Editor: Cogau

Reng, reng, reng . . . Hạ Hi Tuyền tìm di động trong túi ra! Vừa nhìn đã thấy là Lý Hạ Thu gọi tới, có nghe không đây?!

Trực giác mách cho cô biết, chính xác là có chuyện không hay, nếu là trước kia thì cô nhất định sẽ tắt máy đi! Nhưng bây giờ, chỉ còn cách nghe điện thoại mà thôi!!

"Nói!" Hạ Hi Tuyền hung dữ xì ra một chữ.

Đầu điện thoại bên kia đương nhiên là bị giật mình, không biết tại sao, nhưng vẫn nói hết lời. "Đây là quán bar XX, cô bạn của cô đã uống say rồi . . ."

Đành thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, cầm túi lên đi tới quán bar tìm Lý Hạ Thu, vừa vào cửa đã nhìn thấy rất nhiều gã đàn ông mê gái vây quanh bên cạnh Lý Hạ Thu, Hạ Hi Tuyền nghĩ thầm: Nếu mà Từ Kiếm Phong nhìn thấy cảnh này, sẽ thẳng tay giết chết những gã đàn ông đó. Nhưng Hạ Hi Tuyền lại không dám gọi điện thoại cho Từ Kiếm Phong, hậu quả thế nào không phải cô có thể gánh được.

Không còn cách nào khác, đành đưa cô gái này lên xe, nhìn điện thoại di động, trời ạ, trời vừa rạng sáng, Hạ Hi Tuyền lái xe thẳng tới quảng trường Đường Nam thì cuối cùng Lý Hạ Thu cũng tỉnh, kêu gào muốn uống nước, Hạ Hi Tuyền đành phải dừng xe ở ven đường, nhanh chóng xuống xe đi vào quán gần đó gọi một ly cola gừng cho cô ấy, sắp bắt đầu mùa đông nhưng rạng sáng đường thành phố vẫn có rất nhiều người. Vừa về đến xe đã nhìn thấy Lý Hạ Thu ngẩn người ngồi một chỗ, Hạ Hi Tuyền đưa đồ uống cho cô ấy.

"Giờ này ra ngoài uống rượu không sợ Từ Kiếm Phong biết sẽ ầm ĩ với em sao?"

"Hừ, đã chia tay rồi còn ầm ĩ cái ** gì nữa, chỉ là tâm tình em không tốt, không phải cố ý nói tục đâu . . . chị gái, em sai rồi, sai rồi". Đối với bà chị khuê các này, Lý Hạ Thu thật sự là không còn gì để nói, dù là lúc nào, ở trước mặt chị ấy cũng không thể nói tục, hơn nữa nếu nói một lần sẽ hung dữ bóp mặt cô một lần, nhưng bóp mặt cũng không phải là trọng điểm, mà quan trọng là bà chị chết tiệt này còn xoay tròn 360° nữa.

"Tiểu Hạ, đừng tùy hứng thế, cả đời gặp được người như vậy không dễ dàng gì, phải biết quý trọng, nếu mất đi rồi, sẽ khó tìm lại được" Lý Hạ Thu nghe xong lời này nước mắt lả tả rơi xuống, nhớ tới những chuyện khuê mật đó thì càng không khống chế được! Làm cho Hạ Hi Tuyền chẳng biết nói gì.

"Được rồi! Chị chỉ dọa em thôi. Không nghiêm trọng như vậy, Từ Kiếm Phong yêu em thế, sẽ không cam lòng mặc kệ em đâu, nhưng mà sau này đừng thế nữa, nửa đêm ra ngoài uống rượu, lại chưa nói đến việc uống rượu ảnh hưởng đến thân thể, như em vậy cũng không an toàn, chính chuyện của công ty em cũng tự mình phải chịu trách nhiệm, lần này chị thật sự rảnh rỗi mới có thể tới đây giúp em, em gọi điện thoại chị mới có thể tới đón em được, chứ nếu chị ở thành phố C thì . . ."

"Thật xin lỗi, chị gái."

Hạ Hi Tuyền nhoài người qua lau nước mắt giúp cô, nhìn vào mắt của Lý Hạ Thu nói nghiêm túc: "Tiểu Hạ đừng nên nói với chị ba chữ ‘thật xin lỗi’ này, em cũng đâu có lỗi với chị, còn nữa, chị không chịu nổi ba chữ này, em đã giúp chị nhiều thế, trừ Nguyên Nguyên và Chính Chính ra, thì em là người chị nợ nhiều nhất, cho nên vĩnh viễn đừng nói ‘thật xin lỗi’ rồi ‘cám ơn’ với chị, biết không!" Hạ Hi Tuyền vừa nói vừa cười "Nếu để cho cấp dưới của anh ấy nhìn thấy em khóc thế này thì ở trước mặt họ em phải làm sao đây?"

"Sẽ không thấy được!" Lý Hạ Thu hiếm khi bộc lộ nét xinh đẹp cần có của phụ nữ!

Hai người cứ ở trong xe như vậy, chẳng ai lên tiếng, thời gian cứ thế trôi qua, thấy đói bụng rồi mới phát hiện đã gần sáu giờ, vì vậy định lái xe tới nơi học đại học trước đây ăn sáng!

Tuy đã sáu giờ sáng, nhưng trên đường xe vẫn rất vắng! Từ lúc lái xe tới nay, đã sáu năm rồi, Hạ Hi Tuyền vẫn rất tuân thủ quy tắc giao thông, cho dù ở đâu cũng thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play