mắt anh sắc bén như một con chim ưng, khiến đối phương nhìn vào điều sợ hãi rút lui.
Cô đứng đó mà giống như không gian hiện tại chỉ có cô và anh mà thôi. Có một người đi vội đã va vào cô mà cô cũng không để ý mà tránh đi, chồng tài liệu trong tay cô rớt xuống cô mới sực tỉnh. Cô vội vàng nhặt lại những thứ đánh rơi, tuy bộ dạng hơi chật vật của cô làm mọi người chú ý nhưng cũng không ai đến giúp. Hiện tại, họ đang thấy vị giám đốc bộ phận quản lí dự án. Tuy vẻ ngoài kiệt xuất nhưng chẳng ai dám nhìn vì họ biết nếu không làm tròn bổn phận thì có thể bị đuổi bất cứ lúc nào. Họ chẳng dại gì kéo dài thời gian vì một sinh viên thực tập. Anh nhíu mày nhìn cô.
Có một sự thật khó tin chính là anh đã đi đến và nhặt giúp cô. Khuôn mặt nhìn không ra biểu cảm nhưng cũng không có trách móc. Anh chỉ đơn giản nhặt giúp như vậy.
- Em là sinh viên thực tập sao?_giọng nói trầm thấp vang lên.
Toàn thân cô run lên khi nghe anh hỏi, cô nhất thời không lấy lại được trạng thái kiêu ngạo của một vị tiểu thư. Mà trong tình trạng một nữ sinh sùng bái một nam sinh.
- Dạ…đúng vậy, thật xin lỗi anh em vụng về quá. Em sẽ dọn nhanh không làm ảnh hưởng đến mọi người.
- Không sao, công việc chắc chắn rất nhiều lần sau cẩn thận một chút._anh đơn giản nói như vậy.
Anh nhắc nhở cô xong cũng bước đi, không ngoảnh đầu lại. Ngọc Lan ngơ ngác nhìn bóng dáng anh khuất trong thang máy, một cỗ xúc động dâng lên. Lần đầu, cô rung động trước một người con trai. Cô lại không biết ánh mắt cô ngây ngốc nhìn theo một người lại vô tình cứa một vết thương vào tim một người luôn âm thầm bên cạnh cô. Cô chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt si mê như vậy. Hoàng Thịnh hồi phục lại tinh thần, tay nắm chặt đau đớn dâng trào.
Ngọc Lan sau một ngày làm việc, cô trở về nhưng tâm hồn dị thường hưng phấn. Nó giống như bay lơ lửng nơi nào. Cô đột nhiên không biết anh làm ở bộ phận nào và tên gì. Cô đi bên cạnh Hoàng Thịnh không ngừng ca ngợi người con trai ấy. Ca ngợi người đã giúp cô, Hoàng Thịnh đi bên cô chỉ cười không nói nhưng nụ cười rõ ràng mười phần chua xót. Chua xót cho tình cảm của bản thân. Anh luôn nghĩ thân phận không thể sánh bằng cô nên chưa bao giờ ngỏ lời. Anh muốn gầy dựng một sự nghiệp vững chắc rồi ngỏ lời yêu khi đó không chừng phần trăm cơ hội sẽ cao hơn. Lại không ngờ anh chỉ mới bắt đầu sự nghiệp, cô lại bắt đầu rung động với một người khác rồi. Anh có một loại không cam lòng. Vì cớ gì anh bên cạnh cô bấy lâu, làm cho cô nhiều chuyện cô lại không thấy. Trong khi, người con trai khác chỉ làm giúp cô một việc nhỏ nhặt cô lại vô cùng để ý. Cái loại đau đớn này anh lần đầu tiên gánh chịu.
- Anh có biết người đó tên gì và làm ở bộ phận nào không?_cô hỏi anh.
Hoàng Thịnh bây giờ mới thức tỉnh từ trong chua xót:
- À, anh nghĩ chắc là vị giám đốc trẻ mới tuyển vào không lâu-Doãn Hạo Ưng. Nghe nói anh ta rất nghiêm khắc, nhân viên cấp dưới đều không ai không nể sợ. Em đừng dại dây vào mà hình như anh ta đã có bạn gái rồi._anh chỉ nói sự thật không phải lòng đố kị mới nói để cô hết hi vọng.
Ngọc Lan thoáng sửng sốt, nét mặt nhanh chóng bị sự thất vọng thay thế. Có một cảm giác hụt hẫng sâu xa cùng mong muốn chiếm đoạt mãnh liệt. Cô bỗng nhiên ghen tị với người con gái có được anh. Cô sinh ra một cảm giác không thoải mái, tính kiêu ngạo của một tiểu thư không cho cô thất bại. Cô không hề để ý đến Hoàng Thịnh sắc mặt càng lúc càng khó coi. Anh nhận ra cô đã thật sự động lòng nếu không sẽ không sinh ra cảm giác buồn bã như vậy.
Cô vẫn kiên trì với ý nghĩ đó, có một ngày cô đi mua sắm cùng Hoàng Thịnh. Nhưng tâm trí cô đều không ở nơi này mà đã đi theo người con trai kia mất rồi. Hoàng Thịnh biết cô không vui nhưng cũng không nói, anh đơn giản ở bên cạnh cô. Anh muốn làm cho cô vui như vậy là đủ. Chuyện không ngờ chính là cô nhìn thấy Hạo Ưng đi cùng một cô gái xinh đẹp. Trên gương mặt anh biểu hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có. Ngọc Lan không khỏi rung động trước vẻ dịu dàng này của anh nhưng sự ghen tị cũng vì thế mà tăng gấp đôi với cô gái này. Tại sao sự dịu dàng đó không dành cho cô? Thận phận của cô không cho phép cô thua bất cứ cô gái nào.
- Giám đốc Doãn anh đi mua sắm cùng bạn gái sao? Hình như là người thừa kế Lã Thiên._Hoàng Thịnh đơn giản chào hỏi như vậy.
Hạo Ưng chỉ lo nhìn bạn gái, trong mắt anh giống như không có người khác. Khi nghe Hoàng Thịnh hỏi anh cũng sửng sốt một lúc. Anh nhìn sang bên cạnh Hoàng Thịnh lại thấy Ngọc Lan không khỏi làm anh ngây người nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ngọc Lan xinh đẹp không kém cô gái bên cạnh anh nhưng Ngọc Lan mang nét trẻ con hơn.
- Đúng vậy. Cô bé này là bạn gái của anh sao giám đốc Hoàng?_Hạo Ưng hơi nhếch lên một nụ cười.
Hoàng Thịnh cùng Ngọc Lan nhất thời sửng sốt, Ngọc Lan lại cố kéo lên một nụ cười.
- Không phải, anh ấy là bạn mà cũng chỉ như là anh trai của em thôi.
Hạo Ưng gật đầu, Hoàng Thịnh lại thêm một vết thương. Cô vội vàng giải thích trước mặt Hạo Ưng lại càng làm anh thêm một phần chua xót. Hoàng Thịnh chỉ cười không nói. Ngọc Lan đánh giá cô gái kia, gương mặt xinh đẹp dịu dàng nếu là nam cô cũng cảm thấy cần trân trọng và thương yêu nhưng hiện tại cô nhìn sao cũng không vừa mắt. Lã Thiên Phụng nhìn cách thức chào hỏi của bọn họ liền biết là đồng nghiệp của Hạo Ưng nên cũng mỉm cười.
- Chào giám đốc Hoàng tôi là Lã Thiên Phụng, chắc anh là đồng nghiệp của anh Hạo Ưng rồi?
- Chào cô, tôi là Hoàng Thịnh, à đây là Ngọc Lan là…sinh viên thực tập cũng là…em gái tôi.
- Chào em Ngọc Lan._Thiên Phụng mỉm cười xinh đẹp.
- Chào chị!
Cuộc gặp gỡ đơn giản như vậy, họ nói vài câu rồi đi qua nhau. Hạo Ưng cùng Thiên Phụng cũng đến một nơi khác. Ngọc Lan vẫn không ngừng dõi theo đôi trai gái vừa rời đi. Hai tay cô cơ hồ nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau. Ngọc Lan thoáng nghe Thiên Phụng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự hưng phấn.
- Hạo Ưng, anh xem em mặc cái nào đi sinh nhật Thiên Tuấn mới hợp. Nhã Nhàn cùng Linh Nguyệt đều đã kết hôn, ai cũng lựa chọn trang phục dành cho phu nhân, em lại không biết nên mặc gì cho hợp? Em cũng không biết Thiên Tuấn thích quà gì nữa.
Hạo Ưng nhíu mày nhìn Thiên Phụng, anh có một cỗ hờn ghen dị thường khi tên Thiên Tuấn thốt ra từ miệng cô. Tại sao tên cô cùng tên Thiên Tuấn lại có điểm tương đồng như vậy. Chỉ điểm này thôi anh đã không cảm thấy vui. Nhưng trước mặt Thiên Phụng, anh vẫn tỏ ra vui vẻ.
- Em không cần băn khoăn, em mặc gì cũng xinh đẹp. Thiên Tuấn là bạn thân của chúng ta cậu ấy sẽ thích bất cứ thứ gì chúng ta tặng.
Thiên Phụng đơn giản cười, cô không để ý đến quá nhiều lời anh nói. Tình cảm thân thiết cô dành cho Thiên Tuấn đã tồn tại từ rất lâu rồi. Cô chọn yêu Hạo Ưng cũng là một điều hết sức tự nhiên. Anh luôn đối xử tốt với cô, luôn giúp cô trong công việc. Anh lại không như Thiên Tuấn có sẵn cơ nghiệp của nhà họ Diệp, cho nên cô yêu anh chính là ở đức tính vượt qua mọi khó khăn để thành công như bây giờ.
Rồi ngày sinh nhật của Thiên Tuấn đến, ngày đó Thiên Phụng mặc một bộ lễ phục màu cam nhạt. Nhìn cô vừa dịu dàng cũng không kém phần thanh nhã. Trên tay cô cầm hộp quà chờ Hạo Ưng đến đón. Nhưng cô đợi mãi lại không thấy anh đến đón. Cô lo lắng gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy. Cô không còn cách khác liền gọi cho Thiên Tuấn muốn báo cho anh cô bận việc nên đến trễ một chút. Thiên Tuấn đơn giản đáp ứng nhưng thật ra anh đã rời khỏi tiệc sinh nhật để đến nhà Thiên Phụng. Đối với cô Thiên Tuấn là một người bạn nhưng đối với Thiên Tuấn thì không đơn giản như vậy. Buổi sinh nhật không có Thiên Phụng tâm hồn của Thiên Tuấn cũng bị chao đảo. Tử Nhạc cùng Lăng Thiên trêu ghẹo anh, bảo rằng anh không có người yêu nên sinh ra buồn phiền nhưng thật ra là vì anh không quên được Thiên Phụng mới không tìm được người khác để yêu. Dù biết cô yêu Hạo Ưng nhưng anh không quên được. Vì hai người họ đều là bạn thân của anh nên anh sẽ cố quên cô, chỉ cần cô cùng Hạo Ưng kết hôn anh cũng sẽ cố mà quên đi. Nhưng anh lại phát hiện một bí mật Hạo Ưng tiếp cận cô cũng chỉ vì tài sản kết xù của nhà họ Lã. Anh chỉ có thể đứng nhìn cô bước vào hố lửa mà không dám hé môi. Anh biết một khi anh nói ra cô sẽ không tin, vậy chẳng bằng không nói. Đôi khi sự im lặng của anh sẽ tốt cho cả ba người. Trong năm người bạn thân đã có hai người kết hôn, chỉ còn lại anh cùng Thiên Phụng và Hạo Ưng. Anh sẽ đợi đến khi Thiên Phụng hạnh phúc thì mới nghĩ đến chuyện của bản thân. Tiệc sinh nhật đã diễn ra hơn phân nửa thời gian Thiên Tuấn mới nhận được điện thoại của Thiên Phụng. Anh nghe ra trong giọng nói của cô cực kì hoang mang, trong tim anh cũng dâng lên chua xót. Anh rất muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng để an ủi chở che.
Khi Thiên Tuấn xuống xe, cánh cửa cổng vừa mở. Thiên Phụng đứng trước mặt anh nét mặt lo lắng cho Hạo Ưng, cơ hồ nước mắt sắp chảy ra. Lòng anh bỗng nhiên thắt lại.
- Thiên Tuấn? Anh…anh không phải ở buổi tiệc sao? Tại sao lại đến đây?
- Anh đến xem em thế nào? Hạo Ưng đâu?
- Em không biết. Em gọi điện thoại không được, gọi đến công ty anh ấy người ta bảo là anh ấy đã ra về rồi. Em đang lo không biết anh ấy xảy ra chuyện gì.
Thiên Phụng vừa nói đôi mắt hơi chớp một cái, nước mắt đã tràn ra. Thiên Tuấn thoáng thở dài dịu dàng an ủi, đưa tay lau đi nước mắt cho cô.
- Không sao đâu, anh cùng em đi tìm.
Thiên Phụng mỉm cười cảm kích nhìn anh. Anh cũng mỉm cười, thấy cô mặc áo lộ cả bờ vai, anh sợ cô bị cảm lạnh nên sẵn tiện cởi áo vest trắng của bản thân khoác lên cho cô rồi mới đưa cô ra xe đi tìm Hạo Ưng. Đây chính là một người đàn ông tuấn mĩ, cả cử chỉ cũng lộ ra ôn nhu dị thường khiến Thiên Phụng cảm thấy yên tâm. Trong khi có một chiếc xe đậu trong bóng tối vừa dừng không lâu, một màn gần gũi kia như một mũi tên đâm vào tim Hạo Ưng. Cảnh Thiên Tuấn khoác áo cho Thiên Phụng chính là một cử chỉ thân mật chói mắt vô cùng. Anh thật sự không thể nuốt nổi lửa giận này. Hạo Ưng quay đầu xe đi không hề quay lại. Lúc nãy vừa ra khỏi nơi làm việc anh gặp Ngọc Lan. Cô bị trật chân, anh cũng chỉ có lòng tốt muốn đưa cô về nhà, không ngờ anh lại phát hiện một sự thật Ngọc Lan là con gái của chủ tịch tập đoàn anh đang làm việc. Nhưng cũng không hề có hứng thú với cô nữ sinh trẻ tuổi này. Vì gia đình Ngọc Lan giữ anh ở lại một lúc nên anh mới quên mất phải gọi cho Thiên Phụng. Càng không ngờ điện thoại của anh bỏ quên trong văn phòng. Anh nhanh chóng muốn quay về lại gặp một màn thân mật kia, trong lòng không khỏi đau như bị xát muối vào tim.
Cuộc tìm kiếm của Thiên Tuấn cùng Thiên Phụng diễn ra cả một đêm nhưng không thấy, huy động cả Tử Nhạc cùng Lăng Thiên nhưng không ăn thua gì. Họ chỉ đành trở về, Thiên Phụng mệt mỏi ngủ ở sô pha. Thiên Tuấn cũng ở bên cạnh chăm sóc còn ôm cô trở về giường giúp cô đắp chăn cẩn thận. Nhà họ Lã cũng không ai phản đối sự chăm sóc của Thiên Tuấn dành cho Thiên Phụng.
Ngày sau, Hạo Ưng cũng xuất hiện. Thái độ của anh dành cho Thiên Phụng vẫn như trước không có gì thay đổi. Cô cũng không có truy cứu nhiều. Anh nói anh bận việc cô sẽ tin như vậy. Nhưng hai tháng sau, một sấp ảnh thân mật của Hạo Ưng cùng Ngọc Lan bị tung lên báo. Thiên Phụng giống như bị sét đánh, cô không thể tin anh lại đối xử với cô như vậy. Ngày hai người họ thân mật cũng là ngày cô cùng Thiên Tuấn tìm anh ròng rã suốt một đêm. Anh lại thản nhiên ở bên cạnh cô gái khác. Cô muốn cho anh một cơ hội, anh cũng giải thích là không có nên cô tin như vậy. Đáng tiếc mọi việc không như cô lựa chọn. Ngọc Lan đã đến trước mặt Thiên Phụng van xin cô buông tha cho Hạo Ưng. Rất đơn giản vì trong bụng Ngọc Lan đã có cốt nhục của Hạo Ưng. Thiên Phụng một lần nữa sụp đổ, lần này cô đã không còn một chút sức lực nào để gượng dậy. Lúc đó người cô có thể dựa vào cũng chỉ có mình Thiên Tuấn mà thôi. Thiên Phụng không thể trơ mắt nhìn người con gái dâng hết cả cuộc đời của mình cho người con trai mà lại không được gì. Thiên Phụng chỉ có thể cắt đứt cùng Hạo Ưng, muốn anh chịu trách nhiệm với Ngọc Lan. Hạo Ưng lại kiên quyết không muốn, anh kiên quyết không thừa nhận đó là đứa con của anh. Ngọc Lan lại không ngừng bám lấy, cô là con gái của chủ tịch nếu anh không nể mặt chức vị của anh đang cố gắng lập tức mất tất cả.
Hoàng Thịnh tuy đứng ngoài cuộc nhưng anh nhìn thấu tất cả. Là vì anh yêu Ngọc Lan nên hi sinh giúp cô có được Hạo Ưng. Anh lại không ngờ vô tình tổn thương một cô gái khác. Nhưng anh có một loại ích kỉ thà để người khác đau cũng không muốn nhìn Ngọc Lan đau. Tất cả là vì một người con gái, cho dù bị đời mắng là hèn hạ anh cũng sẽ làm. Đó là một loại mù quáng mà anh không rút chân ra được. Hoàng Thịnh đến gặp Thiên Phụng. Anh đưa cho cô một đoạn ghi âm. Đại khái là nhắc đến ý định muốn thâu tóm cổ phần kếch xù của Lã Thiên mà anh tìm hiểu được. Nếu kết hôn cùng Thiên Phụng, Hạo Ưng có thể có tất cả, ý tứ rõ ràng Hạo Ưng chưa hề yêu cô. Đây chỉ là một cuộc nói chuyện chơi đùa giữa những người bạn lúc trẻ bồng bột nhưng nó lại là một bằng chứng khiến Thiên Phụng hoàn toàn mất niềm tin nơi Hạo Ưng. Cô đã một lần nữa dứt khoát chia tay Hạo Ưng. Chỉ thấy anh nổi giận ghen tuông cô cùng Thiên Tuấn quan hệ mờ ám. Anh bảo cô lấy lí do anh làm sai để chia tay chỉ nhằm che đi tội không chung thủy của cô. Cô không thể tin anh lại có loại suy nghĩ này nhưng nếu đã quyết định chia tay cô sẽ không giải thích bất cứ điều gì.
Chỉ thấy sau đó không lâu, Hạo Ưng đã cùng Ngọc Lan kết hôn. Một hôn lễ linh đình làm giới báo chí bùng lên một loạt tin tức. Thậm chí có người bới móc cả chuyện trước kia của Hạo Ưng cùng Thiên Phụng, làm liên lụy tới cả Thiên Tuấn. Mà nguyên nhân chính là Ngọc Lan lại tuyên bố Thiên Phụng là kẻ thứ ba chen chân vào, để cứu lấy danh dự của bản thân cùng tập đoàn Lâm Ngọc. Thiên Tuấn không thể trơ mắt nhìn giới báo chí nói những lời khó nghe dành cho Thiên Phụng, làm tổn hại danh dự cô. Anh cũng đứng ra tuyên bố cô đã có hôn ước với anh từ trước. Thiên Phụng cảm kích anh vô cùng nhưng đối với anh vẫn chỉ là bạn. Còn đối với Hạo Ưng lại càng tin rằng suy đoán của bản thân là đúng. Anh tin rằng Thiên Phụng cùng Thiên Tuấn đã có gian tình từ trước. Lòng dâng lên một cỗ tức giận cùng tàn nhẫn, đáng ra anh muốn buông tha Lã Thiên nhưng là do cô ép anh. Một năm sau đó, ông Lâm Ngọc qua đời, giao toàn bộ gia sản lại cho con gái cùng con rể quản lí. Hạo Ưng thâu tóm lại mọi quyền hành, nhẫn tâm dùng quyền lực của Lâm Ngọc hại cho Lã Thiên sụp đổ. Thiên Phụng thật sự đã bị anh hại đến thê thảm, cũng may lúc này có Thiên Tuấn dùng sức mạnh của T&T để đưa Lã Thiên khởi sắc nhưng quyền hạn không đủ, Thiên Tuấn đành cầu cứu P&A cùng Lăng Thị. Bây giờ ba người mới kết oán sâu nặng cùng Hạo Ưng. Khiến Hạo Ưng lâm vào tình trạng khủng hoảng, anh phải sang nước ngoài gây dựng lại sự nghiệp.
Mọi chuyện an ổn cho đến khi Thiên Phụng chấp nhận lời cầu hôn của Thiên Tuấn. Lúc họ kết hôn cũng đã là chuyện của hai năm sau. Khi đó, Hạo Ưng cùng Ngọc Lan đã có đứa con hai tuổi tên Hạo Minh. Ngọc Lan rất yêu thương đứa con này nhưng Hạo Ưng một chút cũng không thương. Anh cho rằng chính vì có mặt đứa con này anh mới đánh mất Thiên Phụng. Anh dù không nói ra miệng chữ hận nhưng thái độ lạnh nhạt này ai cũng có thể nhìn ra. Thời điểm này Tử Nhạc cùng Lăng Thiên cũng có hai người con trai là Tử Phong cùng Thiên Ân. Mà Thiên Phụng cùng Thiên Tuấn lại chưa hề đá động gì đến chuyện con cái, bởi vì không ai biết sau bức màn kết hôn kia chỉ là một lời hứa hẹn. Thiên Tuấn vì muốn giữ lại Lã Thiên nên mới cùng Thiên Phụng kết hôn, dù biết cô không yêu anh nhưng anh vẫn chấp nhận ở bên cạnh cô. Anh hứa rằng cho đến khi cô tìm được người mình yêu, anh sẽ trả cho cô tự do nhưng có điều hơn mong đợi của anh. Không lâu sau đó, cô thật sự yêu anh. Mấy năm sau đó, còn sinh cho anh hai bé gái song sinh anh đặt tên là Thiên Tư và Thiên Trầm. Cuộc sống của họ dị thường hạnh phúc.
Trong khi đó, tình cảm của Ngọc Lan lại lâm vào bế tắc. Hạo Ưng cơ hồ vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức cô khóc cạn nước mắt anh cũng không quan tâm. Cô đã gần như phát điên. Cũng may lúc đó bên cạnh cô còn có Hoàng Thịnh. Anh không chỉ đối tốt với cô mà còn đối tốt với Hạo Minh. Cô bây giờ mới chợt nhận ra Hoàng Thịnh đối với cô không đơn giản chỉ là tình anh em. Cô mỗi lần đối mặt với anh đều cảm thấy vô cùng tội lỗi. Mỗi lần thấy Ngọc Lan cùng Hoàng Thịnh ngồi nói chuyện Hạo Ưng đều liếc mắt cho qua. Một chút ghen tuông đều không thể hiện. Đây là một nỗi đau mãi mãi theo Ngọc Lan cho đến trọn đời này. Mà người đàn ông yêu cô mang tên Hoàng Thịnh cũng hi sinh cả cuộc đời để bảo vệ tình yêu của cô không cho một ai xâm hại.
Tình hình tập đoàn Doãn Hạo vừa mới gây dựng lại nên vẫn còn bấp bênh. Hạo Ưng nhớ đến ba người bạn đã từng thân thiết hại anh ra nông nỗi này liền tức giận không thôi. Vì tập đoàn cần tiền anh đã làm một việc để rửa hận chính là bắt lấy đứa con thứ hai của Lăng Thiên- Lăng Thiên An nhằm uy hiếp để trả thù cũng để thu về một khoảng tiền. Ngay sau khi việc thành công, anh đã giao toàn bộ lại mọi chuyện cho Hoàng Thịnh xử lí. Mọi việc là chủ ý của anh nhưng thực hiện đều do Hoàng Thịnh, anh có một loại tin tưởng người này sẽ không bao giờ phản bội anh. Anh biết Hoàng Thịnh yêu Ngọc Lan nhưng vẫn làm như không thấy. Anh cũng sinh ra một loại tiếc thương đối với Ngọc Lan, nhưng hận thù không cho phép anh đối tốt với cô. Nếu anh không thể tốt với cô vậy để cho một người khác đối tốt với cô, đó đã là một ân huệ.
Hoàng Thịnh vẫn thường thấy nơi bàn làm việc của Hạo Ưng có để một khung hình. Oan nghiệt chính là hình kia không phải vợ cùng con mà là của một phụ nữ đã kết hôn và có hai con- Lã Thiên Phụng. Hoàng Thịnh không khỏi đau lòng cho Ngọc Lan nhưng không thể làm gì khác. Hoàng Thịnh muốn Hạo Ưng cắt đứt mọi tình cảm với Thiên Phụng để toàn tâm toàn ý yêu Ngọc Lan. Anh đã làm một việc, chính là đem việc Thiên Phụng muốn kiện Hạo Ưng về tội cướp đoạt tài sản nói cho Hạo Ưng biết. Làm Hạo Ưng nổi giận, anh đập nát khung hình trong mắt hằn lên tia phẫn hận.
Hạo Ưng đã đến tìm Thiên Tuấn chất vấn muốn thu lại chứng cứ kia. Vì có một sự giằng co cùng hận ý, vì để bản thân sống, vì để thỏa mãn sự ghen tuông muốn đôi nam nữ phản bội anh không được sống tốt. Anh đã quyết muốn lật đổ T&T. Đáng tiếc khi anh muốn ra tay, tài sản T&T không biết từ khi nào lại rơi vào tay nhà họ Du. Nỗi hận một lần nữa đổ lên nhà họ Du. Một ngọn lửa đánh đổ một gia đình. Anh lại không ngờ Hoàng Thịnh cứu về một đứa trẻ, anh hốt hoảng nhận ra gương mặt đứa trẻ giống đôi nam nữ phản bội kia. Anh muốn giết cô bé đi nhưng không thể. Trên gương mặt bé gái ấy vẫn còn đường nét của người anh yêu. Anh đã nhận nuôi đứa trẻ, đặt tên Hạnh Nghi. Không chỉ với một mục đích là để cô bé trở về nhận lại số gia sản đã bị lấy đi mà còn để lưu giữ hình bóng cũ. Sau mấy năm, cô bé này cư nhiên phẫu thuật đổi một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm. Kể từ đó, tình thương còn sót lại cuối cùng cũng không còn. Mục đích nuôi nấng chỉ còn hai tiếng lợi dụng. Đối với Hạo Minh cũng thế anh cũng huấn luyện đứa bé này đến mức tàn khốc, dưỡng trong trí nhớ hai chữ “báo thù”. Mà kẻ thù chính là P&A. Ngọc Lan nhiều lần can ngăn, vì lo lắng cho con mà sinh bệnh liệt giường. Hạo Ưng cũng không hề quan tâm. Hạo Minh lớn lên trong tình yêu của mẹ nhưng cũng bị sự lạnh nhạt của ba chi phối. Cậu ta lại chợt nhận ra, người trợ lí của ba cậu ta còn tốt hơn cả ba cậu ta.
Sóng gió lại một lần nữa lặp lại khi những đứa con của họ trưởng thành. Ông Hạo Ưng lâm vào đường cùng, bại dưới tay người con trai của ông Tử Nhạc- Du Tử Phong. Bà Ngọc Lan biết được, cầu xin Hoàng Thịnh tìm cách giải quyết. Mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa, chỉ có một người gánh vác tất cả mọi chuyện mới êm xuôi. Hoàng Thịnh đã quyết định hi sinh, chỉ cần Ngọc Lan hạnh phúc ông sẽ làm tất cả. Khi ông Hạo Ưng chính thức về nước, ông Hoàng Thịnh cũng chính thức bị kết tội. Ông Hạo Ưng có phần đau xót, sức khỏe có chút sa sút.Cho đến một ngày ông nhận được một bức thư, bức thư giống như là đã tính toán trước thời gian. Khi ông Hoàng Thịnh bị kết tội hoàn toàn thì bức thư mới đến tay ông Hạo Ưng.
“ Xin lỗi chủ tịch, đã làm ông lo lắng!
Tôi hi sinh chỉ là để Ngọc Lan vui để bà ấy không mất chồng và để Hạo Minh không mất đi ba. Ông đừng áy náy cũng đừng tự trách, bởi vì tôi làm tất cả là vì tôi nợ ông. Tất cả những việc ảnh hưởng đến tình cảm của ông cùng bà Thiên Phụng đều do một tay tôi dàn xếp, cả chuyện Ngọc Lan cùng ông phát sinh quan hệ cũng đều do tôi. Nếu ngày đó tôi không theo dõi ông, sẽ không biết ông buồn bã cần người an ủi thì Ngọc Lan cũng không thể biết mà đến. Lại không ngờ chuyện vượt quá mức tưởng tượng của tôi. Muốn trách hãy trách tôi đừng trách Ngọc Lan cũng đừng lạnh nhạt với Hạo Minh. Là tôi sai khi phá vỡ tình yêu của ông nhưng ông cũng biết yêu là ích kỉ. Ngay từ lần gặp đầu bà ấy đã yêu ông, tôi lại không thể đem lại hạnh phúc cho bà ấy chỉ có thể giúp bà ấy toại nguyện. Tôi thà thấy người khác đau để bà ấy được hạnh phúc. Nếu bà ấy chỉ dành cho tôi một chút tình cảm thì tốt rồi nhưng căn bản là bằng không. Tôi không muốn làm bà ấy buồn nên chỉ có thể làm như vậy. Nếu tôi làm như vậy là sai thì ngàn lần mong ông tha thứ. Tôi chính là người đưa những chứng cứ đó cho bà Thiên Phụng cùng ông Thiên Tuấn. Nói khác đi, tôi chính là người gieo nên hiểu lầm sâu nặng của ông dành cho bà Thiên Phụng. Tôi biết họ sẽ không làm gì ông cả nhưng tôi tin ông sẽ vì bảo vệ địa vị bản thân mà ra tay với họ. Tôi muốn ông hoàn toàn quên đi người phụ nữ kia. Nhưng tôi sai rồi, cho dù bà ấy đã chết thái độ của ông đối với Ngọc Lan vẫn lạnh nhạt. Tôi lại không thể nói ra. Cho đến lúc, Ngọc Lan khóc lóc cầu xin tôi giúp, tôi mới nhận ra trong lòng bà ấy tình yêu dành cho ông không hề thay đổi. Tôi không có gia đình sẽ không có gì vướng bận, trái lại bà ấy cần ông, Hạo Minh cũng cần tình thương của ông hãy cho thằng bé một chút ấm áp.
Tôi muốn ông dừng lại tất cả, tôi còn phát hiện một điều nhưng đã che giấu ông. Năm đó, bà Thiên Phụng cùng ông Thiên Tuấn kết hôn chỉ mang tính chất công việc mãi cho đến hai năm sau đó họ mới chính thức thành vợ chồng. Từ đầu ông đã hiểu lầm hai người họ.
Hoàng Thịnh.”
Đọc xong bức thư, bàn tay ông Hạo Ưng vò nát thư trong tay, thân thể lảo đảo. Mặt mày co rúm. Tim dâng lên từng trận đau đớn rồi co thắt đến khó thở. Ánh sáng trước mắt như bao phủ bởi một màn đêm u tối. Chân khuỵu xuống, ông ngã bên giường. Tiếng thất thanh kêu cứu của bà Ngọc Lan vang lên, nước mắt bà như suối chảy ra. Tuy nhiên, bà nghe ông Hạo Ưng gọi “ Thiên Phụng!”. Ông mơ hồ thấy nụ cười của người phụ nữ ấy. Cái tên mà mãi mãi ông không quên, từ yêu chuyển sang hận lại từ hận chuyển về tội lỗi. Mãi mãi dằn vặt ông cho đến trọn đời. Bà Ngọc Lan có phần đau khổ, bà ở bên cạnh ông hơn hai mươi năm nhưng cái tên ông gọi vẫn là người phụ nữ đã ra đi kia. Lúc trẻ bà đã từng hận người phụ nữ kia biết bao, đến khi bà ấy chết bà cũng đã dở xuống thù hận nhưng trong lòng không vui lên được. Không ai ép bà cả, chính bà tự nhảy vào hố lửa bà không hối hận và cũng không trách bất cứ ai. Chính bà đã cướp đi tình yêu của người phụ nữ ấy, bà có tư cách gì để hận. Bà tự nghĩ bản thân chính là mấu chốt của mọi thù hận.
Bà Ngọc Lan ngồi ngẩn người nhìn hoa ngọc lan đung đưa trong gió, trong tay cũng nâng niu cánh ngọc lan héo tàn. Bà còn ngồi nơi đây để nhớ về chuyện cũ, về những đắng cay của một thời quá khứ.
“ Hoàng Thịnh, xin lỗi anh nếu có kiếp sau em sẽ báo đáp ân tình này. Tại sao khi anh khen ngọc lan đẹp, anh lại không nói ra tâm ý của anh, có lẽ chúng ta đã không như bây giờ. Là em nợ anh một ân tình.”
- Mẹ!
Bà nghe tiếng Hạo Minh gọi, xa xa bà thấy Hạo Minh đang nắm tay Hạnh Nghi không khỏi sững sốt. Ngay khi ông Hạo Ưng ngất phải vào viện vì bệnh tim tái phát đến giờ vẫn chưa tỉnh, bà đã gọi cho Hạo Minh muốn cậu ta gấp rút trở về. Hiện tại nhìn cậu ta cùng Hạnh Nghi tay trong tay trở về không khỏi vui mừng cùng kích động.
- Hai con về rồi.
- Ba như thế nào rồi, tại sao mẹ lại ngồi đây?
Bà Ngọc Lan cười nhạt một tiếng đứng dậy, nắm lấy tay Hạo Minh sờ lên gương mặt cậu ta giống như đã lâu không gặp, sợ rằng bà đã quên đường nét trên gương mặt cậu ta.
- Ba con qua cơn nguy hiểm rồi nhưng chưa tỉnh. Mẹ cảm thấy ngột ngạt nên ra đây một lát, con cùng Hạnh Nghi mới về nên về nhà nghỉ ngơi đi, khi nào ba con tỉnh mẹ sẽ gọi các con đến.
- Mẹ! Mẹ nên về nghỉ ngơi mới đúng, chúng con đến đây là để chăm sóc ba._Hạnh Nghi đi đến bên cạnh bà Ngọc Lan nắm lấy tay bà, kéo bà ngồi xuống băng đá.
Cả ba người lại cùng ngồi băng đá, có những thứ cảm xúc cùng tình cảm đã ăn sâu sẽ không dễ phai nhạt. Tình cảm của Hạnh Nghi đối với nhà họ Doãn cũng thế, cái loại tình cảm này đã ngấm sâu đến từng tấc thịt sẽ không dễ gì nói xóa là xóa. Hai người ngồi bên cạnh bà Ngọc Lan ngửi mùi thơm thoang thoảng từ hoa ngọc lan tỏa ra, nhẹ nhàng mà ấm áp như tình cảm sâu rộng tựa biển của bà dành cho hai người.
Đây là cái kết mà Yến dành cho ông Hạo Ưng. Cũng là lời giải thích cho một số vấn đề. Mọi người đã đọc sơ qua trang “tình sử” của thế hệ trước, chương này chính là chi tiết. Những trang “tình sử” này cũng không hề kém mức độ phức tạp như thế hệ sau đâu. Chính vì hận quá sâu nên liên lụy đời sau. Chúc mọi người vui với lời giải thích này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT