Chớm đông, mưa nhỏ triền miên không dứt.

Học xong, Phòng Hiền thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về. Mùa đông trời tối rất mau lại thêm hôm qua gặp phải Trình Phong nên cậu hi vọng có thể về nhà trước khi tối hẳn.

Đang nhấc túi sách chuẩn bị đi thì tay bị bắt lại. Đó là một đôi tay trắng nhợt đầy bệnh trạng, khớp xương rõ ràng, gầy đến đáng sợ.

Phòng Hiền đánh giá từ đôi tay này đến chủ nhân của nó, sau đó lạnh lùng nói, “Buông ra.”

Thanh niên trước mặt thản nhiên nở nụ cười, hoàn toàn không bị giọng điệu khó chịu của Phòng Hiền lây sang, “Đi theo tôi.” Gã ta nói xong liền kéo tay cậu đi theo cửa sau phòng học ra ngoài.

Tay gã tuy gầy guộc nhưng sức lực tuyệt đối không nhỏ, Phòng Hiền không tài nào giãy nổi ra.

Phòng Hiền cau mày muốn nổi giận, người đi phía trước lại quay đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào cậu, khóe miệng đeo nét cười bình thản mà khiến cho người ta sợ hãi mơ hồ.

Người này chính là quái nhân tên Ứng Tu.

Bị Phòng Hiền lườm cho phát phiền nhưng Ứng Tu không buông tay cậu ra mà tiến lên một bước, đứng gần ngay trước mặt cậu.

Phòng Hiền né về phía sau theo bản năng, lại vì tay bị người ta nắm chặt nên chẳng trốn xa được mấy. Đối phương có sức mạnh lớn đến mức khiến cho cậu cảm thấy thiếu tự nhiên.

“Phòng Hiền, cậu còn chưa rời khỏi hắn sao?”

Phòng Hiền cau mày, “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

Đối phương bật cười, “Xem ra là lúc trước tôi nói khó hiểu quá à? Phòng Hiền, tôi nói cho cậu biết, kẻ tên Khương Ly Bạch kia căn bản không phải là người.”

Phòng Hiền nghe thấy bốn chữ “không phải là người”, thình lình rùng mình một cái.

Nhưng mà hiển nhiên ai nghe những lời như thế cũng sẽ cảm thấy buồn cười, giây tiếp theo, Phòng Hiền lập tức lấy lại vẻ mặt bất nhẫn, “Cậu điên rồi.” Dứt lời liền giãy khỏi khống chế của Ứng Tu, đáng tiếc vùng vẫy nửa ngày vẫn không thoát được, “Buông tôi ra!”

Biểu cảm trên mặt Ứng Tu vẫn không hề thay đổi. Gã chậm rãi tới gần Phòng Hiền, cự ly gần trong gang tấc, từng nét thay đổi rất nhỏ trên vẻ mặt cũng hiển hiện rành mạch trước mắt cậu.

Phòng Hiền có một đôi mắt rất đen rất sâu, nếu không phải cậu thường niên rũ mắt lạnh mặt thì khuôn mặt này sẽ rất cuốn hút.

Ứng Tu nhìn vào đôi mắt đó, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười khác thường, “Cậu không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì cậu mà chết. Phòng Hiền, mấy ngày qua chẳng lẽ cậu vẫn không nhớ ra những gì mình đã quên sao?”

Ứng Tu nói xong, Phòng Hiền biến sắc, “Tôi không biết cậu đang nói cái quái gì, mẹ nó cậu buông tay ra cho tôi!”

Đối phương thực sự buông tay, Phòng Hiền vừa định mắng cho gã một trận thì chỉ còn thấy một bóng lưng bỏ lại. Nhưng mà giọng nói của gã vẫn quanh quẩn không tan trong không khí, xuyên vào màng nhĩ cậu theo gió đông lạnh cắt.

“Phòng Hiền, cậu không biết trên thế giới này có bao nhiêu chuyện vượt quá phạm vi nhận thức của mình đâu.”

Phòng Hiền nhìn theo bóng Ứng Tu mấy giây mới phản ứng lại, “Đồ điên.” Cậu không nhịn được mà siết chặt nắm tay, nền xi măng dưới chân trải dài một màu lạnh ngắt.

Vất vả lắm mới chống đỡ được tới lúc về đến nhà, Phòng Hiền rũ người đổ gục lên sofa.

Trong căn nhà trống trải chỉ có một mình cậu.

Phòng Hiền nhắm mắt lại, bầu trời bên ngoài dần tối, cậu lười bật đèn, chẳng hiểu thế nào mà cơn buồn ngủ lại thốc tới.

Phòng Hiền híp mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cà rề đứng lên, kéo cái thân mỏi mệt lê vào nhà tắm.

Cầm quần áo thay giặt đi tới cửa phòng tắm, kì quái là cánh cửa lại không mở. Nó không mở như bình thường cũng không đóng chặt, chỉ khép hờ đó, theo gió đong đưa.

Phòng Hiền đứng mãi ở cửa phòng không nhúc nhích, tự hỏi hồi lâu mới quyết định đi về phía trước xem sao.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Phòng Hiền đẩy nhẹ cánh cửa, người trong đó đang chăm chú nhìn một vật trên tay, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của cậu.

Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể cậu hóa đá.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, có một người đang đứng trong phòng tắm, hình dáng mơ hồ nhưng có thể nhận ra đó chính là Khương Ly Bạch. Anh ta… y… cầm một khối gì đó mềm dính và đỏ xọng đưa lên miệng mình. Mái tóc hơi dài che đi ánh mắt y khiến cho Phòng Hiền không thấy rõ vẻ mặt y hiện tại.

Phòng Hiền thẫn thờ đứng đó, không còn biết phải làm thế nào để tiêu hóa hình ảnh này.

Trong đầu cậu chỉ bật ra một chữ duy nhất: Trốn!

Phòng Hiền lập tức xoay người chạy vội về phía cửa chính, còn chưa chạy được bao xa, đằng sau đã truyền tới một giọng nói bình thản:

“Phòng Hiền, em đi đâu thế?”

Phòng Hiền không muốn quay lại, tay nắm chặt nắm cửa muốn kéo nó ra, lại phát hiện cánh cửa không mảy may nhúc nhích. Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả tóc cậu.

Cổ lạnh ngắt, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve làn da nơi đó làm cho Phòng Hiền rùng mình một cái. Cậu không dám xoay người, nhưng những ngón tay kia đã âm thầm tăng sức.

“Phòng Hiền…”

Giọng nói kia quen thuộc vô cùng.

Phòng Hiền đột nhiên nhớ lại ánh mắt trước khi chết của những người đó.

Không… không… tại sao cậu lại thấy được ánh mắt của họ trước khi chết được?

Ánh trăng sáng trắng, trong gương phản chiếu khuôn mặt cậu trắng bệch.

Người trong gương hơi gợn khóe miệng nở một nụ cười bình thản, đầu mày khóe mắt lóe lên hàn ý.

Phòng Hiền trân mắt nhìn khuôn mặt đó, lại quay người nhìn ra phía sau.

Trong gương chỉ có chính cậu đang tươi cười quỷ dị, mà đằng sau cậu là Khương Ly Bạch.

Tại sao cậu ở trong gương lại mang vẻ mặt khác biệt hoàn toàn với cậu bên ngoài?

Tại sao hình ảnh phản chiếu của Khương Ly Bạch lại mơ hồ không rõ?

“A!!!”

Phòng Hiền từ trong ác mộng bừng tỉnh.

=========

Đề nghị bà con…..ai có điều kiện thì ới em một tiếng cho….đỡ run nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play