Phong Thần xin nghỉ cho Tần Mặc, hai người ở trong căn hộ của Tư Đồ Kiều ngủ cả ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi, chim bay về tổ, hai người mới từ từ tỉnh lại.

Bàn tay to của anh vẫn giam cầm cô, Tần Mặc giật giật, cánh tay rắn chắc kia giống như cái xích sắt buộc chặt theo bản năng, để cho cô càng thêm dán chặt vào người đàn ông phía sau.

Trời chiều màu cam ngoài cửa sổ nhuộm đỏ cả căn phòng, màu sắc ấm áp làm bên trong căn phòng cũng tràn đầy tình cảm ấm áp, không khí yên tĩnh lại hài hòa bao quanh hai người. Không biết bắt đầu từ khi nào, tối tăm cùng đè nén xoay quanh bên người, yên tĩnh giống như bây giờ, cô không dám nghĩ tới.

"Muốn ăn chút gì không?"

Giọng nói trầm thấp ở phía sau vang lên, tiếng người đàn ông lười biếng mang theo giọng mũi lộ ra một chút mơ hồ, âm cuối mơ hồ, lại làm cho người ta mơ màng. Hình như trời sinh anh đã có bản lãnh mê hoặc phụ nữ, cho dù là ánh mắt của anh, thân thể, hay là vẻ mặt. . . . . .

Cũng chính điểm này, khiến Phong Thần trở nên ghét, cũng làm cho Tần Mặc ý thức được, anh không phải là người thuộc về một mình cô, anh cũng không phải một người đàn ông tình nguyện vì một lý do mà dừng lại.

Tần Mặc trầm mặc, Phong Thần thấy cô không lên tiếng, đứng dậy, "Chúng ta nên giải quyết một vấn đề!"

Phong Thần vẫn xem Tần Mặc là một đứa trẻ chưa trưởng thành, mà tính tình đùa bỡn của một đứa bé, luôn là có một kỳ hạn, nhưng kỳ hạn của Tần Mặc, lại làm cho anh cảm thấy là vô độ .

Một đứa bé phản nghịch, luôn luôn đối nghịch với cha mẹ, nhưng Tần Mặc lại không thuộc về kiểu này.

Hai người ngồi ở bên cạnh bàn, mỗi người chiếm một góc, Tần Mặc đặt ly nước trước mặt xuống, cô cụp mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ ly nước, hoạt động qua lại.

"Duy trì khoảng cách với Bùi Thiểu Y, sau đó cùng tôi trở về."

Tần Mặc nhăn mày, đây chính là vấn đề anh đã nói?

"Anh đây là đang ra lệnh cho tôi?"

"Tôi chỉ vì muốn tốt cho cô!"

Lý do quang minh chính đại biết bao, viện cớ tốt biết bao! Cùng anh trở về, sau đó lại để cho anh đối xử lúc nóng lúc lạnh à?

Đúng, cô thích anh, nhưng cô tuyệt đối không khoan nhượng, sự yêu thích của cô lại bị anh trêu đùa! Anh lại nhiều lần xa lánh cô, đã làm cô có cảm giác bị đùa bỡn, nếu như anh cảm thấy cô sẽ dung túng anh hết lần này tới lần khác, như vậy anh đã sai lầm rồi!

Anh muốn cách xa cô, có thể, cô liền thoát khỏi quan hệ giám hộ với anh, dời xa nơi ở của anh, cắt đứt hoàn toàn triệt để.

Nhưng, tại sao anh lại muốn đuổi theo không buông tha cô, can thiệp vào quan hệ của cô và Bùi Thiểu Y!

"Lý do!"

Cô ngay cả mắt cũng không chớp, vẫn nhìn cốc nước, Phong Thần nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua cô say khướt ở Vũ Dạ, bị Bùi Thiểu Y nhân cơ hội chiếm tiện nghi, trong lòng liền xao động không dứt.

"Cô có biết tên Bùi Thiểu Y kia có ý đồ không tốt với cô không!" Thấy cô vẫn không có phản ứng, Phong Thần đập bàn, "Chẳng lẽ cô quên, đàn ông đều là động vật nguy hiểm!"

"Tôi hiểu rõ, anh đã để tôi lĩnh giáo rồi."

Tần Mặc lạnh lùng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của cô lộ ra chỉ trích, làm trong bụng Phong Thần run lên, nhưng anh vẫn cường thế sải bước lớn đến trước mặt cô.

"Vậy cô còn dám, còn dám uống rượu say trước mặt cậu ta! Cô có biết hay không, nếu như mà tôi trễ một bước, tiểu tử kia sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú với cô!"

"Cậu ấy sẽ không! Cậu ấy không giống như anh!"

Hai câu ngắn ngủn, khiến ngực Phong Thần giống như bị chặn một tảng đá, ý của cô là, anh không bằng một tên tiểu tử? ! Hay là, ở trong lòng của cô, đĩa cân kia, đã từ từ nghiêng về phía Bùi Thiểu Y rồi hả ?

Như vậy còn anh?

"Tôi đã chịu đủ anh lúc nóng lúc lạnh với tôi rồi, tôi không phải là sủng vật của anh, anh cao hứng thì vui đùa một chút, mất hứng liền đem tôi gạt sang một bên! Tôi cho phép anh đi vào thế giới của tôi, nhưng tuyệt đối không cho phép anh ra ra vào vào ở thế giới của tôi, anh đã quyết định đi ra, vậy cũng không cần trở lại nữa!"

Lời nói lạnh lùng, tuyệt tình này, ngay cả một chút tình cảm cuối cùng giữa hai người cũng không lưu lại, sắc mặt của Phong Thần thay đổi hết trắng lại xanh, nhìn thấy gương mặt cô bởi vì xúc động phẫn nộ mà nhuộm đỏ, anh chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Anh vịn vào bàn, miệng lớn thở hổn hển, rủ mắt xuống, bỏ lỡ sự hối hận lo lắng và lạnh nhạt chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Tần Mặc.

"Tôi, rốt cuộc không thể đi vào lòng của cô nữa sao?"

Trong mắt Phong Thần tràn ngập đau lòng, nghe cô nói, cô sẽ không để anh ở trong lòng nữa, nhất thời, một loại chua xót từ chỗ trái tim khó có thể dùng lời diễn tả được, từ từ thấm vào tay chân xương cốt của anh.

Một cỗ lạnh lẽo tự lòng bàn chân dâng lên, sống lưng lạnh ngắt, cô đang từ từ biến mất khỏi thế giới của anh.

"Anh đã từng lựa chọn, tôi từng cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh đều không quý trọng!"

Tần Mặc mở to mắt, rõ ràng suy nghĩ trong lòng không phải như vậy, nhưng từ trong miệng nói ra, lại là lời làm cho lòng người lạnh lẽo. Trong lòng là thiên sứ, trong miệng lên tiếng lại là ác ma, nhìn thân thể Phong Thần lảo đảo muốn ngã, cô nắm chặt tay, ép buộc mình không đi đỡ anh. Edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Đây là anh tự chuốc phiền phức, cô muốn cho anh hiểu được tư vị bị vứt bỏ, để cho anh cũng cảm nhận được cảm giác khó chịu!

Trước mặt Phong Thần bỗng tối sầm, một trận hoa mắt chóng mặt đánh úp về phía anh, anh chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang lay động, dưới chân lảo đảo một cái, té xuống trước mặt của Tần Mặc.

"Này, Phong Thần, Phong Thần!"

Tần Mặc vội vàng đỡ Phong Thần đang ngã xuống đất, nhưng cô làm sao có thể tiếp nhận được sức nặng của một người đàn ông trưởng thành, chỉ có thể cắn răng nhẹ nhàng linh hoạt để anh xuống mặt đất, không để cho anh bị va chạm.

Chẳng lẽ lời của cô quá lạnh lùng, thế cho nên anh bị kích thích, làm cho anh ngất xỉu?

Cô bấm điện thoại của Tư Đồ Kiều, không lâu về, Tư Đồ Kiều xuất hiện, trên mặt xuất hiện sững sờ kinh hãi. Mới vừa rồi anh ta còn chưa tin lời Tần Mặc nói, Phong Thần giống như một người đàn ông được đúc bằng sắt, lại cũng sẽ té xỉu? Chẳng lẽ trời thật sự sắp mưa bão, Ngày Tận Thế sắp tới?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play