Phương Minh Vĩ uống tới gần cuối bữa thì thật sự là không chịu nổi nữa, chạy đến phòng vệ sinh, ai mà nghĩ được là Hạ Hi Thần cũng đi theo ra.
Tay Hạ Hi Thần mới vừa chạm được vào vai của Phương Minh Vĩ, thì bị ánh mắt của người phụ nữ trước mặt nhìn đành phải rụt trở lại.
Hạ Hi Tuyền bưng ly nước mật ong đưa cho Phương Minh Vĩ, Phương Minh Vĩ uống đã nhiều rồi nên hơi giật mình nhận lấy.
“Uống đi!” Hạ Hi Tuyền lạnh lùng ném ra hai chữ, sau đó đi lướt qua bên cạnh Phương Minh Vĩ.
“Chị... chị... chị đừng kéo...” Hạ Hi Thần bị chị gái mình cầm cà vạt lôi tới phòng bên cạnh, vừa đi vừa kêu la.
Phương Minh Vĩ quay đầu lại đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền rất hùng hổ dắt Hạ Hi Thần đi về phía trước, tay không tự giác vuốt cổ của mình, cúi đầu nhìn qua ly nước mật ong trong tay, đáy lòng lan tràn cảm giác ấm áp, hôm nay dù có phải uống chết ở đây thì Phương Minh Vĩ anh cũng cảm thấy đáng giá.
“Hạ Hi Thần! Lời nói của chị như gió thoảng bên tai em phải không vậy?” Hạ Hi Tuyền kéo em trai mình, quát.
“Có đâu! Chị không thấy là vừa rồi em còn ra xem anh ta có sao không à?” Hạ Hi Thần nguỵ biện. Trước khi đến, Hạ Hi Tuyền đã đặc biệt gọi điện thoại cho cậu ta dặn dò, không được làm khó Phương Minh Vĩ, còn nói cậu ấy để ý ba mình nữa, thế nhưng làm sao tin tưởng được đây chứ?
“Không có à, vừa nãy nếu chị không xuất hiện, thì em đã dùng quả đấm để chào hỏi rồi, em là hạng người gì chị còn không biết sao!” Hạ Hi Tuyền trực tiếp vạch trần cậu ta.
“Chị! Chị cũng quá bênh vực anh ta đi, chị không nhìn thấy chứ, rượu ba mời anh ta đều buồn bã uống một hơi cạn sạch, mọi người đang cho anh ta cơ hội chuộc tội mà.” Hạ Hi Thần nói đến phần sau thì thấy sắc mặt chị mình càng ngày càng bất thường: “Chị, em bảo đảm, em sẽ không chuốc rượu anh ta nữa... bảo đảm ba cũng không, aizz... chị đừng khóc...”
Hạ Hi Tuyền lau khô nước mắt: “Chị không trách em đâu, đôi khi chị cũng nghĩ, nghĩ rằng nếu như có mọi người ở đây thì khẳng định họ sẽ không dám đối xử với chị như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu như có mọi người ở đây, thì có lẽ chị đã không lấy anh ấy rồi, cũng sẽ không biết anh ấy. Tiểu Thần, chị nói thật với em, nhà họ Phương từng làm chị tổn thương, nhưng anh ấy đối xử với chị tốt lắm, thật sự rất tốt. Bây giờ em cũng có tình cảm của mình, em cũng hiểu tình cảm không thể nào thuận buồm xuôi gió, mặc dù giữa chị và anh ấy không được thuận lợi, nhưng chị của em đã chấp nhận anh ấy, cho nên mọi người không cần đối xử với anh ấy như vậy, chị thấy rất đau lòng. Vả lại, như vậy cũng chỉ là cách hại mình hại người mà thôi, em và ba uống say chị cũng rất đau lòng vậy! Hơn nữa, ba...”
“Được rồi chị... em hiểu ý của chị mà, ‘trận chiến’ hôm nay em thừa nhận người anh rể này, nhưng còn ba thì em không biết!” Hạ Hi Thần cắt ngang lời của chị gái mình.
Hạ Hi Tuyền ôm Hạ Hi Thần, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt của cậu ấy, nghiêm túc nói: “Cám ơn em!”
Hạ Hi Thần giả bộ không chịu được đẩy cô ra: “Đừng buồn nôn như vậy, nếu bị bé Thư nhà em bắt gặp, sẽ ghen chết. Chị, chị đừng có hại em.”
Cuối cùng, Hạ Hi Tuyền cũng cười rộ lên, lấy tay đập cậu em trai không đứng đắn của mình một cái: “Đi thôi, đi thôi...”
Sau khi hai chị em đi ra, Hạ Hi Thần thì trở về phòng, còn Hạ Hi Tuyền đi về trước. Mới vừa đi tới chỗ quẹo thì có người gọi lại.
“Hi Tuyền...” Phương Minh Vĩ trầm giọng gọi người ở phía trước sắp đi xa.
Hạ Hi Tuyền quay đầu lại, Phương Minh Vĩ đứng dựa lưng vào tường ở đó đưa tay xoa xoa bụng, Hạ Hi Tuyền vốn không muốn để ý đến anh, nhưng vừa nhìn bộ dáng của anh cũng biết bệnh dạ dày của anh lại tái phát.
Hạ Hi Tuyền đi tới trước mặt anh, nhìn anh cau mày hỏi: “Có mang thuốc bao tử không?”
Phương Minh Vĩ chỉ nhìn người trước mặt cười, không nói lời nào.
“Hỏi anh có mang theo thuốc bao tử không mà anh cười cái gì vậy?” Hạ Hi Tuyền bị anh cười thì thầm nổi giận.
“Em biết không? Hôm nay họ chuốc rượu cho anh, mặc dù anh bị chuốc nhưng rất thoải mái, thật là tốt!” Phương Minh Vĩ không sao nói rõ được, còn Hạ Hi Tuyền thì bực tức bắt đầu từ từ bốc lên.
“Đúng nha, bị chuốc nên chút áy náy còn sót lại cũng mất hết, đúng không?” Hạ Hi Tuyền tức giận lên tiếng, những bi thương trong mắt không cần nói cũng biết.
“Không có... anh không có!” Giờ phút này, Phương Minh Vĩ trừ phủ nhận thì cái gì cũng nói không nên lời, Hạ Hi Tuyền đứng ở trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm. Phương Minh Vĩ biết cô đang chờ một câu trả lời, anh cũng hiểu chỉ cần nói một câu thôi là Hạ Hi Tuyền sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng giờ phút này Phương Minh Vĩ nghẹn ngào, nói chẳng nên câu, chỉ cúi đầu lén nhìn Hạ Hi Tuyền, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.
Hạ Hi Tuyền đợi tròn 5 phút, rốt cuộc hiểu rõ, Phương Minh Vĩ vĩnh viễn sẽ không nói với cô cái gì gọi là ‘chia tay’.
“Phương Minh Vĩ...!” Sau khi Hạ Hi Tuyền gọi một câu thì lắc đầu xoay người rời đi.
Phương Minh Vĩ nhìn theo bóng lưng cô, biết anh để cho cô thất vọng rồi. Phương Minh Vĩ đưa tay ra muốn nắm gì đó, nhưng lòng bàn tay rỗng tuếch.
Trở lại phòng lần nữa, tâm tình Phương Minh Vĩ trùng xuống, lần đầu muốn không say không nghỉ. Nhưng có lẽ do Hạ Hi Tuyền nói gì đó với Hạ Hi Thần, nên hai ba con họ Hạ cũng không nâng ly lên nữa. Cho nên từ lúc quay lại bàn rượu cho đến khi kết thúc, một ngụm rượu Phương Minh Vĩ cũng không uống. Sau khi tiễn người về, Phương Vị Dân vỗ cháu vai, nói: “Cửa ải này coi như qua, thằng nhóc này gặp may đấy, hai ba con họ Hạ đều nổi tiếng dữ dằn, thế mà hôm nay lại dễ dàng bỏ qua cho cháu như vậy chứ!” Phương Vị Dân cười cười, nói gần nói xa không cần nói cũng biết.
Hai ngày sau, Hạ Hi Tuyền đưa mấy người Hạ Thiên Minh ra sân bay, ông cụ cứ kéo tay của con gái không thôi, nói: “Tiểu Hi, có rảnh rỗi thì đến thăm ba nha!”
“Ba... Tiểu Thần, Thấm Thư, tết Trung thu tới thành phố C nha!” Hạ Hi Tuyền bỗng nảy ra ý tưởng.
“Tết Trung thu à, được!” Hạ Thiên Minh gật đầu, khi đó ông cũng từ nước ngoài trở về rồi.
“Ba, ra nước ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nha, chúng con cũng còn cần ba ở cùng nữa đấy!” Hạ Hi Tuyền có điều ngụ ý nói.
Hạ Thiên Minh cho rằng con gái nói tới các cháu ngoại, gật đầu liên tục nói ‘Được’.
Sau khi đưa mấy người Hạ Thiên Minh đi, Hạ Hi Tuyền ở lại thành phố B hai ngày thì trở về thành phố C.
Một hôm, mẹ Hạ đang phơi quần áo thì Hạ Hi Tuyền ngồi ở bên nhìn bà ngẩn người.
“Mẹ...” Hạ Hi Tuyền bỗng lên tiếng, mẹ Hạ dừng tay lại, nhìn cô.
“Lần này, con tới thành phố C làm Dự án, mẹ có biết người phụ trách là ai không?”
Mẹ Hạ cười cười tiếp tục công việc trong tay, tỏ vẻ không thấy hứng thú. Hạ Hi Tuyền không nhịn được, nói tiếp: “Cô bé đó tên là Thấm Thư, là bạn gái của Tiểu Thần.”
Hạ Hi Tuyền nói xong nhìn về phía mẹ mình, mẹ Hạ cũng quay đầu nhìn cô, nói: “Con muốn nói gì, thì cứ nói đi...”
“Con gặp được Tiểu Thần rồi, thằng nhóc bây giờ không giống trước kia nữa, mặc dù ở trước mặt chúng ta tính nết vẫn giống như trước kia. Nhưng...” Bỗng, Hạ Hi Tuyền không biết nên nói thế nào.
Một lát sau, Hạ Hi Tuyền cúi đầu: “Còn nữa, con còn gặp cậu mợ, và cả ba nữa, ba già đi rất nhiều, hoàn toàn không phải là dáng vẻ như trong tưởng tượng của con, trong trí nhớ của con ba vẫn luôn to cao đẹp trai. Cho tới bây giờ, con chưa bao giờ tưởng tượng ra bộ dạng ông ấy với mái tóc hoa râm, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, sau đó nằm ở trên ghế xích đu cả. Cho dù ông gần sáu mươi tuổi, nhưng có thể trông ông ấy chỉ hơn 40 tuổi thôi. Vậy mà giờ trông ông ấy đúng là một ông già hơn sáu mươi gần bảy mươi tuổi đấy.” Nhớ tới dáng vẻ của ba, Hạ Hi Tuyền lắc đầu một cái, chợt ngẩng đầu thấy mẹ với gương mặt kinh ngạc đứng đó.
Đúng vậy, Diệp Uyển Vân cũng không tiếp nhận nổi dáng vẻ hiện tại của chồng mình trong miệng con gái. Bà cho rằng sau khi bà đi, ông ta sẽ sống phóng túng hơn trước, sẽ lấy một cô vợ trẻ tuổi hơn bà rất nhiều, dù sao năm đó ông cũng có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ cơ mà, nên Diệp Uyển Vân không cách nào tưởng tượng được. Buông đồ trong tay xuống, Diệp Uyển Vân về phòng của mình.
Hạ Hi Tuyền nhìn bóng lưng mẹ đi xa, trong lòng tự trách mình nói quá nhiều.
Cũng may mẹ Hạ ở trong phòng không bao lâu, rồi lại đi ra cơm nước bình thường, thúc giục Hạ Hi Tuyền đi đón hai đứa bé về như trước.
Buổi tối Lý Hạ Thu gọi tới, nói đã quyết định xong ngày cưới rồi, ngày 6 tháng 10. Hạ Hi Tuyền nói nhất định sẽ đến đúng giờ, thuận tiện hỏi cô muốn quà tặng gì.
“Muốn cái gì cũng được sao?” Lý Hạ Thu hỏi.
“Đúng, em có thể muốn gì cũng được!” Hạ Hi Tuyền không tin cô ấy còn có thể muốn được tới cái gì!
“Này... em muốn... Phương Chính và Nguyên Bảo nhà chị đến làm phù dâu cho em!” Lý Hạ Thu cậy vào chính mình là người phụ nữ có thai cả gan nói.
Hạ Hi Tuyền bị lời nói của Lý Hạ Thu dọa, liếc mắt nhìn hai đứa bé đang chơi đùa trước mặt, thở dài: “Được, để chị hỏi xem chúng có muốn hay không!”
“Thật nha, chị mở loa ngoài điện thoại đi, để em hỏi!” Lý Hạ Thu hưng phấn, tìm đường sống trong cõi chết!
“Phương Chính Nguyên Bảo tới đây, dì Tiểu Hạ có chuyện muốn hỏi tụi con nè...” Hạ Hi Tuyền gọi hai đứa bé tới.
“Dì Tiểu Hạ... con rất nhớ dì...” Nguyên Bảo nói về phía điện thoại di động.
“Ha ha... dì cũng nhớ con, Nguyên Bảo Phương Chính... Dì Tiểu Hạ muốn đám cưới, các con làm phù dâu cho dì có được không vậy?”
“Được ạ, được ạ...” Nguyên Bảo và Phương Chính vui mừng nói.
“Thật biết nghe lời, đến lúc đó nói mẹ đưa tụi con tới nha... ha ha...” Lý Hạ Thu cười rất là vui vẻ, cặp song sinh đẹp như vậy mà tới phù dâu cho cô thì hâm mộ chết bao nhiêu người nha!
“Được rồi, như vậy được rồi...” Hạ Hi Tuyền cắt ngang cô ấy: “Có thai, phải chú ý mình nhiều chút đấy!”
“Biết rồi, biết rồi! Chị đã đồng ý rồi, không thể đổi ý đâu nha!”
“Không đổi ý!” Hạ Hi Tuyền cười.
Gần tới Tết Trung thu, tối hôm đó, Hạ Hi Tuyền rửa chén cùng mẹ ở phòng bếp.
Hạ Hi Tuyền đưa chén đã rửa xong cho mẹ Hạ lau khô, một lát sau mới nói: “Mẹ! Lần trước lúc con ở thành phố B đưa ba đi, có bảo với ba tết Trung thu qua chỗ con đây, Tiểu Thần và Thấm Thư cũng tới.” Nói xong lo lắng nhìn Diệp Uyển Vân.
Diệp Uyển Vân xếp chén đã lau khô bỏ vào tủ bát, xoa xoa tay, nhìn Hạ Hi Tuyền một cái cười nói: “Đến thì cứ đến...”
“Vậy, mẹ có muốn con đưa mẹ về quê không?” Hạ Hi Tuyền suy nghĩ một chút, nói.
Diệp Uyển Vân cố ý nhìn chằm chằm con gái: “Con muốn mẹ đón Trung thu một mình sao!”
Hạ Hi Tuyền ôm lấy mẹ: “Mẹ! Thật tốt, cả nhà chúng ta lại được đoàn tụ rồi, con chỉ sợ mẹ không đồng ý!” Nghẹn ngào nói.
Diệp Uyển Vân vỗ tay của con gái: “Đồ ngốc! Đã nhiều năm thế rồi, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, không nhất định phải cùng họ trở về, nhưng gặp mặt thì có gì quan trọng đâu.”
Hạ Hi Tuyền gật đầu, buông mẹ ra. Bỗng nhiên tâm tình cũng thật tốt, rốt cuộc mẹ cũng đồng ý gặp ba và em trai rồi, mà Nguyên Bảo với Phương Chính cũng sắp được gặp ba, thật là tốt nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT