Độc Cô Lưu Vân thấy chỉ có hai đệ tử Toàn Chân giáo trông nom ngoài cửa
Tàng Kinh Các, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, lặng lẽ rút hai miếng gạch ngói ở dưới chân, ném xuống hai tên đệ tử kia.
Miếng ngói bay nhanh như chớp mang theo tiếng gió cực nhẹ, vừa lúc đập trúng ngay huyệt ngủ của hai tên kia.
Cả hai ngay cả tiếng cũng chưa kịp kêu lên đã nhũn người ngã xuống.
Lúc này, Độc Cô Lưu Vân mới từ trên mái nhà đứng dậy, cùng Chu Mộ Phỉ một
trước một sau nhảy xuống, không một tiếng động đến trước cửa Tàng Kinh
Các.
Nhìn thấy cửa Tàng Kinh Các đã đóng kín mít, còn bị xích sắt khóa lại.
Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nghĩ một lát, trước tiên tha hai tên đệ tử đang ngủ
mê man kia nhét vào bụi cỏ, sau đó xoay người đến bên cửa sổ, rút trường kiếm, lách kiếm vào bên trong, nạy then cài cửa sổ ra.
Như vậy
thì sẽ không cần phải phá hư khóa cửa, nếu lỡ như có người đi qua cũng
chưa chắc có thể phát hiện ra có cái gì đó khác thường.
Độc Cô
Lưu Vân thu kiếm, nhét vào vỏ, đẩy cửa sổ ra, nương theo ánh trăng nhìn
vào trong, chỉ thấy bên trong là có một loạt giá sách, tựa hồ như chẳng
có gì khác thường, nhanh chân bước vào, sau đó vẫy tay với Chu Mộ Phỉ.
Chu Mộ Phỉ nhảy vào trong rồi thì Độc Cô Lưu Vân lập tức đóng cửa sổ lại.
Bởi vì bốn góc phòng trong Tàng Kinh Các đều có chong đèn, tuy không được rõ lắm, nhưng cũng không quá tối.
Dựa vào thị giác siêu cường của Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ, chỉ cần ánh
sáng của một ngọn đèn mỏng manh thôi cũng đủ để thấy rõ chữ viết trên
bìa sách đặt trên giá rồi.
Độc Cô Lưu Vân ra ý bảo Chu Mộ Phỉ,
một người một điêu phân công hợp tác, hắn kiểm tra giá sách bên trái,
Chu Mộ Phỉ thì kiểm tra giá sách bên phải.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, hai người liền vùi đầu tìm kiếm.
Tuy Chu Mộ Phỉ không có tay như con người, nhưng y đã tập võ nhiều năm,
miệng và cánh đã được luyện đến cực kỳ linh hoạt, chỉ dùng miệng và cánh đào bới sách vở trên giá cũng không hề chậm chút nào.
Bởi vì sợ
hành động quá lâu sẽ bị phá ngang, do đó một người một điêu đều tận lực
tăng nhanh tốc độ tìm kiếm, hi vọng có thể lục hết căn phòng trước giờ
đám đệ tử kia thay ca.
Vì thế, trong vòng vỏn vẹn một nén nhang, một người một điêu đã lục hết toàn bộ giá sách trong Tàng Kinh Các.
Sau khi tụ họp lại, Độc Cô Lưu Vân nói: “Ta không tìm thấy, ngươi thì sao?”
Chu Mộ Phỉ cũng lắc đầu tỏ vẻ không thu hoạch được gì.
Độc Cô Lưu Vân vẫn chưa từ bỏ ý định, đang muốn xem coi có ám cách* không,
thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ bên ngoài truyền đến, nghe qua thì thấy có ít nhất là hai người, hơn nữa thân thủ chắc là không
tệ.
*ám cách: ô ngầm trong tường hay được giấu bí mật trong sàn nhà
Nếu giờ mà nhảy ra ngoài từ cửa sổ hẳn đã không còn kịp nữa rồi, Độc Cô Lưu Vân lập tức quyết định dẫn Chu Mộ Phỉ nấp sau giá sách trong cùng, thầm cầu nguyện người bên ngoài chỉ đi ngang qua mà thôi.
Nhưng mà hắn thất vọng rồi, tiếng bước chân đến ngay trước Tàng Kinh Các thì lại ngừng lại.
Một lát sau, có giọng nói của nam tử trẻ tuổi vang lên: “Sao lại không có ai trông coi?”
Sau đó, một giọng nói thiếu niên lại mang theo vài phần âm hưởng của thanh
niên vang lên: “Này còn phải hỏi sao, chắc là đi tìm chỗ nào đó mà lười
biếng ngủ rồi. Ngày mai ta sẽ tìm sư phụ mách bọn họ một trận.”
Giọng nói của người thanh niên vang lên: “Quên đi, cũng không phải là chuyện to tát gì. Đừng tới chỗ sư phụ.”
Giọng thiếu niên kia đáp lại: “Đại sư huynh, ngươi làm người quá rộng lượng
rồi, bởi vậy mấy sư huynh đệ khác đâu có để ngươi vào mắt, theo ta thấy, ngươi nên thường xuyên bày ra uy phong của đại sư huynh thì hơn, như
vậy mới có thể uy hiếp chấn trụ được bọn họ — đại sư huynh, thừa dịp đêm nay chỉ có hai người chúng ta trực ban, không bằng vụng trộm vào Tàng
Kinh Các nhìn xem một chút, thế nào?”
Thanh niên kia cả kinh, nói: “Sao như vậy được? Chu sư đệ, ngươi đừng có càn quấy!”
“Sợ cái gì?” Thiếu niên tùy tiện nói: “Không phải chỉ đi vào nhìn lén học
thêm chút kiến thức thôi sao, đừng nói tới việc chắc chắn sẽ không bị
phát hiện, ngay cả nếu như thật sự bị phát hiện, bình thường sư phụ
thương chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ không phạt nặng đâu.”
Sau
đó, ngoài phòng vang lên một trận lạch cạch, không biết vị Chu sư đệ kia đang làm gì, chỉ nghe đại sư huynh kia can ngăn mà nói: “Sư đệ, đừng
càn quấy nữa! Ta biết trước giờ ngươi ham chơi, nhưng Tàng Kinh Các thật sự không thể tự tiện xông vào…..Ngươi lấy thanh sắt ra làm gì?”
“Mở khóa a, đồ ngốc!” Giọng nói dương dương tự đắc của thiếu niên vang lên: “Sư huynh, ta nói cho ngươi biết, mấy trò phá khóa cửa này, từ lúc bảy
tuổi Chu Bá Thông ta đã làm ngon ơ rồi, lát nữa còn có thể làm giả như
nguyên trạng nữa kìa, giống như trò chơi vậy, một chút khó khăn cũng
không có. Cam đoan thần không biết quỷ không hay.”
Chu, Chu Bá Thông? !
Chu Mộ Phỉ trốn ở đằng sau giá sách nhất thời lảo đảo một trận suýt nữa thì gục.
Quá trùng hợp rồi, sao đến chỗ nào cũng đều gặp người quen [?] thế kia!
Không biết vị sư huynh bên người hắn là ai ha, hình như có quan hệ rất tốt,
chẳng lẽ là vị No.1 Trung Châu Ngũ Tuyệt trong truyền thuyết, Trung Thần Thông Vương Trùng Dương?
Trong lúc Chu Mộ Phỉ đang khiếp sợ, Chu Bá Thông đã dùng một thanh sắc phá khóa cửa, sau đó kéo sư huynh vào Tàng Kinh Các.
Độc Cô Lưu Vân ra ý bảo Điêu Nhi đừng phát ra tiếng, đồng thời bản thân
cũng bình trụ khí tức. Tính đợi hai người kia tới gần thì liền ra tay
chế trụ bọn họ, như vậy mới có thể trở ra toàn thân.
Chu Bá Thông vừa vào Tàng Kinh Các liền dùng chiết tử châm lửa, trong phòng liền sáng hơn trước rất nhiều.
Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đều có chút khẩn trương, tim đập không khỏi nhanh hơn một chút.
Cũng may mà Tàng Kinh Các rất lớn, giá sách rất nhiều, cách nhau nhiều giá
sách như vậy, Chu Bá Thông và sư huynh hắn cũng nhất thời chưa phát hiện ra sự tồn tại của một người một điêu.
Chỉ nghe thấy tiếng lật
sách của hai người, ngẫu nhiên còn nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chu
Bá Thông: “Sư huynh nhìn này, quyển sách này hóa ra là… bản duy nhất
trong truyền thuyết a…” “A, bản kiếm phổ này thật là lợi hại, sao sư phụ chưa dạy cho chúng ta….”
Cùng với giọng nói cố ý đè thấp của sư
huynh hắn: “Chu sư đệ nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy.
Đến lúc chúng ta nên học thì sư phụ dĩ nhiên sẽ dạy cho chúng ta. Chúng
ta mau ra ngoài thôi, bên ngoài thường có người đi tuần tra …..”
Chu Mộ Phỉ hiện giờ chỉ muốn giơ hai cánh hai móng tán đồng ý kiến của
người kia: Các ngươi mau ra ngoài đi, các ngươi ra ngoài rồi thì chúng
ta mới có thể nghĩ ra cách thần không biết quỷ không hay mà thoát khỏi
nơi này a!
Chi tiếc Chu Bá Thông lại không nghe được tiếng lòng
của y, liền liếc sư huynh hắn một cái: “Sợ gì chứ, đã vào rồi thì xem
thêm một lát đi mà, lá gan của sư huynh càng lúc càng nhỏ….” Vừa nỏi vừa đi qua một cái giá khác xem sách.
Lại ước chừng qua nửa ly trà
nhỏ, giọng nói của sư huynh lại vang lên bên trong Tàng Kinh Các: “Chu
sư đệ, đừng đùa nữa, chúng ta nên ra ngoài thôi. Nếu để người ta phát
hiện…..”
Chu Bá Thông quay đầu, nói: “Đại sư huynh, ngươi cái gì
cũng tốt, nhưng tính cách lại quá bảo thủ, tử khí trầm trầm, không chút
thú vị. Như vậy đi, ngươi hôn ta một cái, ta liền đi ra với ngươi.”
Lời này vừa nói xong, hai người một điêu còn trong Tàng Kinh Các sợ hãi cực kỳ.
Độc Cô Lưu Vân: Không phải đâu nha, hai người này là đoạn tụ sao???
Ta cư nhiên lại được xem đoạn tụ phiên bản sống!!!!!
Chu Mộ Phỉ: Muốn ngất! Hai người này cư nhiên có gian tình!!!!
Xem ra vị đại sư huynh này nhất định là Vương Trùng Dương không thể nghi ngờ gì nữa!!!!!
Không ngờ hai người này lại có một chân*, khó trách sao Vương Trùng Dương lại chướng mắt tổ sư bà bà gì đó của Tiểu Long Nữ như vậy……
*có một chân: ý chỉ giữa hai người có quan hệ tình ý mập mờ gì đó
Đại sư huynh đáng thương: “……..”
Chu Bá Thông nói: “Dùng bộ dạng bị sét đánh nhìn ta làm gì? Tối hôm trước
ngươi còn nhân lúc ta ngủ mà vụng trộm hôn ta kia mà, đừng tưởng ta
không biết! Giờ sao lại không dám nữa?”
Đại sư huynh nhìn đôi mắt to đen láy và hai má đỏ bừng của Chu Bá Thông, nhất thời tâm tư lay
động, run giọng nói: “Ta hôn ngươi xong thì đi chứ?”
Chu Bá Thông gật gật đầu.
Giây tiếp theo, không gian vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng hôn môi “chụt” một phát.
Sau đó là tiếng Chu Bá Thông kháng nghị: “Không được, hôn quá qua loa,
không tính! Ta muốn ngươi hôn ta như tối hôm trước ấy, phải nghiêm túc
một chút!”
Sau đó, một người một điêu nghe thấy thấy tiếng đại sư huynh thở dài, một lát sau, trong không khí dần dần vang lên tiếng nước “chậc chậc” kịch liệt.
Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ trốn ở chỗ
tối ai cũng không đoán được sẽ xuất hiện một màn kịch tính như vậy, nhất thời đều sợ đến ngây người.
Tuy cách vài giá sách, bọn họ không
nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng hôn vang lên khắp kia kia,
thì đã có thể tưởng tượng được cảnh hai người hôn nhau có bao nhiêu
nhiệt liệt.
Chu Mộ Phỉ thì còn may, ít nhất đời trước đã được
nhìn không ít rồi, giờ gặp tình huống này thì vẫn còn rống được, nhưng
Độc Cô Lưu Vân thì lại khác.
Hắn là thiếu niên huyết khí phương
cương, lại sống ở trên núi hết mười mấy năm, sao có thể nhìn thấy mấy
cảnh nam nam hôn nhiệt tình như thế này? Cho dù chỉ nghe thấy tiếng,
nhưng vẫn phải mặt đỏ tai nóng tim đập nhanh chân tay luống cuống. Bởi
vì tâm hoảng ý loạn, vốn khí tức đã cố ý bình trụ lại bất giác rối loạn.
Vốn chỉ là việc trong tích tắc, Độc Cô Lưu Vân đã lập tức điều chỉnh khí
tức, tưởng rằng sẽ không bị phát hiện. Nhưng hắn không ngờ, vị thanh
niên đang hôn Chu Bá Thông lại là đại cao thủ hiếm thấy, cho dù đang
trong lúc ý loạn tình mê, vẫn nhạy cảm phát giác bên trong Tàng Kinh Các ngoại trừ hai người bọn họ ra còn có người thứ ba, lập tức ngẩng đầu
lên, đôi mắt lại trấn tĩnh như cũ, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Độc Cô
Lưu Vân đang nấp, lạnh lùng nói: “Ai ở nơi đó?”
Độc Cô Lưu Vân bị hắn quát, liền không cố ý ẩn nấp nữa, cũng lười che dung mạo, sau khi
đưa mắt nhìn Chu Mộ Phỉ xong, liền “choang” một tiếng rút trường kiếm
ra, tùy tay tung kiếm đánh về phía vị ‘đại sư huynh’.
Chu Mộ Phỉ
thấy hành động của hắn, đành phải kiên trì bay ra, một đôi móng vuốt sắc bén hướng tới cổ họng Chu Bá Thông, hi vọng có thể một chiêu chế địch.
Chu Bá Thông lúc này mới biết trong Tàng Kinh Các thế nhưng còn có người
khác, dù hắn có da mặt dày, cũng không khỏi xấu hổ nóng tai. Nhưng hắn
thân là đồ đệ của Thanh Hư chân nhân, sư đệ của Vương Trùng Dương, dĩ
nhiên không phải là người bình thường, mắt thấy một con đại điêu cao cỡ
người bình thường hung mãnh xông tới chỗ mình, tuy trong lòng thất kinh
nhưng mảy may không loạn, lắc mình né tránh móng vuốt của Chu Một Phỉ,
đồng thời rút ra bảo kiếm bên thắt lưng ra đánh trả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT