Vĩ thanh

Mơ một giấc mơ rất dài rất dài, đến khi tỉnh lại, xương cốt cả người rời rã hết cả ra.

Một người đàn ông xuất hiện trước mặt ngay khi cậu vừa mở mắt.

Cậu nghi hoặc hỏi, “Anh là ai?”

Vừa hỏi dứt câu, đối phương đã nở nụ cười, “Em nhìn kĩ lại xem.”

Cậu nhìn chằm chằm người kia hồi lâu, “Anh… Anh là…” Thấy quen mắt lắm, mà tên của y thì nhớ mãi vẫn không ra.

Đối phương thấy cậu khó xử thì bảo, “Thôi, không nhớ ra cũng không sao.” Sau đó cúi đầu đưa tay xoa tóc cậu.

Xoa xong, người nọ lại nắm tay cậu, nắn bóp một hồi thì chuyển sang xốc chăn cầm mắt cá chân.

Cậu bất giác rụt chân về, “Anh muốn làm gì?”

Người nọ cười nói, “Em mới bị tai nạn giao thông, tôi chỉ muốn xem em đã khỏi hẳn chưa thôi.”

Người kia cười rất ấm áp, ấm áp đến nỗi ngay cả cậu cũng không nỡ chống cự.

Y vừa nắn thân thể cậu, vừa nói, “Chẳng lẽ bị tai nạn khỏi mà lại hỏng mất cái đầu rồi? Sao cả tôi mà em cũng không nhớ vậy.”

Nghe y nói thế, cậu vội hỏi, “Thế anh là ai?”

Người nọ ngẩng lên, ánh mặt trời buổi sớm rọi trên khuôn mặt ấy lấp lánh, “Tôi ấy à, tôi là người quan trọng nhất của em.”

Đáp án này quá mơ hồ.

Đầu óc cậu vẫn còn hỗn loạn.

Mà y thì không cho cậu thời gian để mà suy nghĩ, “Tỉnh rồi thì ra ngoài dạo chút đi.”

Dứt lời, cậu bị y bọc quần áo lên người, kéo thẳng ra ngoài.

Trên đường nườm nượp người qua lại, nhưng cậu không hề có cảm giác quen thuộc.

Cậu có chút nghi vấn, “Chúng ta trước kia vẫn ở đây sao?”

Người nọ gật đầu, “Ừ, ở từ lâu lắm rồi. Từ lúc em sáu tuổi ấy.”

Cậu cúi đầu xuống, “Vậy à.”

Tại sao lại không có chút quen thuộc nào cơ chứ?

Cậu không nhịn được, lại hỏi, “Tôi đã ngủ lâu lắm sao?”

Người nọ cười, “Đúng vậy, lâu lắm.”

“À.” Thảo nào, toàn bộ khung cảnh này cậu đều chẳng có tí ấn tượng nào cả.

“Ừm…” Châm chước từ ngữ hồi lâu, cậu mới nhỏ giọng nói, “Anh còn chưa cho tôi biết tên mình đâu.”

Đối phương bật cười ha hả, “Phải nhỉ, quên không nói. Tên tôi là Khương Ly Bạch. Còn em, em tên là Phòng Hiền.”

“Đã biết.” Cậu nhìn tòa nhà phía trước, chỉ chỉ, “Tôi muốn qua đó xem.”

Người nọ cười bảo, “Ừ, đi đi.”

Cậu chạy chậm mà đi, bóng dáng dưới ánh dương phảng phất như không thực.

Người đàn ông nhìn theo bóng cậu xa dần, thì thầm khe khẽ, “Sau này mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, những thứ đồ chơi trên thế gian này đều thay đổi, khi em nhận ra chỉ có bản thân là không hề đổi khác, em có hận ta không?”

==================

Đi hết quyển 1 của Thi Văn Lục. Một quyết định bộc phát nhất thời, không biết có ăn đời ở kiếp với nó được hay không, nhưng cũng có thể coi là một thành công nho nhỏ ^^~

Bản word Lam sẽ beta lại đàng hoàng và up lên sớm. Sớm là sớm nghĩa đen ấy ^^ vì quyển này nó ngắn mà ~ Cho nên bạn nào chưa copy thì đừng cop vội, bạn nào đã cop rồi….có thể gửi lại cho Lam xin được không?

Quyển 2…chưa biết khi nào bắt đầu (vợ chồng Khấu bảo bối đang dí súng vô đầu Lam TT^TT, và hai thanh niên nghiêm túc Truy Trục cũng sắp sửa rút kiếm). Nhưng chắc là không quá lâu đâu *xoa cằm*

Ps. Chị Lâm ui ~ Xong Thi Quỷ rồi này ~ *ôm chị*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play