Độc Cô Lưu Vân lẳng lặng nghe tiếng cười điên cuồng trước khi chết của ông ta, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi không nói nên lời, phảng phất như có đang một sự thật khủng bố đang chực chờ hắn vạch trần, Độc Cô Lưu Vân theo bản năng chống cự lại sự thật che dấu trong lời nói của ông ta, nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi: “Lời của ngươi nói là có ý gì, nói rõ ràng một chút!”

“Được, là ngươi kêu ta nói, nghe xong thì đừng hối hận!” Long Thiên Uy đưa tay che lại vết thương vẫn không ngừng trào ra máu tươi, dùng hết hơi sức cuối cùng mà khàn giọng nói: “Không sai, ta có liên can đến vụ diệt môn Độc Cô gia năm đó, nhưng sau lưng ta còn có đồng lõa, hoặc là nói, là chủ mưu. Chuyện năm đó là do một tay người kia lên kế hoạch, cũng là do người kia tự tay giết, giết phụ thân của ngươi Độc Cô Minh, Minh Hạo…..”

“Là ai?” Độc Cô Lưu Vân càng lúc càng bất an sợ hãi, hắn giả bộ trấn tĩnh: “Người đó là ai?”

Long Thiên Uy không trả lời ngay, chỉ ho khan không dứt, ho đến mức ho ra cả một vũng máu to nhưng vẫn cười lạnh không ngừng, nói: “Ngươi chắc là đoán…. Đoán được rồi chứ… Vừa rồi kiếm pháp mà ta và ngươi dùng… kỳ thật chính là bên trong kiếm…Độc Cô kiếm phổ….”

Độc Cô Lưu Vân nghe vậy, tay chân liền phát lạnh, cả người bắt đầu run rẩy, hắn lảo đảo tiến lên, nắm lấy áo Long Thiên Uy đang nằm trên đất, gần như sụp đổ mà quát lớn: “Không, ngươi nói dối! Lời của ngươi một chữ ta cũng không tin!”

Long Thiên Uy không đáp lại lời hắn, Độc Cô Lưu Vân cảm thấy sức nặng trên tay chợt tăng thêm, cúi đầu nhìn thì phát hiện, ông ta đã tắt thở rồi.

Độc Cô Lưu Vân buông tay, thi thể của Long Thiên Uy lập tức té ầm xuống đất.

Độc Cô Lưu Vân mờ mịt nhìn thi thể trên đất, trước mắt tối đen từng đợt, đầu óc trống rỗng.

Chu Mộ Phỉ vẫn đứng ở trên cây, liên tục chú ý mọi chuyện phát sinh ở phía dưới, giờ nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Độc Cô Lưu Vân, liền vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất mà biến thân thành người, luống cuống mặc quần áo nãy giờ vẫn quắp theo, sau đó mới nhảy khỏi cây mà chạy tới trước mặt Độc Cô Lưu Vân, hỏi: “Độc Cô, sao ngươi lại lộ ra vẻ mặt như vậy?” Y nãy giờ vẫn nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng sau đó bởi vì Long Thiên Uy bị trọng thương sắp chết, tiếng nói quá nhỏ, nên y không nghe được, lại hoàn toàn không hiểu được nội tình, tất nhiên là cứ như lọt vào sương mù, càng không hiểu vì sao Độc Cô Lưu Vân lại đột nhiên biến thành bộ dáng bị đả kích trầm trọng như thế.

Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc ngây người một lúc lâu mới động đậy thân người.

Hắn khom người xuống, tóm lấy bản Độc Cô kiếm phổ bị dính đầy máu trong lòng Long Thiên Uy, sau đó lật từng trang ra xem, từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, mỗi một hình ảnh chiêu thức đều xem cực kỳ kỹ càng.

Hắn càng xem thì trong lòng càng lạnh, càng xem thì sắc mặt càng tái nhợt, xem đến trang cuối cùng, Độc Cô kiếm phổ trong tay rốt cuộc rơi xuống đất.

Chu Mộ Phỉ vốn vì tránh nghi ngờ, cố ý không xem bản kiếm phổ kia nên hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Giờ lại nhìn thấy phản ứng của Độc Cô Lưu Vân, liền tò mò tùy tiện lật ra hai trang – sau đó y cũng ngây ngẩn cả người.

Một lát sau, y khẽ đẩy Độc Cô Lưu Vân, thấp giọng nói: “Sao lại thế này? Kiếm chiêu này, giống y như bộ kiếm pháp từ lúc ngươi được mười ba tuổi vẫn luôn luyện đến giờ ….”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, vẻ mặt ngây ngốc, nói: “Sư phụ nói cho ta biết, đó là kiếm pháp do sư phụ tự nghĩ ra, bởi vì không tìm được tên thích hợp, cho nên không có tên kiếm pháp….”

Chu Mộ Phỉ ngay lập tức đã hiểu được sơ hở trong đó, liền chấn động, nói: “Ngươi đang hoài nghi… sư phụ ngươi cũng có liên can….hả?”

Độc Cô Lưu Vân lắc đầu, trong lòng loạn thành một đoàn: “Ta không biết…. Sư phụ sẽ không làm ra loại chuyện này…. Nhưng kiếm pháp sư phụ dạy ta quả thật là Độc Cô kiếm pháp…. Nhất định là có chỗ nào đó nghĩ sai rồi….”

Chu Mộ Phỉ rất hiểu tâm tình hiện giờ của hắn, liền khẽ vỗ vai hắn, ôn nhu mà an ủi: “Đúng vậy, ngươi đừng suy nghĩ miên man nữa. Chúng ta quay về hỏi sư phụ ngươi một chút xem, ông ta và phụ thân của ngươi là hảo hữu chi giao, có lẽ là được phụ thân của ngươi truyền thụ Độc Cô kiếm pháp cũng không chừng.”

Nhưng mà, cho dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế y cũng biết cách giải thích này không hợp một chút nào.

Dù sao thì đối với một kiếm khách mà nói, kiếm pháp tổ truyền tuyệt đối không thể truyền cho người ngoài, thậm chí ngay cả thê tử nữ nhi cũng không được truyền thụ, huống chi là hảo hữu. Cái gọi là ‘truyền nam không truyền nữ, truyền trong không truyền ngoài’ chính là ý này.

Có lẽ Quý Lăng Hiên thật sự có liên can đến vụ diệt môn Độc Cô gia năm đó, vì thế mới học được kiếm chiêu trong bản kiếm phổ, đây mới là suy đoán có khả năng lớn nhất.

Nhưng nếu Quý Lăng Hiên thật sự là cừu nhân diệt môn của Độc Cô Lưu Vân, vậy sao ông ta phải một mình nuôi lớn Độc Cô Lưu Vân, lại truyền dạy võ công cho hắn, rồi sau đó lại bảo hắn xuống núi tìm kiếm kẻ thù giết cha của hắn rồi báo thù, lại còn nói manh mối duy nhất cho hắn biết? Này cũng rất không hợp tình hợp lý.

Chu Mộ Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sao cũng không hiểu được huyền cơ trong đó, đành phải dẹp qua một bên, kéo Độc Cô Lưu Vân vẫn còn đầy một bụng tâm sự xuống núi.

Độc Cô Lưu Vân theo bản năng đi theo Chu Mộ Phỉ, trong đầu loạn thành một đoàn, những lời Long Thiên Uy nói trước khi chết không ngừng vang lên bên tai hắn, mỗi lần vang lên đều y như có một cây búa sắt đập thẳng vào trong lòng.

Sở dĩ hắn xuống núi đi tìm kẻ thù giết cha, nguyên nhân lớn nhất là nghe theo mệnh lệnh của sư phụ. Sư phụ đã một tay nuôi hắn lớn khôn thành người, cũng đã dành hết tất cả tâm lực dạy kiếm thuật cho hắn, chỉ bảo hắn thành người, đối với hắn mà nói chính là ân sâu tựa biển, vì thế sư phụ muốn hắn làm gì thì hắn nhất định phải làm cái đó, hơn nữa còn phải cố gắng hết mình làm ra kết quả tốt nhất, hắn thậm chí còn không thèm suy xét xem điều đó là đúng hay sai.

Bởi vì trong lòng hắn, sư phụ luôn luôn đúng, sư phụ chính là thiên thần trong lòng hắn.

Mà gia đình cha mẹ hắn, chẳng qua chỉ là những dấu hiệu mơ hồ trong lòng hắn mà thôi.

Tuy bọn họ đã sinh hắn ra, nhưng trong trí nhớ của hắn chưa từng có bọn họ, cho nên đối với hắn, cha mẹ chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi.

Hắn xuống núi làm tất cả mọi chuyện, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của sư phụ.

Vì thế, khi Độc Cô Lưu Vân tra ra được manh mối hướng đến việc sư phụ mình có khả năng liên can đến vụ huyết án diệt môn năm đó, hắn mới cảm thấy khiếp sợ, bối rối lẫn không thể tin như vậy.

Hiện giờ Độc Cô Lưu Vân chỉ có một hy vọng, chính là sư phụ bị người khác hãm hại, hắn biết kiếm pháp được ghi lại trong Độc Cô kiếm phổ kỳ thật có nội tình khác, hết thảy đều là do Long Thiên Uy kia ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người.

Nhưng, nếu không phải là như vậy, nếu…. nếu sư phụ thật sự có liên can đến vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia năm đó….

Độc Cô Lưu Vân không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cần suy nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn liền liều mạng bóp chết nó từ trong trứng, kiên quyết không thể để nó mọc rễ nảy mầm trong lòng mình được.

Bởi vì Độc Cô Lưu Vân hiểu rất rõ, cho dù sư phụ vì một nguyên nhân nào đó mà thật sự giết chết cả nhà mình, hắn cũng không thể vì báo thù mà rút kiếm chĩa vào người sư phụ.

“Ta cần phải trở về hỏi sư phụ cho rõ ràng.” Độc Cô Lưu Vân đưa tay ấn lên lồng ngực đang khó chịu vì buồn bực, “Ta chỉ là…. Ta chỉ muốn nghe sự thật.”

Độc Cô Lưu Vân vô tri vô giác đi về khách điếm, sau đó qua loa thu dọn hành lý, cưỡi con tuấn mã mua lúc trước, không ngừng chạy về lại Phong Kiếm sơn trang.

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đi suốt cả ngày đêm, bảy tám ngày sau đã phong trần mệt mỏi chạy về Phong Kiếm sơn trang.

Vì tránh để người khác chú ý, trước khi vào sơn trang, Chu Mộ Phỉ đã biến thành đại điêu, đi theo đằng sau Độc Cô Lưu Vân.

Một người một điêu đi vào đại môn của Phong Kiếm sơn trang. Qua một lát, Đường thúc tươi cười từ trong đại sảnh đi ra đón, nói với Độc Cô Lưu Vân: “Công tử, người đã trở lại rồi. Sao hả, chuyện của chủ nhân bàn giao đã làm xong rồi sao?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, mặt không chút đổi sắc đi vào trong đại sảnh, vừa đi vừa hỏi Đường thúc: “Sư phụ đang ở đâu?”

Đường thúc cảm thấy sắc mặt của hắn hình như có chút không đúng, nhưng đã nhiều năm như vậy, vị tiểu thiếu gia này trên cơ bản đều là mặt than, vì thế Đường thúc cũng không chắc có phải là ảo giác của mình hay không, nghe thấy Độc Cô Lưu Vân hỏi Quý Lăng Hiên, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Hồi công tử, sau khi dùng bữa xong chủ nhân đã đến phòng luyện võ rồi.”

Độc Cô Lưu Vân ‘ừm’ một tiếng, nghĩ một lát rồi nói với Đường thúc: “Ta đi bái kiến sư phụ, ông cứ đi làm chuyện của ông đi.”

Đường thúc vội vàng hành lễ với hắn, nói: “Dạ, ta sẽ phân phó phòng bếp làm một bàn đồ ăn ngon cho công tử đón gió tẩy trần.”

Độc Cô Lưu Vân phảng phất như không nghe thấy, đi ra khỏi đại sảnh đến phòng luyện võ.

Chu Mộ Phỉ lo hắn sẽ gặp nguy hiểm, liền vội vàng bám theo sau hắn, nếu Quý Lăng Hiên đột nhiên gây khó dễ, Độc Cô Lưu Vân không địch lại, thì sẽ cắp hắn bay đi luôn.

Dù sao thì võ công của Độc Cô Lưu Vân đều là do Quý Lăng Hiên truyền thụ, hắn không thể là đối thủ của Quý Lăng Hiên.

Một người một điêu một trước một sau đi vào phòng luyện võ.

Độc Cô Lưu Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người màu xanh đang lẳng lặng đứng ở đằng trước.

Quý Lăng Hiên cầm trường kiếm đưa lưng về phía hắn, bóng dáng thon gầy nhưng sừng sững, như một gốc tùng xanh tươi ngạo tuyết lăng sương.

Nghe thấy tiếng bước chân, Quý Lăng Hiên chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen thâm thúy lạnh nhạt vô tình chăm chú nhìn hắn, giọng nói bình thản vô ba: “Lưu Vân, con về rồi à.” Độc Cô Lưu Vân nhìn đôi mắt lạnh như băng đạm mạc không chút cảm xúc dao động của ông, ngực bỗng thắt lại, vấn đề vẫn không ngừng quay cuồng từ dưới đáy lòng dâng lên, nhưng lại không thể há ra được nửa chữ.

Quý Lăng Hiên lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau lại thản nhiên nói: “Lưu Vân, con có vấn đề muốn hỏi ta sao?”

Độc Cô Lưu Vân ấp úng nói: “Con….Đệ tử….”

Lời nói kế tiếp, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào.

Quý Lăng Hiên nói: “Đã tìm được hung thủ có vết trảo trên cánh tay phải chưa?”

Độc Cô Lưu Vân nói: “Hồi sư phụ, đã tìm thấy, là Long Thiên Uy – chưởng môn phái Hoa Sơn, đệ tử đã tự tay đâm chết người này báo thù cho cha mẹ, nhưng mà…. Nhưng mà….”

“Nhưng mà cái gì?” Quý Lăng Hiên nói: “Có việc gì cứ nói, có vấn đề gì thì cứ hỏi, vi sư sẽ không lừa gạt con.”

Độc Cô Lưu Vân trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng thu đủ dũng khí, cắn chặt răng mà nói: “Kiếm chiêu mà Long Thiên Uy dùng và bộ kiếm pháp không tên mà sư phụ truyền thụ cho đệ tử giống y như đúc. Sau khi ông ta chết, đệ tử tìm thấy Độc Cô kiếm phổ trên người hắn, kiếm chiêu vẽ trong này, lại giống như bộ kiếm pháp của sư phụ. Long Thiên Uy còn ám chỉ với đệ tử, nói sư phụ ngài, ngài…”

Quý Lăng Hiên thản nhiên nói tiếp: “Nói ta mới là chủ mưu của vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia năm đó, đúng không?”

Độc Cô Lưu Vân nghe thế liền ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Ông ta còn nói, là chính tay ngài giết phụ thân con. Sư phụ, ngài nói cho con biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play