Vốn dựa theo nghi chế hoàng gia, sau khi hoàng tử chỉ hôn thành thân cùng chính phi, không cần hoàn toàn dựa theo tập tục dân gian, đi đủ lục lễ như vậy. Dù sao địa vị hoàng gia và nhà mẹ đẻ hoàng tử phi cũng không phải là bình đẳng, hoàng tử cũng sẽ không tự hạ thấp địa vị tiến hành những thứ nghi thức rườm rà kia, rất nhiều nghi thức hôn khánh đều để cho nội vụ phủ làm thay.

Chẳng qua Tiêu Thiểu Giác để tỏ lòng tôn trọng và yêu quý đối với Lục Thanh Lam, vẫn kỹ lưỡng trịnh trọng một cách kỳ lạ mà tiến hành mỗi một bước của “Lục lễ”.

Một ngày nọ, Lục Thanh Lam đang ở trong phòng thêu đồ cưới. Bắt đầu từ mười hai tuổi, Kỷ thị đã đốc thúc nàng thêu đồ cưới, nhưng nàng ghét nhất là thêu thùa may vá, ngày ngày chây lười, thêu đến mười bốn tuổi, đồ cưới mới chỉ thêu được một phần mười. Hiện giờ đã định thân, Kỷ thị lại càng nóng nảy —— nếu ngay cả đồ cưới cũng không thêu tốt, tương lai đến nhà chồng chẳng phải là để cho người ta cười chết! Hạ mệnh lệnh cho Lục Thanh Lam, bảo nàng cần phải thêu xong giá y của mình trước cuối năm nay. Làm tiết y tiết khố cho Tiêu Thiểu Giác, cùng với một ít đồ vật đưa cho Trinh phi, cũng phải hoàn thành trước khi qua sang năm xuất giá. Về phần những cái khác, không có biện pháp đành phải mời tú nương làm thay rồi.

May mà trong Khánh vương phủ không có bà bà, cũng không có chị em dâu, nếu không Kỷ thị cũng không dám để cho nữ nhi mạo hiểm như vậy.

Lục Thanh Lam lại là một vẻ mặt không sao cả, nàng tin tưởng Tiêu Thiểu Giác cưới nàng về, tuyệt đối không phải là vì để cho nàng thêu thùa may vá.

Ngày hôm đó ở chung cùng nàng chính là Tiêu Kỳ. Từ lúc Lục Văn Đình đi Hành Châu, Tiêu Kỳ không cần cố kỵ, số lần đến Hầu phủ nhiều hơn. Đổi lại cách nói chính xác hơn, nàng cơ hồ có hơn phân nửa thời gian đều ngâm mình ở trong Hầu phủ, làm bạn cùng Lục Thanh Lam. Ngoài mặt lại nói, đương nhiên là cô em chồng sắp xuất giá tâm tình khẩn trương, nàng tới trấn an tâm tình của nàng.

Tình huống thực tế lại là, từ sau khi Lục Văn Đình đi, trong lòng của nàng hiu quạnh, cực kỳ bất an. Chỉ có ngốc ở Hầu phủ, ngốc tại địa phương hắn từng đi qua, nàng mới có thể cảm thấy an lòng một chút.

Hai người thêu được một nửa giá y đỏ thẫm trải lên trên giường, Tiêu Kỳ vuốt ve xiêm y này thở dài nói: “Thật là một chất vải tốt, màu sắc này nhuộm rất chuẩn, không hổ là hàng tốt nhập từ Đại Lương vào.” Đại Lương nằm ở phía nam, chất lượng tơ lụa và vải là có một không hai trong ba nước.

Lục Thần thương yêu nữ nhi, mấy năm trước đã tốn số tiền lớn mua được từ trong tay tư thương một xấp vải tốt nhất, đợi đến lúc nữ nhi xuất giá sử dụng.

Lục Thanh Lam cười nói: “Tẩu tử tốt, ngươi cũng đừng khen ta nữa, giá y của ngươi cũng tuyệt không kém so với ta a!”

Tiêu Kỳ cười nói: “Cái miệng lanh lợi này của ngươi, thật đúng là không buông tha người khác!”

Nói đùa mấy câu, Tiêu Kỳ không nhịn được nói: “Còn chưa có tin tức của Lục Tam ca sao?”

Lục Thanh Lam nháy mắt mấy cái: “Ca ca của ta mấy ngày trước không phải là mới viết thư trở về đấy sao, lúc này đã đợi không kịp?”

Tiêu Kỳ sẵng giọng: “Ngươi còn nói hươu nói vượn, xem ta có xé miệng của ngươi ra không!” Nói xong nhào tới cười đùa một chỗ với nàng.

Lục Thanh Lam liên tục xin tha: “Ngươi còn như vậy, ta liền không nói cho ngươi hành trình của ca ca ta?”

Tiêu Kỳ quả nhiên dừng tay: “Lục Tam ca có phải có tin trở lại không?”

Lục Thanh Lam gọi Mặc Cúc lấy tới một cái hộp nhỏ, lấy ra từ bên trong một phong thư, “Chẳng những có cho ta, còn có đặc biệt viết cho ngươi, bảo ta chuyển giao cho ngươi. Ngươi về sau nếu còn dám khi dễ ta, ta liền không cho ngươi xem tin!”

Tiêu Kỳ căn bản đã nghe không được nàng đang nói cái gì, đoạt lấy thư của Lục Văn Đình viết cho nàng, liền kích động bắt đầu đọc. Lục Thanh Lam không khỏi mỉm cười, Lục Văn Đình ít nhất còn nửa tháng nữa mới có thể đến Hành Châu, hiện tại đương nhiên là rất an toàn.

Tiêu Kỳ nhìn tới tới lui lui lá thư này không dưới ba lần, mới trân trọng để vào trong ngực. Lục Thanh Lam đang muốn giễu cợt nàng hai câu, Mặc Hương bỗng nhiên hấp tấp chạy vào: “Cô nương, Kỳ quận chúa, Khánh vương điện hạ tới.”

Lục Thanh Lam nghe xong đuôi lông mày nhảy dựng, không nhịn được trên mặt mang ý cười: “Hắn tới làm cái gì?”

Mặc Hương nói: “Thật giống như, là tới tặng lễ!” Dừng một chút còn nói, “Vương gia tặng cho chúng ta rất nhiều rất nhiều vàng, còn tặng hai con chim sống.”

Tiêu Kỳ lúc này đã khôi phục thong dong trấn định: “Là nhạn sống đi? Đây là nạp thái? Bảo Nhi, chúng ta đi xem một chút!”

Lục Thanh Lam bật thốt lên nói: “Ta không đi.”

Tiêu Kỳ cười ha ha: “Thì ra là Bảo Nhi nhà chúng ta cũng có lúc xấu hổ nha!” Cứng rắn lôi kéo nàng ra khỏi cửa phòng, đi về phía chính phòng.

Mặc Hương vừa ở phía trước dẫn đường, vừa thao thao bất tuyệt, “Ta lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy nhiều vàng như vậy đâu?”

Lục Thanh Lam thấy nha hoàn của mình không rụt rè như vậy, có chút xấu hổ: “Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi!”

Mặc Hương cũng không sợ nàng, le lưỡi.

Hai người rất nhanh đã đến chính viện, Tiêu Thiểu Giác đưa tới không ít lễ vật, từng xe hành trang. Lục Thần đặc biệt dành một cái viện để chứa những lễ vật này. Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ một đường đi tới, gặp phải không ít hạ nhân đến xem náo nhiệt, không chỉ là nhị phòng, thậm chí có không ít người của đại phòng và tam phòng chạy tới xem náo nhiệt.

Vào viện, đã nhìn thấy lễ phẩm chồng chất như núi, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, đồ cổ tranh chữ, cái gì cần có đều có. Những thứ này còn không phải là chấn động nhất, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên chính là, Tiêu Thiểu Giác cho người dùng vàng ròng làm tám đôi mười sáu con kim nhạn. Lúc trước không phải là không có người lúc nạp thái dùng kim nhạn, nhưng đại đa số là nhạn mạ vàng ở bên ngoài, cho dù là có vàng, cũng tuyệt đối không có kích thước lớn như vậy, mười sáu con kim nhạn này mỗi một con đều lớn như ngỗng, xếp thành một hàng đặt ở nơi đó, vàng son lộng lẫy, quả thực chói mắt.

Tiêu Thiểu Giác tốn không ít công phu bắt sống hai con nhạn sống, bày ở chính giữa, ngược lại lộ ra vẻ cực kỳ tầm thường rồi.

Mặc Hương cực kỳ chân chó nói: “Mới vừa rồi lão gia sai người cân thử, mỗi con kim nhạn nặng sáu mươi sáu cân sáu lượng sáu tiền...” Hài âm của lục là lộc*, người Tề quốc rất thích mấy chữ này, cho nên Tiêu Thiểu Giác định trọng lượng của kim nhạn là số này.

(*) 六 lục [lìu]; 禄 lộc [lù]

Ngay cả Tiêu Kỳ kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy khiếp sợ: “Đây là bao nhiêu vàng a? Cửu hoàng huynh vì giành được một tiếng cười của ngươi, thật đúng là bỏ hết cả vốn liếng rồi! Trước kia đã nghe nói Cửu hoàng huynh phú khả địch quốc, hôm nay coi như là được mở mang kiến thức.”

Tiêu Thiểu Giác cũng thật là tài đại khí thô, vừa ra tay chính là vàng. Chẳng qua vàng này còn không phải là bắt được từ trong tay nàng hay sao? Mặc dù nghĩ như vậy, rốt cuộc bởi vì Tiêu Thiểu Giác cho mình thể diện, trong lòng vẫn cực kỳ cao hứng.

Lục Thần bày tửu yến ở thư phòng tiền viện, mở tiệc chiêu đãi Tiêu Thiểu Giác và quan viên Lễ bộ, trong bữa tiệc có Lục Hãn tiếp khách. Loại trường hợp này, Lục Thanh Lam đương nhiên không tiện xuất tịch.

Tiêu Thiểu Giác đối mặt với cha vợ tương lai, thái độ vô cùng tốt, không có dáng vẻ thân vương chút nào, trong bữa tiệc cũng không nói quốc sự, chỉ nói chút ít phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời khách và chủ vui vẻ tận hứng. Hai huynh đệ Lục Hãn và Lục Thần tiễn Tiêu Thiểu Giác, nhất là Lục Thần không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Trong truyền thuyết vị vương gia này tính khí hung bạo, lòng dạ nhỏ mọn, là một chủ nhân giết người không chớp mắt, không ngờ tiếp xúc đã lâu, thì ra là còn rất có tài hoa, đàm thi luận nguyệt cùng hai vị tiến sĩ Lục gia thế nhưng không rơi vào thế hạ phong chút nào.

Lục Thần trở lại nhị phòng, Kỷ thị đón cởi xiêm áo ngoài cho hắn. Lục Thần ôm Kỷ thị nằm ngã xuống giường, hôn một cái ở trên mặt của nàng.

Kỷ thị sẵng giọng: “Ngươi uống rượu rồi, đừng đụng ta!”

Lục Thần cười một tiếng, trước tiên hỏi một câu: “Vinh ca nhi đâu?”

Kỷ thị nói: “Đã đi theo nhũ mẫu ngủ. Mấy ngày nay Bảo Nhi đính hôn, hắn cứ la ó, cũng không đi theo tiên sinh đi học cho tốt, trộm cơ hội để chơi đùa!”

Lục Thần lơ đễnh, trực tiếp đi vào chính đề: “Vị con rể vương gia này của chúng ta, ta thấy cũng được!”

Kỷ thị bĩu môi: “Sao vậy, lão gia cũng bị mấy lượng vàng của hắn đập ngã sao?”

Lục Thần cười nói: “Ta là người không có tiền đồ như vậy sao? Chẳng qua hắn chịu dùng đại thủ bút như vậy, đủ thấy hắn thực tâm với Bảo Nhi.”

Kỷ thị gật đầu.

Lục Thần tiếp tục nói: “Hôm nay ta thi tửu với hắn, rất hài lòng. Vốn còn cảm thấy Bảo Nhi nhà chúng ta tài hoa hơn người, gả cho hắn sợ hai người không có tiếng nói chung, không ngờ cũng chỉ là lo lắng thái quá.”

Kỷ thị nghe vậy cũng cảm thấy cao hứng. “Vậy hắn có nói chuyện trắc phi không. Tiền Lâm dù sao cũng là tiểu thư khuê các, thế nhưng cam tâm làm thiếp của người ta, thật sự là không biết xấu hổ.” Nàng rất ít lên tiếng mắng người, nhưng Tiền Lâm thành trắc phi Khánh vương phủ, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn và hạnh phúc của Bảo Nhi, nàng lúc này mới tức giận bất bình.

Lục Thần nghiêng người áp nàng dưới thân thể, “Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi quan tâm cái này ư? Ta đã thầm nghe ngóng, vương gia tỏ vẻ sẽ không nghênh hai người các nàng vào cửa cùng lúc.”

Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều hoàng tử lúc cưới chính phi, cũng sẽ mang trắc phi cùng vào phủ. Nếu Tiêu Thiểu Giác đáp ứng để cho Lục Thanh Lam vào cửa trước, đợi nàng chiếm ổn gót chân ở trong phủ trước, thậm chí sinh hạ nhi tử trước, đương nhiên sẽ chiếm hết tiên cơ.

“Hắn chịu như vậy, chính là tốt nhất.”

Lục Thần nói: “Hắn hôm nay còn ám hiệu với ta, chịu nạp Tiền Lâm làm trắc phi, chẳng qua là không lay chuyển được hoàng thượng, hắn căn bản không có hứng thú với Tiền Lâm.”

Kỷ thị nói: “Ai biết hắn nói có phải thật hay không.” Tiêu Thiểu Giác vốn đã đồng ý với Lục Thần không cưới trắc phi, kết quả căn bản không tuân thủ lời hứa, Kỷ thị có chút canh cánh trong lòng về chuyện này.

Lục Thần cười nói: “Dựa vào tính tình của hắn, sẽ không nói dối. Lại nói cũng không cần thiết nói dối, hắn là hoàng tử, tam thê tứ thiếp thiên kinh địa nghĩa, căn bản không cần giải thích gì với chúng ta. Hoàng thượng đã tứ hôn, chúng ta còn dám không đem nữ nhi gả đi hay sao?”

Kỷ thị nghe cảm thấy có đạo lý: “Bảo Nhi là thịt trong tim chúng ta. Nàng nhất định phải hạnh phúc vui vẻ mới được!”

Lục Thần nói: “Thịt trong tim chúng ta cũng sắp lập gia đình, ngươi nắm chắc thời gian sinh thêm cho ta một cái tiểu áo bông...” Đang nói chuyện tay của hắn đã tiến vào trong vạt áo Kỷ thị.

“Đều là người đã làm ngoại tổ phụ, còn hồ nháo như vậy...”

Kỷ thị còn chưa nói xong, câu nói kế tiếp đã bị ngăn trở về.

Có Tiêu Thiểu Giác ở phía sau tăng cường thúc dục, “Lục lễ” tiến hành làm từng bước. Đến ngày hạ sính, Tiêu Thiểu Giác một thân cát phục đỏ thẫm, để quan viên Lễ bộ đi cùng, mang đến Trường Hưng Hầu phủ từng rương từng rương sính lễ. Lúc này một cái viện cũng chứa không hết, phải chứa đến hai cái viện.

Lão thái gia và Lão phu nhân ở Mục Nguyên đường chiêu đãi Tiêu Thiểu Giác. Lục Kháng nhận lấy danh mục sinh lễ thật dài mà Tiêu Thiểu Giác đưa tới, cho dù là Lão Hầu gia lăn lộn giang hồ nhiều năm, gặp qua không ít cảnh đời. Nhìn thấy vài chữ viết cứng cỏi vô cùng có phân lượng trên danh mục sinh lễ, tay của hắn vẫn là nhịn không được run lên.

Trong này chỉ riêng tranh chữ cổ đã có vài vật giá trị liên thành, hắn biết Lục Kháng thích thu thập nghiên mực, chỉ riêng danh nghiên mực tiền triều đã đưa tới mười mấy khối, lấy ra một cái bán đi, cũng đủ Trường Hưng Hầu phủ chi tiêu nhiều năm. Lục Kháng cảm thấy hắn cầm không phải là danh mục sính lễ, mà là một tòa kim sơn vàng rực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play