Những ngày bình yên tiếp tục trôi qua, cuối tháng tư, chương trình dạy của Hạ Hi Tuyền kết thúc, trong đó được nghỉ một tháng, Lý Hạ Thu gọi điện thoại tới nói là một vụ rất gấp cần cô tham gia. Sau khi Hạ Hi Tuyền suy tính, thì đành đến tỉnh G nhờ mẹ chăm sóc giùm hai đứa nhỏ. Một mình lái xe đi thành phố B! Trên đường đi, Phương Minh Vĩ gọi tới hỏi: “Cô giáo Hạ, em đang ở đâu vậy?”
“Có nói, anh cũng không biết đâu.”
“À... thế à, có phải em đang lái xe không vậy?” Phương Minh Vĩ nghe âm thanh này có vẻ như không đúng, chợt lên tiếng hỏi.
“... Đúng vậy, thì sao?”
“Cái gì mà ‘thì sao’, lái xe mà em gọi điện thoại làm gì!” Đoàn trưởng Phương quát.
“Ôi... Phương Minh Vĩ! Là anh gọi điện thoại cho em đấy.” Hạ Hi Tuyền cũng quát lại.
“À..., thế thôi nhé, lần sau lái xe không cho nghe điện thoại, nhớ cẩn thận một chút!” Cũng không đợi Hạ Hi Tuyền trả lời đã cúp điện thoại.
Hạ Hi Tuyền nhìn điện thoại bị cúp, nghĩ thầm, là anh không để cho em nói, chứ không phải là em không muốn nói cho anh biết hôm nay em tới thành phố B!
Thật ra thì một tuần trước, khi Phương Minh Vĩ tới thành phố C, biết Hạ Hi Tuyền sẽ có một tháng nghỉ, trong ý tứ chỉ hy vọng Hạ Hi Tuyền đến thành phố B ở một thời gian ngắn, nhưng lại bị cô kiếm cớ đùn đẩy.
Ngày Phương Minh Vĩ tới, vừa đúng ngày Hạ Hi Tuyền tổng kết cuối khóa cho sinh viên.
Lần này Phương Minh Vĩ tới là có gọi điện thoại nói trước cho Hạ Hi Tuyền, đến nơi thì vừa đúng lúc Hạ Hi Tuyền lên lớp. Phương Minh Vĩ nổi hứng, hỏi Hạ Hi Tuyền ngày mai dạy ở lớp nào?
“Anh định làm gì?”
“Ha ha..., anh nhớ, hình như chưa bao giờ anh được nghe cô giáo Hạ giảng bài đâu đấy. Xin hỏi lớp cô giáo Hạ có cho phép dự thính không vậy?”
“Cho phép, chỉ có điều ngày mai là ngày em tổng kết cuối khóa, để nhấn mạnh trọng điểm cho sinh viên ôn thi, cũng không có gì cần giảng nhiều.” Hạ Hi Tuyền nhăn nhó nói.
“Nói cái gì, cũng chẳng sao cả, chỉ cần là cô giáo Hạ nói là được!”
Hạ Hi Tuyền cuối cùng bị Phương Minh Vĩ nói đến hết cách rồi, đành nói số phòng học cho anh!
Sau khi Hạ Hi Tuyền đánh dấu trọng điểm cho sinh viên xong, thì bắt đầu tạm biệt qua loa với sinh viên, ai biết cô còn chưa bắt đầu nói, đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ mặc quân phục từ cửa sau lặng yên không tiếng động tiến vào, cả phòng học trừ Hạ Hi Tuyền thì không ai phát hiện ra anh. Mặt Hạ Hi Tuyền nóng lên, nhưng kinh nghiệm dạy học nhiều năm khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại, thoáng điều chỉnh lại suy nghĩ, rồi lại tiếp tục chuyện vừa nói.
“Ừ, các bạn có thể yên tâm, nội dung chính của thi cuối kỳ là phần tôi mới vừa vạch ra cho các bạn, tôi ấy à, nhất định sẽ không làm khó các bạn đâu, những phần này các cô các cậu học ở trung học cũng biết rồi. Cuối cùng, chúc các bạn học bài và làm bài tốt, tuy nói những lời này rất cũ rích, nhưng tôi nghĩ các bạn trừ học bài và làm bài thật tốt thì đừng có nghĩ đến cái gì khác!”
Phía dưới, sinh viên cười rần rần, có sinh viên hoạt bát còn la hét: “Cảm ơn cô!”
Hạ Hi Tuyền giơ tay lên ý bảo yên lặng: “Còn nữa, các bạn hiện tại năm nhất rồi, tôi muốn nói cho các bạn biết là trong lúc học đại học nhất định phải yêu một lần, nhưng ngàn vạn lần không được làm thật, có đôi lời nói thế nào nhỉ: tốt nghiệp thì lại chia tay, nếu bạn quá chân thành, sẽ chỉ là mình làm tổn thương mình mà thôi. Trong lúc học đại học yêu một lần, coi như là tình phí vì tình cảm của mình sau này, dĩ nhiên điều này cũng sẽ có mặt tốt đó chính là kinh nghiệm, bởi vì khi bạn ra trường, đi tìm một nửa kia mà nói, thì bạn sẽ xem xét đến rất nhiều khía cạnh, học thức ra sao, nhà cửa, gia cảnh... một loạt vấn đề. Tình yêu khi đó cũng sẽ không thuần túy như bây giờ đâu. Còn nữa, tôi cần phải nhắc nhở các bạn nam, đặc biệt là những bạn nam đã có bạn gái, nhất định phải quý trọng người bạn gái bên cạnh bạn, bởi vì bạn nghĩ thử xem, bây giờ bạn muốn có trình độ học vấn thì cũng chưa có, muốn có công việc cũng chưa có công việc, muốn nhà cửa chưa có nhà cửa, muốn gia cảnh hiển hách thì cũng không có gia cảnh, không có gì cả, bạn gái của bạn hoàn toàn nguyện ý cùng với bạn, có phải các bạn nên quý trọng họ không, mà những năm tháng này là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời các cô gái, khi các bạn hai bàn tay trắng mà lựa chọn quen các bạn, các bạn không nên quý trọng họ sao? Người ta nói: ba không, nhưng các bạn có đến sáu không đấy! Được rồi, cuối cùng, một lần nữa chúc các bạn học bài và làm bài thật tốt, ở mái trường này yêu một lần thành công, còn có cuối kỳ thi thuận lợi nữa.” Vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay như sấm.
Hạ Hi Tuyền đi xuống dưới bục giảng cúi mình chào: “Được rồi, buổi học này của chúng ta đến đây thôi, tan lớp!”
“Cô giáo, cho chúng em số điện thoại đi!?” có sinh viên hô.
“À, cách thức liên lạc thì lần trước tôi đã cho các bạn Email rồi, có chuyện gì, hoặc là có vấn đề gì các bạn cũng có thể email cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lời các bạn. Bất đắc dĩ lắm thì hãy đến phòng làm việc của tôi tìm tôi nhé.” Hạ Hi Tuyền nói như vậy xong, sinh viên phía dưới lúc này mới từ từ tản đi. Quay đầu lại mới phát hiện, quả nhiên lại có một trai đẹp mặc quân phục ngồi phía sau chứ, lúc này có nữ sinh còn loạn cả lên. Thậm chí có nữ sinh to gan còn tiến lên hỏi: “Anh đẹp trai, anh tìm ai vậy?”
Có lẽ, Phương Minh Vĩ chưa từng gặp sinh viên to gan như vậy, im lặng một giây, liền đưa tay chỉ Hạ Hi Tuyền trên bục giảng: “À, anh tìm cô giáo Hạ của các em!”
Nữ sinh viên bên cạnh nghe thấy thế, hai mắt tỏa sáng: “Vậy anh là chồng của cô giáo Hạ sao?”
Phương Minh Vĩ rất tự tin, gật đầu nói: “Phải.”
Nữ sinh này nghe xong, cười quay đầu lại nhìn Hạ Hi Tuyền vẫn còn ở trên bục giảng sắp xếp đồ đạc, lại quay lại nói một câu: “Anh và cô giáo Hạ của bọn em thật xứng đôi!” Rồi kéo bạn học bên cạnh đi.
Hạ Hi Tuyền sắp xếp đồ đạc xong, đi xuống, Phương Minh Vĩ đứng ở đó cười khúc khích, đưa tay quơ quơ trước mặt anh: “Này, Đoàn trưởng Phương.”
Phương Minh Vĩ đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay mình, lại đưa tay ra cầm túi, rồi laptop cho cô. Nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Này, Phương Minh Vĩ, anh cười cái gì vậy, vừa nãy tụi nhóc nói gì với anh vậy?”
Phương Minh Vĩ ông Hạ Hi Tuyền vào lòng, dùng cằm cọ lên đầu của cô: “Chúng nói ‘Anh và cô giáo Hạ của bọn em thật xứng đôi!’.”
“Ha..., chỉ một câu nói này mà làm anh vui đến vậy sao?” Hạ Hi Tuyền ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phương Minh Vĩ cưng chiều nhéo cái mũi của cô: “Đúng vậy đấy...”
“Ha ha... Được rồi, anh buông em ra đi, chúng ta đi ra ngoài, nhân viên quản lý tới bây giờ đấy.”
Phương Minh Vĩ nghe lời buông cô ra, đi theo phía sau cô đi ra ngoài phòng học.
Hạ Hi Tuyền dường như nhớ ra cái gì đó chợt quay đầu lại: “Đoàn trưởng Phương cảm thấy giờ giảng của em thế nào?”
“Hợp tình hợp lý, ngoài dự đoán.” Phương Minh Vĩ cố làm vẻ thâm trầm.
“Có ý kiến gì sao?”
“Aizz, anh nói này cô giáo Hạ, cái người này khi lên lớp tại sao em lại nói với sinh viên là trong đại học nhất định phải yêu một lần, anh cảm thấy như em vậy có vẻ dạy hư sinh viên đấy?”
Hạ Hi Tuyền nhìn xung quanh, xác định không ai, đưa tay nhéo một cái vào eo của Phương Minh Vĩ, sau đó ra sức vặn một vòng. Phương Minh Vĩ đau, xuýt xao: “Aizz... cô giáo Hạ đừng làm như vậy.”
“Anh có ý gì, đại học vốn chính là một xã hội thu nhỏ, em nói sinh viên yêu là có lỗi ư, có phải thầy cô lớp 10 lớp 11 của anh ngày ngày đều nói không ngừng bên tai anh rằng không cho yêu sớm gì gì đó không! Rất nhiều sinh viên ở đây, thời cấp 3 chưa từng yêu đấy, có khi là sợ cha mẹ, cũng có khi là việc học quá nặng, nếu lên đại học rồi, không có cha mẹ ngăn cấm cũng như bài vở không còn nặng nề lắm, đương nhiên là nên yêu rồi.” Cô giáo Hạ nói đâu ra đấy.
Phương Minh Vĩ không tìm được lời phản bác, chỉ đành phải gật đầu không ngừng nói ‘Phải’.
“Aizz..., vậy cho anh hỏi một chút, cô giáo Hạ, hồi sinh viên em cũng từng yêu sao?” Phương Minh Vĩ dường như lơ đãng hỏi.
“Đã từng yêu.” Hạ Hi Tuyền thản nhiên trả lời, nhưng Phương Minh Vĩ lại thấy trong lòng không có cảm giác, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Hạ Hi Tuyền nhìn anh, rồi lấy tay vỗ lên bả vai anh một cái: “Nghĩ gì thế, hồi sinh viên em từng yêu không phải là anh sao, lúc nghiên cứu sinh đó...”
Phương Minh Vĩ xấu hổ sờ mũi một cái, được rồi, anh thừa nhận, vừa rồi anh có ăn chút dấm!
Hạ Hi Tuyền dĩ nhiên biết anh đang nghĩ gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Kiêu, Tôn Kiêu đang ở nhà, vừa nghe Phương Minh Vĩ tới, muốn mời cô ăn cơm, liền nói lập tức tới ngay. Bởi vì Hạ Hi Tuyền không ăn đồ ăn ở ngoài, Phương Minh Vĩ không thể làm gì khác hơn là cùng cô cùng đi siêu thị mua thức ăn, tự mình nấu.
Khi Tôn Kiêu đến, đúng lúc Phương Minh Vĩ đang nấu đồ ăn, Hạ Hi Tuyền mở cửa để cho cô ấy vào: “Cậu bỏ rơi ông xã như vậy sao!”
“(*^__^*) hì hì...... Phương Minh Vĩ nhà cậu thật vất vả mới tới một lần, còn phải đích thân xuống bếp mời mình ăn cơm, bỏ rơi ông xã thì có là gì chứ!” Tôn Kiêu nói chuyện đương nhiên.
Hạ Hi Tuyền lắc đầu, cái cô nàng ngốc này!
Chỉ một bữa cơm, Tôn Kiêu đã càng thêm khẳng định với Phương Minh Vĩ, liền gọi anh rể!
“Anh rể, anh thật lợi hại đấy, đồ ăn sao lại nấu ngon như vậy chứ!”
“Quá khen, quá khen.” Phương Minh Vĩ khiêm tốn nói.
Tóm lại, chỉ một bữa cơm mà Phương Minh Vĩ liền thu phục hoàn toàn cái đồ tham ăn Tôn Kiêu. Đây là sau đó Hạ Hi Tuyền gọi điện thoại nói chuyện với Lý Hạ Thu, Lý Hạ Thu nghe cười ha hả: “Tôn Kiêu này thật đúng là đáng yêu nha.”
Ba giờ chiều, vừa ngủ ngon giấc trưa cùng vợ yêu của mình xong thì Đoàn trưởng Phương nhận được điện thoại, trong đoàn có việc gấp.
Phương Minh Vĩ ôm Hạ Hi Tuyền ra sức hôn, rồi mới thả cô ra, lên xe. Vài ngày sau đó, đều là Hạ Hi Tuyền gọi cho anh, mỗi lần nói chưa được đôi câu đã cúp rồi.
Hôm nay, từ thành phố C đi đây là cuộc điện thoại đầu tiên, sáu giờ tối Hạ Hi Tuyền mới vừa tới thành phố B. Hạ Hi Tuyền suy tính mãi hay là về căn hộ của mình, vừa vào cửa đã thấy cửa sổ mở, Hạ Hi Tuyền đi lòng vòng bốn phía, cười thầm. Xem ra, mấy ngày nay Phương Minh Vĩ đều ở đây.
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Phương Minh Vĩ: “Này, anh đang ở đâu vậy?” Hạ Hi Tuyền vội hỏi.
Phương Minh Vĩ bị Hạ Hi Tuyền hỏi dồn dập, hơi kinh ngạc: “Anh đang lái xe trên đường.”
“À... Tút... tút...” Hạ Hi Tuyền chỉ à một tiếng rồi cúp điện thoại, nhanh chóng sắp xếp hành lý xong xuôi, sau đó vào bếp bắt đầu nấu cơm. Sau khi Hạ Hi Tuyền nấu cơm xong, đi ra bệ cửa sổ nhìn xuống dưới, xe Phương Minh Vĩ còn chưa tới, nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, quả quyết tắt toàn bộ đèn. Quả nhiên, chưa đầy một phút, Hạ Hi Tuyền đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ lái xe vào.
Nép ở cửa xong, nín thở chờ.
Phương Minh Vĩ nhận được điện thoại của Hạ Hi Tuyền bị giọng nói của cô dọa, rồi bỗng lại bị cúp điện thoại, không biết cô đang giở trò quỷ gì đây, ở trong thang máy vẫn gọi điện thoại, nhưng không ai nghe. Lúc đi tới cửa, Phương Minh Vĩ liền nghe được tiếng nhạc điện thoại ở trong nhà truyền ra, rồi mùi thức ăn bay tới. Phương Minh Vĩ cười thầm... lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT