Khôi đã xong việc của mình. Bây giờ cậu ngồi ở một góc trong căn phòng để chờ Nguyên Nguyên hành động. Vì Nguyên Nguyên không cho cậu can thiệp vào việc chiến đấu với con rắn nên cậu đành ngồi một góc nhìn Nguyên Nguyên thực hiện.
Nguyên Nguyên không muốn cho cậu tham gia vì hiện tay cậu đang bị thương, không tiện để tiếp động mạnh. Chắn chắn còn nhiều trận đấu phía trước nữa nên không thể hao phí năng lượng được. Một mình Nguyên có thể tiêu diệt được con rắn.
Nguyên Nguyên cầm sợi dây đến gần con rắn hơn. Cậu từ từ đưa sợi dây lên trước mặt con rắn, đặt thật nhẹ nhàng xuống cổ của nó. Vì con rắn đang ngủ nên Nguyên Nguyên hoàn thành một cách thuận lợi. Xong, cậu đã hoàn thành một bước, chỉ còn một bước nữa thì cậu sẽ vượt qua.
Ở đây là tầng hai rồi nên cậu chỉ cần vượt qua con rắn này rồi lấy chìa khóa chắc chắn cậu sẽ lên tới sân thượng. Nguyên Nguyên khẽ giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên xem. Đã 19 phút trôi qua. Bây giờ cậu chỉ còn có 11 phút. Thời gian không còn nhiều, Nguyên Nguyên bỏ chiếc đồng hồ xuống, cậu khẩn trương cởi chiếc áo khoác của mình.... Xé đôi ra rồi lấy cột vào hai cánh tay. Xong xuôi, cậu đi đến cạnh con rắn, nhẹ nhàng cầm hai đầu dây lên. Từ từ đưa lên và... cậu mạnh tay cột cổ con rắn lại.
Con rắn đang ngủ thì bật dậy, nhe đôi răng nhọn của mình đến cánh tay phải của Nguyên Nguyên và... cắn. Cũng may Nguyên Nguyên đã đoán trước được nên lấy áo cột tay. Con rắn cứ như vậy, cứ đòi cắn tay của cậu nhưng Nguyên Nguyên đã giữ chặt và cậu rút con dao trong người ra đâm thẳng vào đầu của con rắn.
Dường như con rắn vẫn chưa chịu thua, vẫn cứ vùng vẫy. Nguyên Nguyên muốn kết thúc trận đấu nhanh nên cậu cầm con dao đâm vào đầu con rắn một lần nữa. Con rắn chết tươi. Vậy là trận đấu đã kết thúc...
Nguyên Nguyên và Khôi cùng đi lại lấy chiếc chìa khóa và tờ giấy. Cầm tờ giấy lên, Nguyên Nguyên khẽ nhếch môi.
- Đi thôi. - Nguyên Nguyên kiệm lời. Nói xong Nguyên Nguyên bước trước dẫn đường.
Khôi mặc dù không biết tờ giấy viết gì nhưng vẫn đi theo Nguyên. Hai người đi theo lối mòn của căn phòng cho đến khi hai người bị một đám người khoảng 50 tên mặc đồ đen bao vây. Nhìn như vậy Nguyên Nguyên và Khôi cũng đủ biết là phải đánh nhau, Nguyên Nguyên quay sang Khôi nói:
- Chỉ có 5'.
Không nói gì, Khôi nhếch môi cười rồi gật đầu và cuộc chiến lại diễn ra một lần nữa. Đối với Nguyên Nguyên và Khôi thì 50 tên không là gì cả. 100 hay 200 tên thì một mình Nguyên Nguyên cũng đã đủ làm cho chúng chầu diêm vương rồi nhưng đó là lúc hai người lành lặn, còn bây giờ Nguyên và Khôi đều đã bị thương mà lại rất nặng nên không thể đánh lâu.
Nguyên Nguyên và Khôi thay nhau ra những đòn chí mạng vào bọn người đó. Đang đánh thì từ đâu một mũi tên bay đến phía Khôi. Khôi đau đớn ngồi bệch xuống. Mũi tên có độc mà đó là một loại độc tố rất mạnh. Nguyên Nguyên lo lắng chạy lại phía Khôi ngồi.
- Sao vậy ? - Nguyên Nguyên lo lắng hỏi.
- Không sao. Đánh tiếp đi. - Khôi thúc giục.
- Mày cầm cự được không.
- Được.
Nghe câu trả lời từ Khôi, Nguyên Nguyên yên tâm đánh tiếp. Trận chiến không cân sức tiếp tục diễn ra. Nguyên Nguyên cố gắng cầm cự chút sức lực còn lại của mình. Khôi thấy Nguyên đã mất hết sức thì cố gắng đứng dậy đánh tiếp nhưng...
- Khôi, cẩn thận. - Nguyên hét lên với volume to nhất có thể. Vừa hét, Nguyên vừa chạy đến bên cạnh Khôi với tốc độ ánh sáng.
Đoàng..... Một phát súng phát ra từ tên mặc áo đen đứng gần Khôi nhất. Đối tượng để tên áo đen nhắm vào là Khôi. Nguyên Nguyên thấy nguy hiểm nên chạy đến nhưng vừa đến nơi thì cảm giác giống như có một bàn tay ai đó đẩy mình ra. Khôi và Nguyên Nguyên ngã ra hai bên. Phát súng đó không trúng hai người nhưng chắc chắn đã trúng vào ai đó. Vừa định thần lại, Nguyên và Khôi liền đứng dậy xem người nào đã đỡ cho một phát đạn. Vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ của Trúc. Cả người Trúc từ từ ngã xuống. Khôi thấy em gái mình thì lập tức chạy đến đỡ Trúc.
- Em sao vậy ? Sao lại ở đây. - Khôi lo lắng nói. Nước mắt đã tràn ra hai khóe mi nhưng Khôi cố ngăn nó để không chảy ra ngoài.
- Em....khô...ng...sao - Trúc thều thào nói.
- Còn nói không sao. Sao em lại ở đây ? - Khôi tức giận vì sự bướng bỉnh của cô em gái mình. Anh vẫn thắc mắc là tại sao Trúc lại có mặt ở đây. Còn có cả Trân và Nhi nữa.
- Anh...có...sa..o...khô...ng ? - Trúc không trả lới câu hỏi của Khôi. Cô mạnh mẽ lắm, không yếu ớt như Khôi nghĩ đâu.
Nguyên Nguyên đi lại gần Trúc và Khôi. Cậu giúp Khôi đỡ Trúc dậy rồi cởi chiếc áo của mình để băng bó cho Trúc. Nguyên không hiểu sao lúc thấy Trúc bị thương lại cảm thấy nhói ở trong lòng, tim đập nhanh không thể kiểm soát được. Cảm giác náy là sao ? Có phải cậu bị đau tim hay không ? Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Khôi thấy Nguyên Nguyên băng bó thì yên tâm đấu với bọn người đó tiếp.
Bây giờ Khôi mới để ý đến cái tên dám cho đứa em gái mà anh yêu quý bị thương. Khôi khẽ giơ khẩu súng lên và bắn một phát trúng mi tâm tên đó làm hắn chết ngay tại chỗ. Bây giờ, Khôi lại bắt đầu vào cuốc chiến. Nhi và Trân thấy Khôi đã kiệt sức thì cũng vào giúp đỡ. Một đòn của Nhi và Trân cũng đủ giết chết 5,6 tên một lần. Nhi và Trân rất ăn ý nên chốc lát đã hạ gục được hết một nữa.
Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh Trúc, cậu ôm Trúc vào lòng. Không hiểu sao cậu lại muốn bảo vệ người con gái này. Cậu không muốn có bất kì tổn thương nào đến Trúc. Trong lòng cậu đã nảy sinh một tình cảm gì đó đối với Trúc. Câụ không biết đó là thứ tình cảm gì. Cậu nghĩ chắc là tình anh em giống như cậu với Khôi mà thôi. Cậu không muốn nghĩ nhiều nữa.
Còn Trúc, Trúc cũng giống Nguyên thôi. Trong lòng cũng nảy sinh một thứ tình cảm gì đó rất khó chịu. Thấy Nguyên buồn thì Trúc cũng chẳng vui chút nào. Thấy Nguyên bị thương Trúc lại cảm thấy đau lòng như ngàn mũi dao đâm vào. Khó chịu lắm.
Sau 3' chiến đấu, cuối cùng Khôi, Nhi và Trân cũng hạ gục những tên kia. Khôi, Nhi và Trân bước lại chỗ Nguyên và Trúc ngồi.
- Em còn đau không ? - Khôi quan tâm hỏi.
- Hihi... Em không sao. Đi thôi. Còn phải cứu Long nữa. - Trúc cười trả lời. Nụ cười của Trúc vô tình lọt vào mắt Nguyên khiến cậu đơ lại.
- Hay là em về đi. Đừng đi nữa. Nguyên Nguyên, mày đưa Trúc về dùm tao. - Khôi nói với Trúc sau đó quay qua nhờ vả Nguyên.
- Không, em không về.
- Đừng có cứng đầu như vậy nữa. Ở đây nguy hiểm lắm. Về đi. - Khôi lớn giọng gắt.
- Sao anh được ở lại còn em thì không. Em bằng tuổi anh đấy. - Trúc bướng bỉnh cãi lại.
- Nhưng....
- Nic, cho Trúc ở lại đi. Tao sẽ bảo vệ Trúc. Mày cứ yên tâm. - Nguyên Nguyên ngăn chiến tranh của hai anh em bùng nổ.
Nguyên Nguyên đã nói như vậy thì Khôi cũng không có ý kiến gì nữa. Khôi biết Nguyên rất giỏi võ nên có thể bảo vệ Trúc. Còn Trúc, khi nghe Nguyên Nguyên nói như vậy thì Trúc cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Cảm giác ấm áp xen lẫn hạnh phúc cứ chiếm lấy cô.
- Được, đi thôi. - Khôi nói nhanh rồi bước đi trước. Nhi và Trân đi sau. Còn Nguyên Nguyên thì cõng Trúc đi cuối cùng.
5 người cứ thế đi cho đến khi đến tới sân thượng. 2 tên mặc đồ đen đi đến chận không cho 5 đứa vào. Phía sau 2 tên đó là Duy. Duy bước đến chỗ bọn nó và bọn hắn đang đứng.
- Không ngờ lại nhanh như vậy. Còn 2 phút nữa đấy. - Duy nhẹ giọng nói.
- Yic đâu ? - Khôi giọng lạnh lạnh nói.
Duy không trả lời chỉ vỗ tay 3 cái. Lập tức Long được đưa ra. Tụi hắn thấy Long thì vô cùng mừng rỡ.
- Thả người. - Nguyên Nguyên giọng trầm trầm.
- Tại sao phải thả ? - Duy tỉnh bơ nói.
- Như đã thỏa thuận. - Nguyên kiệm lời.
- Ồ, các người đã hoàn thành đâu. Còn thử thách cuối cùng nữa. - Duy cười phá lên như chọc tức Nguyên.
- Mày.... - Nguyên tức giận không nói lên lời.
- Thôi đi Zic. Ok thử thách gì nữa ? - Khôi lạnh nhạt nói.
- Đánh nhau. 100 người. Chơi chứ ? - Duy nhàn nhạt lên tiếng.
- Cái gì ? 100 người. Định giết người chắc. - Trúc ở trong lòng Nguyên hét lên.
Bây giờ Trúc cảm thấy lo lắng. Lo lắng cho sự an nguy của Khôi, Nhi, Trân, Long và cả Nguyên nữa. Theo dự đoán của Trúc thì chắc chắn họ sẽ không thắng những tên to cao, bặm trợn kia. Nếu là bình thường thì Trúc có thể chắc chắn chỉ một mình Khôi cũng có thể đánh thắng. Nhưng bây giờ Khôi, Nguyên và cả cô đều đã bị thương không thể cầm cự được. Còn Nhi và Trân thì đều đã dồn sức vào trận đánh lúc nãy nên giờ cũng rất yếu thế. Cũng may tụi nó và tụi hắn đều là những người học võ nên có thể cầm cự được lâu nếu không có lẽ tụi nó và tụi hắn đã chết trước khi cứu được Long.
- Được. - Khôi nói chắc nịt.
- Khá lắm. Không hổ danh là phó bang R.I.P hùng mạnh. - Duy lên tiếng khen ngợi. Cậu đứng qua một bên nhường cho cuộc chiến bắt đầu.
Nguyên Nguyên đặt Trúc qua một bên rồi bắt đầu vào cuộc chiến. Khôi, Nhi và Trân thấy Nguyên lao vào đánh rồi cũng vào đánh luôn. Một cuộc tàn sát lần nữa xảy ra. Nhi và Trân rất ăn ý trong mọi động tác nên rất nhanh hạ gục được 10 tên. Nguyên và Khôi thì có yếu thế hơn tụi kia vì cả hai đều đã bị thương. Nguyên Nguyên không dám ra xa vì cậu còn một nhiệm vụ nữa là phải bảo vệ Trúc nên cậu chỉ có thể đánh những tên gần Trúc. Còn Khôi thì tiến vào giữa bọn người đó rồi dùng hết sức mà đánh.
Khoảng 20' sau thì tụi nó và tụi hắn đều đã bị thương nên nhanh chóng bị hạ gục. Nhi thì bị một tên bắn lén, Khôi thấy vậy thì lao vào đỡ cho thế nên lãnh một phát đạn vào vai. Còn Nguyên vì bảo vệ Trúc cũng nhận một phát vào đầu gối bên kia khiến cậu ngã xuống. Trúc chạy lại đỡ và bị tên khác cho một phát vào tay. Còn Trân thì bị Duy bắt lại. Cô được đưa lại chỗ Long đang ngồi và cô bị trói tay vào tay Long. Tụi nó và tụi hắn thất bại thảm hại. Tất cả đều bị bắt và đều bị đưa lại chỗ Long đang ngồi.
- Sao rồi ? Mấy người đã thua. Tất cả đều phải chết. Hahaha. - Duy cười lớn như một bậc đế vương nói.
Bọn nó và bọn hắn không nói gì. Khôi ngồi nhắm mắt khép hờ. Phong cách hờ hững của cậu khiến người khác phải si mê. Nguyên Nguyên thì ngồi trấn an Trúc. Còn Long, cậu đang ôm Trân. Bây giờ cậu mới biết là Trân sợ máu. Chẳng trách, Trân lại bị bắt sớm như vậy. Lúc nhìn Trân xuất chiêu, cậu nghĩ rằng Trân không phải là người tầm thường nên không thể dễ dàng bị hạ gục như vậy được. Sau một hồi nói chuyện với cô, Long cũng biết là Trân sợ máu. Còn lý do thì... cô không tiết lộ nữa lời. Bây giờ cậu cảm thấy rất muốn bảo vệ cô gái nhỏ này.
"Lúc ở trường nhìn Trân mạnh mẽ lắm cơ mà. Thật không ngờ."Đó là dòng suy nghĩ của Long.
- Sao ? Còn trăn tối gì không ? - Duy mỉa mai nói.
- Câm miệng. - Nguyên Nguyên tức giận gắt lên.
- Hahaha.... - Duy cười một tràng lớn rồi bước đến chỗ năm tên vệ sĩ đang đứng, nói gì đó rồi bước đi vào trong.
Năm tên vệ sĩ to cao bước đến chỗ tụi nó và tụi hắn đang ngồi, nói:
- Các ngươi sẽ phải chết. - Nói xong, năm tên bắt tụi nó đi.
Vừa chạm vào tụi nó và tụi hắn thì có một bóng đen xuất hiện từ phía sau lưng và...
Soẹt...soẹt...soẹt...soẹt...soẹt...
Năm tên vệ sĩ lập tức ngã xuống. Chết không nhắm mắt. Tụi nó và tụi hắn ngạc nhiên nhìn năm tên vệ sĩ nằm dưới đất, máu từ cổ một lúc ra một nhiều. Tụi nó thật không hiểu là ai mà lợi hại như vậy. Tụi nó không biết nhưng... tụi hắn biết.
- Sao lại như vậy hả anh Khôi. - Trúc ngơ ngác hỏi.
- Là thằng Moon. - Khôi thờ ơ nói.
- Không xong rồi. - Nguyên Nguyên mờ ám nói.
- Rốt cuộc là có chuyện gì ? - Bây giờ Trân mới lên tiếng. Câu nói dài nhất trong ngày của cô.
- Thằng Moon đến cứu chúng ta. Vũ khí để giết bọn người đó là gì thì tụi này không biết nhưng chỉ có Moon mới có vũ khí đó. Nó lợi hại lắm. Chỉ cần vũ khí đó cách da 5cm thì da sẽ bị đứt, phỏng và mạch máu sẽ rời ra. Trên vũ khí đó có độc nên chỉ cần đụng vào sẽ chết ngay trong 2s. - Long từ từ giải thích.
- Thì ra là vậy. Quả không tầm thường. - Trúc lên tiếng khen ngợi.
Lúc này. Phi xuất hiện trước mặt tụi nó và tụi hắn. Hắn cứ như là một vị thần. Ánh mắt lạnh băng không một biểu cảm. Hắn mặc một chiếc quần Jeans đen, chiếc áo thun có hình trăng khuyết cũng đen nốt đi kèm cũng chiếc áo da cũng đen luôn. Hắn thoát ẩn thoát hiện dưới chiếc mặt nạ càng làm cho vẻ đẹp tăng gấp bội.
Hắn định bước đến để cởi trói cho tụi nó và tụi hắn thì Duy ở trong đi ra. Phía sau Duy là khoảng 200 tên thuộc hạ của cậu.
- Đánh hắn cho ta. - Duy ra lệnh. Lập tức 200 tên tiến về phía hắn.
Nhanh như chớp, hắn chạy vào giữa đám người đó. Cuộc chiến cứ thế lại một lần nữa diễn ra. Thật là không công băng. Hắn là một đại cao thủ còn bọn người kia chỉ là tôm tép thì làm sao có thể chơi với hắn. Khoảng 10' sau hắn hạ gục bọn người kia một cách nhẹ nhàng. Bọn người kia chưa kịp đụng vào hắn thì đã bị hắn cho tiếp đất. Sau khi thắng bọn kia, hắn bước đến chỗ Khôi, Nguyên, Long, Trúc, Nhi và Trân đang ngồi lần lượt cởi trói cho bọn họ.
Bây giờ, Duy mới thực sự khâm phục. Khâm phục cái con người đang đứng trước mặt mình. Cậu bây giờ mới được mở rộng tầm mắt. Trước kia, cậu đã quá khinh thường hắn. Nghĩ hắn là một con người kém cỏi, không dám lộ diện. Bây giờ cậu đã tâm phục khẩu phục. Chỉ chưa đầy 10' mà Phi đã hạ gục được hai trăm tên thuộc hạ giỏi nhất của hắn. Quả là tài giỏi.
Cởi trói xong, Phi quay qua nhìn Duy một cái. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Duy khiến cậu ớn lạnh. Phi cùng tụi nó và tụi hắn bước đi mà không thèm nhìn Duy lại một cái nào nữa. Thấy Phi đi, Duy lên tiêng nói:
- Tôi có thể làm thuộc hạ của cậu được không ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT