Gia Hòa đế cười nói: “Ngươi nói Lục cô nương Trường Hưng Hầu phủ, là vị lần trước trẫm bái kiến trên bách hoa yến hội kia ư? Bộ dáng tài nghệ đều là lựa chọn tốt nhất, cũng xứng với hoàng nhi.”

Sắc mặt Tiền Hoàng hậu lần nữa biến đổi. Đại cô nương của Trường Hưng Hầu phủ là trắc phi của Đại hoàng tử, nếu Lục Thanh Lam trở thành chính phi của Tiêu Thiểu Giác, hắn và Đại hoàng tử sẽ trở thành anh em cột chèo, càng thêm đồng khí liên chi, đến lúc đó Nhị hoàng tử phải làm sao?

“Không thể! Lục Thanh Lam kia cũng chỉ là nữ nhi của một tiểu quan lục phẩm, làm sao có thể làm nổi vị trí chính phi? Chẳng phải là quá ủy khuất Lão Cửu?”

Tiêu Thiểu Giác đang muốn mở miệng cãi lại, hoàng đế bỗng nhiên nói: “Vốn chính phi của hoàng tử, dựa theo quy củ ước định mà thành, phải tuyển chọn từ trong nhà quan viên chính ngũ phẩm trở lên... Chẳng qua chuyện này cũng không khó giải quyết. Lễ bộ hiện giờ đang thiếu một lang trung của tinh thiện thanh lại ti, vừa vặn là chức quan chính ngũ phẩm, để cho Lục Thần làm lang trung này là được rồi.”

Chẳng những hoàng hậu nghẹn họng trân trối, ngay cả Tiêu Thiểu Giác cũng u mê.

Hoàng đế thế nhưng vì chuyện chung thân của hắn bật đèn xanh lớn như vậy, hắn vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ không đồng ý chứ.

Trương Tú ho khan một tiếng, thấp giọng nhắc nhở nói: “Cửu điện hạ, còn không tạ ơn!”

Tiêu Thiểu Giác lớn tiếng nói: “Tạ phụ hoàng ân điển.”

Gia Hòa đế cười ha hả nói: “Lô các Lão xuất thân là Trạng nguyên, là viết văn chương tốt nhất trong nội các. Chiếu thư tứ hôn của Hoàng nhi, liền để Lô các Lão tự mình chấp bút soạn, hoàng hậu cảm thấy như thế nào?”

Hoàng đế đều nói đến phần này rồi, Tiền Hoàng hậu đương nhiên không dám làm trái hoàng đế, liên tục nói: “Bệ hạ suy nghĩ cặn kẽ, như thế rất thỏa đáng.” Để các Lão tự mình soạn chiếu thư tứ hôn, đây là vinh quang vô cùng, ngay cả thân là con trai trưởng Bát hoàng tử cũng chưa từng nhận được vinh quang như vậy.

Tiêu Thiểu Giác kích động không thôi, tạ ơn lần nữa: “Tạ phụ hoàng ân điển.”

Gia Hòa đế hắng giọng cười to, “Lão Cửu ngươi đứng lên đi.”

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới đứng dậy, trên mặt không che dấu được lộ ra sắc mặt vui mừng. Gia Hòa đế cũng coi như nhìn ra  hắn thật sự thích Lục Thanh Lam, hắn rốt cuộc vẫn là đau lòng nhi tử  cũng âm thầm làm nhi tử cao hứng. Hắn nói: “Tâm nguyện của ngươi đã đạt thành, tuy nhiên lại cô phụ hảo ý của mẫu hậu ngươi. Trẫm thấy không bằng như vậy đi, sau này chọn người cho hai vị trí trắc phi của ngươi, liền do mẫu hậu ngươi chỉ định, không cho phép ngươi có bất kỳ dị nghị gì nữa.”

Tiêu Thiểu Giác không biết hoàng đế nói lời này là có dụng ý gì. Hắn vừa mới đáp ứng cha vợ không nạp thiếp, lại ra con thiêu thân như vậy, Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy xui cùng cực, lập tức tranh biện, “Phụ hoàng, chuyện trắc phi, nhi thần muốn hoãn một chút...”

“Chính phi của ngươi đã thuận theo tính khí của ngươi định ra rồi, chuyện trắc phi ngươi còn muốn khư khư cố chấp?” Giọng nói của hoàng đế đã có mấy phần nghiêm nghị.

Nếu đổi lại dĩ vãng, dựa vào tính tình của hắn nhất định sẽ liều chết chống chọi, vùng vẫy, nhưng hiện tại hắn sớm hiểu ra, kinh nghiệm đấu tranh chính trị đã vô cùng thành thạo, “Nhi thần không dám, nguyện ý nghe phụ hoàng mẫu hậu an bài.”

Đáp ứng thì trước tiên có thể đáp ứng, nhưng có vào vương phủ hay không, lúc nào vào phủ, vậy cũng không phải tùy theo Tiền Hoàng hậu rồi, một cái trắc phi mà thôi, hắn có biện pháp kéo dài không để cho vào phủ.

Hoàng đế cười nói: “Thế này mới đúng.”

Trong lòng Tiền Hoàng hậu nhiều ít có chút an ủi. Đối với thái độ chợt mềm chợt cứng của hoàng đế, càng kinh nghi bất định. Đầu óc của nàng nhanh chóng xoay chuyển, đang suy nghĩ chọn trắc phi cho Tiêu Thiểu Giác, Tiền Lâm bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần nữ bất tài... Nguyện gả cho Khánh vương điện hạ làm trắc phi, hầu hạ vương gia và vương phi...”

Tiền Hoàng hậu chợt đứng dậy: “Lâm Nhi, ngươi điên rồi! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Tiền Lâm đường đường là thiên kim đích xuất Hầu phủ, lại cam nguyện gả vào vương phủ làm trắc phi? Trắc phi tuy nói là hoàng gia ngọc điệp, nhưng nói toạc ra còn không phải là thiếp. Nàng xuất thân cao quý, lựa chọn như vậy, ngay cả danh tiếng của An Bình Hầu phủ cũng sẽ bị tổn hại. Vì vậy Tiền Hoàng hậu đầu tiên là nhảy dựng lên phản đối.

Hai mắt Tiền Lâm đẫm lệ, nàng bắt đầu từ hơn mười tuổi đã ái mộ Tiêu Thiểu Giác, đã sớm tình căn thâm chủng, vừa rồi trơ mắt nhìn hoàng đế tứ hôn cho Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam, nàng đau lòng muốn chết, cơ hồ không muốn sống nữa. Nghe thấy hoàng đế nhắc tới chuyện trắc phi, không chút suy nghĩ liền tự tiến cử trước ngự tiền.

Cho dù làm trắc phi, nàng cũng muốn sống ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác. Nàng rưng rưng dập đầu nói: “Xin hoàng thượng, nương nương thành toàn.”

Gia Hòa đế nhìn nàng, khóe miệng vểnh lên, “Tiền Lâm, chuyện này không phải chuyện đùa, ngươi cần phải suy xét kỹ.”

“Hoàng thượng, thần nữ đã suy xét kỹ. Ngoại trừ Cửu điện hạ, thần nữ ai cũng không gả!”

Hoàng đế cười ha ha: “Ngươi đã thích Lão Cửu như vậy, vậy thì như ngươi mong muốn đi.”

“Hoàng thượng!”

“Phụ hoàng!”

Tiền Hoàng hậu và Tiêu Thiểu Giác hiếm khi đồng lòng một lần, cùng lên tiếng phản đối. Hắn người này chán ghét nhất là người khác can thiệp vào cuộc sống của hắn, hiện giờ hận thấu cô cháu Tiền thị, cho dù tương lai Tiền Lâm thật sự gả vào vương phủ, hắn cũng tuyệt đối sẽ khiến nàng cả đời phòng không gối chiếc.

Hoàng đế khoát tay, “Trẫm ý đã quyết, liền như thế đi. Trẫm cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đi trước đi.” Thế nhưng trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.

Ba người Tiêu Thiểu Giác thối lui khỏi Kiến Thủy điện. Vốn là một chuyện thật cao hứng, bị hoàng đế làm thành như vậy, tựa như ăn phải ruồi, đừng nói tới có bao nhiêu khó chịu.

Chỉ có Tiền Lâm có chút cao hứng, chẳng sợ không được làm chính phi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, nàng liền cảm thấy thỏa mãn. Nàng đi lên trước, ôn nhu gọi một tiếng: “Vương gia...”

Tiêu Thiểu Giác nghe thấy thanh âm ỏn ẻn mềm mại kia của nàng toàn thân trực tiếp nổi lên da gà, ghê tởm muốn chết, hắn giơ tay đẩy nàng sang một bên, xoay người rời đi, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Tiền Lâm chỉ cảm thấy một trận bi thương.

Tiêu Thiểu Giác vốn định cầu hoàng đế tứ hôn xong, sẽ lập tức đi nói cho Lục Thanh Lam, xuất hiện đường rẽ như vậy, hắn có chút nản chí thất vọng, luôn có chút không được hoàn mỹ, liền dẫn Vệ Bân về Khánh vương phủ trước.

Vệ Bân sai người dâng cho hắn rồi một bình trà ngon, Tiêu Thiểu Giác vừa uống trà vừa thầm nghĩ: Gia Hòa đế cứng rắn đưa Tiền Lâm cho hắn, rốt cuộc có mục đích gì đây?

Là nhục nhã An Bình Hầu phủ? Hay là cân bằng thế lực Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử? Hay đơn thuần chỉ là muốn cho hắn thêm một nữ nhân, để hắn được chiếu cố tốt hơn, sớm sinh dục con nối dõi cho hắn?

Hoàng đế xảo quyệt, nhiều khi, tâm tư của hắn cũng có rất ít người có thể đoán được.

Càng về sau, Tiêu Thiểu Giác cũng lười nghĩ nữa. Thật ra đối với hắn mà nói, trong vương phủ nuôi thêm một nữ nhân, vốn cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Chỉ là lúc trước vừa mới đáp ứng Lục Thần, ngày sau chỉ trông coi một nữ nhân là Lục Thanh Lam mà sống, giờ lại đột nhiên lòi ra một cái trắc phi, cảm thấy có chút thật xin lỗi Lục Thanh Lam mà thôi.

Tiêu Thiểu Giác trực tiếp đứng dậy, nói với Vệ Bân: “Trường Hưng Hầu phủ!”

Sau khi Tiêu Thiểu Giác đi, Lục Thần đem cuộc nói chuyện của hắn và Tiêu Thiểu Giác nói cho Lục Thanh Lam. Nàng liền đoán được Tiêu Thiểu Giác sẽ tìm đến nàng, vì vậy sau khi dùng xong bữa tối, vẫn không ngủ, mạnh chống mí mắt chờ hắn.

Kết quả chờ hắn lại không đến, đợi không được. Thẳng đến mõ canh ba đã gõ, mí mắt của nàng cũng không mở ra được nữa, mới nghe thấy thanh âm đẩy cửa sổ ra, sau đó liền có một người mang theo một trận gió lạnh tiến đến, vén chăn mền của nàng lên chui vào trong chăn, vươn một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ra ôm nàng vào trong ngực, sau đó hôn một cái ở trên gò má của nàng.

Lục Thanh Lam như mèo nhỏ “hừ hừ” một tiếng, “Sao ngươi giờ mới đến?”

Mỹ nhân trong ngực, toàn bộ tinh thần của Tiêu Thiểu Giác đều buông lỏng xuống. “Một cái tin tức tốt, một cái tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào?”

Lục Thanh Lam thản nhiên “Ừ” một tiếng, ánh mắt còn nhắm, “Nếu như tin tức tốt là cha ta đồng ý hôn sự của hai chúng ta, ngươi cũng đừng nói cho ta thêm lần nữa, ta đã sớm biết.”

Tiêu Thiểu Giác mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải là chuyện này.”

“Vậy là chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Giác dừng một chút, tận lực để cho ngữ khí của mình lộ ra vẻ bình tĩnh, “Ta rời khỏi Hầu phủ liền đi hoàng cung, phụ hoàng đã đáp ứng chỉ hôn cho chúng ta rồi, hơn nữa để cho người có văn thải tốt nhất nội các, Lô các Lão tự mình viết chiếu thư tứ hôn cho chúng ta.”

“Thật sự ư?” Thanh âm Lục Thanh Lam đề cao tám độ. Vốn nàng còn đang nhắm mắt  nghe nói như thế lập tức hưng phấn ngồi dậy. Mặc dù lúc trước Tiêu Thiểu Giác vẫn thề son sắt nói với nàng, hoàng đế bên kia không có vấn đề, hắn có thể xác định, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, dù sao thân phận của hai người chênh lệch xa, nàng làm vị trí chính phi này, thân phận thật sự có chút miễn cưỡng.

Hiện nghe được tin tức này, trái tim treo ở giữa không trung của nàng  rốt cuộc rơi xuống. Nhưng ngay sau đó nàng lại hồ nghi nói: “Ngươi không phải là đang dỗ ta chứ, cha ta bên này vừa mới đáp ứng cửa hôn sự này, ngươi liền đi cầu hoàng thượng tứ hôn, quá mau đi?”

Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Ta đây không phải là nóng lòng, muốn cưới ngươi về phủ một chút sao?”

Lục Thanh Lam lúc này mới hoàn toàn cao hứng. “Cuối cùng cũng định xuống chuyện này.” Trên mặt nàng tràn đầy tươi cười.

Tiêu Thiểu Giác hỏi: “Cao hứng sao?”

“Cao hứng!” Hiếm khi nàng không nghĩ một đằng nói một nẻo, mà thống thống khoái khoái thừa nhận điểm này. “Đúng rồi, ngươi không phải nói còn có một tin tức xấu sao? Là cái gì?”

Tiêu Thiểu Giác nghẹn, “Phụ hoàng đáp ứng tứ hôn cho hai chúng ta, còn, còn nhân tiện chỉ cho ta một cái... Trắc phi.”

Tiêu Thiểu Giác nói tới đây, chú ý nhìn nét mặt của nàng, liền thấy trong khoảnh khắc nụ cười của Lục Thanh Lam ngưng kết ở trên mặt. Lúc trước nàng cũng không hy vọng xa vời muốn độc chiếm Tiêu Thiểu Giác, dù sao Tiêu Thiểu Giác và Kỷ Hải không giống nhau, Tiêu Thiểu Giác là thân vương, đường đường long tử phượng tôn, trong mấy nhi tử của hoàng đế, thành hôn  người nào cũng có trắc phi. Kiếp trước nàng gả cho Tiêu Thiểu Huyền, nữ nhân của hắn lại càng nhiều không kể xiết.

Nhưng về sau Lục Thần nói ra thay tiếng lòng của nàng, Tiêu Thiểu Giác thế nhưng ngoài dự tính đồng ý. Lục Thanh Lam sau khi nghe nói quả thực mừng rỡ, nhưng không ngờ lúc này mới qua mấy canh giờ ngắn ngủn, mộng đẹp của nàng đã bị thực tế vô tình tế đánh nát rồi.

Nàng chỉ cảm thấy lòng đau xót.

“Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, chỉ trông coi một mình ta, ngươi tại sao nói không giữ lời?” Nàng cố gắng trừng mắt nhìn, định đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng giọt nước mắt lớn trong suốt vẫn là chảy xuống.

Tiêu Thiểu Giác ở chung cùng nàng lâu như vậy, rất ít thấy nàng khóc. Trong suy nghĩ của hắn, nàng vẫn luôn là một cô nương kiên cường. Thấy nàng khóc thương tâm, Tiêu Thiểu Giác vội vàng ôm nàng vào trong ngực thật chặt, “Bảo Nhi, ngươi nghe ta giải thích...”

Hắn hôn vô số giọt nước mắt của nàng, “... Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, Tiền Lâm căn bản không phải ta muốn...”

“Người đàn bà kia, vậy mà lại là Tiền Lâm?” Lục Thanh Lam nghe lời này, lại càng tức giận. Tiền Lâm xuất thân cao quý, sau lưng lại có hoàng hậu làm chỗ dựa, ngày sau hai người cùng ở tại Khánh vương phủ, coi như mình có thân phận chính phi, cũng rất khó chế trụ nàng. Đây không phải là tìm tử thù về cho mình sao?

Trong lúc nhất thời nàng khóc đến càng lợi hại hơn.

Thanh âm Tiêu Thiểu Giác an ủi nàng càng thêm ôn nhu không ít. “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Khánh vương phủ là địa bàn của ta, hoàng hậu cho dù cường thế thế nào, ta cũng sẽ không để nàng vươn tay vào trong vương phủ. Ngày sau Tiền Lâm hễ có một chút bất kính với ngươi, ngươi cứ lấy ra dáng vẻ của đại phụ, trừng phạt nàng thật nặng, có ta làm chỗ dựa cho ngươi, ta xem ai dám nói một chữ không!”

Lục Thanh Lam đưa tay đẩy hắn, “Ngươi vẫn là đi đi thôi? Ta không muốn gả cho ngươi nữa!”

Tiêu Thiểu Giác nóng nảy: “Ngươi đây là vì sao?”

Lục Thanh Lam lau nước mắt nói: “Ta vừa nghĩ tới ngươi về sau phải cùng giường chung gối cùng nữ nhân khác, trong lòng ta liền khó chịu muốn chết.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi yên tâm, ngày sau cho dù Tiền Lâm thật sự vào vương phủ, ta cũng tuyệt đối không bước vào gian phòng của nàng nửa bước, tuyệt đối không đụng nàng nửa đầu ngón tay, như vậy được chứ. Huống chi, phụ hoàng ít ngày nữa sẽ ban thánh chỉ tứ hôn xuống, ngươi có thể nào trái mệnh?”

“Ngươi nói tuyệt đối không bước vào gian phòng của nàng nửa bước, tuyệt đối không đụng nàng nửa đầu ngón tay, lời này thật ư?”

“Ta lúc nào đã lừa gạt ngươi?” Hắn nói xong, thế mà lại dùng danh nghĩa Hạ huệ phi thề độc.

Hắn mặc dù rất ít nhắc đến Hạ huệ phi ở trước mặt Lục Thanh Lam  chẳng qua Lục Thanh Lam lại biết rõ địa vị thân mẫu trong suy nghĩ của hắn, thấy hắn lại dùng danh nghĩa thân mẫu thề, trong lòng dần dần bình tĩnh xuống, cũng chầm chậm thu lại nước mắt. Thật ra nàng vẫn rất có lòng tin với mình, ngoại trừ xuất thân không cao bằng Tiền Lâm, bàn về tướng mạo tài học, nàng điểm nào không phải là vứt xa Tiền Lâm mấy con phố, nàng cũng không tin Tiêu Thiểu Giác sẽ vứt bỏ nàng mà chọn Tiền Lâm.

Chuyện tới bây giờ, đúng như lời Tiêu Thiểu Giác, coi như là muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi. Huống chi, coi như là đâm ngang thêm một cái Tiền Lâm, nàng cũng không đổi ý.

Ba ngày sau, hoàng đế phái Trương Tú phụng bồi nội các Lô các Lão đi tới Trường Hưng Hầu phủ tuyên đọc ý chỉ. Đầu tiên là tuyên bố đề bạt Lục Thần làm lang trung tinh thiện thanh lại ty của Lễ bộ. Lục Thần từ đang lục phẩm lướt qua tòng ngũ phẩm trực tiếp lên tới chính ngũ phẩm, vốn đã khiến người ta kinh hãi rồi, càng làm người nghĩ không ra chính là, ngay cả người tuyên đọc ý chỉ vậy mà là các Lão nội các  càng làm trên dưới Trường Hưng Hầu phủ như rơi vào trong mây mù.

Nội các quản lý một cái đế quốc lớn như vậy, nhật lý vạn ky*  một cái tiểu quan chính ngũ phẩm thăng chức căn bản không có khả năng kinh động đến đại Lão như lô các Lão.

(*)日理万机 [nhật lý vạn ky] Hình dung chính vụ bận rộn, công tác cực khổ.

Lục Thần sau khi lĩnh chỉ tạ ơn, Lô các Lão cười híp mắt lấy từ trong ngực ra một cuốn thánh chỉ khác, nói với mọi người Lục gia: “Không biết Lục cô nương là vị nào, mời đi ra nghe chỉ.”

Lục Thần mơ hồ đoán được cái gì, cho người chạy như bay đi Y Lan tiểu trúc mời Lục Thanh Lam tới. Tâm lý Lục Thanh Lam đã nắm chắc, đã sớm mặc đồ mới, trang phục thỏa đáng, đi ra tiền viện, quỳ xuống nghe chỉ.

Lô các Lão mở thánh chỉ, tuyên đọc. Lô các Lão năm nay đã quá thất tuần, tinh thần lại quắc thước, giọng nói như chuông đồng, ngày đó thánh chỉ tứ hôn là hắn tự mình viết, do chính hắn đọc lên lại càng đối tứ lệ lục, từ ngữ trau chuốt cực kỳ hoa lệ, mấy người ở đây  tất cả nghe đều không hiểu. Đọc đến một câu cuối cùng, tất cả mọi người mới nghe ra, “... Nay lấy Lục thị nữ tác phối Cửu hoàng tử khánh thân vương làm chính phi, khâm thử!”

Thế nhưng là chỉ hôn Lục Thanh Lam cho Tiêu Thiểu Giác làm chính phi. Mặc dù nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.

Lô các Lão đọc xong thánh chỉ, mọi người đứng dậy, Lục Kháng thỉnh hai phần thánh chỉ vào trong từ đường cung phụng.

Lô các Lão cười nói với Lục Kháng: “Ngươi Lão già này thật đúng là có phúc khí, trước là một trắc phi của hoàng tử, hiện giờ lại là chính phi của hoàng tử, ngươi thật là sinh được mấy tôn nữ tốt!”

Lục Kháng vội vàng khiêm nhường mấy câu, mời Lô các Lão đến chính phòng nghỉ ngơi, Lô các Lão lại nói: “Bổn các còn phải hồi cung chước chỉ*, trà ngon của ngươi, lưu đến lần sau lại uống đi.”

(*) 缴 [chước] giao nộp

Lục Kháng tự mình đưa lô các Lão và Trương Tú ra cửa, không thể thiếu lặng lẽ cho mỗi người một cái hồng bao thật dày.

Bọn họ vừa mới đi, Phùng thị và Loan thị liền đi lên, thật lòng cao hứng thay nhị phòng.

Phùng thị: “Bảo Nhi nhà chúng ta thật là phúc khí tốt, lại còn làm thân vương phi!”

Loan thị: “Xem ra Cửu hoàng tử thật sự dụng tâm với Bảo Nhi nhà chúng ta, sợ xuất thân Bảo Nhi nhà chúng ta không đủ, dẫn tới người khác nghị luận, lại thuyết phục hoàng thượng, trực tiếp đề bạt Nhị thúc từ lục phẩm lên tới ngũ phẩm...”

Sắc mặt Lục Thanh Lam đỏ bừng nghe mọi người “chúc mừng” không ngừng ở bên tai của nàng, chuyện thăng quan cho Lục Thần, lúc trước Tiêu Thiểu Giác cũng không nói với nàng, có lẽ hắn cảm thấy chuyện này không coi là đại sự gì.

Chẳng qua trong lòng nàng vẫn rất hưởng thụ.

Mọi người rộn ràng một phen, Lục Thanh Lam da mặt mỏng, như chạy trốn trở về Y Lan tiểu trúc.

Lại nói Tam phu nhân Triệu thị, cười cười theo hai vị chị em dâu chu toàn một phen, trong lòng chán ngán muốn chết. Hai nữ nhi của Kỷ thị, người sau gả được tốt hơn người trước. Trưởng nữ Lục Thanh Nhàn gả cho Kỷ Hải, vốn là một người sa cơ thất thế, về sau vậy mà lại thi đậu Tiến sĩ, trở thành Thám hoa lang. Hiện nay càng là bởi vì tài hoa hơn người, nhiều lần được hoàng đế đặc biệt đề bạt, trong quan trường đi được vô cùng thuận lợi.

Thứ nữ Lục Thanh Lam lại càng cao hơn, thậm chí có số tốt, làm thân vương phi, trực tiếp chính là siêu phẩm cáo mệnh. Tiêu Thiểu Giác lại là nhân vật quyền khuynh triều dã, ngày sau nàng sẽ là phong quang bực nào. Nhìn lại hai nữ nhi của nàng, Lục Thanh Dung tuy nói đến nhà mẹ đẻ của nàng Bình Lương Hầu phủ, nhưng bởi vì trước lúc thành thân đã hỏng trinh tiết, bà bà không thích nàng, nhóm chị em dâu chèn ép nàng, ngay cả tiểu thiếp của Triệu Thanh cũng không đặt chủ mẫu nàng ở trong mắt.

Thân sinh nữ nhi củauảnàng thì càng thêm không chịu nổi, tính tình nàng vốn không tốt, Trương Đào lại là một kẻ kỳ ba*  hôm nay nạp một cái tiểu thiếp, ngày mai cưới một cái kỹ nữ, không tới một năm, trong nhà oanh oanh yến yến đều sắp chứa không nổi. Kể từ khi đến Ngạc quốc công phủ, hai người cả ngày ồn ào, Lục Thanh Nhân ba ngày hai ba lần chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, không có một ngày thanh nhàn. Nàng đã từng đích thân tới Ngạc quốc công phủ ra mặt thay nữ nhi, nhưng cha mẹ Trương Đào có thể nói là chiến đấu cơ trong các loại kỳ ba, bắt được nhược điểm Lục Thanh Nhân trước khi cưới danh tiết khó giữ, rêu rao. Triệu thị cho dù nhà mẹ đẻ cường thế, ở Ngạc quốc công phủ cũng không chiếm được tiện nghi gì. Mỗi một lần đi  đều sẽ bị tức đến đau gan.

(*)奇葩 [kỳ ba] Ý ban đầu là chỉ đóa hoa kỳ lạ mà xinh đẹp, thường dùng để ví von tác phẩm ưu tú bất thường hoặc nhân vật xuất chúng phi thường. Tỷ dụ người nào đó (hoặc sự vật gì đó) không hợp thế tục, tràn đầy cá tính. Từ này càng nhiều là mang ý chế giễu, khác với chỉ sự vật tốt đẹp xuất chúng. Cũng càng nhiều là chỉ một ít hành vi và suy nghĩ khác người, làm cho người ta khó tưởng tượng được.

Hơn nữa nàng càng tham dự, Ngạc quốc công phủ lại càng chướng mắt Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Nhân chẳng những không bởi vì mẫu thân ra mặt cho nàng mà cuộc sống có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại ở Ngạc quốc công phủ bốn bề thọ địch, càng lăn lộn càng tệ.

Triệu thị đau lòng nữ nhi, nhưng đụng phải mấy cái kỳ ba như Trương Đào và cha mẹ của hắn như vậy, nàng một chút biện pháp cũng không có.

Hai bên đối lập, Triệu thị quả thực ghen tỵ muốn nổi cơn điên.

Trở lại Hằng Phong uyển, Triệu thị đổi một kiện xiêm y thường ngày, hỏi: “Lễ ca nhi đâu?”

Đại nha hoàn của nàng trả lời: “Nhũ mẫu phụng bồi tiểu thiếu gia chơi đùa ở bên trong!”

Triệu thị liền đỡ tay nha hoàn đi vào noãn các. Lễ ca nhi đang đỡ tay nhũ mẫu học đi, hắn mặc tiểu áo màu đỏ, nắm tay nha hoàn, cước bộ tập tễnh đi một cách cố hết sức ở trên mặt thảm. Qua không tới hai tháng nữa, Lễ ca nhi liền hai tuổi rồi, hài tử khác lúc lớn như vậy, đã có thể nhảy loạn cả phòng rồi, nhưng Lễ ca nhi ngay cả đi đường cũng không tốt, Triệu thị nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.

“Lễ ca nhi, mau nhìn xem là ai tới?” Nàng kêu một tiếng, Lễ ca nhi phản ứng rất chậm chạp, hồi lâu mới ngẩn đầu lên, lộ ra một cái nụ cười ngốc nghếch, sau đó giang hai tay cố hết sức đi về phía Triệu thị.

Triệu thị cố hết sức bế Lễ ca nhi lên, lắc lắc trong ngực, tràn đầy mong đợi nói: “Lễ ca nhi, kêu mẫu thân nghe thử.”

Lễ ca nhi sắp hai tuổi rồi, lại một chữ cũng không nói được. Triệu thị dụ dỗ hồi lâu, Lễ ca nhi tự chơi đùa ngón tay của mình, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.

Triệu thị nói: “Đứa nhỏ này sao còn chưa chịu mở miệng, thật là gấp chết ta!”

Nhũ mẫu an ủi: “Đều nói quý nhân ngữ trễ, hài tử nói chuyện có sớm có muộn, qua một đoạn thời gian, tiểu thiếu gia đương nhiên sẽ học được cách nói  phu nhân ngài không cần quá mức nóng lòng.”

Lời như vậy, Triệu thị đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi. Nghĩ đến toàn gia nhị phòng cao hứng bừng bừng, tâm tình của nàng càng thêm sa sút.

Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu thị mang theo Lễ ca nhi đến tiểu hoa viên phía sau tam phòng tản bộ, đêm đó trăng sáng sao thưa, khí trời tốt, Triệu thị không cho người đốt đèn. Lễ ca nhi mặc tiểu áo, để đại nha hoàn của Triệu thị nắm tay, đi một hồi, Triệu thị nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử đỏ bừng, bộ dạng hết sức cao hứng, tâm tình của nàng cũng tốt hơn nhiều.

Gió đã bắt đầu thổi  nhũ mẫu ở một bên khuyên nhủ: “Phu nhân, tiểu thiếu gia thân thể yếu đuối, chúng ta vẫn là trở về đi thôi.”

Triệu thị gật đầu, mang theo một đoàn nha hoàn bà tử đi trở về. Triệu thị bị đưa đến từ đường ngây người bốn năm, thân thể suy yếu, không chịu được ồn ào, không thể nhìn ánh sáng quá mức mãnh liệt, nha hoàn bên người nàng cũng biết tính tình của nàng, bởi vậy đi đường đều là lặng yên không một tiếng động, không ai dám gây ra tiếng động lớn, đèn lồng dẫn đường ở phía trước cũng chỉ đốt một chiếc lờ mờ.

Bởi vậy mặc dù một đội người các nàng tính ra không ít, động tĩnh lại nhỏ. Thời điểm đi ngang qua một mảnh rừng đào, bên trong có hai nha hoàn đang tán gẫu, lại cũng không phát hiện các nàng.

Nha hoàn giáp: “Nghe nói không? Lục cô nương được hoàng thượng chỉ hôn cho Khánh thân vương rồi.”

Nha hoàn ất hâm mộ nói: “Sao lại không nghe nói chứ, tất cả hạ nhân của nhị phòng tháng này đều được hai phần tiền tiêu vặt. Đợt trước Tam cô nương sinh được một tiểu tử mập mạp, các nàng cũng được hai phần tiền tiêu vặt... Đều nói Nhị phu nhân làm người khẳng khái, đối xử tử tế với hạ nhân, chúng ta sao lại không gặp được chủ tử như vậy chứ?”

Triệu thị nghe đến đó, sắc mặt đã âm trầm xuống. Nhũ mẫu của Lễ ca nhi là một người thiện tâm  vốn định ho khan một tiếng nhắc nhở nhắc nhở hai nha hoàn không nên nói lung tung, lại bị Triệu thị dùng ánh mắt nghiêm nghị chặn đứng lại. Nàng cũng muốn nghe xem hai nha hoàn này trốn vào trong rừng đào lười biếng có thể nói ra cái gì.

Hai nha hoàn không biết đại họa lâm đầu, còn ở đằng kia tán gẫu nhiệt tình: “Chúng ta cũng là xui xẻo, phu nhân nuôi một đứa ngốc như vậy, tâm tình có thể tốt sao? Không khấu trừ tiền tiêu vặt của chúng ta cũng đã không tệ rồi, còn muốn được tiền thưởng?”

Một đứa nha hoàn khác thở dài một hơi: “Nói cũng đúng. Ngươi nhìn tiểu thiếu gia nhà chúng ta xem, cũng sắp hai tuổi rồi, cả ngày ốm đau như cái ấm sắc thuốc nhỏ. Đệ đệ của ta lúc hai tuổi, chẳng những chạy loạn khắp nơi, nói cũng nói rất lưu loát. Cũng chỉ có phu nhân nhà chúng ta mới tin tưởng những chuyện ma quỷ ‘quý nhân ngữ trễ’ kia.”

“Nói cũng đúng, hài tử trong thôn chúng ta thời điểm lớn bằng tiểu thiếu gia, cơ hồ đều đã biết nói chuyện rồi. Ngươi nói tiểu thiếu gia sẽ không thật sự là đứa ngốc, căn bản không nói được chứ?”

“Ta nghe nói năm đó lúc phu nhân nhà chúng ta mang thai tiểu thiếu gia, chính là lúc bị cấm túc ở thôn trang, tích tụ trong phủ tạng, dạng như vậy sinh ra hài tử, có thể kiện khang được không?”

Hai nha hoàn này thật đúng là cái gì cũng dám nói. Nhũ mẫu nghe xong trên trán đổ mồ hôi lạnh, cũng nhịn không được nữa quát to một tiếng: “Người nào trốn ở đó nói bậy huyên thuyên, còn không câm miệng!”

Lập tức liền có hai bà tử tiến vào rừng đào, bắt hai tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi đi ra ngoài. Hai người nhìn thấy Triệu thị, bị sợ đến hồn phi phách tán. “Phù phù” một tiếng liền quỳ xuống.

Nhũ mẫu cho các nàng mỗi người hai cái tát, “Hai tiện tỳ các ngươi đụng đến phu nhân, còn không dập đầu bồi tội.”

Hai nha hoàn dập đầu như bằm tỏi, nơm nớp lo sợ nói: “Phu nhân tha mạng, tha mạng a! Tụi nô tỳ không dám nữa!”

Trên mặt Triệu thị bình tĩnh, nhũ mẫu lại biết đây chính là biểu hiện nàng vô cùng tức giận. “Hai tiện tỳ các ngươi còn biết sợ? Ngông cuồng nghị luận về chủ tử, phải bị tội gì, các ngươi có hiểu được?” Còn chưa chờ hai người trả lời, nàng trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu —— kéo các nàng xuống cho ta, mỗi người phạt hai mươi đại bản, sau đó bán đi thật xa. Nếu về sau còn ai dám ở sau lưng ta nói bậy, đây chính là kết quả!”

Nếu không phải Lục Kháng từng hạ nghiêm lệnh, không cho nàng ở trong phủ đánh chết nha hoàn, nàng liền trực tiếp dùng trượng đánh chết hai nha hoàn này.

Hai nha hoàn nghe đến đó, đã xụi lơ trên mặt đất, ngay cả cầu xin tha thứ cũng đã quên.

Xử trí xong hai nha hoàn, trong lòng Triệu thị lại cũng không thống khoái, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, có lẽ bọn nha hoàn nói cũng không sai, có lẽ đích tử nàng đau khổ đợi chờ nhiều năm, thật sự là đứa trẻ nhược trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play