Một đám người mặc đồ đen bước đến bao vây hai chàng. Trên cổ chúng có đeo sợi dây chuyền hình bông tuyết, đó là biểu tượng của bang Snow. Từ trong đám người đó, một chàng trai chừng tuổi tụi hắn bước ra. Chàng trai có mái tóc màu vàng, cũng khá đẹp trai nhưng không bằng tụi hắn.

- Oh... Chào phó bang R.I.P. Hân hạn được đón tiếp. - Chàng trai đó nói với giọng mỉa mai. Nhìn cái kiểu ăn nói và sắc mặt ngạo nghễ của chàng trai đó thì Nguyên và Khôi cũng đủ biết đó là chủ bang Snow.

- Chúng tôi cũng rất vui khi được diện kiến chủ bang Snow. Nguyên Nguyên khách khí đáp lại.

- Sao vậy ? Bang chủ của các người sợ quá không dám đến sao ? Bảo Duy (chủ bang Snow) nhếch môi tỏ vẻ khinh thường.

- Mày dám.

Nguyên Nguyên tức giận thay đổi cách xưng hô. Đối với Nguyên, Khôi hay Long thì không ai có quyền nhục mạ hắn. Ba chàng coi hắn như là anh trai, rất khâm phục vì hắn quá giỏi. Vì thế không ai có cái quyền coi thường hắn.

- Sao ? Cũng biết tức giận à ? Tao nghĩ tụi bây không có cảm xúc chứ ? Duy cũng thay đổi cách xưng hô.

- Gia Long đâu ? Khôi lãng tránh vấn đề nếu không muốn Nguyên Nguyên giết người.

- Hahaha... Tên đó sao ? Chết rồi. Duy nói tỉnh bơ mà không để ý đến sắc mặt của Nguyên Nguyên không còn một giọt máu.

- Mày muốn chết... Nguyên Nguyên rít lên từng tiếng.

- Làm gì mà nóng vậy. Cứ từ từ rồi chúng ta cùng chơi.

Hình như chọc giận Nguyên Nguyên là thú vui của tên Duy này thì phải. Hắn cứ liên tiếp châm lửa giận đang sôi sục trong lòng Nguyên. Bây giờ thì Nguyên Nguyên không kiềm chề được nữa, bước lại nắm lấy cổ áo của Duy giơ nắm đấm lên nhưng chưa kịp đáp xuống mặt tên Duy thì...

Đoàng...

Một tên đàn em của Duy cầm súng lên bắn trúng đầu gối của Nguyên làm cho Nguyên khụy xuống. Khôi thấy vậy thì cho tên kia một phát súng ngay mi tâm khiến tên đó chết ngay tại chỗ. Khôi chạy lại đỡ Nguyên đứng dậy rồi chĩa khẩu súng vào mặt Duy. Tên Duy vẫn bình thản cười như không có chuyện gì xảy ra.

- Chỉ có vậy thôi sao ?

Duy cười khinh bỉ rồi lại vỗ vỗ vai Nguyên như chọc tức cậu. Nguyên Nguyên tức giận vô cùng, cậu lấy khẩu súng tỉa trong túi ra giơ lên trời và...

Đoàng...đoàng...

Hai phát súng của Nguyên Nguyên bay lên trời nổ tung.

- Đây chỉ là cảnh cáo.

Nguyên Nguyên nhếch môi nói.

- Oh vậy sao ? Thú vị thật.

Duy dường như vẫn chưa biết sợ. Cậu cười tươi hé lộ hàm răng trắng.

- Tao hỏi mày, Gia Long đâu ?

Khôi gần như là mất hết kiên nhẫn.

- Gấp gáp vậy làm gì. Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi. Nếu 2 người thắng, tôi sẽ thả tên Long. Thấy sao ?

Duy vẫn cười nói.

- Ok, tụi tao đồng ý. Trò chơi gì ?

Nguyên Nguyên đã lấy lại được bình tĩnh, cậu nói.

- Trò chơi như sau: Bạn bè của 2 người đang ở trên kia.

Duy vừa nói vừa chỉ tay lên trên lầu hai của căn nhà. Cậu tiếp tục nói:

- Từ đây lên trên đó chỉ có một con đường vì vậy hai người hãy theo con đường đó mà lên giải cứu tên đó. Các người chỉ có nửa tiếng để cứu bạn của các người. Còn bây giờ thì "trò chơi bắt đầu". - Duy vừa nói xong thì một đám người mặc đồ đen, khoảng chừng 30 người bước ra, tiến tới Khôi và Nguyên. Còn Duy thì bước vào nhà rồi mất dạng.

Cuộc chiến bắt đầu, đối với Khôi và Nguyên thì 30 tên không ăn nhằm gì. Chỉ cần một mình Nguyên thì cũng đã đủ cho bọn người đó xuống uống trà với bác Vương rồi. Nguyên Nguyên và Khôi vừa ra một cước thì lập tức 3, 4 tên tiếp đất an toàn. Cuộc chiến cứ thế diễn ra. Khoảng 5 phút sau thì bọn người đó nằm la liệt dưới đất.

Nguyên Nguyên và Khôi bước vào trong nhà. Vừa bước vào trong thì từ đâu xuất hiện 10 tên cao to vạm vỡ. Một trong mười tên đó tiền lại gần Khôi nói.

- Đây là chìa khóa để mở cửa. Ở đầu kia có ba cánh cửa. Nếu hai người đánh thắng chúng tôi thì tôi sẽ đưa chìa khóa để mở cửa. Ok ?

Tên đó vừa nói vừa chỉ tay vào ba cánh cửa gần đó. Nói xong, tên đó ra lệnh cho những tên còn lại xong vào đánh Nguyên Nguyên và Khôi.

Cũng như lúc đầu, chỉ cần ra 4-5 cước thì bọn kia lập tức đo sàn. Sau 5 phút chiến đấu, cuối cùng Nguyên Nguyên và Khôi cũng lấy được chìa khóa và bắt đầu đi mở từng cánh cửa. Cánh cửa đầu tiên được mở ra, bên trong là một căn phòng chứa đầy xác người chết. Sang căn phòng thứ hai, ở bên trong xuất hiện thêm ba cánh cửa khác.

Hai chàng tạm thời bỏ qua cánh cửa nay đi sang cành cửa thứ ba. Bên trong cánh cửa là một bộ xương người. Theo như Nguyên và Khôi thấy thì bộ xương người này hình như là mới có. Hai người thấy vậy thì đi qua cánh cửa thứ 3. Nguyên vừa cầm lấy tay nắm của cửa, định mở ra thì đột nhiên cánh cửa bị khóa lại.

- Aisss....Bị lừa rồi.

Nguyên Nguyên tức giận rít lên.

- Tên Duy đó, chúng ta không thể khinh thường. Hắn rất hiểu tâm lí của chúng ta. Khôi tấm tắc khen Duy. Quả thật hắn không phải là tầm thường. Ngay cả Khôi mà cũng công nhận điều đó. Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ khen ai cả, bởi vì những người mà cậu biết rất tầm thường chỉ trừ bọn hắn và 5R ra.

- Còn 17 phút nữa...

Nguyên Nguyên nhìn đồng hồ nói. Vết thương ở đầu gối của cậu bắt đầu chảy máu nhiều hơn. Vì hoạt động quá nhiều nên vết thương càng nặng hơn. Nếu cậu không tìm cách cầm máu thì chắc là Long chưa được giải cứu Nguyên Nguyên đã đi trước.

- Chân mày chảy máu kìa. Đứng yên để tao băng bó.

Khôi vừa nói vừa xé cái áo khoác của cậu mà băng bó cho Nguyên. Nguyên Nguyên cũng đứng yên cho Khôi băng bó vết thương vì cậu nghĩ nếu không cầm máu thì cậu sẽ chết mất. Sau khi băng bó xong, Khôi đứng dậy, lấy cái điện thoại trong túi ra, bấm bấm một loạt gì đó. Xong xuôi, Khôi nói:

- Thằng Yic đang ở trên sân thượng. Nó không sao. Rất an toàn.

Khôi trấn an Nguyên. Cậu biết rằng Nguyên Nguyên bây giờ rất hoảng loạn nhưng chỉ là Nguyên không thể hiện ra bên ngoài thôi.

Nói xong, Khôi đi dò xét căn phòng. Ngoài bộ xương ra thì không có gì cả. Căn phòng trống trơn. Khôi nhìn chằm chằm vào bộ xương.

- Mày nhìn gì vậy ? - Nguyên thấy Khôi cứ nhìn vào bộ xương thì thắc mắc hỏi.

- Mày nhìn đi. Ở trong căn phòng này không có gì ngoài bộ xương này cả. Tao chắc chắn phải có một lối thoát nhưng không biết là nó ở đâu. - Khôi trầm ngâm giải thích. Cậu rất chắc chắn điều cậu suy đoán là đúng. Và đúng như suy đoán, bên trong bộ xương có một nút bấm. Khôi bấm cái nút và một cánh cửa xuất hiện. Bên trên cánh cửa có ghi "Xà động".

- Hang rắn sao ? - Nguyên Nguyên nghi ngờ nhìn Khôi hỏi.

- Chỉ có đường này thôi. - Khôi lên tiếng chắc nịt.

- Vậy thì chúng ta đi thôi.Không còn nhiều thời gian nữa đâu. - Nguyên Nguyên thúc dục.

Khôi và Nguyên Nguyên bước vào trong, bên trong không có gì ngoài một màu đen. Nguyên Nguyên lấy cái bật lửa trong túi rồi bật lên. Trong túi cậu lúc nào cũng có hai thứ vật bất ly thân là cái bật lửa và con dao phòng khi cần thiết.

Khôi và Nguyên Nguyên tiếp tục đi cho đến khi thấy một cái chìa khóa. Bên trên chìa khóa còn có một tờ giấy, chúng được để trên một chiếc bàn cách đó không xa. Nguyên Nguyên định bước đến lấy tờ giấy và chiếc chìa khóa thì Khôi cản lại.

- Đừng đến gần. Tao nghĩ là có bẫy. - Khôi ngờ vực nói.

- Mày cứ lo xa. Đây là xà động mà nảy giờ tao có thấy con rắn nào đâu. - Nguyên Nguyên vẫn thản nhiên nói mà không biết nguy hiểm đang đến gần.

- Cẩn thận..... - Khôi hét lên rồi chạy đến đỡ cho Nguyên Nguyên.

Lúc Nguyên Nguyên vừa thu nhận được câu nói của Khôi thì cũng là lúc Khôi đỡ cho Nguyên. Nguyên Nguyên hoảng hốt chạy lại đỡ Khôi rồi hỏi:

- Mày có sao không ?

- Chưa chết đâu. - Khôi cười nhẹ để trấn an Nguyên.

Bây giờ Nguyên Nguyên mới để ý đến cái thứ đã làm cho Khôi bị thương và đó là một con rắn hổ mang đen Châu Phi. Loài rắn có nọc độc mạnh nhất. Nó có thể gây chết người trong tích tắc.

Nguyên Nguyên đứng dậy tiến đến phía con rắn. Khôi thấy hành động của Nguyên thì cũng đoán được Nguyên định làm gì nên Khôi vội vàng cản lại.

- AAAAAAAAA... - Khôi bất chợt hét lên.

- Mày sao vậy Nic ? - Nguyên Nguyên hoảng hốt chạy lại chỗ Khôi ngồi.

- Tao không sao. Mày cứ từ từ, để tao nghĩ cách rồi giết con rắn. Mày mà đến đó thì không ổn đâu. - Khôi ôn tồn nói.

- Ừ. Mày không sao thật chứ. - Nguyên Nguyên ngờ vực nói

Lúc nảy chỉ là Khôi giả vờ hét lên thôi. Khôi biết là dù có khuyên nhủ như thế nào thì Nguyên Nguyên cũng không nghe nên đành phải dùng khổ nhục kế. Lúc nãy thì Khôi băng bó cho Nguyên Nguyên còn bây giờ thì ngược lại... Sau khi băng bó xong Nguyên Nguyên và Khôi nhìn nhau cười. Nụ cười cực kỳ hiếm hoi trên hai gương mặt thiên thần.

Cả hai đứng lên, bây giờ đã đến lúc dốc hết sức để chiến đấu. Nguyên Nguyên và Khôi nhìn con rắn đang nằm yêu rồi khẽ nhếch môi. Khôi và Nguyên đã nghĩ ra cách để tiêu diệt con rắn. Nhưng vấn đề là có thuận lợi hay không thôi.

Nguyên Nguyên cố gắng bước nhẹ nhất có thể để đến chỗ con rắn, chỉ cần một chút sơ xuất làm con rắn tỉnh dậy thì cậu chỉ có nước chết.

Đã xong, cậu đã tiếp cận được con rắn một cách êm đẹp, cậu thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ chờ Khôi hành động nữa là xong.

Khôi lấy cái dây ở cạnh bên cậu rồi chuyền qua cho Ngyên Nguyên. Cậu giơ tay lên hình thành chứ Ok rồi bắt đầu vào kế hoạch.......

..................TO BE CONTINUE...........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play