Cái khác không nói, chỉ đơn thuần nhìn vào thái độ của Âu Dương Phong thôi, liền biết nếu y đồng ý bỏ qua chuyện tối hôm qua, sau đó hai người cùng ngao du giang hồ, thì không thực tế chút nào.

Mà chính bản thân hắn, tuy luôn muốn bồi thường cho người ta, nhưng cụ thể là bồi thường như thế nào, thì hắn cũng không biết.

Hơn nữa, cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng tối hôm qua, hắn quả thật đã cảm nhận được sự sung sướng cực hạn, thế cho nên từ đáy lòng hắn sinh ra một loại xúc động, nếu sau này có thể thường xuyên làm loại chuyện kia với Âu Dương Phong thì hình như cũng không tồi đâu.

Nhưng hắn lại nhắc nhở bản thân: Cảm giác tối hôm qua có được chính là nhờ công dụng của xuân dược, chả có quan hệ gì với Âu Dương Phong hết. Hắn chắc vẫn thích nữ nhân, nếu chỉ vì sai lầm tối hôm qua mà liền hồ đồ cho rằng bản thân đã thành đoạn tụ, đối tượng lại là Âu Dương Phong đại thiếu gia ngây thơ ngạo mạn mắt cao hơn đỉnh đầu, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Chu Mộ Phỉ thấy Độc Cô Lưu Vân lâm vào trầm tư, trái tim nhất thời nghẹn lên tận cổ họng, không khỏi vừa vội vừa giận, sợ hắn thật sự quyết định sau này sẽ sống cùng với Âu Dương Phong. Trong nháy mắt, Chu Mộ Phỉ thậm chí còn dâng lên một cỗ xúc động muốn nói hết sự thật đêm qua cho Độc Cô Lưu Vân biết để hắn không cần phải chịu đựng sự mập mờ che giấu của Âu Dương Phong nữa, nhưng y không biết nên nói từ đâu, hơn nữa chuyện này, y cũng khó mà mở miệng nổi: Ngươi muốn y phải nói sao với Độc Cô Lưu Vân đây, tối hôm qua đại điêu y biến thành người sau đó bị Độc Cô Lưu Vân bạo cúc sao?

Chu Mộ Phỉ không biết nếu đổi cho người khác thì sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng y thì lại ngượng ngùng không dám nói sự thật cho Độc Cô Lưu Vân biết, chuyện này quá xấu hổ.

Lúc Chu Mộ Phỉ đang âm thầm rồi rắm, chợt nghe thấy giọng nói của Độc Cô Lưu Vân vang lên bên tai Chu Mộ Phỉ: “Điêu Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không sống chung với Âu Dương Phong, chúng ta không phải là người cùng một thế giới, không thể sống chung với nhau được. Hiện giờ có thể y cảm thấy mình bị thiệt thòi, nên sẽ không vô duyên vô cớ thả ta đi như vậy. Ta chỉ muốn trả lại nhân tình cho y, để sau này y đi đường của y ta đi đường của ta, không bao giờ lui tới nữa.”

Nghe được lời hắn nói, trái tim của Chu Mộ Phỉ mới miễn cưỡng yên ổn trở lại, cứ nghĩ đến sau này phải nhìn thấy Âu Dương Phong ở chung một chỗ với Độc Cô Lưu Vân trong một thời gian ngắn, trong lòng vẫn có hơi chút khó chịu, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều rồi.

Y nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm cho lắm, liền dùng móng vuốt viết trên mặt đất: Ngươi cẩn thận một chút, y không phải là người tốt.

Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy nội dung Điêu Nhi viết, biết nó đang lo lắng cho mình, trong lòng có chút ấm áp, nâng tay vuốt ve lưng Chu Mộ Phỉ, nói: “Ta biết. Cả đời này, ngoại trừ sư phụ và Điêu Nhi ra, ta sẽ không tín nhiệm bất cứ người nào nữa.” Chu Mộ Phỉ nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn, cảm thấy tim đập có chút nhanh, có một dòng nước ấm quanh quẩn lướt qua lồng ngực, vì thế y tự khinh bỉ mình một phen.

Mẹ nó, loại cảm giác nội tâm mềm mại đến rối tinh rối mù này là cái quỷ gì vậy?! Ý chí của mình đã yếu đến độ vừa mới nghe nói ngọt vài câu liền tìm không thấy hướng bắc luôn rồi sao?

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ một trước một sau trở về sơn động, ngửi được mùi cháy sém, hóa ra là lúc nãy Độc Cô Lưu Vân vì vội vàng chạy ra ngoài dỗ dành Điêu Nhi, nên chưa kịp tháo giá nướng cá xuống.

Âu Dương Phong bởi vì Độc Cô Lưu Vân đuổi theo Chu Mộ Phỉ mà tức giận đầy bụng, ngay cả cá nướng của mình cũng ném, dĩ nhiên làm gì mà có lòng tốt giúp gỡ giá nướng cá xuống chứ.

Giờ thì hay rồi, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ ngay cả một miếng cá cũng chưa được ăn.

Cơn tức của Chu Mộ Phỉ vừa mất thì cảm thấy đói bụng đến khó chịu, liền kêu hai tiếng với Độc Cô Lưu Vân, sau đó lại bay đến cái hồ tối qua phát hiện, bắt về hai con cá sống, để Độc Cô Lưu Vân xử lý sạch sẽ rồi nướng chính, sau đó cùng Độc Cô Lưu Vân chia cá ra ăn.

Kết quả, Độc Cô Lưu Vân vừa cúi đầu cắn một miếng, liền nghe thấy Âu Dương Phong ở một bên nói: “Ta cũng muốn ăn, vừa rồi chưa ăn no!”

Độc Cô Lưu Vân quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, phải biết là cái con cá kia khá lớn, cạo vảy lóc nội tạng đi rồi thì cũng vẫn nặng hơn một cân, tiểu tử này trông trắng nõn thon gầy, sao còn ăn nhiều hơn Điêu Nhi nhà mình vậy? Hiểu được ý tứ của hắn, Âu Dương Phong liền giận, đưa tay chỉ vào nửa con cá ở dưới đất, đúng lý hợp tình mà nói: “Con cá kia bị ta ném rồi!”

*một cân xưa là bằng 0.5kg.

Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nhìn con cá đã bị ăn mất một nửa bẩn hề hề nằm trên đất, khóe miệng nhịn không được mà co rút.

Hắn đương nhiên biết vì sao Âu Dương Phong ném cá đi, liền cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, đành phải đưa con cá vừa mới nướng xong chưa kịp ăn phân ra một nửa cho y.

Kết quả, hành động này lại khiến Chu Mộ Phỉ bất mãn, nhưng tâm tính của y tốt hơn so với Âu Dương Phong rất rất rất nhiều, cho nên không có phát tác ngay tại chỗ, chỉ trút căm phẫn bằng cánh hung hăng mổ thịt cá, xem như là đang mổ thịt Âu Dương Phong mà thôi.

Một lát sau, hai người một điêu rốt cục cũng ăn xong cá, buổi ăn cá nướng phong ba cứ như vậy mà kết thúc.

Sau đó, Độc Cô Lưu Vân cầm hành lý lên, quay đầu nói với Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ, nói: “Nếu mọi người đã ăn no rồi, vậy mau xuống núi thôi.”

Âu Dương Phong nghe thế, đứng lên hỏi: “Giờ phải xuống núi sao? Chuyện của ngươi làm xong rồi?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu, nói: “Nơi này không còn chuyện gì nữa.”

Âu Dương Phong nghiền ngẫm ý tứ của hắn một lát, bắt được trọng điểm: “Vậy là nói ở chỗ khác có chuyện? Ngươi rốt cuộc là đang làm gì?”

Độc Cô Lưu Vân nghĩ một lát, cảm thấy nói chuyện này cho Âu Dương Phong cũng không sao, liền nói: “Ta đang điều tra hung thủ của vụ thảm án diệt môn cả nhà ta năm đó.”

Âu Dương Phong không có hứng thú nhiều lắm với chuyện hung thủ diệt môn của Độc Cô Lưu Vân, nhưng nghe hắn nói vậy, vẫn hỏi một câu: “Có manh mối gì chưa?”

Độc Cô Lưu Vân lắc đầu, nói: “Còn chưa có.”

Âu Dương Phong thấy vẻ mặt của hắn không giống như là không có manh mối, mà là không muốn nói cho mình nghe, không khỏi quay đầu khẽ ‘hừ’ một tiếng, thầm nghĩ nếu ngươi không muốn nói cho bản thiếu chủ, thì bản thiếu chủ còn lười hỏi nữa kìa, chuyện này có liên quan gì đến bản thiếu chủ chứ.

Độc Cô Lưu Vân thấy y không nói gì, liền quay đầu nói với Chu Mộ Phỉ: “Điêu Nhi, chúng ta xuống núi đi.”

Chu Mộ Phỉ gật gật đầu, giương cánh bay ra khỏi sơn động.

Hai người một điêu xuống núi, trước tiên phai xuống chân núi tìm cây đại thụ mà Độc Cô Lưu Vân buộc ngựa lúc trước đã.

Bởi vì nơi này không có một bóng người, cho nên con ngựa vẫn thành thật bị buộc ngay bên cạnh cái cây, chưa bị trộm khiêng đi.

Độc Cô Lưu Vân đi đến dưới gốc cây đại thụ, nói với Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ mới vừa đáp xuống: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát, sau đó lại xuất phát.”

Âu Dương Phong lập tức nói: “Đến lối rẽ phía trước một chút, ta muốn lấy tay nải, Linh Xà trượng và đám rắn bảo bối của ta.”

Độc Cô Lưu Vân vốn không thích rắn độc, nghe vậy không khỏi hơi nhíu mi.

Ngược lại, Chu Mộ Phỉ hai mắt phát sáng.

Âu Dương Phong lập tức chú ý tới ánh mắt hưng phấn của nó, vội vàng lườm nó một cái, hung tợn uy hiếp: “Nếu ngươi còn dám đánh chủ ý lên đám rắn bảo bối của ta, coi chừng ta nhổ sạch lông ngươi làm gà nướng!”

Chu Mộ Phỉ lập tức nổi giận, ngẩng đầu kêu lên với Âu Dương Phong:“Úc ~~~~ úc ~~~~” Ngươi mới là gà, cả nhà các ngươi đều là con gà!

Ông đây rõ ràng là thần điêu anh tuấn uy vũ!

Kêu xong liền hung hăng mài mỏ lên tảng đá gần cây đại thụ vài cái, sau đó là mài mài móng vuốt sắc bén.

Âu Dương Phong sao có thể cam chịu bị một con chim bự uy hiếp, nhất thời tức đến mặt phát xanh, vén tay áo chuẩn bị tiến lên dạy dỗ con súc sinh đầy lông không có mắt này.

Mắt thấy một người một điêu lại sắp bắt đầu đánh nhau, Độc Cô Lưu Vân cảm thấy một đầu có hai cái đại, vội vàng ngăn cản bọn họ, hai tay chắp thành chữ thập mà bái bái dụ dỗ Chu Mộ Phỉ: “Điêu Nhi, ngươi cũng đừng chọc rắn của y nữa, muốn ăn canh rắn thì đợi đến thành trấn rồi ta dẫn ngươi đi tửu lâu lớn nhất sang nhất ăn được không?”

Chu Mộ Phỉ nghe vậy phẩy phẩy cánh: “Nga~~~~ Nga~~~” Này coi như cũng được!

Nể mặt mũi của ngươi, ông không thèm chấp nhặt với tiểu bạch kiểm nữa.

Âu Dương Phong thấy Độc Cô Lưu Vân ngăn cản,cũng phẫn nộ mà thu tay lại, nói: “Nể mặt mũi của Lưu Vân, bản thiếu chủ không thềm chấp nhặt với con…chim ngươi nữa!”

Hai người một điêu nghỉ ngơi dưới gốc đại thụ một lát, sau đó Độc Cô Lưu Vân cởi nút buộc dây từng trên cây xuống, quay đầu nói với Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục.” Âu Dương Phong đứng lên, nói: “Nhưng chỉ có một con ngựa, ngươi sẽ không để bản thiếu chủ phải tự đi bộ mà tới chứ?” Độc Cô Lưu Vân không thèm nghĩ, nói: “Ngươi cưỡi ngựa với ta.”

Nói xong leo lên ngựa trước, sau đó đưa tay cho Âu Dương Phong.

Âu Dương Phong lập tức cầm tay hắn mà leo lên ngựa, đồng thời còn không quên vứt cho Chu Mộ Phỉ một ánh mắt khiêu khích kiêm thắng lợi.

Chu Mộ Phỉ nhất thời phun ra một ngụm máu già.

Cho dù y biết Độc Cô Lưu Vân không thích Âu Dương Phong, cưỡi ngựa cùng y chỉ là một kế tạm thời thôi, không có ý khác, nhưng khi nhìn thấy hai người thân mật cùng ngồi chung một con ngựa, tay Âu Dương Phong còn ôm lấy eo Độc Cô Lưu Vân, y vẫn nhịn không được mà giận lên.

Mẹ nó, cái màn này rất chướng mắt có biết không vậy!

Thấy thế nào cũng giống như đoạn diễn nam nữ chính cùng ngồi chung một con ngựa để gia tăng tình cảm tiến tới nói chuyện yêu đương thối nát trong mấy bộ phim võ hiệp có biết không vậy!

Chu Mộ Phỉ căm tức mài mài móng vuốt lên tảng đá, sau đó nhắc nhở mình đừng nghĩ nhiều, dù sao thì kịch truyền hình và cuộc sống hiện thực là hai chuyện khác nhau. Nhưng nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Âu Dương Phong, y không thể nào cân bằng tâm lý nổi.

Trong lúc Chu Mộ Phỉ đang buồn bực căm tức, thì con tuấn mã mà đôi cẩu nam nam kia đang cưỡi đã tung vó chạy hết mười trượng rồi.

Chu Mộ Phỉ nghe thấy tiếng triệu hồi của Độc Cô Lưu Vân ở phía trước, đành phải tạm thời áp chế căm tức và bất mãn ở trong lòng, vỗ cánh đuổi theo.

Bởi vì phải cõng hai người, cho nên con ngựa kia đương nhiên cũng chạy không được nhanh.

Vì thế trong mắt Chu Mộ Phỉ đang bay trên không, hai người dưới kia không phải đang thúc ngựa chạy, mà là một đôi tình nhân cưỡi ngựa đạp thanh.

Đại điêu đáng thương nhìn Độc Cô Lưu Vân và Âu Dương Phong ngực dán lưng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau thân mật cực kỳ cùng cưỡi một con ngựa mà chạy, còn bản thân mình thì chỉ có thể vừa chịu đựng cảm giác ẩn ẩn đau vì cúc hoa vừa bị bạo tối qua vừa bay ở trên trời mắt thấy Âu Dương Phong vươn tay ôm lấy thắt lưng của Độc Cô Lưu Vân quang minh chính đại mà chấm mút, chỉ có thể yên lặng nguyền rủa Âu Dương Phong bất cẩn ngã ngựa đến liệt nửa người, đồng thời còn âm thầm cảm thán cuộc đời… Cuộc đời của một con điêu sao mà tịch mịch như tuyết a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play