Ngày thứ hai, Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương tiến cung bái kiến Cảnh Tông hoàng đế và Tô thục phi để hành lễ lễ bái cũng như gặp qua trưởng bối.
Cảnh Tông hoàng đế ban thưởng cho hai người đồng thời xem xét Hạ Trọng Phương.

Mặc dù còn có chỗ không hài lòng nhưng nghĩ đến nhi tử thứ ba sớm mất, tôn nhi cũng bị bệnh nhiều năm, thiếu chút nữa không còn.

Phương nương này không những cứu sống tôn nhi, nay nàng lại đang mang thai chắt trai, sẽ vì Vương phủ khai chi tán diệp, cảm giác không hài lòng liền biến mất một nửa.

Cảnh Tông hoàng đế lại dặn dò hai người vài câu rồi ban thưởng cho này nọ.
Tô thục phi thấy Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương lại nhớ đến Tô Ngoc Diệp.

Nàng ở Vương Phủ trợ giúp Trầm Ngọc Tiên quản gia sự, nay lại không được gì, đang vô cùng thương tâm, cảm thấy có chút buồn phiền nhưng không tiện phát tác, ngoài cười nhưng trong không cười ngồi nhận lễ, ban thưởng này nọ cho hai người liền không nói lời nào.
Thẩm Tử Trai dĩ nhiên biết Tô thục phi không vui nhưng không nghĩ ngợi nhiều, hành lễ xong ngồi nói chuyện một lát, sợ Hạ Trọng Phương mệt mỏi liền xin phép Cảnh Tông hoàng đế và Tô thục phi cáo từ.
Tô Thục phi lại cười nói: "Hoàng thượng, La đạo trưởng không chỉ giỏi xem bát tự, xem tướng cũng rất tốt.

Không bằng người cho truyền hắn đến giúp Phương nương xem tướng, xem Phương nương khi nào thì giúp Vương phủ khai chi tán diệp? "
Cảnh Tông hoàng đế nghe, liền gật gật đầu, gọi một công công nói : " Mời La đạo trưởng lại đây! "

Công công vôi đáp ứng rồi đi xuống.
Trong khoảng thời gian này, Tô Thục phi cùng La đạo trưởng đã gặp mặt, có ý tứ nghiêng về phía Tứ Vương Gia, nhưng dù sao mẫu thân của Thẩm Tử Trai cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, nàng quan tâm đến Thẩm Tử Trai giống như quan tâm đến tôn nhi.

Nếu thật sự bỏ qua Thẩm Tử Trai ủng hộ Tứ Vương Gia thì có chút do dự.

Bây giờ La đạo trưởng đang ở đây, vừa vặn để La đạo trưởng xem tướng cho Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương nghe xem La đạo trưởng nói gì.
La đạo trưởng rất nhanh đến đây, hắn bước vào cửa điện, nhìn lướt qua người trong điện.

Ánh mắt nhìn đến Hạ Trọng Phương thì hơi hơi dừng lại, có chút giật mình.
Hạ Trọng Phương nhìn thấy một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt đi vào từ cửa điện, trong tay còn cầm một thanh phất trần, cũng không khỏi kinh ngạc: Sao vị đạo trưởng này nhìn quen mắt như vậy? Chậm đã đây không phải là vị đạo trưởng mình đã cứu sao ?
Năm đó Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân Minh Xuân hưu,lúc đầu không chịu rời khỏi Quý gia, vẫn nương nhờ ở đó, Quý phụ và Quý mẫu đã sớm được Quý Minh Xuân đón lên kinh thành,sau người trong tộc Quý gia giúp Quý phụ Quý mẫu thu dọn thực chất là mang đi mọi thứ trong phòng ở, Hạ Trọng Phương đành phải rời đi.
Hạ Trọng Phương quay về nhà mẹ đẻ nhưng Hạ phụ, Hạ mẫu không chấp nhận, bắt nàng tiếp tục ở lại Quý gia.

Nàng ở trong căn phòng trống rỗng của Quý gia, một hôm nửa đêm khóc tỉnh, nhất thời nản lòng thoái chí, ra khỏi nhà hướng bờ sông mà đến.
Đêm hôm đó có ánh trăng, nàng đi dọc theo đường nhỏ rất nhanh đến bờ sông, muốn nhảy xuống tìm cái chết thì thấy ở bờ sông có gì đó màu trắng, tựa hồ là một Bạch Sắc U Linh, nàng không khỏi giật mình, hét ầm lên.
Chân Hạ Trọng Phương dường như nhũn hẳn đi, nàng ôm mặt kêu lên một trận nhưng sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ mình đến đây là muốn tìm đến cái chết thì còn gì mà phải sợ.

Bởi vậy bỏ tay xuống đi qua nhìn xem đối phương đến cùng là người hay là quỷ? Đến gần mới ngờ ngợ nhận ra đây là một vị đạo trưởng.
Lúc ấy Hạ Trọng Phương cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu, đến gần, đưa tay dò hơi thở của vị đạo trưởng, thấy đạo trưởng vẫn còn thở, không khỏi lẩm bẩm: " Chắc là ngã xuống sông, mình đã ở đây, có lẽ nên cứu người."
Dù sao mình cũng muốn chết, không bằng trước khi chết cứu một mạng người.

Có lẽ khi chết đi, nhờ công lao này mà có thể chuyển thế làm làm người, biết đâu còn có thể đầu thai vào một gia đình tốt.
Hạ Trọng Phương nhớ lại tình cảnh lúc ấy, sau khi cứu đạo trưởng, liền nửa kéo nửa lôi đạo trưởng trở về nhà trung (khu nhà giữa) của Quý gia, nấu một ấm nước sôi để đạo trưởng uống chén nước ấm.
Sau một lúc uống nước ấm, quả nhiên đạo trưởng dần mở mắt.
Hạ Trọng Phương biết đạo trưởng đã tỉnh, liền đi lấy hai cái bánh bao thừa cho đạo trưởng ăn.
Đạo trưởng nhận lấy bánh bao, từ từ ăn, ăn xong nói cảm tạ, sau lại nói : "Thỉnh cầu tiểu nương tử cho lão đạo một bộ xiêm y để thay, bộ trên người đã ướt mặc nữa chỉ sợ quá lạnh lẽo mà sinh bệnh.

"

Hạ Trọng Phương vừa nghe, liền đi tìm bộ xiêm y cũ mà Quý phụ để lại trong phòng, đưa cho đạo trưởng, thế mới đi ra ngoài.
Đạo trưởng đổi xiêm y xong, đi ra, lại uống thêm nước ấm, một lần nữa chắp tay cảm tạ Hạ Trọng Phương, nói đã có hẹn với người, suốt đêm phải đi, không thể lưu lại nữa.
Thật ra Hạ Trọng Phương rất hiếu kỳ nguyên nhân đạo trưởng rơi xuống nước, vì vậy liền hỏi một tiếng.
Đạo trưởng nói hắn ngồi thuyền trên sông uống rượu, say rượu nên bị rơi xuống nước, may được Hạ Trọng Phương cứu giúp, nếu không mạng này sẽ không còn.

Nói xong hắn hỏi danh tính Hạ Trọng Phương nói có ơn tương lai tất báo tất báo đáp.
Hạ Trọng Phương lộ vẻ sầu thảm nói : "Không cần hỏi danh tính của ta, có lẽ tương lai đạo trưởng trở lại đây, ta đã không còn tại nhân thế.

"
Đạo trưởng suy nghĩ,cũng hiểu được, vị tiểu nương tử này đêm khuya đến bờ sông, có lẽ là muốn đi tìm cái chết? Bởi vậy muốn hỏi rõ ngọn ngành.
Hạ Trọng Phương cũng không muốn nhiều lời chỉ nói: " Tóm lại tại số mệnh ta không tốt.

"
Đạo trưởng mượn ánh đèn nhìn tướng mạo Hạ Trọng Phương, nhất thời nói: "Tướng mạo của tiểu nương tử là khổ trước sướng sau.

Sau khi mười tám tuổi là đại vận, vận mệnh từ đó sẽ hướng về phía trước.

"
Hạ Trọng Phương không cho là đúng,nói: "Hiện nay ta sắp không sống nổi nữa, sao có thể đợi đến sinh nhật mười tám tuổi?"
Đạo trưởng khuyên nhủ:” Xem bộ dáng của tiểu nương tử, cũng là mười bảy mười tám tuổi, chờ một năm rưỡi sau, qua sinh nhật mười tám tuổi, đến lúc đó vẫn không tốt, chết cũng không muộn." Nói xong, nhìn sắc trời đã sáng, sợ có bị người nhìn thấy Hạ Trọng Phương thu lưu hắn, đưa tới chuyện đàm tiếu không tốt liền cáo từ rời đi.
Đạo trưởng vừa đi, Hạ Trọng Phương dọn dẹp lại phòng ở, đột nhiên cũng không còn tâm tư tìm đến cái chết.

Hôm sau trở về nhà mẹ đẻ, nghe nói Tiền bà tử muốn lên kinh.

Hạ phụ Hạ mẫu liền để cho nàng kết giao với Tiền bà tử, đến kinh thành tìm Quý Minh Xuân đòi công đạo.

Bởi vậy nàng liền rời nhà lên kinh thành.
Chỉ là nàng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được lại gặp vị đạo trưởng này ở trong cung.

Mặc dù năm đó ánh trăng rất nhạt, trong nhà đèn cũng không sáng rõ nhưng dù sao đã từng cứu đối phương một mạng nên tướng mạo vị đạo trưởng nàng vẫn nhớ rõ.
Sau phút giật mình, La đạo trưởng đã nhanh chóng tiến lên hành lễ với hoàng đế cùng Tô Thục phi, lại quay sang Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương cười nói: "Vương gia, Vương Phi tân hôn mừng rỡ! "
Cảnh Tông hoàng đế bảo La đạo trưởng ngồi xuống, cười nói: "La đạo trưởng ngươi giúp Vương Phi xem tướng, nhìn xem phúc vận của nàng như thế nào? "
La đạo trưởng cười tủm tỉm nhìn Hạ Trọng Phương nói: “Xem tướng mạo Vương Phi, ta thấy cũng là mười tám năm nhấp nhô, sau là một đường may mắn."
Cảnh Tông hoàng đế cười mắng: "Đây không phải tương đương chưa nói gì sao? Người nào không biết Phương nương trải qua nhiều trắc trở.

Hiện nay làm Vương Phi, có trẫm cùng Tử Trai che chở tự nhiên là may mắn, điều này còn cần ngươi nói? "
La đạo trưởng cười " Ha ha " nói:" Dung mạo của Vương Phi đúng là tướng mạo khổ trước sướng sau.

Nàng còn có hàng lông mày tinh tế, trung phong giấu châu, tương lai nhất định sẽ sinh quý tử."
Tô Thục phi nhìn lông mày Hạ Trọng Phương, không nhìn ra được cái gì liền ngạc nhiên nói: "Cái gì là trung phong giấu châu, làm sao ta không nhìn ra? "
La đạo trưởng cười nói: " Ở giữa lông mày Vương Phi có một nốt ruồi son.

Đây chính là trung phong giấu châu châu.

"
Tô Thục phi vẫn không tin,cho một cung nữ tiến lên xem xét kĩ hàng lông mày của Hạ Trọng Phương.
Cung nữ nhìn kỹ lông mày của Hạ Trọng Phương, kinh ngạc nói:" Ở giữa lông mày của Vương Phi quả nhiên có một nốt ruồi son."
Thẩm Tử Trai cũng lại gần nhìn, cười nói: "Nguyên lai Phương nương lại có nốt ruồi son ở giữa lông mày, bổn vương bây giờ mới biết được."
Tô Thục phi liền đến gần Hạ Trọng Phương, nàng tự mình nhìn lông mày của Hạ Trọng Phương, sau đó không thể không tin lời nói của La đạo trưởng.
Cảnh Tông hoàng đế nở nụ cười, chỉ vào La đạo trưởng nói : "Lão đạo này quả nhiên đã có dự liệu"
La đạo trưởng liền hướng Hạ Trọng Phương nói:" Vương Phi đã qua sinh nhật mười tám tuổi?"
Hạ Trọng Phương biết điều hắn ám chỉ, liền gật đầu cười nói:" Tháng Tám là ta tròn mười tám tuổi, đến nay đã qua mấy tháng.".

Nàng nói xong, nhớ ra tháng tám là thời điểm nàng trở về Giản phủ, coi như trở thành quý nữ được nhận nuôi của Giản phủ.

Như vậy cũng tính là đổi vận đi?
La đạo trưởng cười nói: "Vương Phi tương lai nhất định sẽ có quý tử.”
" Tạ lời nói may mắn của đạo trưởng! Hạ trọng Phương Đứng dậy nói lời cảm tạ .
Dù sao dây là lần đầu tiên gặp lại, nếu La đạo trưởng không nói ra sự việc rơi xuống nước năm ấy, Hạ Trọng Phương cũng không đề cập đến nữa.
Trở lại Vương Phủ, Thẩm Tử Trai liền vây quanh Hạ Trọng Phương thì thầm:" Quý tử, là quý tử! Phương nương, lần này ngươi mang thai nhất định là nhi tử."
Hạ Trọng Phương nghe lời này, cảm thấy bất an hỏi: "Nếu ta sinh nữ nhi, có phải hay không Vương gia sẽ không thích? "
Thẩm Tử Trai ngẩn ra, rất nhanh cười nói:" Là nhi tử hay là nữ nhi ta đều thích.

Nhưng đạo trưởng nói là quý tử thì chắc chắn thai này của nàng là nhi tử.

"
Hạ Trọng Phương yếu ớt nói:" Vạn nhất không phải là nhi tử thì sao?"
Thẩm Tử Trai an ủi nàng nói:" Không chừng bên trong có một nam, một nữ."
Hạ Trọng Phương giật mình nói:" Vương gia thật tham."
Thẩm Tử Trai ghé tai nói với Hạ Trọng Phương:" Nàng nghĩ đi, bổn vương còn không có làm gì mà nàng vẫn mang thai.

Chứng tỏ ta rất cường.

Bởi vậy bên trong có một nam, một nữ cũng không có gì là lạ."
Hạ Trọng Phương đẩy mặt Thẩm Tử Trai ra, sẵng giọng:" Vương gia !"
Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng hương đến bên án, để nàng nằm lên trên, hắn nằm xuống bên cạnh, tay vòng lên trước cầm nơi đẫy đà của nàng, kề sát thân mình lại gần Hạ Trọng Phương.

Mặc dù không thể làm gì nhưng như thế cũng đỡ nghiện.
Hai người triền miên một phen, Thẩm Tử Trai mới buông Hạ Trọng Phương ra.
Hạ Trọng Phương liền cùng Thẩm Tử Trai thương lượng đến khi lại mặt sẽ nói với Thái Phó phu nhân sẽ đem Hà ma ma đến vương phủ, tiếp tục làm sư phụ của nàng.
Thẩm Tử Trai tự nhiên không có dị nghị gì, chỉ cười nói: " Nàng hiện nay đang mang thai cũng không cần quá mức mệt nhọc, mỗi ngày chỉ học nửa canh giờ là đủ rồi."
Hạ Trọng Phương nói : " Sao có thể chiều chuộng ta như vậy? Muốn học một môn ít nhất phải mất một canh giờ.

Hiện nay quận chúa còn lo liệu phủ vụ, không cần ta phải giúp đỡ, nhân lúc này ta cũng nên học hỏi nhiều một chút."
Nói đến cái này, Thẩm Tử Trai cũng nhân tiện nói:" Muội muội lo liệu vụ đã nhiều năm, vẫn mong muốn có tẩu tử để giảm bớt gánh nặng, nhưng bây giờ ngươi đang mang thai cũng không tiện tiếp nhận phủ vụ, còn phải tiếp tục làm phiền muội muội rồi."
Trầm Ngọc Tiên vô cùng bất mãn đối với việc Thẩm Tử Trai cưới Hạ Trong Phương làm Vương phi.

Nhưng Thẩm Tử Trai luôn nói một khi cưới Hạ Trọng Phương bệnh của hắn tự nhiên tốt, hơn nữa cưới Hạ Trọng Phương là chắn sát, Trầm Ngọc Tiên mới miễn cưỡng tiếp nhận Hạ Trọng Phương là tẩu tử.
Đến hôm nay Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương trở về từ trong cung nói là La đạo trưởng kết luận Hạ Trọng Phương tương lai có thể sinh hạ quý tử, cảm giác bất mãn với Hạ Trọng Phương lại giảm đi vài phần.

Trong lòng cũng thở dài: Có lẽ số mệnh của ca ca phải lấy nữ tử như vậy, lấy tiện áp quý, mới có thể bảo mệnh.
Quý Minh Xuân vạn lần không thể tưởng được Hạ Trọng Phương có thể làm vương phi, nhất thời bách vị tạp trần, lại nghe Hạ Trọng Phương về sau có thể sinh quý tử, mà Trầm Ngọc Tiên vẫn không hề có động tĩnh gì.

Tuy hắn đã sớm có thiếp ở ngoài, bây giờ cũng đã mang thai lại không dám không dám để lộ ra, không khỏi sầu muộn.
Quý mẫu cũng cũng có chút hối hận nói với Quý Minh Xuân:" Sớm biết rằng Phương nương có thể quý tử, thì ngày đó không nên hưu nàng." Nói xong lại hỏi chuyện thiếp của Quý Minh Xuân mang thai, khuyên Quý Minh Xuân sớm đi thuyết phục Trầm Ngọc Tiên đón nàng ta vào phủ.
Quý Minh Xuân nói : " Quận chúa gần đây vẫn luôn không vui vì việc Tề vương thú Phương nương, nếu đề cập đến việc thú di nương, Quận chúa nhất định sẽ không đồng ý, không chừng nàng còn đem bán thiếp của ta đi.

Đợi di nương nàng ấy sinh đứa nhỏ chúng ta lại bàn tiếp."
Quý mẫu cau mày nói:" Hiện nay Tề vương cưới Phương nương, một khi Phương nương hoài thai thì ai còn quan tâm đến đứa nhỏ của ngươi? Phải thừa dịp Phương nương mới vào cửa, chưa mang thai, con mượn cơ hội nói với quận chúa mới là đúng đắn.

Quận chúa lo liệu phủ vụ nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần nàng đón di nương vào phủ, đợi di nương sinh đưa nhỏ thì đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của Vương phủ.

Nếu có thể cầu hoàng thượng tứ phong cho đứa nhỏ, chúng ta càng có lợi."
Quý Minh Xuân vẫn lắc đầu nói:" Vẫn nên đợi thêm chút thời gian nữa."
Quý mẫu thấy Quý Minh Xuân sợ Trầm Ngọc Tiên, liền quyết định tự mình sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với quận chúa, khuyên nàng ta đón di nương vào cửa để sinh hạ nhi tử, sau này sẽ được chia tài sản của Vương Phủ.
Trầm Ngọc Tiên không biết Quý Minh Xuân và Quý mẫu đang muốn tính kế nàng, thầm nghĩ ba ngày sau Hạ Trọng Phương phải về lại mặt, chi bằng mình giúp đỡ chuẩn bị tốt quà lại mặt giúp nàng.
Trầm Hương thấy Trầm Ngọc Tiên vất vả, lại nhớ đến Tô Ngọc Diệp nói : " Khi Diệp nương còn ở Vương Phủ, có nàng giúp quận chúa, quận chúa thoải mái không ít,nay nàng đi rồi, quận chúa lại là bận việc đến nỗi chân không chạm đất.”
Trầm Ngọc tiên thở dài nói:" : "Số mệnh của bản quận chúa chính là phải vất vả! Nay chỉ mong tẩu tử sớm tiếp nhận phủ vụ."
Trầm hương lặng lẽ nói:" Vương Phi lớn lên ở nông thôn, mới đến Giản phủ mấy tháng.

Muốn vương phi xử lý phủ vụ, sợ là có chút khó khăn.

Trong khoảng thời gian này,chắc rằng quận chúa vẫn phải xử lí phủ vụ."
Trầm Ngọc Tiên nói:" Cho dù năm nay không thể tiếp nhận sang năm nàng cũng phải tiếp nhận."
Hạ Trọng phương quả thật sầu lo năng lực của mình không đủ, đến lúc tiếp nhận phủ vụ lại luống cuống tay chân bởi vậy đã mời Mạc ma ma đến, mỗi ngày hỏi chút chuyện phủ vụ để Mạc ma ma tỉ mỉ nói cho nàng nghe.
Đến ngày lại mặt, Hạ Trọng Phương quả nhiên phu nhân nói với Thái Phó phu nhân muốn đón Hà ma ma đến vương phủ, Thái Phó phu nhân tự nhiên là đáp ứng.
Hạ Trọng phương thấy Hà ma ma, cười nói:" Nay ta đã là Vương Phi,cũng không quên việc lúc trước hứa hẹn xây một khu nhà để nữ nhân chúng ta học tập.

Đến giờ, tự nhiên muốn thực hiện."
Hà ma ma nghe hạ Trọng Phương nhắc tới chuyện này tự nhiên vui vẻ nói:" Vương Phi nhớ rõ chuyện này là tốt rồi."
Hai người nói chuyện, Hạ Trọng Phương lại nói:" Ma ma đến Vương Phủ dạy ta thêm kiến thức quản lý phủ vụ, cai quản hạ nhân.

Hai ngày kể từ khi trở thành vương phi, ta vẫn luôn cảm thấy không nắm chắc."
Hà ma ma gật đầu cười nói:" Vương Phi là không đủ tự tin nên mới chột dạ.

Chỉ cần học thức đủ rồi, tự nhiên sẽ nắm chắc mọi chuyện.

Tuy nhiên học thức là thứ không phải một ngày hai ngày có thể tích góp được nên phải tích lũy từng ngày."
Hạ Trọng Phương nói : " Vậy mới cần ma ma dạy ta."
Hà ma ma gật đầu cười nói:" Vương Phi do thấy học thức không đủ mới chột dạ, gặp người luôn cảm thấy thấp hơn người khác một cái đầu, tuy nhiên bây giờ vương phi gặp người khác cũng có thể tự nhiên xưng ta.

Vậy là trong tư tưởng đã không còn yếu đuối nữa."
Hạ Trọng phương lúc này mới phát hiện nàng đã bất tri bất giác có thể tự nhiên xưng ta.
Hà ma ma lại cúi xuống bên tai Hạ Trọng phương nói:" Chẳng qua, nam nhân trên giường thích nhất nữ tử yếu đuối cầu xin, trước mặt Vương gia, vương phi vẫn nên xưng ta, hắn tất nhiên sẽ thích!"
Hạ Trọng phương đỏ mặt nghĩ lại quả nhiên cảm thấy khi hai người thân thiết thì Thẩm Tử Trai thích nàng tự xưng ta.
Khi Hạ Trọng Phương và Thẩm Tử Trai trở lại Vương Phủ thì lại nghe được Trầm Ngọc Tiên cùng Quý mẫu đang ầm ỹ.

Trầm Ngọc Tiên nói muốn đuổi Qúy gia đi.

Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương liền qua xem có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Trầm Ngọc Tiên đang lạnh lùng nhìn Quý mẫu nói : " Quả là hão huyền, các ngươi muốn bản quận chúa đón nha đầu kia vào phủ, muốn ta coi con người khác như con của mình mà nuôi nấng? Quả là mệt các ngươi nghĩ ra?"
Quý mẫu la ầm lên:" Quận chúa, từ khi nàng thành thân đến nay, vẫn không thể hoài thai, cũng không biết đời này có thể mang thai hay không, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm cho Quý gia tuyệt hậu? Mà Vương gia cũng đã lớn tuổi đến giờ vẫn không có đứa nhỏ.

Hiện nay thiếp của Minh Xuân có thai, đón nàng vào phủ để nàng sinh đứa nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là đứa nhỏ đầu tiên của Vương Phủ.

Hơn nữa, tất cả các quan gia ai mà không ba vợ bốn nàng hầu? Đại lang cưng chiều một nha đầu, thật không phải là đại sự gì, quận chúa có gì không thoải mái mà tha thứ cho bọn họ?"
“Buồn cười.” Trầm Ngọc Tiên vỗ vỗ ngực nói : " Toàn bộ nhà các người cút khỏi Vương Phủ cho ta!"
Quý mẫu lên tiếng nói:" Quận chúa, chúng ta đây là suy nghĩ cho ngươi mà! Vương Phủ nhân khẩu mỏng, ngươi lại không mang thai, tương lai làm sao bây giờ?"
Trầm Ngọc Tiên quát Trầm Hương:"Đứng đó làm gì.

Còn không đem lão phụ kia đuổi ra ngoài?"
Quý mẫu sửng sốt thầm nghĩ, Trầm Ngọc tiên một chút tình cảm cũng không giữ lại,dám cho người đuổi bà ta ra ngoài, không đợi Trầm Hương tiến lên, bà ta đã khóc lớn nói:" Làm bậy, ngươi là con dâu của ta, sao có thể đối với người mẹ chồng là ta như vậy."
Trầm Ngọc Tiên cười lạnh nói:" Bản quận chúa luôn mong muốn trở thành con dâu tốt, cho các ngươi an hưởng lúc tuổi già, các ngươi đã không biết điều còn muốn ta đón di nương vào phủ, muốn cho bản quận chúa nuôi con người khác, nằm mơ.

Ta đã quá mức dung túng các ngươi mới để cho các ngươi nghĩ bản quận chúa là người dễ khi dễ.

Nay nhà các ngươi đã có hậu, còn không mau đi nhanh lên!"
Thẩm Tử Trai cùng Hạ Trọng Phương đến nơi, nghe xong sự tình cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hạ Trọng Phương còn chưa nói cái gì, Quý mẫu đã bò sát đến trước mặt nàng nói : " Vương Phi, người giúp ta khuyên nhủ quận chúa đi! Đứa nhỏ của di nương nếu khi sinh ra không được thừa nhân, lớn lên sẽ giống như Vương Phi lúc nhỏ, chịu nhiều đau khổ.

Vương Phi hãy hảo tâm khuyên quận chúa đón di nương vào phủ, không để nàng bên ngoài chịu khổ."
Hạ Trọng Phương ngạc nhiên đây là nói nàng là con gái riêng nên phải giúp đỡ thiếp của Quý Minh Xuân để nàng ta được vào phủ, con nàng ta không phải trở thành con riêng?
Thẩm Tử Trai thấy Quý mẫu muốn lôi kéo Hạ Trọng Phương, sợ Hạ Trọng Phương có gì sơ xuất, một phen bảo vệ Hạ Trọng Phương thấp giọng nói:" Ngươi về phòng trước đi, chuyện của Ngọc Tiên bổn vương sẽ xử lý tốt."
Hạ Trọng Phương gật đầu, Thanh Trúc liền đến giúp nàng trở về phòng.
Tới tối, Thẩm Tử Trai trở về phòng, cùng Hạ Trọng Phương nói:" Muội muội kiên quyết muốn hưu Quý Minh Xuân, đuổi toàn bộ Quý gia ra khỏi phủ, có lẽ là không thể nhẫn nhịn bọn họ nữa."
Hạ Trọng Phương nghĩ Quý Minh Xuân đã từng hưu nàng, là người bội bạc, vốn không phải là phu quân tốt, hiện nay thiếp bên ngoài lại mang thai, khẳng định không thể lâu dài cùng Trầm Ngọc Tiên liền nói:" Quận chúa như vậy lo gì không tìm được một vị hôn phu tốt? Cũng không cần phải lưu luyến Quý Minh Xuân."
Thẩm Tử Trai gật đầu nói:" Sáng mai phủ nội vụ sẽ đến đây, giúp muội muội cùng Quý Minh Xuân cùng cách là xong."
Việc Trầm Ngọc Tiên hưu phu náo loạn nửa tháng, mới cùng Quý gia phân giao rõ ràng, chính thức cùng, người Quý qia phải chuyển ra khỏi Vương Phủ.
Náo loạn như thế, Trầm Ngọc Tiên cũng ngã bệnh.
Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương có thai, Trầm Ngọc Tiên bị bệnh, trong phủ không có người xử lý phủ vụ, đang có chút lo lắng thì Cảnh Tông hoàng đế đã ban hai cung nữ hỗ trợ Hạ Trọng Phương xử lý phủ vụ.
Hai cung nữ, một người mười tám tuổi họ Tất, tên Nguyệt Nhan, một người nhỏ hơn mười sáu tuổi họ Mai tên Đồng.
Hai cung nữ này đều là mười tuổi tiến cung, vẫn đi theo học hỏi các quản sự cô cô, tự nhiên bộ dáng cũng không kém.
Khi Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đến trước mặt Hạ Trọng Phương hành lễ thì Hạ Trọng Phương đã hiểu rõ.

Đây đâu phải hoàng thượng ban ban cho cung nữ mà là ban cho thị thiếp.

Nói đến cùng, hoàng đế vẫn không hài lòng với nàng, không được bao lâu dã ban thị thiếp cho Thẩm Tử Trai.
Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng cũng là mừng thầm khi biết được ban đến vương phủ.

Hiện nay hoàng đế tuổi đã cao, các nàng là tuổi trẻ mỹ mạo cũng không thể có tiền đồ.

Có thể đi theo Tề vương làm thiếp cũng tốt hơn phải ở trong cung chịu đựng.

Và lại Vương Phi có xuất thân không rõ ràng, hơn nữa cưới vào cửa là để chắn sát, Vương gia chưa chắc đã thật lòng yêu thương nàng.

Chỉ cần có cơ hội, các nàng chắc chắn sẽ thoát khỏi phận cung nữ.
Thẩm Tử Trai sợ Hạ Trọng Phương nghĩ nhiều, động thai, buổi chiều liền ở cùng nàng nói:" Nàng chỉ cần xem bọn họ là quản sự, không cần nghĩ nhiều."
" Ta không nghĩ ngợi nhiều, chỉ sợ các nàng nghĩ nhiều mà thôi." Hạ Trọng Phương thở dài nói.
Thẩm Tử Trai kéo nàng nói:" Chỉ cần bổn vương không nghĩ ngợi nhiều là được rồi." Nói xong nhẹ nhàng ngậm cánh môi Hạ Trọng Phương,hồi lâu mới buông ra, nói tiếp:" Bổn vương là nam nhân của nàng, người khác không thể đoạy đi được.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play