11 giờ hơn, Phương Minh Vĩ tới đơn vị, mới vừa vào phòng làm việc, Trương Triêu Lâm đã hấp tấp chạy đến.
“Mn... Phương Minh Vĩ ông có chuyện gì, hai ngày nay đi đâu vậy?” Mấy ngày nay Trương Triêu Lâm gọi điện cho anh muốn bể cả điện thoại, thế mà Phương Minh Vĩ cũng không nghe điện thoại của anh ta, mỗi lần đều là Tiểu Hà nghe, rồi nói Đoàn trưởng có việc! Hỏi chuyện gì, thì đánh chết cũng không nói.
Trên đường, Phương Minh Vĩ đã ngủ một giấc trên xe, nên tinh thần tỉnh táo hơn nhiều: “Đừng như bà mẹ vậy được không? Đi ra sân huấn luyện thôi!” Phương Minh Vĩ cầm đồ đạc lên rồi đi ra ngoài.
“Aizz... Này ông Phương, ông cũng quá không có suy nghĩ, tôi chỉ hỏi ông là đi đâu thôi mà?”
“Chậc... tôi nói cái lão già ông có thể đừng nhiều chuyện như vậy không? Hỏi cái gì mà hỏi, còn ngại việc chưa đủ nhiều à?” Phương Minh Vĩ không nhịn được nói.
“Được, được, được, tôi không hỏi nữa! Lần này để ai đi tuyển quân đây đây?” Trương Triêu Lâm thấy hỏi không được gì, liền chuyển đề tài sang công việc.
“Thì mấy người tăng cường của trường cao đẳng công binh đó, chờ lần này diễn tập về, lại phải chia tay mấy người rồi!” Phương Minh Vĩ bất đắc dĩ nói.
“Doanh trại quân đội thì vững như sắt đá, binh lính thì luân chuyển. Không có cách nào khác...” Trương Triêu Lâm cũng cười khổ lắc đầu, đây là thời điểm khó lòng qua nhất hàng năm, dọc đường đi hai người không lên tiếng.
“Ôi, tên nhóc kia đâu?” Cùng Diệp Uyển Vân đưa cơm tới, Hạ Thiên Minh hỏi.
“Ông ngoại... ba con về đơn vị rồi...” Phương Chính trả lời.
“Cái gì? Con gái và hai cháu ngoại của tôi cũng không bằng công việc của nó ư?” Hạ Thiên Minh không bằng lòng, nói.
“Nói cái gì đó?” Diệp Uyển Vân trừng mắt liếc ông một cái, Hạ Thiên Minh không nói gì nữa.
“Ông ngoại, ông đừng nói ba con như vậy...” Phương Chính bất mãn mở miệng, Hạ Thiên Minh lườm cậu bé, Phương Chính cũng trợn mắt nhìn lại không chút khách khí.
“Hạ Thiên Minh! Nếu ông thấy nhàm chán thì trở về Bắc Kinh đi!” Diệp Uyển Vân leen tiếng không chút nể nang gì.
Vốn còn muốn ‘qua lại’ với thằng cháu trai nhưng Hạ Thiên Minh lập tức ngồi im, cười nói với Diệp Uyển Vân: “Nói gì vậy? Tôi ở lại chăm sóc mọi người.”
Hạ Hi Tuyền ở bên thấy buồn cười, cô dám khẳng định đời này Hạ Thiên Minh cũng chưa từng cười nịnh nọt như vậy.
“Người thân Phương Nguyên có ở đây không?” Y tá đột nhiên đi tới hỏi.
Hạ Hi Tuyền ngồi phắt dậy, cho là con gái lại xảy ra chuyện gì. Y tá thấy thế vội nói: “Chị đừng lo lắng, chỉ là tới lúc thăm bệnh, nên cho phép hai người thân có thể vào thăm“.
“Mẹ! Con muốn vào thăm Nguyên Bảo...” Phương Chính lập tức nói.
Hạ Hi Tuyền gật đầu đồng ý, Diệp Uyển Vân vội vàng tới đỡ Hạ Hi Tuyền, dìu cô qua. Cho dù ngủ lâu như vậy, nhưng thân thể Hạ Hi Tuyền vẫn rất yếu, cho nên lúc Phương Minh Vĩ đi trong lòng cũng chẳng yên tâm chút nào.
Thay quần áo vô khuẩn, Hạ Hi Tuyền được y tá đỡ vào, dẫn Phương Chính cùng vào phòng bệnh.
Nguyên Bảo mang máy thở nằm đó, khuôn mặt nhỏ đi nhiều, lúc này nước mắt Hạ Hi Tuyền rớt xuống, Phương Chính cũng khóc theo, Hạ Hi Tuyền đưa tay cầm tay nhỏ bé của con gái, phía trên đầy lỗ kim, nhắm mắt lại không dám nhìn. Lúc này, Hạ Hi Tuyền chỉ hy vọng người nằm ở trên giường bệnh là cô, nhưng bây giờ trừ đau lòng thì cô chẳng làm được gì.
“Nguyên Bảo... anh được gặp ba rồi, cho nên em phải nhanh tỉnh lại, như vậy thì có thể gặp được ba...” Phương Chính nhỏ giọng nói chuyện với em gái: “Nguyên Bảo... em phải mau khỏe lên, anh sẽ dẫn em đi chơi, sau này chúng ta đi xem phim anh đều nghe lời em, em muốn xem phim gì thì xem phim đó, anh sẽ không tranh cãi với em, anh cũng không gọi em là Nguyên Bảo ngu ngốc nữa!” Phương Chính mong chờ nhìn em gái, như thể giây tiếp theo Nguyên Bảo sẽ mở mắt ra vậy.
Hạ Hi Tuyền ôm con trai vào lòng, cằm cọ cọ lên đầu của cậu bé.
“Mẹ, Nguyên Bảo sẽ nghe thấy con nói đúng không?” Phương Chính cũng không quay đầu lại, hỏi.
“Sẽ nghe, em sẽ nghe thấy đấy!” Hạ Hi Tuyền nói khẳng định.
Phương Chính lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyên Bảo, Hạ Hi Tuyền ở bên nghe, nhìn.
Không lâu lắm y tá đi vào nói hết giờ thăm bệnh, Phương Chính nhìn em gái không thôi, nhưng cũng nghe lời đi theo mẹ ra ngoài.
Hạ Hi Tuyền dẫn Phương Chính ra thì đã thấy mấy người Tôn Kiêu, Lý Hạ Thu, Hạ Hi Thần đều tới. Thấy hai mẹ con ra ngoài thì vây quanh hỏi: “Nguyên Bảo thế nào?”
Hạ Hi Tuyền gật đầu cười, nhìn về phía bác sĩ Ngô đang đứng gần đó, hỏi: “Bác sĩ, khi nào thì cháu có thể tỉnh ạ?”
Bác sĩ Ngô lật lật bệnh án trong tay, cười nói: “Nhanh thôi, theo tình hình hiện tại, ngày mai có thể bỏ máy thở ra, khoảng hai ngày cháu bé sẽ tỉnh!”
Lý Hạ Thu kích động ôm Hạ Hi Tuyền: “Thật tốt quá! Nguyên Bảo nhỏ bé đáng yêu của chúng ta sắp tỉnh lại rồi!”
Có điều, xét thấy tình huống lần trước vô cùng đáng sợ, nên trong lòng Hạ Hi Tuyền vẫn chưa dám thả lỏng, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ tới cảnh Bác sĩ Ngô lắc đầu với cô ngày đó, cô vẫn không thở nỗi. Nhưng trên mặt thì vẫn cười cười gật đầu, tỏ vẻ thật vui mừng.
“Tiểu Thần, đến lâu chưa?” Hạ Hi Tuyền đột nhiên hỏi đến.
“Một tiếng rưỡi rồi.” Hạ Hi Thần nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
“Vậy thì tốt, đưa Phương Chính đến trường đi học đi!” Phương Chính đã xin nghỉ mấy ngày rồi, hiện tại cậu bé đã vào năm đầu Tiểu học rồi nên Hạ Hi Tuyền nghĩ vẫn nên để cho thằng bé đi học thôi.
“Con không đi...” Phương Chính lập tức lên tiếng phản đối.
“Đúng vậy... để cho nó ở đây đi...” Tôn Kiêu cũng lên tiếng nói giúp.
Hạ Hi Tuyền ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Phương Chính, thở dài: “Phương Chính, em gái có lẽ phải nằm viện thêm một thời gian nữa, đến lúc đó bài của em con còn phải bổ túc giúp em chứ, nên con nhất định phải đi học, hay là con muốn học lại lớp một sao?”
Phương Chính suy nghĩ một chút, rồi ra điều kiện: “Vậy mỗi ngày sau khi tan học con đều muốn tới bệnh viện thăm em...”
Hạ Hi Tuyền gật đầu: “Vậy để cậu đưa con đi học có được không? Còn nữa, đi học không được mất hồn đấy!”
Phương Chính gật đầu, Hạ Hi Tuyền bảo Hạ Hi Thần đưa cậu bé đến trường học.
Chờ Phương Chính đi, mọi người mới quay trở lại phòng bệnh của Hạ Hi Tuyền.
“Kiêu Kiêu! Em nói với Trưởng khoa mấy ngày nữa Nguyên Bảo ổn định rồi, chị sẽ đi làm lại nha!”
Tôn Kiêu nhíu mày: “Cô giáo Hạ, trường chúng ta có rất nhiều giảng viên, không thiếu một mình chị đâu!”
Hạ Hi Tuyền đành cúi đầu: “Chị biết là không thiếu, nhưng đó là công việc của chị, chờ Nguyên Bảo ổn định, dĩ nhiên chị cũng muốn về đi dạy!”
“Được rồi... Chị nói thế nào thì là thế đó!”
“Tiểu Hi! Đừng vội đi làm, trước tiên con phải khỏe lên đã rồi nói tiếp!” Diệp Uyển Vân lên tiếng khuyên con gái.
“Mẹ... con biết rồi!” Hạ Hi Tuyền cười cười.
Hai ngày sau Nguyên Bảo tỉnh lại, Hạ Hi Tuyền nhìn con gái từ từ mở mắt ra, lấy tay che miệng lại không dám khóc thành tiếng.
Nguyên Bảo mở to mắt từ từ nhìn một vòng, thấy Hạ Hi Tuyền ngồi ở bên, mới khẽ gọi: “Mẹ!”
“Ôi! Nguyên Bảo...” Hạ Hi Tuyền lòng tràn đầy vui mừng đáp lại, cho tới giờ phút này, trong lòng Hạ Hi Tuyền mới thoáng thả lỏng một chút.
Nguyên Bảo chu mỏ, định lên tiếng khóc, nghĩ muốn đưa tay nhưng tay lại không có cảm giác, nước mắt liền tràn ra.
Hạ Hi Tuyền cho là cô bé khó chịu ở đâu đó, vội vàng lau khô nước mắt, hỏi: “Nguyên Bảo, có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Nguyên Bảo trừng mắt nhìn, tỏ ý khó chịu, sau đó uất ức nói: “Mẹ, tay không có...”
“Hì hì...” Hạ Hi Tuyền cười rộ lên, rồi nhấc tay của con gái lên cho cô bé xem: “Tay vẫn còn đây nè, chỉ là ngủ lâu nên thân thể chưa có cảm giác ngay thôi.”
“Mẹ... buồn ngủ quá!” Nguyên Bảo không biết mệt mỏi là gì, chỉ biết là đầu óc choáng váng muốn ngủ.
“Ừ, vậy Nguyên Bảo ngủ đi... mẹ ở đây với con, tỉnh lại anh trai sẽ tan học về rồi.”
Buổi chiều, Phương Chính tan giờ học trở về, người còn chưa đi tới trước mặt Hạ Hi Tuyền, đã nhanh chóng hỏi: “Mẹ, Nguyên Bảo tỉnh thật sao?”
Hạ Hi Tuyền đỡ con trai đang chạy thẳng tới, gật đầu cười: “Ừ, tỉnh rồi.”
“Này mẹ, con có thể đến thăm em ấy không?” Phương Chính hưng phấn hỏi.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, Phương Chính thất vọng: “Nhưng chúng ta có thể tới chỗ cửa sổ ngó xem có phải em tỉnh thật rồi hay không đấy!”
“Thật sao... Mẹ, vậy chúng ta đi nhanh lên đi!” Phương Chính kéo Hạ Hi Tuyền chạy về phía Phòng chăm sóc đặc biệt.
Hạ Hi Tuyền ôm con vào lòng, hai người nhìn qua cửa kính vào chỗ Nguyên Bảo đang ở bên trong.
“Thùng thùng...” Phương Chính đưa tay gõ cửa kính một cái, rồi thử nhìn xem Nguyên Bảo có thể nghe được hay không.
Quả nhiên Nguyên Bảo quay đầu nhìn về phía có tiếng đập cửa, thấy mẹ và anh trai ở phía ngoài, khẽ giơ tay lên, Phương Chính lập tức đưa tay vẫy vẫy, cười rất vui vẻ. Hai anh em cứ ra hiệu với nhau như vậy, Hạ Hi Tuyền ở bên nhìn trong lòng vô cùng ấm áp.
Cũng không lâu lắm thì y tá tới kéo rèm che lại, để kiểm tra cho Nguyên Bảo.
Lúc này, Phương Chính tụt xuống khỏi người Hạ Hi Tuyền.
“Đúng rồi, mẹ, mẹ đã nói cho ba biêt Nguyên Bảo tỉnh chưa vậy?” Bỗng, Phương Chính ngẩng đầu hỏi Hạ Hi Tuyền.
“Ba đang làm việc, buổi tối mới gọi cho ba!” Biết tính chất công việc của Phương Minh Vĩ, nên cho tới giờ, Hạ Hi Tuyền thường là buổi tối mới gọi điện thoại cho anh.
“Mẹ! Bây giờ con có thể gọi một cuộc được không?” Phương Chính suy nghĩ một chút, nói.
Hạ Hi Tuyền gật đầu, lấy điện thoại di động ra đưa cho con trai, Phương Chính hưng phấn cầm điện thoại ấn một dãy số.
Phương Minh Vĩ bận bịu cả ngày ở ngoài, vừa hay lúc này trở về phòng làm việc, điện thoại di động đã để trong ngăn kéo cả ngày rồi. Lúc Phương Chính gọi tới, đúng lúc Phương Minh Vĩ phải đi, nhưng thấy là Hạ Hi Tuyền gọi tới, liền nghe máy.
“Ba...” Thấy điện thoại được kết nối, Phương Chính lập tức hưng phấn gọi.
“Ba đây, con trai làm sao vậy?” Phương Minh Vĩ tâm tình vui vẻ, hỏi.
“Ba ơi... Nguyên Bảo tỉnh rồi!” Phương Chính cười híp mắt nói tiếp.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Phương Minh Vĩ luôn miệng nói ‘tốt’.
“Này ba, khi nào thì ba quay lại vậy? Nhất định là Nguyên Bảo rất muốn gặp ba đấy!”
“Thật xin lỗi... con trai, công việc ba rất bận, có thể phải một hai tháng nữa mới có thể đến thăm tụi con được, Nguyên Bảo có ở bên cạnh con không, cho ba nói chuyện với em có được không?” Phương Minh Vĩ áy náy lên tiếng.
“Em ấy không có bên cạnh con đâu, con nhìn qua cửa kính mới thấy em đấy!” Phương Chính tiếc nuối mở miệng, cậu cũng rất muốn nói chuyện với em gái! “Mẹ, bao giờ thì chúng ta có thể vào thăm Nguyên Bảo?” Phương Chính ngẩng đầu hỏi Hạ Hi Tuyền.
“Khoảng 10 giờ sáng mai...” Hạ Hi Tuyền xoa đầu Phương Chính, nói.
Có được câu trả lời, lúc này Phương Chính quay lại, hưng phấn nói với Phương Minh Vĩ: “Ba, mẹ bảo sáng mai có thể vào thăm em, ngày mai là thứ bảy, con cũng có thể vào thăm em đấy, đến lúc đó tự con sẽ gọi cho ba được không?”
“Được!” Phương Minh Vĩ không chút suy nghĩ lập tức khẳng định, lúc này nhân viên bảo vệ lần lượt gõ cửa nhắc nhở ở ngoài, Phương Minh Vĩ đành phải cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi nhưng Phương Chính vẫn rất hưng phấn, lúc ăn cơm liên tục kể với Diệp Uyển Vân.
“Biết rồi!” Sau khi Phương Chính nói mười mấy lần, Diệp Uyển Vân không nhịn được mà nói một câu.
Phương Chính cười híp mắt tiếp tục ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT