Trần Uyển đứng bên cửa, chăm chú nhìn Tưởng Tiểu Vi với
gương mặt hốc hác, tinh thần sa sút đang ngồi bên giường. Cho dù thời đại có
thay đổi như thế nào, tiến bộ như thế nào đi chăng nữa, thì phụ nữ vẫn là bên
thiệt thòi. Dù kiếm được nhiều tiền hay có oai phong ở nơi làm việc như thế nào
thì vẫn cần một bờ vai vững chãi để dựa vào. Còn việc sự nhờ vả ấy liệu tốt đẹp
hay không thì ai có thể nói được ai? Tất cả chỉ là một canh bạc mà thôi.
“Chị Tưởng”, cô gọi. Tưởng Tiểu Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt
mênh mang nhìn sang cô. Trần Uyển càng thấy cổ họng mình nghẹn cứng, không nói
ra được nỗi day dứt và áy náy trong lòng, giọng khàn khàn: “Xin lỗi”.
Cô nói xin lỗi, Tưởng Tiểu Vi chỉ cười, “Cô có gì mà xin lỗi
tôi? Tôi cũng nhận thấy, các cô chỉ là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’ mà
thôi, có điều những người ‘hữu ý’ ở bên cạnh anh ấy quá nhiều. Chứng kiến mấy
năm nay, tôi cũng quen rồi”.
Tối đó, vẻ mặt Tưởng Tiểu Vi luôn ngẩn ngơ, nhưng vẫn cố
gắng tươi cười.
Cũng là phụ nữ, nhưng Trần Uyển rất khó hiểu tâm trạng của
cô ta. Yêu một người phải trả giá đắt thế sao? Cam tâm tình nguyện rơi vào vực
sâu vô vọng, đơn phương dâng hiến, rốt cuộc thì đó là vĩ đại hay ngu ngốc?
Xung quanh Trần Uyển, trước đây khi cha mẹ còn sống tình cảm
sâu đậm, quấn quýt bên nhau thậm chí thỉnh thoảng còn quên cả sự hiện diện của
cô, cậu mợ mặc dù không nói ra lời yêu đương nhưng cũng là những người có phúc
cùng hưởng có họa cùng chịu, mấy chục năm không thay đổi; trong con hẻm Chu
Tước, nhiều cặp vợ chồng thậm chí có lúc cãi cọ nhau nhưng cuối cùng vẫn hòa
thuận; cho dù từng được nghe một người yêu đàn em của Phương Tồn Chính kiếm
tiền nuôi gia đình và bạn trai, nhưng đó dù sao cũng chỉ là số ít; hơn nữa cô
luôn cho rằng, văn hóa quyết định kết cấu thượng tầng, nhưng Tưởng Tiểu Vi có
trình độ học vấn cao, thế mà khi đối diện với chữ “Tình” lại yếu đuối và dễ bị
tổn thương như thế, thực sự là cô không thể tưởng tượng nổi. Chẳng trách có
người nói, những người đang yêu chỉ số IQ đều bằng không, chữ “Yêu” quả đáng
sợ.
“Loại bội tình bạc nghĩa, cứ gặp cô nào là yêu cô đó, tôi
không thích chút nào”, Trần Uyển nói quyết đoán.
Tưởng Tiểu Vi cười khì khì, nói: “Câu này mà nói trước mặt
anh ta may ra có chút hiệu quả. Biết không? Tối qua sau khi cô đi, Tiểu Ngũ đã
vì cô mà suýt nữa đánh nhau với Hồng Kiến Học đấy”.
Trần Uyển không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời
khỏi, cô không biết Tần Hạo làm tất cả những việc đó vì mục đích gì, nhưng cho
dù thế nào cô cũng không tin hạng người cặn bã, không hề có trách nhiệm như anh
sẽ quan tâm đến sự an nguy của cô. Cô càng không thể tưởng tượng được cảm giác
của Tưởng Tiểu Vi khi nói cha của đứa con mình vì một người đàn bà khác mà đánh
nhau, nét mặt cô càng bình thản bao nhiêu thì trong lòng càng đau khổ bấy
nhiêu. Yên lặng một lúc, Trần Uyển nói: “Tôi nhìn thấy anh ta cứ tránh được
liền tránh ngay, nhưng không biết trúng phải tà gì mà lần nào cũng gặp”.
Tưởng Tiểu Vi đưa mắt nhìn cô vẻ thăm dò, than vãn: “Tốt
nhất là như thế, loại người như anh ta không phải là gặp một người yêu một
người, mà là gặp một người hại một người. Tôi sợ cô sẽ giống tôi, không vượt
qua được những lời đường mật mà đi vào con đường cũ của tôi. Cuộc đời tôi coi
như đã bị hủy hoại rồi, rất nhiều chuyện không thể nói hết được”.
Tưởng Tiểu Vi mới hai mươi mấy tuổi mà đã chán nản cuộc đời,
sức sát thương của tình yêu chẳng lẽ lớn đến thế sao? Trần Uyển có chút không
cam lòng, Cô hỏi Hà Tâm Mi, nếu gặp chuyện như thế thì sẽ làm thế nào, Hà Tâm
Mi giương mắt lên nói: “Căn bản là chuyện đó không thể xảy ra với tớ! Cũng nhất
định sẽ không có con! Càng không nuôi con cho người ta đến năm tám tuổi! Sao
không đi nói thẳng với thằng đàn ông đó? Kiểm tra DNA là tìm ra huyết thống
ngay, nói cho hắn biết để hắn khuynh gia bại sản?”, nói rồi quay sang tò mò
hỏi: “Người mà cậu nói là ai? Có người phụ nữ ngu ngốc như vậy thật à?”.
Trần Uyển gật đầu. Thật ra mà nói, nếu đi nói với Tần Hạo
thì e rằng không chỉ không nhận được tiền chu cấp, nói không chừng ngay cả
quyền nuôi con cũng không còn. Hoặc có thể Tưởng Tiểu Vi đã nghĩ tới chuyện
này, cho nên vì con mà âm thầm chịu đựng. Có điều, sự chịu đựng ấy chẳng phải
là quá không công bằng đối với Tưởng Phán hay sao?
“Người đó quả là ngu ngốc, tự mình chuốc lấy đau khổ. Có lẽ
đó chính là nỗi đau và hạnh phúc mà trong tiểu thuyết vẫn nói”, Hà Tâm Mi bình
luận không chút kiêng dè, nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên nói: “Tớ biết người
cậu nói là ai rồi, là chị khóa trên của chúng ta, mẹ của đứa bé mà cậu đến làm
gia sư”.
“Biết thì biết vậy, đừng đi nói lung tung”, Trần Uyên hơi
hối hận khi lôi chuyện đời tư của người khác ra nói.
“Xí, có gì mà to tát thế? Chuyện ấy bây giờ đầy rẫy trong xã
hội ấy, mấy ngày trước còn có báo đưa tin về cô gái mới mười mấy tuổi sinh con
trong nhà vệ sinh. Người đáng thương ấy là tớ đây này, bao nhiêu tuổi đầu rồi
mà vẫn chưa được nếm hương vị tình yêu”, Hà Tâm Mi than thân trách phận, vừa
nói vừa làm bộ đưa tay lau nước mắt. Thấy Trần Uyển chỉ liếc nhìn vẻ không hài
lòng, rồi tiếp tục đọc sách, không hề tỏ ra đồng cảm, cô ấy tức tối nói: “Biết
cậu nổi tiếng rồi, nhưng cậu cũng không được coi thường tớ chứ! Còn nói là bạn
tốt? Bên cạnh cậu có biết bao nhiêu ong bướm vờn quanh mà cậu cũng có chia cho
bọn tớ đâu”.
Trần Uyển vừa bực vừa buồn cười, nói: “Đều là những hoa đào
nát vụn, cậu có dám nhận không?”.
“Ít nhất thì cũng cho chúng tớ được mở mang”, Hà Tâm Mi lẩm
bẩm, “Đi Danh Sĩ Các ăn cơm cũng không nói với tớ sớm một chút, nghe nói muốn
vào đó phải là thành viên, người thường không vào được”.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt”, Trần Uyển đáp qua quýt.
“Kẻ no nê sao biết người đói khát. Cũng không chịu châm
chước con người đáng thương chưa từng nếm qua bào ngư, vi cá như tớ. Nói mau,
hôm đó cậu gặp ai? Sao mà hào nhoáng vậy?”.
Trần Uyển im lặng. Ngoại hình của Hồng Kiến Học thuộc loại
Hà Tâm Mi ghét nhất, cô ấy luôn nói người mà mặt trắng như ngọc, không phải kẻ
lương thiện thì là hạng cực kỳ gian xảo, tiếng xấu của Công ty bất động sản
Hằng Vũ thật sự đã chứng minh cô ấy không uổng công học cách xem tướng. Thật
tình mà nói, ánh mắt mập mờ của Hồng Kiến Học ẩn sau gọng kính lúc nào cũng
khiến người ta cảm giác như hắn đang tính toán điều gì đó. Mặc dù không giống
cái tính vô cùng lỗ mãng của Tần Hạo, nhưng cũng khiến Trần Uyển khó chịu, mất
tự nhiên. Giao tiếp với hạng người như họ chẳng khác gì chơi với hổ. Quen biết
Hồng Kiến Học thì đã sao? Có cơ hội vào Công ty Bất động sản Hằng Vũ thì đã
sao? Thật sự có thể tìm hiểu được nội tình như thế nào ư? Cô hoài nghi cách
nghĩ trước đây của mình có phải là quá ngây thơ khờ khạo?
Cho nên lúc Tưởng Tiểu Vi tiếp tục mời, cô vội tìm cớ khéo
léo từ chối.
Tưởng Tiểu Vi thất vọng nói: “Hôm ấy, từ lúc cô ra về thì
chẳng còn được vui vẻ, Hồng Kiến Học bị mất thể diện trước mọi người nên rất
bực tức, gần đây đưa phương án gì lên cũng bị anh ta từ chối. Hôm nay hiếm khi
anh ta gật đầu nói có thời gian, lại còn hỏi han về cô. Lần trước tôi thấy hai
người nói chuyện cũng hợp nhau lắm, tôi muốn hỏi cô có thời gian không, đến
ngồi chơi một chút cũng không tổn hại gì”.
Trần Uyển có chút không vui, sự áy náy của cô với Tưởng Tiểu
Vi và Tưởng Phán không có nghĩa là cô phải chịu trách nhiệm cho vấn đề ngày hôm
đó, càng không có lý do gì để phải có trách nhiệm với công việc của Tưởng Tiểu
Vi. Cô nhíu mày, nói: “Chị Tưởng, tôi thật sự đã có hẹn với người khác, lần sau
nếu có cơ hội sẽ gặp, được không?”, nghĩ tới quyết định đã chần chừ để trong
lòng mấy ngày nay, lại nói: “Chi Tưởng, hôm đó tôi nói không tiếp tục công việc
gia sư nữa, không biết chị đã tìm được người thay chưa? Người làm công trong
quán của cậu tôi nghỉ rồi, nên thiếu người phụ giúp”.
Tưởng Tiểu Vì thở dài, “Tôi thì không sao cả, cô còn để
trong bụng chuyện đó à? Hơn nữa, cô cũng là người bị hại, Tưởng Tiểu Vi tôi
không phải không thấu tình đạt lý. Cô cứ nghĩ ngợi đi, tôi kiếm người thay cũng
cần có thời gian”, giọng điệu có phần luyến tiếc, tiếp tục nói: “Phán Phán nhà
chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được người hợp tính cách của nó”.
Trần Uyển quả thực có chút không cam lòng khi nghĩ đến cô bé
với tính cách kỳ quái đó, do dự một lúc rồi nói: “Phán Phán biết số điện thoại
của tôi, nói qua với cô bé là tôi không phụ đạo cho nó nữa, nhưng cô bé có thể
gọi tôi để nói chuyện bất cứ lúc nào”.
Sự đời sao khéo đến thế, buổi đêm sau khi vừa tắt đèn không
bao lâu thì Trần Uyển nhận được điện thoại, là Tưởng Phán.
Cô bé khóc nức nở, Trần Uyển lo lắng vội dậy xỏ giày đi ra
cửa, đứng ở hành lang cất tiếng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. Muốn nói với
chị điều gì? Mẹ đánh em à?”.
Tưởng Phán khóc thút thít một hồi, sau đó nói trong tiếng
nấc: “Mẹ không đánh em. Mẹ gọi điện về, em vừa mở miệng nói mẹ đã khóc, còn xin
lỗi em, nói mẹ không phải là người mẹ tốt”, nói rồi lại khóc nấc lên, “Em sợ
lắm, mẹ chưa khóc bao giờ. Em sợ lắm”.
Trần Uyển nhỏ nhẹ dỗ dành, lại nói: “Để chị tắt máy trước,
sau đó gọi điện thoại cho mẹ em hỏi đã xảy ra việc gì, hỏi xong rồi gọi điện
cho em nhé?”. Tưởng Phán nấc lên đồng ý.
Điện thoại reo hồi lâu Tưởng Tiểu Vi mới bắt máy, bên trong
phát ra những âm thanh vô cùng ồn ào, có tiếng ca hát, có tiếng thì thầm to
nhỏ, lại có tiếng cười lớn của cô gái nào đó. Lúc Trần Uyển chuẩn bị tắt máy
thì có tiếng a lô khe khẽ vọng lại, lúc này cô mới nhận ra tràng cười đó là của
Tưởng Tiểu Vi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT