Editor: Thành Cát Tư Hãn Lạc Mẫn Nhi

Thanh âm của Ân Phượng Trạm vừa lạnh lùng lại vừa bình tĩnh, hai tay hắn bắt chéo sau lưng, dưới ánh nến, dáng người hắn lại càng thêm khí thế bức người. Nhưng lúc này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vốn đang bốc lửa lại đột nhiên cả kinh.

"Người của Hình Bộ? Sao có thể?!"

Nhiếp Cẩn Huyên khó có thể tin được. Tiếp theo, đi thêm hai bước đến bên cạnh Ân Phượng Trạm.

"Vương Phúc không phải thợ chăm sóc hoa ở trong phủ sao? Sao có thể là người của Hình Bộ cơ chứ? Lại nói, cho dù hắn thật sự là người của Hình Bộ, nhưng nơi này là Thần Vương phủ, Hình Bộ làm thế nào có thể phái người lén trà trộm vào đây?"

Hình Bộ có phải điên rồi hay không? Nơi này chính là Thần Vương phủ! Tuy rằng hiện tại Nhiếp Cẩn Huyên không có quan niệm gì về giai cấp cả, nhưng cũng hiểu được Hình Bộ làm như vậy là vũ nhục, coi nhẹ Ân Phượng Trạm, hay đúng hơn là toàn bộ Thần Vương phủ!

Đạo lý này ngay cả Nhiếp Cẩn Huyên cũng hiểu, Ân Phượng Trạm tự nhiên cũng rõ ràng. Nhưng Ân Phượng Trạm chỉ hạ mắt, thấp giọng nói.

"Sự tình cũng không có nghiêm trọng như vậy.... Hình Bộ lần này tới là tưởng xác định thân phận của một người, cho nên mới lén phái Vương Phúc lại đây. Mà nếu tùy tiện vào phủ, không chỉ dễ rút dây động rừng mà đối vương phủ cũng không phải là chuyện tốt, bởi vậy mới đưa ra hạ sách này. Hơn nữa, lúc ấy bổn vương cũng không có ở trong phủ!"

Ân Phượng Trạm phá lệ giải thích với Nhiếp Cẩn Huyên về đầu đuôi câu chuyện này. Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hơi ngẩng người một chút, nhưng sau đó liền minh bạch!

"Đối phương là đào phạm?!"

Đúng vậy, nếu thật sự là thế thì mọi chuyện đều dễ nghĩ! Bởi vì có đào phạm trốn vào Thần Vương phủ, mà lúc ấy Ân Phượng trạm lại đi sứ nước láng giềng chưa về, cho nên Hình Bộ mới đành phải âm thầm phái người lại đây. Chỉ là không nghĩ tới, Vương Phúc chưa có đem sự tình điều tra rõ ràng, đã bị hại....

Không!

Có lẽ, Vương Phúc đã điều tra rõ ràng, cho nên mới bị hại! Hơn nữa, có thể kinh động đến Hình Bộ, tất nhiên không phải là tiểu án tử, đối phương cũng không phải là dạng người dễ đối phó. Như vậy, cũng không khó giải thích ngọn nguồn của chưởng ấn trí mạng sau lưng người bị hại!

Hết thảy, thoạt nhìn mọi thứ đều có thể thuận lý thành chương. Cũng không biết vài cái gì, Nhiếp Cẩn Huyên lại cảm thấy có chút quái quái.... Mà lúc này, Ân Phượng Trạm nhìn thấy bộ dáng nhíu mày trầm tư của nàng, đáy mắt không khỏi hơi lóe.

Trong lúc nhất thời, cả thư phòng to như vậy lâm vào một trận an tĩnh. Hai người đứng trước cửa sổ đều trầm mặc không nói một lời. Thẳng đến một lúc lâu sau, Nhiếp Cẩn Huyên mới thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu về phía nam nhân trước mặt.

"Một khi đã như vậy, sự tình liền rõ ràng. Vương Phúc lẻn vào trong phủ để tra đào phạm, lại bị đào phạm ra tay giết chết. Sau đó lợi dụng ta để che dấu mục đích thật của hắn, do đó ta vô tội,... Mà chuyện này, ngươi không phải đã biết sao? Vậy lúc nãy, sao ngươi còn nói như vậy? Mặt khác, rốt cuộc hôm nay ngươi tìm ta tới là có chuyện gì? Không phải chỉ để nói ta có hiềm nghi, sau đó lại chứng minh mọi chuyện cùng ta không có quan hệ đi?"

Không hiểu được Ân Phượng Trạm đến tột cùng là muốn làm gì, Nhiếp Cẩn Huyên không ngại đem nghi vấn của mình ra, hỏi thẳng. Mà nghe vậy, Ân Phượng Trạm lại trực tiếp xoay người, sau đó trực tiếp đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên.

"Rất đơn giản, bổn vương chỉ muốn biết, ngươi luôn miệng nói chính mình không rõ rằng lắm tình hình cụ thể, thì vì cái gì biết được cụ thể thời gian tử vong của Vương Phúc?"

Ân Phượng Trạm thấp giọng mở miệng, vừa dứt lời liền đi về phía trước, sau đó kề sát mặt mình vào mặt nữ nhân trước mặt, một lần nữa mở miệng.

"Phải biết rằng, liền là ngỗ tác của Hình Bộ cũng không chuẩn đoán được, ngươi vì cái gì sẽ biết được?"

Từng câu từng chữ của Ân Phượng trạm đều mang khí thế bức người. Mà vừa nghe lời này, đồng thời cảm giác được thân hình cao lớn bỗng nhiên tới gần, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc cả kinh, ngay sau đó, theo phản xạ liền muốn tránh thoát,... Nhưng còn không đợi nàng lùi lại phía sau đã bị nam nhân trước mặt bắt lại.

"Nói! Ngươi vì cái gì mà đoán được?"

"Ta...."

Không phải lần đầu tiên cảm nhận được sự cường thế của Ân Phượng Trạm, nhưng chưa có lần nào khiến cho Nhiếp Cẩn Huyên phải khẩn trương như lần này. Nhưng ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên muốn vì mình giải thích một chút, đột nhiên, ngoài phòng lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi.

"A...........giết người rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play