Lại nói đến Quý Minh Xuân, sau khi cùng Trầm Ngọc Tiên cùng cách, cả nhà chuyển ra khỏi Vương Phủ, phải trở về tiểu viện mà hắn mua cho thiếp.

Không nghĩ đến họa vô đơn chí, ngay sau đó vài ngày, Quý Minh Xuân bị bãi chức quan do phạm sai lầm.
Thật ra trong lòng Quý Minh Xuân biết,cấp trên vì muốn lấy lòng Tề vương phủ mới cố ý bãi quan hắn.
Quý phụ Quý mẫu vài năm nay ở Vương Phủ đã có thói quen hưởng thụ, đột nhiên phải ở một khu tiểu viện, bên người chỉ có một bà tử hầu hạ cũng là đầy oán giận.

Tới khi Quý Minh Xuân bị bãi quan, bọn họ mới biết ở kinh thành bọn họ không là gì, tràn đầy hối hận, thúc giục Quý Minh Xuân cầu xin Trầm Ngọc Tiên tha thứ, một lần nữa cho Quý gia vào phủ.
Quý Minh Xuân thời gian này phải chạy vạy khắp nơi, vấp phải nhiều trắc trở, bây giờ hắn mới biết, không phải là quận mã thì ở kinh thành này hắn cũng không là gì.

Bởi vậy đành cắn răng đi Vương Phủ cầu kiến Trầm Ngọc Tiên.
Hôm nay Trầm Ngọc Tiên mới tốt lên một chút, có nha đầu đến bẩm báo:" Quận chúa, có Quý lang quân cầu kiến!"
Trầm Ngọc Tiên vừa nghe, lập tức nổi giận nói:" Quý lang quân cái gì? Phàm là họ Quý, toàn bộ đều đuổi ra ngoài."
Nha đầu không dám nói gì, liền lui xuống.
Quý Minh Xuân ở bên ngoài đợi hồi lâu, chỉ trông được một phen cửa đóng, then cài, liền biết Trầm Ngọc Tiên sẽ không để ý đến hắn, thở dài một tiếng, chậm rãi đi về.
Quý phụ Quý mẫu thấy Quý Minh Xuân không làm được gì, lại nghĩ đến vị thiếp đang mang thai kia, nếu không phải nàng ta quyến rũ nhi tử, thì sao một nhà họ bị đuổi ra khỏi Vương Phủ, rơi đến hoàn cảnh này? Bởi vậy tự nhiên là ghét bỏ vị thiếp này.
Quý mẫu vẫn ôm hi vọng, cùng Quý Minh Xuân nói:" Quận chúa hiện tại vẫn đang giận dữ, tự nhiên không đồng ý gặp ngươi, đợi mấy ngày nữa, ngươi lại đi van cầu nàng, không chừng lúc ấy nàng sẽ tha thứ cho ngươi? Đều nói nhất dạ phu thê bách nhật ân, có lẽ nàng không nhẫn tâm như vậy?"
Quý Minh Xuân suy nghĩ liền nói:"Vào lễ mừng năm mới, ta đến Phương gia chúc tết, nếu gặp mẹ đẻ Phương nương, nếu thông qua nàng để gặp Phương nương, cầu Phương nương hỗ trợ một chút, chuyện này có thể chuyển biến tốt một chút."
Quý mẫu vừa nghe, ánh mắt sáng lên nói:" Phương nương là người thiện tâm, không chừng sẽ giúp chúng ta một phen.

Quận chúa mang bệnh trong người, muốn tìm một lang quân tốt, ân ái sống tiếp cũng là không dễ.

Tất nhiên, lúc này Hạ Trọng Phương không biết mình lại bị người nhớ thương
Lúc này là gần cuối năm, các phủ đều bận rộn, Trầm Ngọc Tiên lúc này vẫn bị bệnh, không thể lo liệu phủ vụ.

Nàng mới tiếp nhận phủ,còn thiếu nhiều kinh nghiệm.

Vả lại nàng đang mang thai nên không dám làm lụng quá mức vất vả, sợ động thai khí, nên đành phải để cho Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng hỗ trợ lo liệu phủ vụ.
Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng ở trong cung mấy năm nay, tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng trong lòng đều có tính toán, mới tới vương phủ, tự nhiên không dám lên mặt, chỉ cẩn thận nghe Hạ Trọng Phương sai khiến, Hạ Trọng Phương nhất thời không nhìn ra họ khác biệt, còn cảm thấy họ có bộ dáng trung bộc.
Hạ Trọng Phương thấy cácnàng nghe lời, lại đắc lực, liền thả lỏng tâm tình, đem phần lớn phủ vụ giao cho hai người bọn họ đi lo liệu.
Người hầu hạ trong phủ thấy Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng quản phủ vụ, lại là người trong cung ban thưởng xuống, cảm thấy hai vị này có lẽ là nhân tuyển cho vị trí trắc phi, xem điệu bộ này, không chừng về sau còn có thể áp đảo Vương Phi.
Tất Nguyệt Nhan, Mai Đồng rất nhanh cùng bọn hạ nhân giao hảo, đúng là đã có được một nửa quyền lực của Hạ Trọng Phương.
Trầm Ngọc Tiên bệnh đỡ di nhiều,lai nghe được ma ma đến học thoại nói Hạ Trọng Phương không thể xử lý phủ vụ, để Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đi quản lý, còn nàng lại nhàn nhã, không khỏi tức giận,noi:" Thật sự là không làm được gì."
Trầm Hương lúc trước giúp Trầm Ngọc Tiên xử lý phủ vụ đã quen thuộc, nên đi hỏi thăm biết so với năm trước năm nay tốn thêm không ít bạc, liền đi bẩm báo Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên vừa nghe lại nhíu mày, Tề vương phủ mặt ngoài nhìn phú quý, kỳ thật là cái thùng rỗng.

Nếu Hạ Trọng Phương xử lý không tốt, chỉ sợ rất nhanh trở thành lấy trứng chọi đá, khiến người chê cười.
Thấy mấy ngày nữa chính là chính là năm mới, Hạ Trọng Phương còn không an bài mọi việc thỏa đáng, chỉ dựa vào Tất Nguyệt Nhan cùng Mai Đồng, Trầm Ngọc Tiên muốn nằm thêm cũng không được, gọi Trầm Hương đỡ, ra cửa tìm Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương đang ở trong phòng xem sổ sách, nghe Trầm Ngọc Tiên đến đây, lắp bắp kinh hãi, để Mạc ma ma đỡ Trầm Ngọc Tiên vào.
Trầm Ngọc Tiên vừa vào đến phòng liền nói:" Tẩu tử, như thế này gọi là trị gia hay sao? Đã qua hai bảy ngày, nhưng còn chưa định ra lễ tiến cung, các phủ khác đưa quà tặng người cũng không giải quyết tốt,đồ tết mặc dù đã chuẩn bị nhưng so với năm trước tốn thêm không ít bạc.

Người giải quyết mọi chuyện như vậy làm sao ca ca có thể bớt lo."

Hạ Trọng Phương nhất nhất giải thích.

nói quà lễ để tiến cung thật ra đã chuẩn bị chỉ là chưa ghi vào sổ sách, hơn nữa danh mục quà tặng của Giản phủ và phủ thái tử không hoàn toàn giống năm ngoái nên quà đáp lễ phải thêm thêm, bớt bớt cho phù hợp.
Trầm Ngọc tiên nghe, sắc mặt hòa hoãn hơn.
Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt nàng lúc đầu không tốt, sớm bảo nàng ngồi ở trên noãn, lại đưa cho nàng ly trà nóng, hỏi:" Nhiều ngày nay, Quận chúa cảm thấy thế nào?"
Trầm Ngọc Tiên vốn không kiên nhẫn nhưng Hạ Trọng Phương vẫn ân cần, đành phải đáp:"Người không khỏe, khẩu vị cũng không tốt.

Phương ngự y cũng nói đây là do nhiều điều tích tụ mới sinh bệnh,cần chậm rãi điều dưỡng."
Hạ Trọng Phương thở dài, chính mình bị Quý Minh Xuân hưu, không nghĩ tới Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân cũng không thể có kết quả tốt.
Trầm Ngọc Tiên nhìn Hạ Trọng Phương cũng nghĩ đến nàng là vợ trước của Quý Minh Xuân, nay lại trở thành tẩu tử của mình, thật sự là.......
Hai người trầm mặc một chút, nhất thời nhớ tới Quý Minh Xuân mấy ngày trước bị tước quan, hiện nay phải dẫn theo cả cha mẹ và thiếp của hắn, không biết nghèo túng thành cái dạng gì, nghĩ đến lại có chút hết giận.
Hạ Trọng Phương nghĩ nghĩ, vẫn nói : " Quận chúa nên hảo hảo dưỡng bệnh, sang năm tìm một phu quân tốt, chuyện dĩ vãng, liền quên thôi!"
Trầm Ngọc Tiên đang định nói chuyện, đã thấy Hạ Trọng Phương vỗ ngực, bộ dáng không khoẻ, không khỏi ngẩn ra nói:" Tẩu tử làm sao vậy?"
Hạ Trọng Phương cười nói:" Chính là buồn nôn, nhưng chỉ cần ăn chút đồ chua là lại tốt lắm.
Tiền bà tử bưng một đĩa ô mai đến, cười nói:" Hai ngày nay, Vương Phi không có khẩu vị , thích ăn cái này.Vốn muốn Phương ngự y đến đây bắt mạch, nhưng Phương ngự y lại vừa vặn ra ngoài tìm thuốc, không ở trong vương phủ."
Trầm Ngọc Tiên cau mày nói:" Nếu không khoẻ, nên cho người tìm Phương ngự y về, nếu không được thì tìm một vị đại phu bên ngoài đến xem cũng được?"
Nàng nói xong định gọi người đi tìm đại phu thì có bà tử tiến vào cười nói:" Phương ngự y đã trở lại!"
Trầm Ngọc Tiên vừa nghe liền bảo:" Mau mời Phương ngự y lại đây bắt mạch cho Vương Phi."
Phương ngự y đến đây rất nhanh, gặp Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương ở trong phòng, liền hành lễ, lại hỏi bệnh tình, nghe Tiền bà tử nói bệnh trạng của Hạ Trọng Phương nghe xong mới đi đến bắt mạch, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, đứng lên nói:" Chúc mừng Vương Phi đây là hỉ mạch.

Vương Phi đã mang thai được một tháng."
Hạ Trọng Phương giả vờ như trở nên ngây ngô, không nói lời nào.
Trầm Ngọc Tiên lại nửa mừng nửa lo nửa mừng nửa lo, reo lên:" Phương ngự y, tẩu tử thực sự có hỉ? Vào cửa liền mang thai?"
Phương ngự y cười nói:" Quả thật có thai, xin Vương Phi bảo trọng thân mình.

Không cần mệt nhọc.
Trầm Ngọc Tiên bất chấp chính mình bị bệnh chưa khỏi, lập tức nói:" Tẩu tử nên hảo hảo dưỡng, phủ vụ ngày tết, ta sẽ giám thị tốt.

Coi như thất lễ cũng đành phải vậy.

Con cháu đời sau so với cái gì cũng quan trọng hơn."
Thẩm Tử Trai hồi phủ chợt nghe thấy tin vui này, chạy vội đi qua gặp Hạ Trọng Phương, nhất thời thấy trong phòng nàng đều là người, cước bộ mới chậm lại.
Mọi người thấy Thẩm Tử Trai đến đây, vội vàng chúc mừng, nhất thời đều cáo từ, để phu thê bọn họ nói chuyện.
Thẩm Tử Trai đợi trong phòng yên tĩnh trở lại, liền nắm tay Hạ Trọng Phương nói:" Phương nương, thật tốt, từ giờ nàng có thể danh chính ngôn thuận dưỡng.

Phủ vụ, nàng giao cho hạ nhân đi làm.

Nàng hảo hảo chăm sóc bản thân đã!"
Hạ Trọng Phương tựa vào vai Thẩm Tử Trai, cười nói:" Rốt cục đã đén ngày tuyên bố mang thai, nếu không tuyên bố chỉ sợ cũng sẽ bị lộ ra.
" A.

để bổn vương nhìn một chút !" Thẩm Tử Trai sờ bụng Hạ Trọng Phương, cúi đầu nghe sau một lúc lâu nói:" Đang nói chuyện thì nhi tử nói hắn mệt nhọc, đừng làm ồn để hắn ngủ."

Hạ Trọng Phương không khỏi bật cười đánh Thẩm tử Trai nói:" Vương gia có tai thần sao, sao có thể nghe thấy hắn nói chuyện."
Tin tức Hạ Trọng Phương có thai rất nhanh truyền đi, Thái Phó phu nhân nghe được, không khỏi kinh hỉ nói:" Phương nương quả nhiên là khổ tận cam lai, vừa gả đi liền mang thai, quả là may mắn."
Có ma ma nói:" Không phải La đạo trưởng xem tướng mạo Vương Phi đã nói Vương Phi nhất định sẽ sinh quý tử sao? Thai này của Vương Phi không chừng chính là nhi tử đấy."
Thái Phó phu nhân nghe xong lại vui mừng cười nói:" Nếu là nhi tử,địa vị của phương nương tự nhiên là càng ổn.
Tiểu Ngọc Lan nghe thấy Hạ Trọng Phương có thai, cũng là nửa buồn nửa vui.

Hạ Trọng Phương nếu có thể sinh hạ nhi tử, địa vị ở Vương Phủ sẽ càng vững chắc.

Chính mình là mẹ đẻ của nàng địa vị ở Phương gia càng cao.

Nhưng buồn vì thân sinh nữ nhi của mình Vương Du vẫn bệnh.

Sang năm đã mười chín tuổi, sao có thể tìm được quý tế tốt như Thẩm Tử Trai?
Tiểu Ngọc Lan cân nhắc, liền mời Phương Chấp Tâm và Phương Chấp Bình đến Vương Phủ chúc mừng Hạ Trọng Phương
Chính thất của Phương gia là Sài thị nghe được Hạ Trọng Phương có thai, nghĩ đến nữ nhi của mình cùng Hạ Trọng Phương giao hảo, di nương tiểu Ngọc Lan lại là mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương, Phương gia cũng có thể được thơm lây,nên cũng là vui sướng.

biết Tiểu Ngọc Lan muốn dẫn Phương Chấp Bình đi Vương Phủ, tất nhiên là chuẩn bị lễ vật quý trọng, lại cùng Tiểu Ngọc Lan nói : " Chấp Bình năm nay phải tham gia khoa khảo rồi, ngươi trước mặt Vương Phi nói giúp hắn.

Không chừng hắn sẽ có tiền đồ như ý."
Tiểu Ngọc Lan nói:" Ta cũng là người của Phương gia, tự nhiên hiểu được điều đó thế này mới muốn dẫn Chấp Bình đi Vương Phủ!"
Vừa nói chuyện lại có một ma ma cầm danh thiếp tiến vào, bẩm với Sài thị và Tiểu Ngọc Lan:" Có Quý lang quân cầu kiến di nương."
Tiểu Ngọc lan nhận danh thiếp, vừa thấy tên Quý Minh Xuân không khỏi kinh ngạc vạn phần nói:" Hắn đến đây, là có chuyện gì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play