Thể loại : giang hồ cổ trang, nhất công nhất thụ, vô sỉ công, lưu manh thụ, công sủng thụ, hài hước, HE
Lý Tùng Tử vốn là lão ngủ của Lý gia nhưng lại thường không có việc gì làm nên thường đi dạo phố nhưng lại là phá phách mọi người. gây náo loạn. Mọi người hay gọi hắn là tiểu lưu manh khi thiện phạ ác (1) chạm mặt Thắng Tuyết công tử Thẩm Lục Tửu. Như thể Thiên lôi giáng sét xuống trần gian, tiểu bá vương khẳng định đã gặp vận hạn.
Mọi người ai nấy đều truyền tai nhau rằng Thắng Tuyết công tử bề ngoài dát vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại vô cùng bại hoại. Đây là ý chỉ y là một kẻ nội ngoại bất nhất, mặt người dạ thú.
Từ nay về sau, hai người là ngươi truy ta chạy, sau lưng như có dây leo quấn lấy, dính chặt không thể dứt ra. Lý tiểu đệ ngốc nghếch trốn đến đâu cũng không thoát, chỉ có thể ôm đầu kêu to rằng “Tại sao lại có thứ người dính như kẹo mạch nha và da mặt dày hơn da trâu thế chứ?”
Mỗi ngày, chỉ sợ là không kịp chạy, hối hả đến mức bất cẩn tự đào giếng chôn mình.
Lý tiểu đệ trúng phải xuân dược mà Thẩm đại hiệp lại thật biết thời thế, kiên trì “xả thân cứu giúp”, nhanh chóng bắt lấy cơ hội ngàn năm có một từ trên trời rơi xuống.
Ác mã chung quy ác nhân kỵ(2), duyên phận lẫn vận mệnh đều là thiên tiền định.
Gà bay chó sủa, tranh cãi dây dưa, lăn qua lăn lại, thế mà oan gia ngõ hẹp lại thành ra ngọt ngào đến não lòng.
Thẩm đại công tử cười bảo, không sai, cho nên kiếp này ngươi phải ngoan ngoãn lấy thân báo đáp đi thôi.
(1)khi thiện phạ ác: 欺善怕恶, ăn hiếp người lương thiện nhưng lại sợ hãi người độc ác.
(2)ác mã ác nhân kỵ: 恶马恶人骑, ngựa chứng sẽ có người dữ tợn cưỡi.