Chu Mộ Phỉ sợ hãi, vội vàng cầm lấy quần áo che lại vị trí quan trọng, rồi ngẩng đầu lên nhìn, trên chạc cây thô to ngay phía trên đỉnh đầu có một tên khất cái trẻ tuổi đang ngả nghiêng ngồi trên đó.

*khất cái = ăn mày

Tên khất cái kia khoảng chừng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to tướng mạo anh tuấn, quần áo trên người có vài chỗ phải vá chùm vá đụp nhưng được giặt rất sạch sẽ. Đôi mắt đen sáng ngời đầy vẻ tò mò của hắn đang nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Phỉ vừa mới biến thân xong còn chưa kịp mặc quần áo.

Chu Mộ Phỉ thấy thế, lập tức hiểu ra người này đã thấy toàn bộ quá trình biến thân của y rồi.

Nhưng kỳ quái chính là, hắn cư nhiên lại không lộ ra một chút sợ hãi nào cả, ngược lại, hắn còn có vẻ như khá là hứng thú.

Chu Mộ Phỉ lập tức lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn tên ăn mày đang ngồi trên chạc cây.

Có lẽ tên khất cái này đã ngồi trên đó từ trước, nhưng bản thân mình lại không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, có thể thấy đối phương là cao thủ hạng nhất.

Chu Mộ Phỉ lùi đến một khoảng cách an toàn, rồi nhanh chóng mặc lại quần áo, sau đó mới ngẩng đầu trừng mắt nhìn tên khất cái trẻ tuổi, giả bộ hung tợn mà nói: “Đúng vậy, lão tử là yêu quái đó, là đại điểu quái đó! Tốt nhất ngươi cứ xem như không nhìn thấy lão tử đi, nếu không thì coi chừng ta nuốt ngươi vào bụng làm cơm tối!”

Nói xong, Chu Mộ Phỉ không thèm để ý đến tên khất cái kỳ quái này nữa, xoay người ra khỏi rừng cây.

Tên khất cái trẻ tuổi nhìn bóng dáng cao lớn của Chu Mộ Phỉ dần dần đi xa, đôi mắt đen chậm rãi lộ ra biểu tình như cười như không.

Hầy, quả là một yêu quái mỹ nhân đáng yêu.

Dù sao mình cũng đang rảnh rỗi, không bằng đi đùa y một chút, coi như là giết thời gian.

Chu Mộ Phỉ quay trở lại bên người Độc Cô Lưu Vân, thấy hắn đang cúi đầu nghiêm túc sử dụng cùng lúc cả hai tay nướng gà rừng và thỏ hoang.

Ánh lửa nhảy múa làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của hắn trông đặc biệt gợi cảm mê người, làm tim Chu Mộ Phỉ không khỏi đập hụt một nhịp, mặt cũng nóng lên.

Độc Cô Lưu Vân thấy Chu Mộ Phỉ đã trở về, dùng một tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đây đợi một lát, sắp nướng xong rồi.”

Chu Mộ Phỉ sóng vai Độc Cô Lưu Vân mà ngồi xuống, sau đó thuận tay cầm lấy xiên gà nướng, chậm rãi xoay đều, giúp Độc Cô Lưu Vân nướng.

Độc Cô Lưu Vân nắm giữ độ lửa rất khá, thỏ hoang và gà rừng đều được nướng đến vàng óng rực rỡ, mỡ chảy ra ngoài kêu xèo xèo, ngoài giòn trong mềm, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vừa ngửi mùi liền nhịn không được mà phải nuốt nước miếng.

Độc Cô Lưu Vân nướng chín gà rừng và thỏ hoang xong, chờ cho nguội bớt rồi mới đưa xiên gà rừng cho Chu Mộ Phỉ, nói: “Ăn được rồi.”

Chu Mộ Phỉ nhận lấy gà rừng, vừa định cắn xuống, lại nghe thấy một giọng nói có chút quen tai vang lên: “Yêu quái mỹ nhân, chờ một chút! Chia cho ta nửa con gà rừng với, muốn cái phao câu!”

Chu Mộ Phỉ giật mình, ngẩng đầu lên, liền thấy cái tên khất cái ngồi trên chạc cây lúc nãy đang đi về phía mình.

Độc Cô Lưu Vân khẽ nhíu mày, quay đầu hỏi Chu Mộ Phỉ: “Hắn là ai, hai người quen nhau sao?”

Chu Mộ Phỉ lắc đầu, vừa định chất vấn đối phương sao đi theo mình, bỗng nhìn thấy trong tay phải của tên khất cái kia đang cầm một cây gậy trúc màu xanh ngọc, không khỏi cảm thấy nao nao.

Cây này nhìn quen thiệt nha, chẳng lẽ là đả cẩu bổng trong truyền thuyết sao?

Chu Mộ Phỉ đánh giá cái tên kỳ quái kia từ trên xuống dưới, phát hiện ra ngoại trừ cây gậy trúc màu xanh ngọc kia, trên thắt lưng của hắn còn có một bình rượu hồ lô đỏ thắm—chính là cách sắp xếp tiêu chuẩn của một bang chủ Cái Bang trong truyền thuyết.

Chu Mộ Phỉ thầm kinh hãi, vội nhìn kỹ mấy mụn vá trên người hắn.

Nếu y nhớ không lầm, trên người bang chủ Cái Bang hẳn là có chín mảnh vá.

Một, hai, ba…. Tám, chín, vừa đúng chín.

Trong lòng Chu Mộ Phỉ thầm kết luận, xem ra người này tám chín phần là bang chủ Cái Bang đương nhiệm rồi.

Y và Độc Cô Lưu Vân đang định đi tìm nhân sĩ cao cấp trong Cái Bang nhờ giúp đỡ, thì liền có bang chủ Cái Bang đưa đến cửa, thật đúng là đi mòn gót giày vẫn chưa tìm được, đến lúc có được thì chả tốn chút công phu nào*.

*Nguyên gốc thành ngữ là: đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu.

Nhưng bang chủ Cái Bang này hình như hơi trẻ quá rồi, tuổi thoạt nhìn không lớn hơn Độc Cô Lưu Vân là bao.

Chờ đã…. Trong đầu Chu Mộ Phỉ chợt lóe linh quang, chẳng lẽ người trước mắt này chính là Hồng Thất Công đại danh Bắc Cái đỉnh đỉnh đại danh trong truyện [ Anh hùng xạ điêu]?

Nghĩ tới tuổi của Đông Tà, Tây Độc cũng xê xích với Độc Cô Lưu Vân, Chu Mộ Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng.

Nhưng mặc kệ hắn có phải là Hồng Thất Công hay không, bản thân mình và Độc Cô Lưu Vân vẫn đang cần người Cái Bang hỗ trợ, cho nên phải đánh quan hệ với cái tên này đã.

Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ liền chia con gà nướng làm hai phần, sau đó hào phóng đưa phần lớn hơn kèm theo cái phao câu gà cho tên khất cái trẻ.

Tên khất cái thuận tay nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ Phỉ, vừa ăn thịt gà vừa ngồm ngoàm nói với Chu Mộ Phỉ: “Cám ơn ngươi, yêu quái mỹ nhân. Ngươi đúng là yêu quái tốt.”

Độc Cô Lưu Vân ở một bên nhìn Chu Mộ Phỉ và tên khất cái kỳ quái này, lộ vẻ nghi hoặc, đầu treo đầy dấu chấm hỏi.

Chu Mộ Phỉ lặng lẽ cho Độc Cô Lưu Vân một ánh mắt ám chỉ, ý bảo hắn đừng nói gì cả, lát nữa có vấn đề gì thì hỏi lại.

Độc Cô Lưu Vân hiểu ý, đành phải tiếp tục vùi đầu ăn thịt, khóe mắt thường thường quét về phía tên khất cái không mời mà đến.

Tên khất cái thuần thục giải quyết hết nửa con gà, ăn đến miệng dính đầy mỡ, hai mắt tỏa sáng, vừa ăn vừa khen không dứt miệng. Ăn xong lại lấy một cái khăn tay từ trong lòng ra cẩn thận lau miệng, sau đó mới dùng đôi mắt đen láy mà nhìn chằm chằm Chu Mộ Phỉ, nói: “Ôi ôi gà nướng này ăn ngon thật, không thua kém món gà ăn mày mà các trưởng lão trong phái chúng ta làm đâu, yêu quái mỹ nhân, là ngươi làm sao?”

Khóe miệng Chu Mộ Phỉ khẽ co giật, chỉ chỉ Độc Cô Lưu Vân, nói: “Không phải, là hắn nướng. Còn nữa, ta tên là Chu Mộ Phỉ, không phải tên yêu quái mỹ nhân.”

Tên khất cái quay đầu nhìn Độc Cô Lưu Vân, đúng lúc chạm vào ánh mắt thanh lãnh sắc bén của Độc Cô Lưu Vân, trong lòng không khỏi đánh cái bộp, thầm nghĩ tuy người này còn trẻ tuổi, nhưng khí thế rất mạnh, chắc là cao thủ.

Nhưng tên khất cái ỷ mình có võ nghệ cao cường, không thèm để Độc Cô Lưu Vân vào trong lòng, tùy tiện chắp tay với hắn, nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ tên Hồng Thất, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?” “Độc Cô Lưu Vân.” Độc Cô Lưu Vân thản nhiên nói.

Không biết vì sao, hắn rất ghét cái tên ăn mày không biết từ đâu chui ra này, hơn nữa lúc đối phương nhìn chằm chằm Chu Mộ Phỉ, thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Hồng Thất? Hắn quả nhiên là Hồng Thất Công bang chủ đương nhiệm Cái Bang, đệ nhất Trung Châu Ngũ Tuyệt.

Chu Mộ Phỉ mừng thầm nhưng không lộ ra mặt, nói: “Xin hỏi, cái hạ là bang chủ Cái Bang sao?”

Hồng Thất nghe thấy, tỏ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Sao ngươi biết? Ta chỉ mới tiếp nhận chức vụ bang chủ Cái Bang vào tháng trước, còn chưa truyền tin tức ra giang hồ mà!”

Chu Mộ Phỉ chỉ vào cây gậy trúc xanh ngọc trong tay hắn, nói: “Ta biết cây đả cẩu bổng này, chỉ có bang chủ Cái Bang mới được giữ, không phải sao?”

Hồng Thất lúc này mới nhận ra, nói: “A, sao ta lại quên mất cái này chứ. Yêu quái mỹ nhân, ngươi thật tỉ mỉ. Ngươi đó, yêu quái mỹ nhân, rốt cục ngươi có phải là yêu quái không vậy hử? Ai nha, hóa ra bộ dạng của yêu quái lại dễ nhìn như vậy!…. Ta bị đám trưởng lão và lão bang chủ lừa gạt rồi, lúc trước bọn họ toàn lấy yêu quái ra hù dọa ta, nói nếu ta không luyện công cho tốt thì sẽ bị yêu quái bắt đi ăn thịt, hại ta tưởng yêu quái đều là mặt mũi hung tợn cực kỳ đáng sợ, sớm biết yêu quái dễ nhìn như vậy, ta làm gì phải sợ yêu quái như vậy a…..”

Độc Cô Lưu Vân thấy hắn càng nói càng hưng phấn, khoảng cách với Chu Mộ Phỉ cũng càng lúc càng gần, khuôn mặt tuấn tú không khỏi trầm xuống còn muốn đen hơn cả đáy nồi, lập tức kéo Chu Mộ Phỉ về phía mình, để y cách xa khỏi Hồng Thất khoảng hai thước, cau mày mà nói: “Y là người hay yêu quái đều không liên quan đến ngươi.”

Hồng Thất sửng sốt, đang nghĩ xem vì sao thái độ của người này lại kém như vậy, liền thấy Chu Mộ Phỉ trừng mắt liếc Độc Cô Lưu Vân, sau đó quay đầu nói với mình: “Hồng bang chủ, hắn là như vậy đấy, ngươi đừng để ở trong lòng. Về phần ta rốt cuộc là người hay yêu quái, sau này sẽ nói rõ cho ngươi nghe.”

Độc Cô Lưu Vân vừa nghe còn có ‘sau này’, trong lòng càng thêm khó chịu, vừa muốn nói gì đó, lại bị Chu Mộ Phỉ quay lại lườm, ý rất rõ ràng: Ngươi không phải muốn tìm cừu nhân diệt tộc sao? Muốn thì đừng gây thêm phiền!

Vì thế Độc Cô Lưu Vân đành phải ấm ức mà ngậm miệng lại.

Chu Mộ Phỉ tiếp tục nói: “Giờ ta và vị Độc Cô huynh này có chút việc nhỏ cần Cái Bang giúp đỡ, không biết Hồng bang chủ có thể vươn tay cứu giúp chăng?”

Hồng Thất thấy thái độ của yêu quái mỹ nhân đối với mình rất tốt, vì thế tâm tình cực tốt, lại vươn qua bên người y, nhiệt tình mà nói: “Yêu quái mỹ nhân, ngươi muốn tìm Cái Bang của chúng ta để mua tin tức sao? Nếu muốn mua tin tức thì tìm đúng người rồi đấy, trong thiên hạ thật đúng là không có bang phái nào có tin tức linh thông như Cái Bang chúng ta cả. Cái Bang chúng ta chẳng những có tin tức mới nhất, hơn nữa còn có giá ưu đãi, thu phí hợp lý, tuyệt không ra giá bậy. Cam đoan tin tức cung cấp là tin thật hàng thật giá thật phục vụ chu đáo, đảm bảo vừa lòng. Tin tức bình thường thì một tin là mười hai lượng, tin cơ mật thì một tin một trăm lượng…. Đương nhiên đây là phí tiêu chuẩn dành cho người trong giang hồ bình thường, nếu là đại mỹ nhân giống như yêu quái mỹ nhân đây, ta có thể giảm giá cho ngươi còn tám phần, à không, năm phần!”

Chu Mộ Phỉ nghe thế, co rút khóe miệng, nói: “Giảm giá thì không cần đâu. Chỉ cần tin tức của quý bang chân thật sự đáng tin cậy thì tiền không phải là vấn đề. Hơn nữa, ngoài chuyện mua tin ra, ta còn muốn nhờ các ngươi rải tin tức ra giang hồ, nhưng không thể rêu rao khắp nơi được, phải làm bộ như đây là chuyện cực kỳ cơ mật, nhưng các ngươi vô tình biết được, lại vô ý truyền ra. Này chắc là làm được mà, đúng không?”

Hồng Thất nghe vậy, vỗ ngực, nói: “Cứ tin ta! Xin hỏi các ngươi có tin tức gì muốn bản bang hỗ trợ truyền ra?”

Chu Mộ Phỉ liền nói ra chuyện Độc Cô Lưu Vân đang muốn tìm cừu nhân diệt tộc, cần nhờ người rải tin này ra ngoài để cừu gia kia nhận được tin tức, sau đó chột dạ phải chủ động phái người ám sát Độc Cô Lưu Vân, như vậy là có thể âm thầm bắt được người nọ.

Hồng Thất nghe vậy, gật đầu, nói: “Chủ ý này không tồi. Nếu ta là người kia, lại nghe nói Độc Cô gia bị mình diệt môn năm đó vẫn còn sót lại một đứa nhỏ, tất nhiên là sẽ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, một lòng muốn giết luôn người còn lại rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play