11h đêm thứ bảy Phòng Hiền tụ tập với bạn bè về, thấy Khương Ly Bạch đang ở trong phòng khách xem tivi. Phòng Khách rộng thênh thang không bật lấy một ngọn đèn, một mình Khương Ly Bạch ngồi trên sofa, có lẽ vì trong phòng quá tối, khuôn mặt anh có vẻ vừa xa lạ lại vừa mơ hồ.
Dưới cặp kính mắt, ánh mắt anh đượm chút mệt mỏi.
Phòng Hiền đến trước mặt Khương Ly Bạch, vẻ mặt có chút lãnh đạm, “Sao lại ngồi đây xem tivi?”
Khương Ly Bạch nhìn Phòng Hiền trước mắt, biểu cảm hờ hững thoáng chốc biến thành nụ cười quen thuộc, “Em về rồi à? Sao mà đi lại chẳng có tiếng động gì cả vậy?”
Phòng Hiền buông cặp ngồi xuống sofa, “Tại anh xem tivi chăm chú quá không nghe thấy đấy chứ.”
Khương Ly Bạch đẩy kính mắt, “À” một tiếng rồi thản nhiên cười nhẹ, “Hôm nay rảnh rỗi nên về trước, ngồi xem tivi từ chiều đến giờ đấy.”
Phòng Hiền gật đầu, cứ thế lẳng lặng nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Khương Ly Bạch.
Dường như cảm giác được tầm mắt của cậu, Khương Ly Bạch quay sang, “Gì thế? Trên mặt tôi có gì à?”
Phòng Hiền lắc đầu, đứng bật dậy đi vào nhà tắm.
Đi đến nửa đường, cậu đột ngột xoay phắt người lại.
Khương Ly Bạch hẳn là nên chuyên tâm xem tivi của anh, thế mà lúc này lại đang ngẩn người nhìn cậu.
Sự ngượng ngùng tràn ngập, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Khương Ly Bạch vụt quay đi. Phòng Hiền lại quét mắt nhìn sườn mặt của anh lần nữa rồi mới xoay người đi thẳng.
Bầu không khí này… khiến cho người ta cảm thấy không quen.
Lại một tuần trôi qua, Phòng Hiền đón tàu điện ngầm về nhà như thường lệ. Cậu đi theo dòng người chen lên toa tàu, sau đó chờ đợi cả đường, cuối cùng mới an ổn ngồi được xuống ghế.
Nhưng mà sau khi ngồi xuống không lâu, Phòng Hiền nhận ra có chỗ nào đó bất thường… Đúng vậy, có một người vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cậu.
Bắt đầu từ lúc cậu bước lên tàu điện, thanh niên kia vẫn chưa từng cử động. Hắn đứng ở nơi đó nhìn thẳng vào cậu không dời mắt.
Phòng Hiền cúi đầu nhìn cổ tay mình, mới chợt phát hiện sáng nay đi vội quá không mang theo đồng hồ.
Trong toa tàu lắc lư hơi lành lạnh, chiều đầu thu trời tối mau.
Trên tàu có rất nhiều người, tên kia không biết đã đứng đó bao lâu, chỉ là lúc Phòng Hiền nhận thấy thì hắn đã ở đó rồi.
Ở nơi nối giữa hai toa tàu, không hề nhúc nhích, nhìn cậu đăm đăm.
Phòng Hiền bị hắn nhìn mãi cả người đều bứt rứt, chỉ chốc lát sau, cậu cúi đầu xuống.
Từng tốp từng tốp người xuống bến, Phòng Hiền còn ba bến nữa mới tới nơi. Cậu nhắm mắt lại tựa vào cửa kính thủy tinh bên cạnh, đoàn tàu lắc lắc lư lư, chao đảo làm người mệt rã.
Ý thức dần dần mơ hồ, tiếng người rì rầm xung quanh cũng nhỏ đi.
“U u u…”
Gió thổi vi vút bên tai, Phòng Hiền từ từ nhắm mắt, nhíu nhíu mày, không khỏi rùng mình một cái.
Gió luồn vào cổ áo sơ mi, lạnh đến tỉnh ngủ. Phòng Hiền giật mình mở choàng mắt nhìn toa tàu trống rỗng.
Người đàn ông áo trắng đã biến mất từ lúc nào.
Tối về đến nhà, Phòng Hiền rửa mặt qua loa rồi trốn vào phòng chơi máy tính.
Sau khi Phòng Hiền lên đại học, Khương Ly Bạch không đưa đón cậu đến trường nữa. Dù nhìn vẻ ngoài thì không khác biệt mấy nhưng Phòng Hiền thực sự đã trưởng thành hơn trước đây rất nhiều. Cậu không có bạn bè thân thiết hay liên hệ nhưng quan hệ giữa bạn học với nhau không còn đóng băng, lại thêm không ở lại kí túc xá nên ấn tượng của mọi người với cậu cũng không sâu sắc lắm.
Đa số thời điểm là Khương Ly Bạch về muộn hơn Phòng Hiền. Mỗi lần anh về đến nơi, Phòng Hiền đều sẽ tháo tai nghe xuống lắng nghe tiếng bước chân trên hành lang, tiếng khóa cửa chuyển động, tiếng cánh cửa bị đẩy ra theo từng bước đi nhè nhẹ của anh, tiếng anh vào phòng khách để cặp tài liệu xuống, sau đó vào phòng bếp làm đồ ăn, sau đó nữa….
Cửa phòng cậu được mở ra.
Phòng Hiền sẽ lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông luôn mỉm cười ấy.
“Ăn cơm chưa?”
Phòng Hiền lắc lắc đầu. Nét mặt của anh luôn dịu dàng mà an nhiên, phần an nhiên ấy kéo con người ta nhịn không được muốn đến gần, muốn thân cận, muốn dựa vào.
Khương Ly Bạch đẩy gọng kính, “Tôi đi nấu cơm, nấu xong gọi em nhé.”
“Vâng.”
Cửa đóng, Phòng Hiền tiếp tục hưởng thụ âm thanh khi người đó chuẩn bị bữa cơm.
Chẳng biết tự khi nào cậu đã nghe thành thói quen. Nghe Khương Ly Bạch làm mọi việc, nghe anh nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp, nghe mãi nghe mãi, sẽ cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.
Phòng Hiền khép hờ hai mắt ngả người xuống bàn, âm thanh ngoài đó khiến cho cậu an tâm, thực sự rất an tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT