Càng làm càng thấy… không đáng sợ đến mức như mình nghĩ, bà con không dám đọc kinh dị cũng nên thử xem sao ~ *nhiệt tình dụ dỗ*

Người chết quả thực là tài xế nhà họ Phòng.

Mấy hôm trước Trình Phong đến nhà người ta lấy mẫu về xét nghiệm, chứng thực nội tạng vương vãi trong biệt thự là của Vu Hữu Thành.

Chiều đó tế lễ xong xuôi, Trình Phong một mình chạy đến nhà họ Vu thông báo tin buồn. Vợ của lão Vu nghe tin chồng chết không nén nổi bi thương gào khóc vật vã, đứa con còn nhỏ ngồi bên cạnh thấy mẹ khóc cũng òa lên nức nở theo. Cả quá trình hỗn loạn lộn tùng phèo khiến Trình Phong không hỏi được nửa câu tử tế, không còn cách nào khác đành phải dẹp đường hồi phủ trước rồi tính tiếp.

Trình Phong vừa lái xe vừa cân nhắc vụ án lần này. Hung thủ cực kì tàn nhẫn, hơn nữa mãi đến giờ vẫn chưa tìm ra được động cơ gây án. Trừ thi thể kia ra căn bản không còn bất cứ bằng chứng nào. Căn biệt thự nhà họ Phòng sạch sẽ đến không chút hơi người, ngoài con đường từ phòng khách đến phòng ngủ của Phòng Hiền có dấu vết sinh hoạt của cậu ta, những chỗ khác đều sạch tinh như không có người ở.

Trình Phong cau mày, vừa rút được điếu thuốc ra chuẩn bị đưa lên miệng thì điện thoại đột nhiên kêu vang. Trùng hợp đang đèn đỏ lại đúng lúc người người đi làm tắc nghẽn cả đường, anh nghe máy:

“Alo?”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng Trịnh Liên Hạo, “Sếp ơi, chúng em tìm thấy một cái xác phụ nữ trong khu rừng phía sau nhà họ Phòng. Phỏng đoán ban đầu chính là Vương Hách Liên đang mất tích.”

Đôi mắt nửa híp lại của Trình Phong trợn to muốn lòi ra, “Thật sao? Thi thể bây giờ ở đâu rồi?”

“Em cho người đưa về rồi. Chừng ngày mai là có báo cáo pháp y thôi.”

Trình Phong gật đầu, “Được rồi, tối nay cậu giục bọn họ làm nhanh chóng lên, sớm có manh mối thì mới phá án được.”

Trịnh Liên Hạo bật cười, “Em biết em biết, em biết anh vội mà.”

“Tầm bốn mươi phút nữa anh về đến cục, cậu chờ anh đấy.”

“Rõ.”

Gác máy, Trình Phong nhìn đèn đỏ lấp lóe trước mắt, lẩm bẩm, “Hi vọng có thể tìm ra thêm vài manh mối…”

================

Tiếng dương cầm êm ái vang lên —— tan học.

Phòng Hiền cầm túi sách một mình ra ngoài từ cửa sau lớp học. Đi tới cổng hậu của trường, Khương Ly Bạch đã đứng đó rồi.

Thấy Khương Ly Bạch, biểu cảm căng thẳng của Phòng Hiền mới dịu đi đôi chút.

Khương Ly Bạch bước tới, vươn tay, “Đưa túi sách cho tôi.”

Phòng Hiền cúi đầu xuống, lắc lắc, “Không nặng.”

Khương Ly Bạch bật cười, “Vậy được rồi, trước khi về nhà có muốn đi dạo đâu đó không?”

Phòng Hiền vẫn cúi đầu, “Không cần, em nhiều bài tập lắm.”

Trong khi nói chuyện hai người đã tới trước cửa xe. Khương Ly Bạch mở cửa cho Phòng Hiền ngồi xuống, “Haiiiz, cũng không có cách nào, trẻ con bây giờ vất vả thật đấy. Đúng rồi, cơm tối em muốn ăn gì? Trên đường về chúng ta mua ít thức ăn luôn.” Nói đoạn tự mình đi sang ghế điều khiển, ngồi vào.

“Ừm… gì cũng được.”

Khương Ly Bạch khởi động xe, “Vậy làm sườn rán, rau cải xào với canh hải sản nhé.”

“Được ạ.”

Khương Ly Bạch liếc nhìn Phòng Hiền qua kính chiếu hậu, cười nói, “May mà em không kén ăn, nghe đâu trẻ con thời nay kén ăn kinh lắm.”



“Hơn nữa em cũng rất ngoan, chẳng giống mấy thằng nhóc ranh trên đường cả ngày chỉ biết nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, yêu sớm gì cả.”



Khương Ly Bạch thấy Phòng Hiền chỉ bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không có hứng thú đâu mà nghe anh lảm nhảm, liền không nói thêm gì nữa.

Buổi tối về nhà, Khương Ly Bạch bảo Phòng Hiền đi làm bài tập trước, anh thì vùi mình trong bếp bắt đầu nấu cơm. Hai ngày trước vì nhiều việc xảy ra quá nên họ vẫn ăn cơm ngoài, hôm nay là ngày đầu tiên Khương Ly Bạch đích thân làm cơm cho cậu.

Phòng Hiền ngồi một mình trong phòng làm việc, nghe tiếng nồi niêu chén đĩa bên ngoài thì bất giác nhớ tới má Vương. Khi má Vương còn ở nhà, mỗi ngày đều cơm nước xong xuôi chờ cậu, thi thoảng có hôm trường cho nghỉ sớm, cậu về mà cơm chưa xong, má Vương cũng sẽ giục cậu đi làm bài trước, làm xong gọi cậu ăn là vừa.

Đáng tiếc… những ngày như thế rốt cuộc không thể tìm lại được nữa.

Không thể trở về biệt thự, cũng không biết má Vương bây giờ đang ở đâu…

Nghĩ đến đây, Phòng Hiền rùng mình.

Không được suy nghĩ nữa, Phòng Hiền thầm nhủ, sau đó cậu siết chặt bút, bắt buộc chính mình chăm chú nhìn vào sách bài tập.

Dưới sự tập trung tinh thần cao độ, chỉ hơn một tiếng sau Phòng Hiền đã giải quyết xong đống bài tập. Vừa khéo đúng lúc đó Khương Ly Bạch nấu cơm xong, đứng ngoài cửa gọi, “Phòng Hiền, ăn cơm thôi.”

Phòng Hiền gấp gọn sách vở bỏ vào túi sách, đi ra khỏi phòng.

Khương Ly Bạch xắn cao tay áo, mặc tạp dề trắng, đang bày bát đũa, Phòng Hiền thấy anh như vậy thì bật cười thành tiếng.

Khương Ly Bạch nhìn lại từ đầu đến chân mình, “Gì thế? Thật sự buồn cười đến mức ấy cơ à?”

Phòng Hiền lắc đầu, “Không, em chỉ thấy… thú vị thôi.” Tuy rằng đã biểu cảm đã trở lại bình thường, nhưng nét cười vẫn vương nơi khóe mắt.

Khương Ly Bạch vừa xoay người vừa bảo, “Cười lên đẹp hơn bao nhiêu, trẻ con nên cười nhiều vào.”

Khương Ly Bạch vừa nói xong, mặt Phòng Hiền đỏ lựng lên, đáng tiếc anh đã vào bếp múc canh nên không thể nhìn thấy.

Cơm nước xong tắm rửa xong, Phòng Hiền lau khô tóc, chạy vào phòng làm việc.

Trong phòng tuy vẫn xếp một đống giá sách nhưng vị trí đồ đạc đã đổi khác. Thêm vào một chiếc giường đơn, bàn công tác của Khương Ly Bạch biến thành góc học tập của Phòng Hiền. Tuy rằng không gian không rộng rãi nhưng lại vô cùng thoải mái.

Vì Khương Ly Bạch đang đọc văn kiện trong phòng mình, Phòng Hiền không muốn quấy nhiễu anh nên động tác nào cũng làm rất nhẹ. Cậu đi tới cửa phòng làm việc, mở cửa, sờ soạng công tắc đèn trong bóng tối. Có lẽ là vì chưa quen vị trí công tắc, thành thử sờ mãi vẫn chưa ra.

Đang định bước vào trong, cậu đột nhiên ngửi thấy một thứ mùi như đã từng gặp qua đâu đó. Mùi hương kia phả vào trong bóng tối một cách bất ngờ khiến cậu vội lui một bước dài.

Là ảnh hưởng tâm lý sao?

Phòng Hiền đứng trước phòng mình, mắt lại nhìn sang phòng ngủ của Khương Ly Bạch chỉ khép hờ cánh cửa.

Nhất định là bị ám ảnh bởi chuyện lúc trước, gần đây tối nào cậu cũng gặp ác mộng đến ngủ không yên.

Không thể cứ như vậy được, nếu không vượt qua được chuyện đó, nhất định mình sẽ đem lại phiền toái cho người khác.

Phòng Hiền hít sâu một hơi, bước vào phòng.

Thế nhưng mùi hương kia còn đó, nó chân thực đến mức làm cho người ta không tài nào thở nổi.

Tim Phòng Hiền đập như nổi trống, cậu áp sát vách tường, trong lòng mặc niệm: chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác mà thôi…

Khó khăn lắm mới tìm thấy công tắc đèn.

“Tách” một tiếng, cả căn phòng bừng sáng.

Trên giường của Phòng Hiền không biết từ bao giờ lại có một cây nhang chưa cháy hết, nó được gài ở đó với góc độ vô cùng kì lạ, xem ra chẳng mấy chốc nữa là sém tới chăn rồi.

Dưới giường còn rải một đống tro tàn không biết là của thứ gì sót lại.

Phòng Hiền che kín miệng mình, thiếu chút nữa đã hét lên.

“Tách!”

Tàn nhang rơi xuống đất phát ra âm thanh rất mỏng, rất mỏng, nhưng mà Phòng Hiền nghe thấy. Mùi nhang trong phòng là thật, nén nhang kia hiển nhiên là có thật.

Phòng Hiền cuống cuồng xoay người, vịn vách tường đứng dậy, lảo đảo lao ra khỏi phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play