Phòng Hiền kiệt sức về đến nhà, Khương Ly Bạch đang bưng một chậu đồ ăn đi vào bếp. Nhìn thấy Phòng Hiền vào cửa, anh cười chào, “Em về rồi.”
Phòng Hiền gật đầu, ném cặp lên sofa, vào toilet rửa tay. Cậu không định kể chuyện hôm nay gặp phải cho Khương Ly Bạch. Việc quái lạ như vậy nhất định sẽ khiến cho anh lo lắng, huống hồ Khương Ly Bạch cũng không có cách nào giải quyết được. Ôm tâm lý thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, Phòng Hiền quyết định không nói chữ nào.
Dòng nước ấm áp len lỏi qua kẽ tay, Phòng Hiền nhìn chính mình trong gương, đôi mắt không hề thần thái âm u trên khuôn mặt tái nhợt.
“Cốc cốc cốc…”
“Ăn cơm thôi.”
Phòng Hiền xoay người nhìn bóng dáng in sau lớp cửa kính mờ, “Em biết rồi, rửa tay xong em ra.”
Phòng Hiền vừa ra ngoài, Khương Ly Bạch đã mỉm cười hỏi, “Thế nào, ở trường ổn cả chứ?”
Phòng Hiền gật đầu đi nhanh tới bàn ăn. Khương Ly Bạch tủm tỉm cười đến ngồi đối diện với cậu, bưng bát cơm, gắp thức ăn, tinh tế thưởng thức.
“Hôm nay em gặp ai đó đặc biệt à?”
Phòng Hiền khó hiểu ngẩng lên, “Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?”
Khương Ly Bạch hơi nheo mắt chăm chú nhìn cậu, “Sắc mặt em không tốt lắm, tôi nghĩ hẳn là gặp chuyện đó không vui phải không?”
Phòng Hiền cúi đầu bình thản đáp, “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Phòng Hiền ăn xong, bưng bát cơm vào nhà bếp sau đó nhanh chóng tắm rửa, chui vào phòng mình. Cậu nằm ngửa nhìn đăm đăm lên trần nhà trắng tuyết, lên lớp một ngày thật là mệt quá.
Bất giác nhắm mắt lại, nghe tiếng Khương Ly Bạch đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng.
Nét cười ấm áp in dấu trong lòng không tiêu tán, giọng nói dịu dàng như nước, cho dù cậu hờ hững như một khúc gỗ chẳng hiểu nhân tình, anh cũng chưa từng ghét bỏ mảy may.
Theo lý mà nói Phòng Hiền vừa lên đại học thì mối quan hệ của hai người họ cũng nên chấm dứt. Thế nhưng Khương Ly Bạch không yêu cầu cậu chuyển ra ngoài, cậu đương nhiên cũng sẽ không đề cập đến.
Sự ăn ý này khiến cậu nảy sinh sự mong chờ vi diệu, phần mong chờ ấy theo thời gian trôi mỗi lúc một tăng dần.
Bọn họ có quan hệ gì?
Có phải là bạn bè hay không?
Phòng Hiền không có bạn bè, Phòng Hiền cũng không cần bạn bè… Cậu chỉ cần một người, một người có thể ở bên mình mà thôi.
Ngón tay lành lạnh xoa xoa thân thể, ngoài cửa có tiếng vang khe khẽ, nhất định là Khương Ly Bạch đang tắm rồi.
Phải làm thế nào? Phải làm thế nào mới có thể dừng những suy nghĩ yếu đuối này đây?
Đêm đó Phòng Hiền ngủ rất trầm.
Cậu mơ một giấc mơ, trong mơ có ai đó không ngừng hô tên cậu, một cánh tay trắng đến lóa mắt vung lên liên hồi.
Phòng Hiền…
Phòng… Hiền…
Giọng nói kia có vài phần quen thuộc, Phòng Hiền cau mày giãy dụa trong cảnh mộng muốn nhận rõ đó là tiếng của ai, thế mà không tài nào nhớ ra chủ nhân của nó. Sau đó, cậu choàng tỉnh khỏi cơn mơ với những hình ảnh quái dị bồi hồi.
Phòng Hiền mở mắt ra nhìn căn phòng tối đen như mực, định thần một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Sờ soạng bật đèn đầu giường lên, Phòng Hiền liếc qua chiếc đồng hồ trên tường, vừa đúng bốn giờ sáng. Thế nhưng không ngủ lại được nữa, cậu ngắm cái giá sách một hồi, quyết định dậy đọc sách cho qua thời gian.
Đọc một hồi không ngờ hết mấy tiếng đồng hồ, ngẩng đầu lên đã là sáng sớm. Phòng Hiền xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt nằm lại giường một lát rồi nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo vào.
Hình như hôm nay Khương Ly Bạch nghỉ ở nhà, ngủ đến giờ này còn chưa thức dậy. Phòng Hiền rửa mặt qua loa một chút rồi ra khỏi nhà. Sáng sớm cuối thu trở rét, cậu khép kín áo khoác đi vòng tới bến xe bus xa hơn mọi khi, trong đầu chỉ nghĩ tạm thời không muốn lên cái tàu điện ngầm nào hết.
Phòng Hiền đi sớm, đường không đông cũng không tắc, rất nhanh đã đến được trường.
Cậu vừa rảo bước đi trong vườn trường vắng vẻ, vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Rốt cuộc là thế nào chứ?
Có một người chạy đến từ phía đối diện, vì không kịp dừng lại nên cả người đâm sầm vào Phòng Hiền.
“Xin lỗi cậu xin lỗi cậu…” Đối phương cuống cuồng nhận lỗi.
Phòng Hiền đẩy người kia ra, thản nhiên nói, “Không sao.”
Đối phương ngẩng đầu lên, ngay lúc nhìn thấy Phòng Hiền, sắc mặt vốn đang bình thường lập tức tái mét đi. Giây sau, hắn quay đầu chạy.
Phòng Hiền vừa thấy mặt người nọ thì nhớ ra ngay, đây không phải là cái người đứng trên toa tàu điện nhìn mình, sau lại gặp phải trong thư viện hay sao?
“Cậu đợi đã!” Phòng Hiền kéo tay hắn lại.
Thanh niên nhìn cậu, giọng nói run rẩy, “Cậu… cậu muốn làm gì?”
Phòng Hiền cau mày, “Vì sao lại sợ tôi?”
Thanh niến cúi đầu, ánh mắt đảo quanh úp úp mở mở, nhưng chung quy không dám nhìn thẳng vào Phòng Hiền, “Tôi… tôi không sợ cậu.”
“Cậu biết tôi sao?”
Thanh niên giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Phòng Hiền, “Không, tôi không biết cậu là ai hết.”
“Thế tại sao cậu cứ thấy tôi là chạy?”
Thanh niên ngẩng đầu lên nhìn Phòng Hiền, lại lập tức vùng vẫy dữ dội, “Tôi không biết cậu, tôi không biết cậu, cậu mau buông tôi ra.”
Phòng Hiền ghì chặt tay hắn ta, thản nhiên nói, “Cậu không nói, tôi sẽ không buông.” Vừa nói vừa lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh niên bị nhìn đến tê dại da đầu, Phòng Hiền này… Chính là tên Phòng Hiền này… Cả đời hắn cũng sẽ không quên được.
“Trần Kỳ!” Có ai đó ở xa xa gọi lên một cái tên lạ lẫm, giọng nói mang theo ý cười.
Phòng Hiền nhìn người đang tươi cười đi tới, chính là cái gã hôm trước đã lôi kéo cậu để nói một đống lời khó hiểu trong thư viện.
Phòng Hiền nhìn thanh niên mặt cắt không còn hột máu trước mặt, lại nhìn cái gã đang chạy tới kia.
“Cậu là ai?”
Gã trai cười tủm tỉm đến bên cạnh Phòng Hiền, nắm chặt cổ tay cậu. Nhìn gã thư sinh gầy yếu không ngờ sức lực lại lớn đến thần kì, chẳng mất bao nhiêu công sức đã tách được tay cậu ra.
Thanh niên mặt tái xanh nhìn thấy gã cứ như nhìn thấy cứu tinh, vừa trốn sau lưng gã vừa vui mừng nói, “Ứng Tu!”
Phòng Hiền bước lên phía trước nhìn gã trẻ tuổi tên Ứng Tu.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Nói đoạn lại chỉ vào người đang trốn sau gã, “Vì sao cậu ta lại sợ tôi?”
Gã đàn ông trẻ tuổi Ứng Tu tiến lên đánh giá Phòng Hiền từ trên xuống dưới, “Cậu ấy không sợ cậu, cậu ấy sợ thứ ở bên cạnh cậu.”
Ứng Tu xoay người chỉ vào tên thanh niên trốn sau lưng mình, “Cậu không nhớ cậu ta thật à? Cậu ta là bạn học cùng cậu những ba năm đấy.”
“Ứng Tu!” Thanh niên hô một tiếng ý bảo Ứng Tu đừng nói nữa.
Ứng Tu quay lại nói với hắn, “Cậu tin tôi thì đừng có sợ.” Sau đó lại quay ngay sang nhìn Phòng Hiền, “Tôi là Ứng Tu học cùng khóa với cậu, khoa Thương Mại Quốc Tế. Người đằng sau này là bạn cùng lớp của tôi, cũng là bạn học cùng cấp hai với cậu, Trần Kì.”
Phòng Hiền nhìn gã đàn ông trẻ tên Ứng Tu, muốn tìm ra dấu vết trong những lời gã nói.
“Tôi đam mê nghiên cứu cổ thuật cho nên có biết đôi chút về chuyện quỷ thần. Nói thật cho cậu biết, bên cạnh cậu có thứ không sạch sẽ. Thứ này chẳng những hại cậu không có chút sinh khí nào, còn khiến cậu đeo trên lưng tội nghiệt giết người.”
Phòng Hiền nhíu mày, “Nói vớ nói vẩn.” Nói đoạn, cậu liếc nhìn Trần Kì sau lưng Ứng Tu rồi xoay người định bỏ đi.
“Từ từ.” Ứng Tu nắm tay Phòng Hiền kéo giật lại, “Nhìn tướng mạo cậu vốn là cả đời đau khổ, chết lúc thiếu niên, mệnh cách sớm hết, thế mà cậu vẫn sống đến tận bây giờ. Người bên cạnh cậu lần lượt chết đi, chẳng lẽ cậu không phát giác ra điểm gì khác thường sao?”
Những lời này dường như chọc trúng chỗ đau của Phòng Hiền. Đúng vậy, từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện thì người bên cạnh đã lần lượt bỏ cậu mà đi, đầu tiên là mẹ, sau đó là Phòng Nhất Hiếu, rồi đến đám người má Vương. Hết người này đến người khác lìa đời, chỉ còn một mình cậu sống, lại còn sống khỏe mạnh. Đôi khi cậu cũng nghĩ hết thảy những chuyện này có phải lỗi của mình không?
Đầu óc càng ngày càng rối loạn.
Phòng Hiền cảm nhận được nỗi sợ vô danh dâng lên trong lòng, cảnh tượng Phòng Nhất Hiếu kéo tay cậu rạch xuống một dao lấy máu trở đi trở lại trong đầu cậu.
Đừng nghĩ nữa… lý trí nói với cậu… không được nghĩ nữa.
Phòng Hiền gục đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó thừa lúc Ứng Tu không kịp chuẩn bị bất ngờ vùng khỏi tay gã, chạy như bỏ trốn.
Ứng Tu nhìn bóng dáng gầy yếu đi khuất, xoay người nói với Trần Kì một câu không đầu không cuối, “Không phải sợ, cậu ta căn bản không nhớ cậu là ai.”
Trần Kì nhìn sườn mặt bình tĩnh không thay đổi của Ứng Tu, đầu ngón tay ứa mồ hôi lạnh. Tình cảnh nhiều năm về trước thủy chung không thể xua đi.
Hai người bạn thân ở trước mặt mình biến thành hai đống thịt nát, sau đó bị đẩy vào con mương đục ngầu hôi thối.
Trần Kì nhìn mặt kẻ đó, máu tươi nhuộm đẫm khuôn mặt tái nhợt của y, yêu diễm lạ thường.
Y há miệng thở dốc, đột nhiên nở một nụ cười, đôi môi mấp máy nói câu gì đó.
Trần Kì cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ, nhưng không thể nào nhớ nổi những lời y nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT