Editor: Cogau

“Anh ấy có chuyện gạt chị...” Hạ Hi Tuyền nhìn ngoài cửa sổ, thê lương mở miệng.

Lý Hạ Thu cười khúc khích thành tiếng: “Hai vợ chồng chị thật đúng là rất khôi hài đó? Hai người cũng gạt nhau thôi, chị xem chị giấu anh ấy chuyện tụi nhỏ, còn anh ấy thì sao, hừ hừ...”

“Đừng có ‘cười người hôm trước, hôm sau người cười’, chính em cũng giống vậy đó.”

“Em không có ý định kết hôn!” Lý Hạ Thu dửng dưng nói.

Hạ Hi Tuyền nhìn lên trần nhà, lạnh lùng “Hừ...” một tiếng.

“Vậy rốt cuộc chị định làm thế nào?”

Hạ Hi Tuyền chợt cười gian xảo, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như vậy, thì chấm hết đi, nói không chừng ngày nào đó đầu óc chị nổi điên lên liền mang thẳng hai đứa bé tới trước mặt anh ta đấy!”

“Oa..., đến lúc đó nhớ kêu em tới nha, em rất muốn nhìn xem vẻ mặt Phương Minh Vĩ thế nào, ha ha ha...” Lý Hạ Thu nhân dịp cách điện thoại, cười hả hê.

“Lý Hạ Thu, chị nhớ là em vừa nói em xem mắt mà, tên đó thế nào?” Hạ Hi Tuyền nói sang chuyện khác.

“Thế đi, em quên mất là trông anh ta như thế nào rồi!”

“Vậy à, vậy tụi em nói những chuyện gì?”

Lý Hạ Thu cười ha hả một tiếng: “Chẳng có nói chuyện gì, chỉ là mục tiêu phát triển tương lai đất nước rồi một loạt vấn đề dân sinh, hai bên trao đổi ý kiến!”

Hạ Hi Tuyền cười nước mắt tràn ra, sau khi ổn định cảm xúc mới mở miệng: “Em chắc là hai người tụi em hôm nay không có sự cố gì!”

“Em xác định hôm nay em điên rồi, anh ta đánh giá ra sao, em vẫn thấy điên rồi!” Lý Hạ Thu cảm thấy việc xem mắt hôm nay là một sỉ nhục.

“Aizz... cực phẩm nha, à đúng rồi, có lẽ trường chị sẽ cho chị nghỉ việc đấy!” Hạ Hi Tuyền nhớ tới chuyện đã xảy ra sáng nay ở trường.

“Cho chị nghỉ á, không phải chị trong biên chế rồi sao? Hơn nữa, chỉ là chị không đi dạy, coi như ra ngoài giúp em làm Dự án mà thôi, cũng không phải là chưa từng có tình huống thế này mà!” Lý Hạ Thu buồn bực mở miệng.

“Không phải chuyện này, là bởi vì chuyện của Kiêu Kiêu!” Hạ Hi Tuyền kể chuyện sáng nay.

“Mẹ nó, ‘cẩu huyết’ vậy, cái con nhỏ con gái của Thị trưởng đó cũng quá lớn lối đi, có muốn ngày mai em dẫn vài người đến, dạy dỗ cô ta một chút không?” Ba của Lý Hạ Thu cùng mấy người thân cận ở thành phố B mở rất nhiều sòng bạc lớn, làm ăn rất phát triển ở cả hai giới hắc đạo – bạch đạo, cho nên một người thị trưởng nho nhỏ của thành phố C căn bản không để vào mắt, mà hồi còn học trung học cơ sở cũng như trung học phổ thông thì Lý Hạ Thu giỏi nhất chính là đánh nhau, chỉ có điều bây giờ, theo như cô ấy nói là “hoàn lương” mà thôi.

“Được rồi, thu lại ý chí giang hồ của em giùm chị cái! Chuyện hôm nay chủ yếu vẫn là Tôn Kiêu, còn chị tối đa chỉ là mất việc mà thôi, nếu thực sự bất đắc dĩ thì chị yên tâm ở nhà, thay chồng dạy con!” Hạ Hi Tuyền nghĩ bụng, mai sẽ tới nhà Tôn Kiêu một chuyến.

“Em chỉ sợ chị bị người ta bắt nạt thôi, hôm nay không phải chị đá con bé đó một phát sao?” Lý Hạ Thu lo lắng nói.

“Được rồi, đừng lo lắng vớ vẩn, cô ta không dám làm gì chị đâu mà!” Hạ Hi Tuyền hoàn toàn không lo lắng.

“Chính chị phải để ý chút nha!”

“Ừ, không sao, em cũng đừng có mãi ầm ĩ với Từ Kiếm Phong nữa, thế nha!” Hạ Hi Tuyền nói xong liền cúp điện thoại.

Bắt đầu suy nghĩ kỹ càng chuyện hôm nay Lý Hạ Thu nói với cô, nếu Phương Minh Vĩ âm thầm giải quyết chuyện đó, như vậy với tính cách của anh ấy cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà nói lời chia tay, nghĩ tới đây Hạ Hi Tuyền khẽ mỉm cười, không đúng, từ đầu đến cuối anh ấy đều không nói ra hai chữ ‘chia tay’, cho nên Phương Minh Vĩ, anh vẫn còn yêu em đúng không?!

Hạ Hi Tuyền suy nghĩ tới bể đầu cũng không ra lý do tại sao Phương Minh Vĩ nói muốn chia tay, không đúng, là bọn họ không thích hợp. Cuối cùng, Hạ Hi Tuyền bất đắc dĩ đắp chăn, đi ngủ. Trong mơ, Phương Minh Vĩ đứng ở trong gió tuyết không nhúc nhích, Hạ Hi Tuyền chạy tới vui vẻ muốn che cho anh, nhưng khi cô đưa tay, thì phát hiện đó là ảo ảnh.

Buổi sáng khi tỉnh lại, Hạ Hi Tuyền ngồi ở trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua, không khỏi cười khổ, trong giấc mơ miêu tả chân thật cô và anh của hiện tại, rõ ràng hai người đều nhìn thấy đối phương, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, mà không chạm được tới nhau, lần này là cô vào từ phía trước, mà Phương Minh Vĩ thì lại tự tách mình ra, làm cô đành đứng nguyên tại chỗ.

Nhưng điều Hạ Hi Tuyền không ngờ chính là, họ đều cho rằng mình đứng tại chỗ chờ đợi người kia, mà chưa bao giờ hiểu rõ những nguyên nhân tự cho là đúng đó đã sớm làm họ cách xa chỗ đã đứng rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Hi Tuyền vẫn theo thường lệ, lái xe đưa hai đứa tới nhà trẻ trước, sau đó lái xe đến nhà Tôn Kiêu.

Mở cửa cho Hạ Hi Tuyền là Lộ Lịch Thần, thấy Hạ Hi Tuyền, trên khuôn mặt mệt mỏi miễn cưỡng dâng lên vẻ tươi cười, chào Hạ Hi Tuyền: “Cô giáo Hạ, xin chào, vào đi!”

Hạ Hi Tuyền gật đầu, quen thuộc mở tủ giày ra thay giày: “Xin chào, không cần tiếp em đâu, anh cứ làm việc của anh đi, để em vào xem Kiêu Kiêu một lát.”

Lộ Lịch Thần gật đầu, đưa tay chỉ vào phòng ngủ: “Cô ấy ở trong phòng, hôm qua họ không làm khó em chứ, cám ơn em nha!”

Hạ Hi Tuyền cười: “Không sao đâu, cô ấy là bạn bè của em mà, nên làm thôi, em vào xem xem cô ấy trước!”

“Được, công ty anh còn có việc, cho nên xin lỗi...” Lộ Lịch Thần khổ sở nói, anh ấy biết lúc này không nên rời khỏi Tôn Kiêu, nhưng công ty có một việc rất khó giải quyết, nhất định anh phải có mặt.

“Không sao đâu, anh đi đi, em sẽ ở đây với cô ấy...” Hạ Hi Tuyền nói xong cũng vào phòng ngủ.

Tôn Kiêu ngồi ở trên giường, hai tay ôm bắp chân, đầu gục lên đầu gối. Hạ Hi Tuyền nhìn cô ấy chỉ đành thở dài, đưa tay vuốt đầu của cô ấy: “Kiêu Kiêu, đừng như vậy!”

Tôn Kiêu vẫn không nhúc nhích, Hạ Hi Tuyền chỉ đành yên lặng cùng với cô ấy. Lộ Lịch Thần đi vào, vỗ mặt của cô ấy: “Kiêu Kiêu, anh ra ngoài chút nhé.” Tôn Kiêu cũng chẳng có phản ứng gì.

Chờ Lộ Lịch Thần đi, mãi lâu sau Tôn Kiêu mới mở miệng: “Em nghĩ rằng anh ấy sống rất tốt...”

Sau khi nghe, Hạ Hi Tuyền cố gắng kìm chế kích động muốn đánh cô ấy: “Anh ta sống tốt hay không tốt thì có liên quan gì tới em nữa, như em vậy thì đặt Lộ Lịch Thần ở vị trí nào?!”

Tôn Kiêu khóc thành tiếng: “Hi Tuyền, chị biết không, em vì anh ấy mới ở lại Đại học C!”

Hạ Hi Tuyền khiếp sợ nhìn cô ấy, cũng không muốn hỏi cô ấy tại sao, chẳng qua là cảm thấy cô gái này sao lại ngu ngốc như vậy! Qua hồi lâu mới mở miệng: “Vậy trải qua chuyện ngày hôm qua, em có còn muốn ở lại Đại học C không?”

“Ở lại chứ, lần này không phải vì anh ấy nữa, chị cũng biết, em theo lớp đó tới học kỳ tới là năm thứ tư đại học rồi. Chờ bọn chúng tốt nghiệp, em tính nghỉ dạy cùng Lộ Lịch Thần về thành phố B.” Qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng thì Tôn Kiêu cũng nghĩ thông suốt.

“Em biết không, hình như nhà trường muốn cho chị nghỉ việc...” Hạ Hi Tuyền cố làm vẻ ai oán, nói.

“Chị còn thiếu chút tiền lương đó sao!” Tôn Kiêu cãi lại.

Hạ Hi Tuyền hồ nghi nhìn cô ấy: “Tôn Kiêu, vừa nãy là em giả bộ ư?” Cảm xúc này thay đổi cũng quá nhanh đi!

Tôn Kiêu lắc đầu: “Không, em chỉ nghĩ thông suốt mà thôi!”

“Lạ quá!” Hạ Hi Tuyền bắn ra hai chữ: “Nếu chị thật không làm việc, thì chắc chị ở nhà rảnh rỗi mà điên mất.”

“Chị có thể đến chỗ Lý Hạ Thu, đến lúc đó em cũng về thành phố B, sau đó chúng ta lại có thể tiếp tục bên nhau.” Tôn Kiêu mơ tới tương lai tuyệt vời.

Hạ Hi Tuyền nhìn dáng vẻ ấy, rất muốn ném cô ấy từ trên cửa sổ xuống, tại sao có thể có người bạn không tim không phổi như vậy chứ: “Thứ nhất chị và Phương Minh Vĩ đã chia tay, thứ hai là công ty của Lý Hạ Thu rất bận rộn, không những công việc mà còn phải các mối quan hệ khác nữa, đến lúc đó hai đứa bé ai trông nom đây!”

“Đúng là chị và anh ấy chia tay chứ...”

“Chị không cần thiết phải lừa em!”

“Vậy sao trông chị lại không giống...”

Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm Tôn Kiêu, chợt nhíu mày nói: “Hình như anh ấy có chuyện gì đó giấu chị, cho nên chờ chị nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ đi hỏi cho rõ ràng xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì...”

“Ha ha... Cô giáo Hạ, chị có biết không, vừa rồi chị rất có khí phách nha!”

“Được rồi, thấy dáng vẻ em thế này cũng không có chuyện gì đâu nhỉ, chị về đây...” Hạ Hi Tuyền nói xong thì đứng lên muốn đi. Tôn Kiêu kéo cô lại, làm bộ đáng thương nói: “Đừng đi, nấu cho em bữa cơm ăn đi!”

“Vậy em dàn xếp giúp chị chuyện ở trường, và cô gái hôm qua bị chị đá cho một phát nữa...” Hạ Hi Tuyền nói ra điều kiện, cái cô gái ngày hôm qua ấy không thể không phòng!

Tôn Kiêu tham ăn, lập tức gật đầu: “Được, em sẽ nói Lộ Lịch Thần đi làm!”

Hạ Hi Tuyền nấu cơm cho Tôn Kiêu xong thì về, về đến nhà tùy tiện ăn vài miếng cơm, rồi lấy thẻ sim điện thoại ở thành phố B lắp vào điện thoại di động, mở máy.

Chỉ có ba tin nhắn, cùng mười mấy cuộc điện thoại ngày đó, trong đó chỉ có một cuộc là của Lý Hạ Thu, còn lại toàn bộ là từ một số nữa.

Hạ Hi Tuyền khổ sở ôm lấy mình, trong lòng không ngừng lăn lộn. Nhìn đi, Phương Minh Vĩ chính là anh không yên lòng về em có đúng không. Đến tột cùng là vì cái gì mà để anh phải như vậy chứ?

Phương Minh Vĩ, em đã sinh cho anh hai đứa con, gần sáu tuổi rồi. Người ta đều nói dáng dấp rất giống anh, ngay cả cách cầm đũa của các cục cưng cũng đều y chang không khác anh chút nào. Trong lòng Hạ Hi Tuyền không ngừng gào thét.

Thật lâu sau, mới mở tin nhắn ra xem.

Tin thứ nhất: ‘Hi Tuyền! Thật xin lỗi!’

Tin thứ hai: ‘Em ở đâu, gọi điện thoại cho anh được không?’

Tin thứ ba: ‘Biết em về nhà bình an, phải chăm sóc mình thật tốt nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, em nhớ phải chăm sóc mình thật tốt đấy.’

Nước mắt Hạ Hi Tuyền không nhịn được rớt xuống. Phương Minh Vĩ, cuối cùng anh đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ cái gì? Tất cả tin nhắn và cuộc gọi, đều là ngày đó, sau này cái gì cũng không có.

Buổi tối Lý Hạ Thu điện thoại tới hỏi chuyện ở trường xử lý thế nào. Hạ Hi Tuyền nói giao cho Tôn Kiêu xử lý, sau đó nói với Lý Hạ Thu chuyện tin nhắn và những cuộc gọi của Phương Minh Vĩ.

Lý Hạ Thu suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là chị tới thành phố B một chuyến đi.”

“Chờ một thời gian nữa đi, sáu năm chị còn chịu được, còn sợ thời gian mấy ngày này sao!”

Lý Hạ Thu cười lạnh một tiếng: “Vậy chị cố gắng đi! Aizz, có muốn em gửi cho chị ít tiền không?”

“Không cần, tự chị có, tiền của em đều đổ vào công ty. Nếu không có tiền, chị sẽ gọi cho em!” Hạ Hi Tuyền cảm động nói.

“Aizz... chị không kiểm tra xem trong tài khoản kia chị có bao nhiêu tiền à?” Lý Hạ Thu kinh ngạc hỏi, cô ấy là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện của Hạ Hi Tuyền.

“Kiểm tra rồi, hôm qua chị mới hỏi, trong tài khoản có hơn một tỷ... nhưng tiền trong đó, em biết chị sẽ không động đến mà, em cũng biết nguyên nhân chị kiên trì như vậy...” Hạ Hi Tuyền có ngụ ý.

Lý Hạ Thu cười khổ: “Chị gái ơi, trốn không thoát đâu, trong thân thể chúng ta thủy chung vẫn chảy dòng máu của họ mà!”

“Đúng vậy, trừ chuyện của mẹ chị thì chị không hận ông ấy, sau khi làm mẹ, lại càng không hận. Thật ra thì ông ấy rất thương chị, để chị thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Nhưng không ngờ, tự chị còn có thể chui vào!” Hạ Hi Tuyền nhớ tới người ba luôn muốn tốt cho người khác ấy, mà trong lòng có chút thương cảm. Giống như mấy chục năm rồi, cô đều không bước vào cái thành phố đó, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt họ. Đại loại là họ đều cho rằng cô thiên kim của gia đình họ Hạ và mẹ của cô ấy không còn ở trên cõi đời này nữa vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play