Tần Mặc chờ ở ngoài phòng, Tư Đồ Kiều gọi bác sĩ của gia đình Phong Thần ở nhà họ Phong gần ba mươi năm tới.
Ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng nội tâm của cô lại cực kỳ phức tạp, anh không phải là có bệnh gì chứ?
Giờ phút này, cô gái nhỏ đang phát huy trí tưởng tượng vô cùng vô tận, ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ ngổn ngang, biểu tình trên mặt cũng từ từ sinh động lên, hoàn toàn không có phát hiện, Tư Đồ Kiều và bác sĩ đã đi ra từ bên trong.
"Lần này cô hại cậu ấy thảm rồi!"
Âm thanh của Tư Đồ Kiều truyền đến, Tần Mặc điều chỉnh cảm xúc, "Anh ấy như thế nào?"
Mặc dù muốn biểu hiện ra thái độ thờ ơ, nhưng trong mắt lo âu cô lại bán đứng suy nghĩ chân thật của cô, Tư Đồ Kiều ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn bác sĩ.
Người bác sĩ hơn năm mươi tuổi kia hình như có lời khó nói, nhìn Tư Đồ Kiều một cái, muốn nói lại thôi, dường như không biết nên nói từ đâu.
Cử động của ông như vậy ở trong mắt Tần Mặc, không thể nghi ngờ là Phong Thần có cái gì đó bất trắc, "Anh ấy rốt cuộc có chuyện gì!"
Tần Mặc không khỏi đề cao giọng điệu, bác sĩ già lộ ra vẻ khó xử, "Chuyện này. . . . . . Mấy năm gần đây trái tim của Tiểu Phong xảy ra chút vấn đề, lại bị cô hung hăng kích thích như vậy, tình hình có thể đáng lo!"
"Tim có vấn đề? Tại sao tôi không nghe anh ấy đề cập tới?"
"Đó là vấn đề xảy ra gần đây! Gần đây trong vùng xuất hiện một đường dây khác, Thần ngày đêm không ngừng làm việc, cô lại cùng Bùi Thiểu Y tiến triển như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm trái tim của cậu ấy xảy ra vấn đề!"
Tư Đồ Kiều giành lời nói, "Tóm lại, cậu ấy hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt, cô cũng đừng kích thích cậu ấy nữa, nếu không lần sau, cậu ấy có thể sẽ không chờ kịp tôi tới đâu!"
Lời của anh ta làm nét mặt Tần Mặc lập tức nặng nề, cô theo bản năng nắm cổ áo trước ngực, hình như nhớ lại cái gì, đau đớn lập tức đầy tràn trong đối mắt, không cách nào thổ lộ.
"Tôi biết rồi."
Bác sĩ lau mồ hôi không để lại dấu vết, cầm hộp cấp cứu để Tư Đồ Kiều tiễn, anh ta cũng không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa.
Tần Mặc để Lan chăm sóc Phong Thần trước, cuộc trò chuyện lúc nãy đã kết thúc thất bại, cô nghĩ, bây giờ nên tạm thời không gặp anh, tránh cho trái tim của anh lại xảy ra vấn đề.
Cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra, Phong Thần nằm ở trên giường vội vàng nhắm mắt lại, nhưng anh không thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tần Mặc, sau khi đối phương vào phòng, lại ung dung thản nhiên.
Phong Thần nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy Lan hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn anh mang theo khinh bỉ.
"Anh đừng giả bộ nữa, tiểu thư bị anh lừa, nhưng tôi thì không!"
Phong Thần âm thầm thở dài, xem ra phải từ từ kéo về lòng của Tần Mặc, đầu tiên phải giải quyết Lan ở trước mặt trước.
Tần Mặc cả ngày cũng không lòng dạ nào học hành, cô nâng cằm lên, nhìn bãi tập bên ngoài cửa sổ, cô có chút nhớ Kim Na Na! Mới nghĩ tới, điện thoại di động trên người liền vang lên, điện thoại gọi tới chính là Kim Na Na.
Cô không tự chủ nhếch miệng, sau khi nối được, một trận cuồng oanh loạn tạc đánh úp về phía màng nhĩ của cô, mặc dù hơi ồn ào, nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất thân thiết.
Thật vất vả trấn an tâm tình của cô ấy, hai người nói xong thời gian, địa điểm ước định tụ họp.
Buổi chiều nhàn nhã, hai cô gái xinh đẹp ngồi ở trong một quán cà phê, lọn tóc cô gái hơi vểnh oán hận nhìn người đối diện, "Cậu khỏe không, không nói một tiếng liền chuyển trường, làm hại mình ở trường buồn chán chết đi được! Còn nữa, con nhóc Thiệu Tư Thanh thật đáng ghét, ngoài mặt khách khí với mình , nhưng có người nói với mình, cô ta ngấm ngầm kết giao với một số tên côn đồ."
Tần Mặc khẽ nheo mắt, nhớ tới La Khiết vô duyên vô cớ tìm cô và Tưởng Viện Viện gây phiền toái, thì ra là bị người chỉ điểm, hơn nữa người này còn là "bạn cũ" của cô!
Cô nở nụ cười máu lạnh, "Nếu cô ta dám ra tay, mình sẽ làm cho cô ta cả đời cũng không ra khỏi cửa nổi!"
Kim Na Na biết nét cười trên mặt của cô, nụ cười này làm người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo, nếu như Thiệu Tư Thanh có chủ ý xấu gì, vậy thì xui xẻo nhất định là Thiệu Tư Thanh!
"Gần đây cậu sống thế nào?"
Kim Na Na hỏi khiến Tần Mặc sửng sốt một chút, cô có thể như thế nào đây? Vốn tưởng rằng rời khỏi tên khốn Phong Thần kia, cuộc sống sẽ khá hơn một chút, không ngờ tên vô lại này lại dám chạy tới đây ở!
Nhưng cô còn chưa cho anh biết thế nào là lễ độ, thì anh dã “phát bệnh” rồi, làm cô không dám tùy tiện trêu chọc anh, chỉ sợ anh lại hôn mê một lần nữa, sau đó sẽ không tỉnh lại!
Cái suy nghĩ màu đen đó lập tức đem cô bao phủ trong sương mù, cô nghĩ tới rất nhiều việc, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
"Thật sự không tốt. . . . . ."
Cô lười nhát ngã vào ghế dựa, ánh mắt dưới ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, mấy ngày nay, cô một mực suy nghĩ, nếu như từ đầu đến cuối cô đều giữ thái độ xa lánh với Phong Thần, như vậy, bây giờ bọn họ có thể phức tạp như vậy không?
Rất đáng tiếc, dường như có lẽ đã không còn kịp rồi.
"Thế nào? Ông chủ Phong không tốt với cậu?"
Kim Na Na lắp bắp kinh hãi, cô vẫn luôn cho là, Phong Thần đối với Tần Mặc đó là cưng chiều, nhưng không ngờ hôm nay Tần Mặc lại nói với cô đáp án ngoài dự đoán.
Tần Mặc nói đại khái chuyện bọn họ ở Hawai và Newyork, còn có chuyện sau khi trở về với Kim Na Na. Cô mắt trợn tròn, không ngờ trong hai tháng này, giữa hai người xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đột nhiên lòi ra bạn gái trước của Phong Thần, hình như là tất cả ngọn nguồn xảy ra sau này, Kim Na Na suy tư chốc lát, nói, "Tiểu Mặc, có phải cậu thích anh ta không?"
Cô do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, "Nhưng, mình sẽ không tin tưởng anh ta nữa. . . . . ."
Đang khi nói chuyện, điện thoại Tần Mặc vang lên, cô nhận, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Na Na, cha của Tưởng Viện Viện, ở trong tù. . . . . . Chết rồi. . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT