“Tiểu tử kia, ta rất thích ngươi.” – lời lẽ nỉ non trầm thấp, hòa cùng sắc màu đen như nhung của bóng tối.

“Ô… sao ngươi lại thích ta?… Ô ô… ngươi đi thích lợn đi, không cần thích ta đâu… &%$#@…”

“Nhưng ngươi đáng yêu hơn lợn.”

“Ô ô… ngươi thích ta nhưng sao lại ác thế chứ? … %$#@ … Ân…. ngô…”

“Tiểu tử kia, ngươi thật sự rất đáng yêu. Ta nhịn không được.”

“A… nhanh lên… nhanh một chút… a… ta phải… ta phải…”

“Ngươi muốn cái gì? Mau nói cho ta biết đi!”

“Ta muốn ngươi tiến vào… A… đúng đúng, là như vậy đó… A a…”

“Tiểu tử kia, ta rất thích ngươi.”

“A… ta còn muốn mà, ngươi nhanh một chút đi… A a…”

“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”

“Ừ, … đừng có ngừng lại chứ…”

“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”

“A… ngươi mau chuyển động đi chứ… Ô…”

“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”

“Ô ô… có, có thích mà! Nhanh lên đi… A…”

“Có thể ở bên ta cả đời không?”

“Được, có thể!… A…”

“Là cả đời bên nhau đấy! Ta không cho ngươi cơ hội đổi ý đâu.”

“Ừ,… nhanh nữa đi,… sâu hơn nữa… A a… ta muốn chết! Ta muốn chết! A a a–––”

“Tiểu tử kia, tiểu tử kia, ta rất thích ngươi … rất thích ngươi … rất thích ngươi … rất thích ngươi…”

Lưu quang dịch thệ, thiều hoa thông thông

(Năm tháng lặng lẽ dần trôi

Cảnh xuân tươi đẹp vội chi trở mình)

Lý Tùng Tử rời nhà vào giữa tiết hạ sang, chớp mắt đã là thu tàn.

Trong suốt thời gian đó, Lý Tùng Tử đối với việc chưng cất rượu sinh ra hứng thú rất lớn. Ban đầu chỉ là nhàn rỗi không việc gì làm bèn đến xem Thẩm Lục Tửu và mấy vị sư phụ làm việc. Rồi nhàm chán sinh ra tâm tình dâng trào, cuối cùng thì tìm lấy sách vở về chưng cất rượu mà xem. Thẩm Lục Tửu thấy thế liền tự mình kiên nhẫn dạy hắn, vô tình phát giác ra hắn đối với việc ủ rượu rất có thiên phú, năng lực học tập vô cùng tốt, học một có thể suy ra ba. Y vốn tưởng rằng hắn suy nghĩ đơn giản, đầu óc trì độn, cả ngày hết ăn rồi lại nằm, bởi vậy cái nhìn đối với hắn có vài phần khác xưa, cho phép hắn được tha hồ nghịch ngợm ở xưởng rượu.

“Chưng cất rượu xem chừng so với uống rượu thì chơi vui hơn nhiều” – Lý Tùng nói thế rồi mỗi ngày bừng bừng khí thế theo Thẩm Lục Tửu đến xưởng chơi, lại còn hòa hợp với các vị sư phụ một cách hiếm thấy. Hắn không hề khi dễ người ta, dù rằng đôi khi không tránh khỏi “đánh chết cái nết không chừa”, buông lời trêu ghẹo ác miệng. Nhưng mọi người đều cho rằng đó là do tính tình trẻ con nên cười cười bỏ qua.

Và cũng bởi vì Hoa Tín sơn trang nhân khẩu đông đúc nên việc hai người lén lút thân mật thật sự rất thiếu không gian và thời gian. Thẩm Lục Tửu chỉ có thể nhân lúc ban đêm rón ra rón rén lẻn vào viện tử của Lý Tùng Tử, trái trốn phải né tai mắt của mọi người. Còn lúc ban ngày thì càng chỉ có thể tránh ánh mắt người khác để hôn nhẹ lên môi hắn, hễ nghe thấy tiếng người hoặc thanh âm nào liền lập tức tách ra hoặc ôm thật nhanh, rồi thở dốc nhẹ nhõm.

Như thế này mà không gọi là yêu đương vụng trộm thì gọi là gì đây?

Nhưng lại có một số điều mờ ám mà Thẩm Lục Tửu không hề kiêng kỵ, ấy là nắm tay Lý Tùng Tử, vuốt tóc hắn, giúp hắn gắp thức ăn hay thổi thức ăn nóng, vì hắn mà chọn những thứ hoa quả ngon, dùng tay hoặc tay áo lau hai gò má hắn. Đây đều là những cử chỉ mà chỉ giữa vợ chồng son mới có, khiến mọi người xung quanh dần dần quen với việc Lý Tùng Tử trong lòng y là rất đặc biệt, không cần ám chỉ gì cũng đủ hiểu.

Hơn nữa nhóm các sư phụ mỗi ngày trông thấy, lúc đầu còn ngạc nhiên, sau cũng xem như bình thường, thậm chí có khi còn mang ra trêu ghẹo nữa. Tỷ như nếu không thấy Lý Tùng Tử đâu, liền quay sang hỏi Thẩm Lục Tửu – “Thiếu trang chủ, vợ bé nhỏ của người hôm nay sao không cùng người đến vậy?” – một người khác sẽ tiếp lời rằng – “Vợ bé nhỏ gì chứ? Phải kêu là Thiếu trang chủ phu nhân mới đúng.” – Mọi người ai nấy đều cười vang, Thẩm Lục Tửu thì không bác bỏ một cách rõ ràng, cũng không cho rằng đó là hành vi ngang ngược vô lễ, thậm chí còn cùng bọn họ nói nói cười cười, long tâm đại duyệt[1].

Một thời gian sau, đêm trước hôm bọn người Nhị Hoa phải quay về kinh thành, Thẩm Lục Tửu bày một bàn tiệc rượu tiễn biệt, mời tất cả mọi người cùng dự. Khi ấy rượu và thức ăn đã được dâng lên nhưng Thẩm Lục Tửu và bọn họ cứ mải trò chuyện, chẳng ai chịu ăn cả. Lý Tùng Tử nhà chúng ta không thể nén nhịn cơn đói hơn nữa, thấy ai cũng không buồn động đũa, bản thân lại không thể mặt dày ăn trước, đành phải dùng tay khều nhẹ lưng Thẩm Lục Tửu, ý bảo y mau mau dùng cơm thôi.

Ấy thế mà Thẩm Lục Tửu lại chộp lấy ngón tay bướng bỉnh của hắn, ngay trước mặt bao nhiêu người khẽ khàng cắn một cái, mắng yêu rằng – “Đừng nghịch nữa, sẽ dùng cơm ngay thôi mà.”

Cả một gian phòng bất giác yên ắng như mùa đông vắng bóng ve sầu.

Lý Tùng Tử ngốc nghếch không nhìn ra sự khác lạ của mọi người, chỉ tức giận mắng ngược lại – “Sao ngươi lại cắn ta?”

Thẩm Lục Tửu mỉm cười đáp – “Bởi vì cắn ngươi rất ngon.”

Những người có mặt ở đấy đều trợn mắt nhìn nhau xấu hổ, lòng thầm nghĩ hai kẻ này thật sự rất trắng trợn, dám ở trước mặt người khác làm mấy trò khó coi này, đến một chút ngượng ngùng cũng chẳng có.

Thẩm Lão phu nhân vội vàng ho khan vài tiếng rồi bảo – “Nào, tất cả mau ăn đi!”

Kể từ giây phút ấy, mọi người ở Hoa Tín sơn trang đều hiểu rõ Lý Ngũ công tử không chỉ là khách nhân mà có đến tám chín phần là tình nhân của Thiếu trang chủ… Và thế là những thanh âm tan nát cõi lòng khắp từ trong ra ngoài Hoa Tín sơn trang vang lên không ngừng.

Nhưng dù vậy, Lý Tùng Tử lại không hề nhận ra sự ngụ ý của Thẩm Lục Tửu, càng không có bất kỳ chủ động nào. Cho dù khắp thiên hạ đều rõ, nhưng muốn hắn thừa nhận thì chi bằng cho hắn một nhát đao còn thống khoái hơn.

Từ ngày vị khách nhân quý giá này đến Hoa Tín sơn trang, cuộc sống của hắn trở nên vô cùng náo nhiệt tuyệt vời, ngoại trừ đôi khi cùng Thẩm Lục Tửu gây nên những cảnh tượng gà bay chó sủa, thì hàng ngày cũng coi như trôi qua sóng êm gió lặng. Còn Thẩm đại công tử thì vẫn như trước cứ trêu đùa hắn, cùng hòa thuận vui vẻ, chơi mãi chẳng biết mệt. Dưới sự chăm sóc cẩn thận ở nơi này, Lý Tùng Tử mau chóng thích ứng với cuộc sống mới, trí óc cũng sớm bị việc chưng cất rượu thu hút, vậy nên tất cả mọi ý nghĩ trả thù Thẩm Lục Tửu hết thảy đều bị quẳng ra sau gáy, cũng không mấy hứng thú với việc phá làng phá xóm. Xem chừng, hắn bây giờ so với khi xưa càng thú vị hơn.

Thật sự mà nói thì hắn cũng không dám quá sức kiêu ngạo. Hoa Tín sơn trang là danh môn chốn giang hồ, bất luận là nam phụ lão ấu thì ai cũng có vài ba tuyệt kỹ, nói không chừng đến cả một ả nha đầu trong trù phòng hắn cũng đánh không lại nữa là. Mà mỗi người trong số họ ai cũng xem hắn như bảo bối, che chở còn không hết thì nói gì đến đánh, đánh hắn họ sẽ đau lòng lắm.

Ngày cứ thế trôi qua, nhưng Lý Tùng Tử dù sao vẫn không thể tránh khỏi tưởng nhớ đến thân nhân, thế là hắn bắt đầu cùng người nhà thư đi tin lại. Đôi lúc cũng chỉ đơn giản là thuật lại chuyện hàng ngày hoặc mách họ rằng Thẩm Lục Tửu lại khi dễ hắn nữa. Cuối thư bao giờ cũng không quên dặn họ đừng lo lắng cho hắn, vì hắn sống rất tốt.

Thu về chưa được mấy độ thì Lý Tùng Ngân biên thư đến bảo rằng – “Tiểu Ngũ, mấy hôm nữa đại ca sẽ đến thăm đệ.”

Tin tức này khiến Lý Tùng Tử hưng phấn mãi không thôi. Hắn nghĩ thầm đại ca hẳn là đến để dẫn hắn về nhà. Dù sao thì hắn đến đây cũng lâu rồi, mà bọn Nhị Hoa cũng đã về rồi, vậy có lý gì hắn phải tiếp tục lưu lại chứ.

Nhưng nghĩ đến việc về nhà thì hắn lại không thể nén được một tiếng thở dài. Là luyến tiếc ư?

Hắn luôn tự nhủ rằng mình không phải luyến tiếc Thẩm Lục Tửu mà là luyến tiếc số rượu hắn đã ủ, hắn còn chưa nếm thử số rượu ấy mà. Chà, khi nào về nhà, chắc chắn phải mang số rượu ấy theo cùng mới được.

Một ngày kia, Thẩm Lục Tửu dẫn đến một vị sư phụ chuyên may y phục, bảo với Lý Tùng Tử rằng – “Nhóc con kia, lại đây đo thân người nào. Ta giúp ngươi may y phục mùa đông.”

Hoa Tín sơn trang tọa ở phương Nam, khí hậu mặc dù so với kinh thành ở phía Bắc có phần ấm áp hơn, nhưng sau khi vào thu thì tiết trời cũng dần trở lạnh.

“Ta không cần may y phục mùa đông đâu. Đại ca của ta bảo rằng mấy hôm nữa sẽ đến đây. Đến lúc ấy ta sẽ cùng đại ca trở về nhà mà.” – Lý Tùng Tử không giấu được vui sướng mà chối từ.

Ánh mắt của Thẩm Lục Tửu thoáng hiện nét buồn, nhưng rồi vẫn ôn hòa đáp – “Thời tiết lạnh đấy, vẫn là nên chuẩn bị trước thì tốt hơn. Nhỡ đâu đại ca của ngươi đến trễ thì ngươi vẫn có y phục mùa đông để mặc.”

“Ừ!” – Lý Tùng Tử nhanh chóng bị thuyết phục.

Đợi cho vị sư phụ kia rời đi, Thẩm Lục Tửu bèn kéo Lý Tùng Tử đến gần, ôm chặt hắn vào lòng mình.

“Mau thả ta ra! Giữa ban ngày ban mặt không sợ người khác nhìn thấy à?” – Lý Tùng Tử vội vàng đẩy y ra.

“Vậy thì cứ để cho họ nhìn đi!” – Thẩm Lục Tửu vác hắn lên.

“Á, mau thả ta xuống!” – Lý Tùng Tử cả kinh hét lên.

Thẩm Lục Tửu không thả hắn xuống, càng không chú ý đến ánh mắt mọi người, đi một mạch trở về tiểu viện của mình. “Tiểu tử kia, ngươi đã đáp ứng sẽ cùng ta bên nhau cả đời. Vậy nên ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta, ngươi dù chỉ là nghĩ cũng đừng hòng.”

Những lời ước hẹn trọn đời bên nhau kia Lý Tùng Tử căn bản không hề nhớ gì cả. Lúc ấy hắn say đến túy lúy càn khôn, làm sao còn nhớ bản thân mình đã nói những gì chứ.

Thẩm Lục Tửu ném hắn lên giường rồi nằm đè lên người hắn. Y muốn làm gì không cần nói thì ai cũng biết cả.

“Ngươi tự dưng sao lại nổi điên lên vậy?” – Lý Tùng Tử giận dữ giãy giụa.

“Tiểu tử kia, ngươi vẫn không muốn cùng ta bên nhau ư?” – Thẩm Lục Tửu níu chặt bờ vai hắn, buộc hắn phải đối diện với mình, chăm chú nhìn sâu vào mắt hắn, từ trong đáy mắt lộ ra một ánh nhìn nôn nóng.

“Ta… có điên mới nguyện ý ấy.” – Lý Tùng Tử đương nhiên không có chuyện ngoan ngoãn bảo nguyện ý. Nhưng lời vừa thốt ra lại cảm thấy kinh hoàng, chẳng hiểu vì sao bản thân mình đối với đáp án chân chính này lại nảy sinh do dự lẫn dao động.

“Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là ta thích ngươi nhiều như thế nào ư?”

“Nhưng mà ta ghét ngươi.”

“Không sao, ta sẽ khiến ngươi thích ta.”

“Ta chắc chắn sẽ không thích ngươi.”

“Ngươi sẽ thích ta, nhất định một ngày nào đó sẽ thích ta…” – Thẩm Lục Tửu vừa nói vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, phất tay buông màn xuống.

“Ngươi… bây giờ là ban ngày…” – Lý Tùng Tử đè nén tiếng rên rỉ, khó nhọc đẩy bàn tay đang khiêu khích của hắn ra.

“Chúng ta cũng không phải chưa từng làm những chuyện này vào ban ngày mà.” – Thẩm Lục Tửu trút bỏ phần y phục bên dưới của hắn, cởi cả tiết khố, ngón tay bắt đầu tham nhập vào nơi ấy.

“Khi ấy không giống với bây giờ. Không được…”

“Đều giống nhau cả thôi. Mặc kệ là khi nào hay nơi nào, chỉ cần là ngươi thì với ta đều là giống nhau.” – ngón tay y gia tăng thêm lực đạo, chạm đến điểm mẫn cảm nhất của hắn.

Lý Tùng Tử suýt chút nữa bật ra tiếng thét chói tai. Hắn vội vàng cắn chặt môi, trừng mắt căm giận với Thẩm Lục Tửu. Giữa ban ngày ban mặt sao có thể để người khác nghe được thứ thanh âm mất mặt này chứ, nếu thế thì hắn sẽ xấu hổ đến chết mất thôi.

Thẩm Lục Tửu đưa tay vuốt nhẹ môi hắn – “Đừng cắn! Cắn bị thương thì ta sẽ đau lòng lắm.

“Ghê tởm… A…!”

“Kêu lên thành tiếng đi. Ta muốn nghe thấy thanh âm của ngươi.” – ngón tay y xâm nhập vào khoang miệng ướt át, dây dưa cùng chiếc lưỡi mềm mại.

“Không…” – ngón tay y khiến lời kháng cự của hắn trở nên mơ hồ.

“Tiểu tử kia, ngươi nói thử xem, chúng ta như bây giờ gọi là gì?”

“Có gọi là gì cũng không đúng hết.” – hắn dùng sức cố cắn ngón tay kia.

Hai người mười phần thì hết chín là đã trải qua mấy chuyện này, đương nhiên là biết rõ đây gọi là gì. Nam nhi của Lý gia chỉ cần tròn mười lăm tuổi thì sẽ khai trai, ngoại trừ Tiểu Lục do thân thể yếu đuối, lại mộ đạo, còn lại thì không có bất kỳ kẻ nào là thuần khiết cả, ít nhất cũng từng nếm trải vài lần.

Nhưng hắn dù có chết cũng không thể thừa nhận giữa hắn và Thẩm Lục Tửu có xảy ra chuyện gì. Đây chính là tự lừa mình dối người.

Ánh mắt Thẩm Lục Tửu càng lúc càng tối đen. Y rút ngón tay ra khỏi hậu đình hắn, nhanh chóng trút bỏ tiết khố của chính mình, chẳng thèm kiên nhẫn làm mấy việc âu yếm mà thẳng lưng tiến ngay vào.

Lý Tùng Tử bị đau, phẫn hận nhìn y, càng ra sức cắn y hơn.

Hai người thân trên vẫn mặc y phục, nhưng phần lõa thể bên dưới lại dán sát vào nhau, so với trần như nhộng thì càng trắng trợn hơn.

Mà Thẩm Lục Tửu rõ ràng đã tiến vào nhưng sao cứ mãi bất động như thế chứ.

“Ngươi sao lại bất động mãi thế?” – Lý Tùng Tử nhận ra vị máu tươi đang tràn đầy trong khoang miệng mình bèn lơi lỏng răng ra. Hình như y đã bị hắn cắn bị thương rồi.

Biểu hiện của Thẩm Lục Tửu vô cùng thâm trầm, giống như đang vừa giận dữ, vừa đau khổ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Vết máu từ ngón tay y loang lổ tràn qua đôi môi hắn, nhuộm thắm bờ môi ấy thành một màu đỏ tươi tiên diễm.

Lý Tùng Tử bị nhìn đến sợ hãi, trống ngực đập thình thịch, cảm thấy y so với chính mình đang rất vất vả. Hắn xem như là để xin lỗi, bèn thốt lên – “Đừng nhìn ta như vậy nữa? Muốn động thì mau động đi, còn không thì mau cút đi cho ta.”

“Tiểu tử kia, chúng ta cùng sống bên nhau đi.” – Thẩm Lục Tửu nặng nề nói.

“Những lời này rốt cuộc ngươi muốn nói bao nhiêu lần nữa chứ? Ta nghe đến nhàm cả tai rồi.”

“Nói đến khi nào ngươi nguyện ý mới thôi.”

“Ngươi không nghe ta nói gì sao? Ta không muốn, không muốn, không muốn … A!”

Thẩm Lục Tửu bắt đầu va chạm một cách mạnh mẽ.

“Ân… A…” – ngoại trừ những tiếng rên rỉ thì sau đó không còn nghe bất kỳ lời nào nữa.

“Tiểu tử kia, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, nhưng ngươi nhất định là của ta. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi, vĩnh viễn không.” – Thẩm Lục Tửu bắt lấy cổ chân mảnh khảnh của hắn, đẩy mạnh ra hai bên, cơ hồ muốn xoạc thành một đường thẳng, va chạm càng lúc càng thêm cuồng bạo – “Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc rời bỏ ta, vĩnh viễn không được nghĩ như thế.”

“Đau… đau quá… Dừng lại đi! Ta đầu hàng… A…!”

Thật lâu, thật lâu sau đó, như thể trải qua một cơn trừng phạt thì mọi sự cũng êm xuôi. Lý Tùng Tử từ lưng đến toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là hậu đình cùng hai bên đùi là đau nhất. Trước kia chưa bao giờ Thẩm Lục Tửu đối xử với hắn thô bạo đến thế. Mặc dù lần này hắn cũng đạt đến khoái cảm, nhưng hắn cảm thấy vô cùng phẫn hận, tựa hồ như vừa bị bạo hành qua vậy.

Thẩm Lục Tửu từ phía sau ôm chặt lấy hắn, khiến nỗi sợ hãi trong hắn từ từ biến mất, ngực y áp sát vào lưng hắn, nhưng lại không ôn nhu nỉ non, không vỗ về an ủi, cứ một mực thinh lặng không nói tiếng nào.

Nửa khắc sau, vẫn là Lý Tùng Tử không thể kềm chế buông lời mắng – “Cái đồ hùng lão tử nhà ngươi rốt cuộc phát điên cái gì vậy chứ? Rõ ràng là muốn làm thịt ta à?”

Mãi một lúc sau, Thẩm Lục Tửu mới từ tốn lên tiếng – “Nhóc con, chúng ta thành thân đi!”

Khoan đã, mình nghe nhầm gì ư? – “Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!”

“Chúng ta thành thân đi!” – từng lời từng chữ vang vọng một cách rõ ràng.

“Nam nhân với nam nhân thì thành thân cái khỉ gì chứ?” – Lý Tùng Tử thật sự muốn tống cho y một quả đấm vào đầu.

“Đại Thiệu không hề thiếu nam nhân cưới nam thê hoặc nạp nam thiếp.”

“Đã vậy thì ngươi đi lấy nam nhân đi.”

“Ta chỉ muốn thành thân với ngươi thôi.”

“Ngươi muốn nhưng ta không muốn.”

“Ta thích ngươi.”

“Ngươi là một đại nam nhân mà cả ngày cứ buông lời thích này thích nọ, không sợ người khác chê cười sao?” – Lý Tùng Tử trợn mắt, mặt dần dần đỏ ửng lên.

“Thích một người thì có gì đáng để chê cười chứ?” – Thẩm Lục Tửu mạnh miệng.

“Ta ghét ngươi.”

“Ta biết!”

“Vậy ngươi còn quấn lấy ta làm gì?”

“Là bởi vì ta thích ngươi.” – Thẩm Lục Tửu thản nhiên đáp lời.

“Là thích khi dễ ta thì có.” – Lý Tùng Tử tức giận.

“Khi dễ cũng là một cách thức biểu hiện niềm yêu thích.”

“Đi chết đi! Sao da mặt ngươi dày thế?”

“Làm gì có!” – lại tiếp tục quay lại chủ đề cũ – “Chúng ta thành thân được không?”

“Không!” – hắn khẳng định như trảm đinh chặt sắt.

“Tiểu tử kia…”

“Đừng dài dòng nữa! Ngươi mà còn nói cái gì thành thân với không thành thân thì chúng ta trở mặt đấy.” – Tuy rằng Lý Ngũ gia mỗi ngày đều trở mặt với y ít nhất một lần, giờ có thêm một lần nữa cũng chả khác biệt gì lớn.

Lý Tùng Tử thường thường cứ rõ ràng là ta thích ngươi thì lại bảo là ta ghét ngươi. Lúc ban đầu có thể là chán ghét thật, rõ ràng là thế,  nhưng bất tri bất giác lại như không hề ghét đến vậy. Sau này, mỗi khi Thẩm Lục Tửu nghe hắn nói “Ta ghét ngươi!” so với “Ta thích ngươi!” cũng chẳng có gì khác biệt cả, lại còn như có một chút ý vị làm nũng trong ấy.

Cho nên người ta nói, da mặt dày là chuyện tốt. Da mặt đủ dày thì mới có thể kiên trì theo đuổi khát vọng, nói dễ nghe là không ngừng cố gắng, nói khó nghe là đẹp trai không bằng chai mặt. Mà mặt của Thắng Tuyết công tử lại vừa dày vừa anh tuấn tiêu sái, xem chừng là tốt vô cùng.

Nhưng giờ này khắc này, lời Lý Tùng Tử nói không giống như bình thường, khiến Thẩm Lục Tửu không khỏi âm thầm thở dài, lần thứ hai trầm lặng, trong lòng suy tính trước sau – “Hừm, nếu ngươi bảo không thành thân thì ta sẽ không làm sao? Vậy lúc ấy bản đại hiệp sẽ không gọi là Thắng Tuyết công tử nữa. Lý Tùng Tử, mệnh ngươi đã định rồi.”

Lý Tùng Tử cũng lười chả thèm để ý đến y. Thành thân? Mẹ ơi, tên hỗn đãn này thật sự điên rồi. Cho dù nam nhân có thể thành thân với nam nhân thì hắn cũng tuyệt không gả cho tên cầm thú này. Hắn không điên đi làm việc danh chính ngôn thuận cấp cho y cái quyền khi dễ mình cả đời ấy đâu.

Lý Tùng Tử chỉ nghĩ đến việc “gả đi”, hoàn toàn không nghĩ đến việc “lấy về”. Bởi vậy người ta nói số hắn là cái số bị đặt bên dưới để chịu đựng cũng không phải là không có lý đâu.



Tiết sương giáng[2], mùa đông sắp bắt đầu kéo về, Lý Tùng Ngân cũng y hẹn mà đến.

Lý gia lần này đến không chỉ có lão Đại, lão Nhị, Tứ nương mà còn có cả một nam tử tướng mạo anh tuấn, khí chất tôn quý cùng đồng hành. Lão Đại nói Tiểu Lục cũng rất muốn đến, nhưng sức khỏe nó lại kém quá, không tiện lặn lội đường trường, đành phải viết thư thay thế. Trong thư cũng không có gì ngoài việc ân cần hỏi han. Tiểu Lục bảo sẽ thay Lý Tùng Tử thành tâm cầu phúc, thỉnh Phật tổ phù hộ hắn cả một đời bình an hạnh phúc. Lý Tùng Tử đọc những lời chân thành tha thiết ấy, cảm động đến hai mắt đỏ hoe, trong lòng vô cùng nhớ thương đến vị đệ đệ nhân hậu hiền lành nhà mình.

Ngoài ra, Lâu Sơ Vân cũng theo đến.

Đúng lúc Lâu Sơ Vân nhìn thấy nam tử khí chất tôn quý kia thì giật nảy cả mình, vội vàng khuất thân hành lễ. Nam tử kia bèn đỡ hắn dậy, bảo rằng ở bên ngoài mọi việc tùy hứng, vậy nên cứ miễn lễ đi. Ấy vậy mà Lâu Sơ Vân vẫn muôn phần cung kính, không dám có bất kỳ thất lễ nào.

Thẩm Lục Tửu thấy tình cảnh đó, đối với thân phận của nam tử này trong lòng cũng có phỏng đoán đôi chút. Y lén hỏi biểu huynh rằng đó có phải là người ấy hay không.

Lâu Sơ Vân do dự một chút rồi gật đầu.

Quả thật là khách quý, là khách vô cùng quý. Nhìn thấy y và Lý Nhị kề sát thân mật, quan hệ có vẻ bí ẩn. Thế này thì khó trách sao Lý Tùng Ngân dám dõng dạc bảo rằng Lý gia có được chỗ dựa vững chắc nhất trên thế gian.

Hoa Tín sơn trang nghênh đón tân khách, càng lúc càng thêm náo nhiệt.

Lý Tùng Tử lần này cùng thân nhân đoàn tựu thì như một con chó nhỏ quẫy đuôi mừng rỡ, cả ngày bám sát ca ca tỷ tỷ, khiến kẻ họ Thẩm ở bên kia cực kỳ cô quạnh. Và cũng vì phải chịu đựng vắng vẻ nên tâm tư Thẩm đại công tử bắt đầu lên men, ăn giấm chua với tất cả mọi người. Nhưng đáng tiếc y lại không thể làm gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, tưởng tượng áng chừng hai chữ “ủy khuất” không hề dễ viết tí nào.

Nhưng dù sao thì y cũng không cần chịu ủy khuất quá lâu, chỉ cần nhẫn nại thêm vài ngày thì tiểu tử kia sẽ chính thức trở thành người của y, ai cũng không cướp được.

Khách nhân đến nhà ngày thứ ba cũng vừa dịp sinh thần lần thứ hai mươi lăm của Thẩm Lục Tửu. Năm nay y chỉ mời một số họ hàng thân thiết cùng các vị hảo bằng hữu, cũng chính là ba vị còn lại trong Tuyệt trần tứ đại công tử đến. Trước đó một hôm, Lưu Hỏa công tử và Tiếu Nhạn công tử tay trong tay cùng đến, riêng Hàn Lam công tử tính tình cô tịch chỉ sai người mang lễ vật sang, còn bản thân cáo bận không đến.

Khi Thẩm Lục Tửu giới thiệu Lý Tùng Tử cho nhị vị công tử làm quen, Tiếu Nhạn công tử bình sinh tính tình hài hước, gặp được Lý Tùng Tử đáng yêu liền trêu hắn – “Ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn. Nếu ngươi thật sự là một nữ oa thì bản công tử nhất định sẽ nghênh đón ngươi vào cửa lớn làm chính thê, cung kính như đối với tổ tông vậy.”

“Cút ông nội ngươi đi. Ta đây chính là tổ tông của ngươi.” – Lý Ngũ gia không thèm nể mặt, mở miệng mắng, thậm chí còn tống cho y một cước. Cuộc đời hắn hận nhất ai nói mình giống nữ nhân, hắn mặc kệ kẻ kia phải hay không phải là đại hiệp thì cũng thế thôi.

“Hừ, đại hiệp thì có gì hay chứ? Trên đời này đại hiệp nhiều như sao trên trời, nào có chi quý hiếm chứ. Thẩm Lục Tửu chẳng phải là đại hiệp đấy sao, thế mà còn bị ta quát lên quát xuống còn gì.”

Ai nha, Lý Tùng Tử hình như đã quên rằng Thắng Tuyết công tử là bởi vì thích ngươi, xem ngươi như tâm can bảo bối, cho nên mới mang tất cả những lời quát mắng ấy xem như là liếc mắt đưa tình, càng mắng càng ngọt ngào, càng đánh càng sảng khoái.

May mắn sao Tiếu Nhạn công tử không như Thẩm đại hiệp bụng dạ hẹp hòi kia, vô cùng khoan dung độ lượng chẳng thèm chấp nhặt hắn, chỉ lén cười bảo với Thẩm Lục Tửu rằng – “Vật nhỏ này tính tình xấu quá, vừa trêu một chút đã xù lông nhím lên rồi.”

“Huynh không biết đấy mới chính là điểm đáng yêu của hắn sao?” – Thắng Tuyết công tử cười tủm tỉm hỏi ngược lại. Đây chính là người ta đang biện hộ “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” ấy mà.

“Quả thật rất đáng yêu!” – Lưu Hỏa công tử nheo mắt nhận xét – “Nhưng có một việc ta nghĩ mãi chẳng ra, đành phải hỏi thẳng vậy.”

“Có việc gì cứ hỏi đi.”

“Huynh … phải chăng chỉ thích nam nhân?”

“Phải!” – Thẩm Lục Tửu thừa nhận không chút do dự.

“Hắc hắc, vậy đừng bảo là yến tiệc sinh thần này cũng là lễ bái đường thành thân của huynh đấy.” – Tiếu Nhạn công tử trêu.

“Đúng là như thế!”

Tiếu Nhạn công tử giật mình đánh thót, sau đó lắc đầu cười khổ – “Bản công tử đây thật phục huynh quá.”

“Không dám!”

Yến tiệc sinh thần hôm ấy, mới sáng ngày ra Lý Tùng Tử đã bị lôi từ trên giường xuống sơ tẩy, hắn mơ mơ màng màng để nha đầu đến hầu hạ chải tóc thay y phục, cũng không chú ý đến bộ dạng khác thường của mình. Hôm nay họ mặc cho hắn một bộ y phục đỏ, đầu đính kim quan, trông vô cùng long trọng. Sau đó, khi nha đầu muốn giúp hắn thoa phấn thơm thì hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhảy dựng lên cự tuyệt. Mấy nha đầu vội ba chân bốn cẳng đè hắn xuống, may mắn sao, đúng lúc ấy ca ca tỷ tỷ đi vào, giải cứu hắn khỏi tay họ, bảo cái gì mà Tiểu Ngũ vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, đừng dùng mấy thứ phấn này sẽ làm hỏng da mặt hắn.

Tứ tỷ ôm chặt lấy hắn nói – “Tiểu Ngũ, nếu tên kia dám phụ ngươi thì phải mách với Tứ tỷ đấy. Tứ tỷ sẽ bảo Tứ tỷ phu mang mười vạn đại quân đến diệt hắn.”

Á, mang mười vạn đại quân đến diệt ai vậy chứ? Tứ tỷ có nói ngoa không thế?

Đại ca xoa đầu hắn dặn dò – “Tiểu Ngũ, phải sớm trưởng thành đi thôi.”

Nhị ca vỗ vai hắn bảo – “Ai, ngoan ngoãn đón nhận số mệnh đi, Tiểu Ngũ.”

Lý Tùng Tử bị hai vị huynh trưởng kề sát hai bên, bản thân lại như lạc giữa sương giăng mờ mịt. Đúng lúc ấy thì Thẩm Lục Tửu bước vào, trên người cũng vận một thân hồng bào kim quan, mặt mày lộ rõ vẻ vui mừng, gió xuân phơi phới.

Lý Tùng Ngân cầm tay Tiểu Ngũ trao cho y – “Phải đối xử với nó thật tốt, nếu không Lý gia tuyệt đối không tha cho ngươi.”

“Nhất định rồi!”

“Các người đang nói gì vậy?” – Lý Tùng Tử nhíu mày hỏi. Hắn đối với tình cảnh này cảm thấy hết sức kỳ lạ, nhưng nhất thời lại chẳng biết là kỳ lạ ở điểm nào.

“Không có gì, mau đi thôi!” – Thẩm Lục Tửu lúc này trong lòng thầm biết ơn việc tiểu tử này tình tính mơ hồ, kết cấu của não bộ cũng đơn giản nên không liên tưởng được việc gì cả, để mặc y xỏ mũi dắt đi. Nếu ngược lại, với tính tình như con ngựa hoang của hắn thì khẳng định là không dễ dàng qua mặt để thực hiện kế hoạch thế này.

“Đi đâu?”

“Tổ mẫu đang chờ chúng ta ở đại sảnh.”

“Ừ!”

Lý Tùng Tử cực kỳ thích vị lão bà bà rất mực yêu thương hắn này, có khi còn thương hắn hơn cả thương Thẩm Lục Tửu cơ. Đoạn thời gian sau này hắn cũng giống như Thẩm Lục Tửu gọi bà là tổ mẫu, xem như bản thân mình cũng là cháu nội của bà.

Bọn nha đầu vội vàng hộ tống hai người rời khỏi tẩm phòng, có một nha đầu khác mang hồng tán[3] đến che trên đầu Lý Tùng Tử. Hắn ngay lập tức bảo hôm nay trời không mưa, che cái gì mà che rồi chạy như bay ra ngoài. Nha đầu kia vội đuổi theo, cố che cho hắn thì hắn lại trốn biệt không chịu. Nàng ta không còn cách nào đành quay sang cầu cứu Thẩm Lục Tửu. Thẩm Lục Tửu đón lấy rồi bảo rằng ô này không phải để che mưa mà là để chắn phân chim. Bởi vì hàng năm vào đúng tiết này sẽ có rất nhiều chim bay ngang Hoa Tín sơn trang, cho nên cũng sẽ có chuyện chim từ trên trời thải phân xuống đất. Ngươi không phải là muốn…

“Ta che, ta che mà!” – Lý Tùng Tử gào lên rồi không dám chạy loạn bên ngoài phạm vi của hồng tán nữa.

Lại còn có thêm mấy nha đầu vừa cười vừa ném gạo, ném đậu đỏ vào hai người nữa chứ. Lý Tùng Tử nhìn bọn họ ném vui vẻ như thế, nghĩ rằng đây là đang đùa, bèn thích thú bắt lấy rồi cùng bọn họ nghịch ngợm một phen.

Sau khi rời khỏi viện tử có một hỉ bà[4] mở to mồm cười nói rằng – “Nào, nào, mau đến đạp đi…”

Keeng… keeng! Một miếng sành bị Lý Tùng Tử đạp cho nát bét rồi bước qua. Hứ, trên đường đi của hắn nếu có chướng ngại vật thì bất luận là thứ gì cũng vậy, cứ một cước đạp nát là xong, cần gì quan tâm nhiều chứ.

Hỉ bà kinh ngạc nhìn rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo, miệng la bài hãi – “Nào nào, qua…”

“Kẻ nào không có mắt mang chậu than để đây cản đường cản lối vậy?” – Lý Tùng Tử tung mình nhảy qua, tiện thể vung chân đá chậu than bay thẳng lên trời, muội than tung tán tứ phía, khiến mọi người cuống quít co giò dạt ra, vội vàng chạy đi lấy nước dập lửa.

Thẩm Lục Tửu không tránh khỏi phì cười trước cảnh tượng này, rồi một tay cầm ô, tay kia dắt người thẳng hướng đại sảnh mà tiến.

Trong đại sảnh ngoại trừ Thẩm Lão phu nhân còn có Lâu Sơ Vân, Lưu Hỏa công tử, Tiếu Nhạn công tử… Thanh niên tôn quý kia cũng có mặt, tọa ở vị trí quý nhân gần Thẩm Lão phu nhân. Thẩm Lục Tửu biết Lâu Sơ Vân không nói rõ với bà thân phận của thanh niên này, chỉ nói là một đại nhân vật, thế nên hắn nghiễm nhiên được tọa ở trên cao. Mà thanh niên kia cũng không chối từ, cứ thế uy nghi mà tọa.

Hỉ bà lại nói – “Mau mau! Mau bái lễ thôi!”

Thẩm Lục Tửu không giải thích gì nhiều, chỉ dắt Lý Tùng Tử trước quay mặt ra ngoài bái lạy trời đất, sau chuyển sang quỳ lạy Thẩm Lão phu nhân, cuối cùng vòng tay thủ lễ với thanh niên kia.

Thanh niên vuốt cằm, mỉm cười bảo rằng – “Lý Ngũ công tử cũng xem như người nhà của ta, Thẩm Thiếu trang chủ nhất định phải trân trọng và đối xử với hắn thật tốt.”

“Dạ!”

Lý Tùng Tử cảm thấy khó hiểu vì đột nhiên ở đâu nhảy ra một vị thân nhân thế này, bèn giật nhẹ tay áo Thẩm Lục Tửu, ngơ ngác hỏi – “Hôm nay là sinh thần của người, vậy tại sao ta phải cùng ngươi bái lễ?”

“Vì tổ mẫu thích ngươi, hôm nay muốn nhận ngươi là nghĩa tôn (5), cho nên cùng ta bái lễ một lượt.” – chà, hay thật, quả là một lý do không chê vào đâu được.

“Thật như vậy sao?”

“Đúng vậy! Ngoan nào, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Lý Tùng Tử vẫn cảm thấy kỳ quái, đang tính hỏi tiếp thì bên ngoài vang lên những tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc. Bọn trẻ nít nghe thấy vội kêu lên rồi kéo nhau ra ngoài xem, thân tộc bằng hữu cũng nhất loạt tiến lên chúc mừng Thẩm Lục Tửu. Thẩm Lục Tửu vội thay phiên đáp lễ, tay níu chặt Lý Tùng Tử không cho hắn chạy mất.

Lý Tùng Tử chạy chơi không được, càng nghe càng cảm thấy quái dị chẳng hiểu gì. Chẳng phải mỗi khi sinh thần là phải chúc “phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn” sao, sao lại có người chúc cái gì “Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp” chứ? Hứ, học vấn so với ta còn kém cỏi hơn, lại còn chúc đùa “Sớm sinh quý tử” nữa chứ.

Hôm nay là yến tiệc mừng sinh thần của Thẩm Lục Tửu, cũng đồng thời là lễ nhập môn của Lý Tùng Tử. Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ duy mỗi tên khờ họ Lý kia là chẳng hay gì, tạo nên một tình cảnh mơ mơ hồ hồ gả chính mình đi, và dù có là mơ hồ thì cũng đã là sự tình danh chính ngôn thuận rồi.

Lập thê tử là nam nhân giữa thời Đại Thiệu thịnh thế không phải một việc quá sức kinh hãi thế tục. Thân bằng quyến thuộc dẫu rằng có ngạc nhiên, nhưng sau cùng vẫn có thể tiếp nhận. Dù rằng vẫn có người không dễ dàng gật đầu nhưng cũng không bài xích. Huống hồ gì đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta, bản thân cần gì nhàn rỗi mua việc vào người chứ.

Vẻ mặt Lý Tùng Tử chán nản, đầu óc đầy ắp nghi ngờ, vất vả lắm mới chịu đựng được cho đến khi mọi người chúc mừng xong. Khi ấy đã gần chính ngọ, tiệc rượu cũng đã sắp đặt đâu ra đấy, ai nấy cùng ngồi vào bàn, nhìn chung cũng không nhiều, chỉ khoảng ba bàn mà thôi.

Thẩm Lục Tửu sai người đưa đến ba vò rượu đã ủ từ cuối hạ đặt bên cạnh bàn tiệc, rồi rót cho mỗi vị khách nhân một chén. Lúc trước y chọn dùng năm loại nguyên liệu địa phương phối hợp với rượu, lấy bí quyết của Hoa Tín sơn trang mà nói thì tuyệt đối sẽ không có chuyện thất bại, chỉ có là có uống được hay không, có thích hay không thôi.

Vò rượu vừa được mở thì hương thơm ngọt ngào đã lan tỏa ra, mang theo vị chua thoang thoảng, ấy là hương thơm của quả quất.

Thẩm Lục Tửu đứng dậy nâng chén hướng về phía mọi người mà nói – “Cảm ơn các vị thân bằng quyến thuộc đã đến tham dự lễ, rượu này là vì hôm nay mà ủ thành, Thẩm mỗ xin được uống trước để bày tỏ lòng thành.”

Mọi người cũng cùng nâng chén đáp lễ, ai nấy đều tán thưởng hương vị chua chua ngọt ngọt, sắc tím ánh hồng lấp lánh, vừa giống rượu lại vừa giống nước quả. Thật là tươi mát động lòng người.

Lý Tùng Tử vốn thích nước quả, lúc này nhìn thấy thì tâm tình rất vui, quả thật không giống rượu cho lắm.

“Tiểu Ngũ, đệ cảm thấy rượu này thế nào?” – Lý Tùng Ngân đang ngồi cùng bàn cười hỏi. Hai ngày trước khi mới đến Hoa Tín sơn trang thì hắn đã sớm đánh giá loại rượu này, sau đó gật đầu đáp ứng thỏa hiệp lúc trước, nói với Thẩm Lục Tửu rằng – “Tiểu Ngũ là của ngươi!”

“Uống ngon lắm!” – Lý Tùng Tử thành thật trả lời.

“Đây là rượu của đệ đấy.”

“Rượu của đệ ư?”

“Là Thẩm Lục Tửu chưng cất cho riêng cho đệ, là một thứ rượu màu tím.”

“Gì cơ? Thật vậy sao?” – hắn khó nén nổi kinh ngạc.

Thẩm Lục Tửu sau khi kính rượu xong liền ngồi xuống bảo với hắn – “Uống có ngon không?”

“Ít nhất cũng không giống nước đái ngựa.” – Lý Tùng Tử vẫn là thói cũ không chừa.

“Ái chà, lời ngươi nói thật khiến lòng ta bị tổn thương đấy.”

“Được rồi! Không khó uống đâu!”

Thế là mặt mày Thẩm Lục Tửu hớn ha hớn hở cả lên.

Mà thật ra thì nhìn thôi cũng đủ hiểu là y đang rất vui mừng, từ lúc sáng sớm đã thấy cười mãi không thôi, tâm tình cực kỳ hưng phấn. Dù rằng là không hiểu vì sao nhưng Lý Tùng Tử cũng do đấy mà cảm thấy vui vẻ theo, bất giác nhìn y cười, trong mắt chợt thấy trông y hôm nay đặc biệt thuận mắt, tim đập rộn ràng, hương rượu nồng đượm phảng phất tỏa lan, vị rượu ngọt ngào mê đắm.

Thế là hắn nhoẻn miệng cười, khiến vạn vật thất sắc.

Nhãn thần Thẩm Lục Tửu trong chớp mắt sáng bừng lên, lòng vui mừng như mở cờ trong bụng. Tiểu tử kia bình thường không phải không cười, thậm chí còn thích cười, nhưng riêng với y thì chỉ toàn trợn mày trừng mắt, rất ít khi hé lộ nụ cười. Vậy nên bắt được nụ cười hiếm hoi này khiến y quên hết sự tồn tại của người khác, bổ nhào đến ôm chầm lấy hắn ngay tại chỗ.

Bốn mắt giao nhau, ý tình sâu đậm, xem như kẻ khác đều bị mù hết cả rồi.

“Tùng Thanh, ngươi không cần lo lắng nữa rồi. Y đối với Ngũ đệ của ngươi là thần hồn điên đảo.” – thanh niên tôn quý kia thì thầm vào tai người ngồi bên cạnh mình – “Cũng như ta đối với ngươi vậy.”

“Nói tầm phào gì đấy?” – Lý Tùng Thanh khẽ liếc y, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.

“Đại ca, có phải y sẽ mang Tiểu Ngũ nhà chúng ta ra ăn không?” – Lý Tùng Đồng khẽ hỏi.

“Đã sớm ăn đến không còn một mảnh vụn từ tám trăm năm trước rồi.” – Lý Tùng Ngân cười nhạt.

“Lưu Hỏa, ngươi nhìn xem. Thật đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc nhỉ.” – Tiếu Nhạn công tử trêu ghẹo.

“Cẩn thận mồm miệng kẻo lại bị đánh nữa bây giờ.” – Lưu Hỏa công tử hảo tâm nhắc nhở.

Lâu Sơ Vân đảo mắt lia lịa, cái gì cũng chưa nói nhưng đáy lòng đã sớm bội phục đến vạn phần. Xem ra biểu đệ đen tối nhà hắn quả nhiên cao tay, không ngừng tìm cách khi dễ con người ta, dẫu chỉ là nửa khắc cũng không từ, mà rõ ràng nay đã mang được người ta về để khi dễ cả đời rồi. Nhìn vẻ mặt mơ mơ hồ hồ của đứa nhóc Lý gia kia, khẳng định đã bị y lừa, đời này đừng nghĩ đến chuyện trở mình nữa.

“Khụ, khụ, dù rằng cơm rượu đạm bạc nhưng cũng là chút lòng thành, thỉnh mọi người dùng bữa.” – Thẩm Lão phu nhân lại tiếp tục đảm nhận vai trò phá vỡ cục diện xấu hổ, lòng thầm nghĩ có nên bí mật giáo huấn hai đứa trẻ không thèm để ai vào mắt này một phen hay không, để bọn chúng đừng có trước mặt người khác mà khanh khanh ta ta mãi, thật là xấu hổ quá đi!

Ắn uống linh đình, cả chủ lẫn khách đều hoan say đến tận lúc tàn cuộc.

Kế tiếp, Thẩm Lão phu nhân dẫn hai người đến từ đường của Thẩm gia, lệnh cho cả hai dâng hương bái lạy liệt tổ liệt tông, ân cần dạy bảo gia quy cùng đạo lý, ngay sau đó liền quay trở lại tiếp đãi khách khứa, một khắc cũng chẳng lơi tay.

Bận rộn cả một ngày, đến bữa tối thì Thẩm Lục Tửu và Lý Tùng Tử ở lại phòng riêng dùng bữa, không ngồi cùng mâm với khách khứa nữa. Xem ra đôi tân nhân cuối cùng đã có thể ở riêng rồi.

Lý Tùng Tử bị kéo chạy tới chạy lui cả ngày đã sớm mệt tắc thở, vì thế hắn cũng lười hỏi vì sao chỉ ở lại phòng riêng của Thẩm Lục Tửu dùng cơm mà lại bố trí rực một màu đỏ tía như tân phòng để động phòng hoa chúc vậy.

Đây đúng là động phòng hoa chúc đấy, nhưng hắn lại không hề nhận ra, trong lòng chỉ cảm thấy lễ sinh thần của Thẩm Lục Tửu phiền toái quá mức, có biết bao nhiêu nghi lễ, mà tại sao hắn cũng phải làm theo đủ cả, thật là mệt muốn chết mà.

Sau khi dùng cơm, Thẩm Lục Tửu rót một chén tử rượu, chính mình uống một nửa, mang nửa kia dỗ Lý Tùng Tử uống. Đây chính là rượu giao bôi, chính là rượu ước hẹn trăm năm giữa hai người.

Lý Tùng Tử làm sao hiểu được ý nghĩa sâu xa  này chứ, chỉ đơn giản là hắn thích vị ngọt của loại rượu này nên tự tay rót thêm mấy chén, hai mắt lim dim tận hưởng hương vị thơm ngon, càng uống càng vui, càng uống càng hạnh phúc.

Là một thứ hạnh phúc đượm hương rượu, người uống vào không say, trái lại tâm sớm đã say ngất ngây men nồng.

Và hắn nghĩ đến đây rượu Thẩm Lục Tửu vì hắn mà ủ nên thì lồng ngực càng thêm tỏa nhiệt.

“Đừng uống nữa, nên đi nghỉ thôi.” – Thẩm Lục Tửu đoạt đi chén rượu của hắn, ghé môi hôn đôi môi còn vương một giọt rượu lấp lánh ánh tím. Chà, vừa thơm vừa ngọt mà.

“Ừ, trở về nghỉ thôi. Đêm nay không được đi tìm làm phiền ta đấy.” – hắn ngáp dài một hơi rồi đứng dậy định rời đi.

“Ở lại đây mà ngủ đi.” – Thẩm Lục Tửu ôm lấy hắn.

“Không cần!”

“Ngoan, nghe lời nào!” – y mạnh tay ôm hắn đến bên giường, chẳng nói quá hai lời đã động thủ trút bỏ sạch sẽ y phục hắn.

“Ta không cần, hôm nay ta mệt lắm rồi.” – Lý Tùng Tử cố vận sức gạt tay y ra.

“Ừ, được rồi! Hôm nay chúng ta cái gì cũng không làm cả, chỉ ngủ thôi.” – Thẩm Lục Tửu thấy vẻ mặt hắn nhuốm màu mỏi mệt, chỉ đành dỗ dành bảo – “Tắm rửa xong thì ngủ ngay mà.”

“Thật sao? Không gạt ta chứ?” – Lý Tùng Tử tỏ vẻ không tin.

“Lần này không lừa ngươi đâu. Nói thật thì ta cũng mệt mỏi rồi.” – Thẩm Lục Tửu vừa nói vừa ôm hắn đi vào dục gian, đặt vào trong bể nước.

Vừa chạm vào nước ấm thoải mái, Lý Tùng Tử đã không còn nghĩ đến chuyện dụng lực nữa, chỉ mềm nhũn cả người dựa vào kẻ phía sau, thỏa hiệp rằng – “Được rồi! Mà có người mặc y phục để tắm rửa sao?”

Được sự cho phép của hắn, Thẩm Lục Tửu nhếch mép cười, liền gỡ bỏ kim quan cùng hỉ phục của hai người xuống.

[1]long tâm đại duyệt: 龙心大悦, ý bảo vui vẻ trong lòng.

[2]tiết sương giáng: là vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng mười.

[3]hồng tán: ô màu đỏ.

[4]hỉ bà: bà mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play