Kiều Diên Nhi và Tần Ngọc Hà cứ cho rằng người của Hình Bộ tới Thần Vương Phủ là để bắt Nhiếp Cẩn Huyên. Thế nên, ngay sau khi nhận được tin, ba nữ nhân đang định ai về phòng nấy lại quyết định ngồi lại đem chuyện này nói đến giữa trưa, khi ấy Tần Ngọc Hà cùng Kiều Diên Nhi mới chịu ra về.
Bạch Mỹ Lan chờ cho hai người ly khai khỏi sân viện mới thu hồi lại ánh mắt, duỗi tay nâng chung trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, ngay sau đó nụ cười trên mặt nháy mắt chợt tắt.
"Đình Nhi."
Tuy đã không còn ý cười, nhưng lúc này trên mặt Bạc Mỹ Lan vẫn ôn hòa như cũ. Vậy nhưng, Đình Nhi nãy giờ đứng bên cạnh nàng, vừa nghe tiếng gọi ấy, nháy mắt cả người đều rung lên.
"Tiểu... Tiểu thư...."
Đáy mắt Đình Nhi lộ ra tia sợ hãi không lên lời, Bạch Mỹ Lan ngước mắt nhìn nàng một cái, tiếp theo hơi hơi mỉm cười.
"Đình Nhi, ngươi cảm thấy hôm nay người của Hình Bộ tới Thần Vương Phủ là để làm gì?"
"...Nô, nô tỳ sai...Sai..."
"Vẫn là nói, ngươi cảm thấy chuyện này so với chuyện hai nữ nhân kia biết được ta cho người nhìn chằm chằm tiền viện, chuyện nào lớn hơn?"
Bạch Mỹ Lan vừa nói, vừa nở nụ cười xinh đẹp, mà lúc này, cả người Đình Nhi đã run rẩy giống như cây sậy, ngay sau đó liền bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Bạch Mỹ Lan.
"Nô, nô tỳ sai rồi, nô tỳ, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa, tiểu thư..."
Đình Nhi khóc không thành tiếng, vô cùng sợ hãi mà nói. Mà Bạch Mỹ Lan lại chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó liền đưa ánh mắt về phía sân, đồng thời đáy mắt xẹt qua một tia tinh quang...
---
Một hồi phong ba cứ như vậy qua đi. Thần Vương phủ lại khôi phục bộ dáng yên tĩnh ngày xưa, nhưng từ hôm nay trở đi, người của toàn bộ Thần Vương phủ, sẽ không có ai dám có nửa phần bất kính với Nhiếp Cẩn Huyên!
Ít nhất là ở ngoài mặt, sẽ không còn ai dám tìm Nhiếp Cẩn Huyên gây sự!
Cả ngày qua đi vô cùng yên tĩnh. Nhưng không khí yên tĩnh như vậy cũng chỉ duy trì được một ngày. Chạng vạng ngày hôm sau, người của tiền viện chạy tới truyền lời, nói là Ân Phượng Trạm mời nàng đến thư phòng.
Mời nàng đi thư phòng?!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngốc. Bởi vì, nàng thật sự nghĩ không ra, nam nhân kia tìm nàng là có lý do gì,...Chẳng lẽ là vì buổi sáng ngày hôm qua, trước mặt mọi người nàng không cho hắn mặt mũi, nhưng Ân Phượng Trạm không phải loại nam nhân thích lôi chuyện cũ ra mà nói, nếu muốn tìm nàng tính sổ, lúc ấy đã tìm, chứ sẽ không chờ đến hôm nay mới tìm nàng gây sự?!
Mà nếu không phải vì chuyện này, thì sẽ vì cái gì? Chẳng lẽ, là vì án mạng mấy ngày trước.
Thật sự, Nhiếp Cẩn Huyên nghĩ không ra Ân Phượng Trạm muốn làm gì, nhưng sau đó nàng vẫn đứng dậy đi tới thư phòng.
"Tìm ta có việc?"
Không một lời dư thừa, Nhiếp Cẩn Huyên vừa vào cửa liền trực tiếp hỏi thẳng. Nghe vậy, Ân Phượng Trạm đang ngồi trên thư án liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó, đem chiếu chương trong tay để qua một bên.
"Trước đây, ngươi có gặp qua Vương Phúc?"
"Vương Phúc."
Nhiếp Cẩn Huyên hơi sửng sốt một chút, nàng liền nghĩ kĩ lại. Vương Phúc, còn không phải là tên của người bị hại hay sao?! Quả nhiên, hôm nay hắn tìm nàng, vẫn là vì án mạng trước đây.
"Ở trong phủ, có từng gặp qua hai lần, nhưng không có nói chuyện, cũng không biết hắn gọi là gì."
"Chuyện xảy ra vào lúc ban đêm, ngươi có còn nhớ rõ sự tình hay không?"
"Không phải quá rõ ràng, bất quá, ta chỉ nhớ rõ, buổi tối ngày hôm đó, ta đang răn dạy Mãn Châu, sau đó Mãn Châu rời đi, ta liền lên giường đi ngủ. Mà chờ đến thời điểm ta tỉnh lại, cũng đã là ngày hôm sau..."
Nhiếp Cẩn Huyên đem những gì mình nhớ nói ra, nhưng khi vừa dứt lời, nàng lại không khỏi nhíu mày, tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu trừng nam nhân đối diện.
"Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nghi ngờ ta?"
Tuy rằng, lúc trước Ân Phượng Trạm cũng nói nàng có hiềm nghi, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên cho rằng Ân Phượng Trạm không phải là đồ ngốc, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế, hắn chưa chắc nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại....
Nhiếp Cẩn Huyên có chút nổi giận, nhưng lúc này Ân Phượng Trạm chỉ lạnh lùng, nhấp môi.
"Từ trước đến nay, bổn vương chưa từng nói tin tưởng ngươi!"
"Ngươi..."
Nhiếp Cẩn Huyên bị chọc tức đến nỗi mắt đều muốn bốc ra lửa. Mà lúc này, Ân Phượng Trạm lại đứng dậy, sau đó đi thẳng đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên.
"Giống như ngươi nói, ngươi là Thần Vương phi. Cho nên, hiện tại tuy bổn vương không hề động tới ngươi, nhưng cũng không phải tin tưởng ngươi, bổn vương chỉ không nghĩ khiến cho Thần Vương phủ bị người ngoài chê cười mà thôi! Do đó, ngươi nhớ cho kĩ, chớ quên bổn phận của chính mình!"
Đối mặt với đôi mắt muốn phun ra hỏa kia của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm chỉ khẽ hừ lạnh, xoay người đi về phía cửa sổ trước mặt.
"Ngày hôm qua, người của Hình Bộ tới, đồng thời cũng mang đến một cái tin tức ngoài ý muốn... Kỳ thật, Vương Phúc là người của Hình Bộ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT