Tiền Khiêm Ích ngày đêm đi gấp về quê nhà ở Thường Châu, trên đường luôn nhớ đến Bùi Quang Quang, nghĩ nàng lúc này nói không chừng đang nâng má ngồi ở ngưỡng cửa, trông mong mà trừng mắt hắn đây!
Nghĩ như thế, hắn càng nóng lòng trở về, hận không thể lập tức về được đến nhà.
Bởi vậy, sau khi tới địa giới Thường Châu, Tiền Khiêm Ích gần như chạy vội về hướng quê nhà ở nông thôn, dọc theo đường đi gặp được trưởng bối người quen, cũng không kịp chào hỏi với người ta, chỉ lo chạy vào trong nhà.
Trong nhà vẫn giống như trước khi hắn đi, bên ngoài nhà vây hàng rào thành một vòng, bên trong nuôi mấy con gà, đằng sau trồng mấy luống rau.
Tiền Khiêm Ích đẩy cửa đi vào, cũng không thấy bóng dáng trong tưởng tượng. Hắn thử thăm dò gọi to một tiếng, trong phòng khẽ vang lên, chỉ có lão nương của mình mặc một thân vải thô chậm rãi đi ra. Mặc dù Tiền Khiêm Ích nóng vội muốn gặp Bùi Quang Quang, nhưng chợt nhìn thấy mẫu thân đã lâu không gặp, nhất thời cũng ươn ướt hốc mắt, liền vén vạt áo, tiến lên hai bước, phốc một tiếng quỳ gối trước mặt bà, gọi to một tiếng “Mẹ”.
Nào biết, nghênh đón hắn không phải mẫu thân hỏi han ân cần, mà là một tràng quát mắng đổ ập xuống.
“Súc sinh, còn dám có mặt mũi trở về!” Tiền mẫu cơ hồ dùng hết khí lực tát hắn một cái, sắc mặt không tốt giận dữ nhìn hắn.
Tiền Khiêm Ích cả kinh, bưng mặt giương mắt nhìn lão nương của mình, nhất thời quên cả đứng lên. Môi hắn khẽ động, thầm nghĩ mẫu thân nhất định là buồn bực hắn từ quan hồi hương, vì thế nói: “Mẹ, quan trường như thùng nhuộm, thật sự không phải chỗ có thể ở lâu, con từ quan chính là……”
Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Tiền mẫu cắt đứt, chỉ nghe bà hừ nhẹ một tiếng nói: “Cũng biết quan trường là thùng nhuộm cơ đấy! Vậy sao lại còn làm ra những việc vô liêm sỉ này hả?! Ta không trông cậy vào con quan to lộc hậu, chỉ mong con làm việc không trái đạo nghĩa. Nhưng còn con thì sao…… Từ lúc vào kinh, con đã làm những gì?!”
Tiền Khiêm Ích nghe vậy sửng sốt, biết bà đích thị là biết những việc mình làm ở kinh thành. Hắn nhìn mái tóc đã ngả bạc của mẫu thân, đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tiền mẫu cắt đứt.
“Chỉ biết xu nịnh tham lam ngông cuồng dục vọng, người như vậy sao có thể cúi đầu?!”
Sau khi Tiền mẫu nói xong, lại căm giận xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn, chỉ nói: “Hiện giờ con biến thành cái dạng này, là ta dạy con không tốt, ta thật thẹn với người cha đã chết của con.”
Từ lúc trở về Tiền Khiêm Ích vẫn không có một phút thoải mái khoái trá, ngực nhất thời tràn ngập hối hận ảo não, ép cho hắn không thở nổi. Hắn nhìn bóng lưng vào nhà của mẫu thân, cũng chẳng còn lòng dạ nào hỏi hướng đi của mẹ con Bùi gia, chỉ quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu một cái nói: “Mẫu thân, con biết sai rồi. Từ nay về sau, nhất định sẽ giữ nghiêm lễ nghĩa liêm sỉ, để không uổng công đọc sách thánh hiền!”
Lúc này Tiền mẫu đã sắp đi vào trong nhà, nghe được hắn nói lời này, cước bộ không khỏi khẽ ngừng, lập tức lại tiếp tục đi vào, chỉ để lại một câu: “Tạm thời cứ quỳ ở đó đi.”
Tiền Khiêm Ích tự nhiên không dám có bất kỳ dị nghị gì, lòng đầy mong muốn được bà tha thứ, cứng rắn quỳ ở ngoài phòng một đêm. Thẳng đến phương đông xuất hiện mặt trời, xiêm y trên người bị sương sớm thấm ướt, lại chậm rãi được ánh mặt trời hong khô, lúc này mới lại gặp được mẫu thân của mình từ trong phòng đi ra.
Tiền Khiêm Ích giống như một cây cà đọng sương, môi phiếm trắng, khuôn mặt tiều tuỵ nhìn thân mẫu mình, thấp giọng nói: “Mẹ, con thật sự biết sai rồi.”
Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói khàn khàn, đành phải nuốt mấy ngụm nước bọt.
Con ngươi Tiền mẫu co rụt lại, hít một hơi khí, đang muốn mở miệng, lời đến bên môi, đôi môi vừa động lại lập tức nghiêm mặt, nói: “Còn quỳ ở đó làm cái gì, vào đi.”
Tiền Khiêm Ích như được đại xá, lảo đảo đứng dậy đi theo Tiền mẫu vào nhà. Trong phòng, Tiền mẫu đã rót một chén trà, lại từ trong nồi vớt mỳ mới nấu xong, để ở trước mặt hắn.
Tiền Khiêm Ích đang cầm bát ăn hai miếng, lại nhìn về phía Tiền mẫu, suy nghĩ một phen mới hỏi: “Mẹ, làm sao mẹ biết những chuyện phát sinh ở kinh thành?”
Lúc này Tiền mẫu đang bưng chậu muốn đi ra ngoài tưới rau, nghe hắn hỏi, liền không đổi sắc mặt nói: “Nghe Bùi đại nương của con nói,” nói xong, bà lại nhìn hắn một cái, “Con nghĩ con xuất môn ra bên ngoài, ta không biết được con đã làm gì sao?”
Tiền Khiêm Ích liên tục xua tay, lại nói lời hay dụ Tiền mẫu một phen, làm cho vẻ mặt bà tươi cười mà đi ra ngoài. Đợi cho thân ảnh mẫu thân biến mất ở ngoài cửa, Tiền Khiêm Ích lúc này mới vỗ trán ngồi xuống, thầm nghĩ: Nhạc mẫu tương lai thực sự không dễ hầu hạ mà.
Nghĩ như thế, lại mãnh liệt nhớ tới hắn về nhà đã một ngày một đêm, mà vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Bùi gia, liền bắt đầu đứng ngồi không yên, thẳng đến khi Tiền mẫu trở về nhà, hắn mới vội vàng đỡ bà ngồi xuống, thật cẩn thận hỏi han: “Mẹ à, mẹ đã gặp qua các nàng rồi sao?”
Tiền mẫu liếc mắt nhìn hắn, Tiền Khiêm Ích chuyển dời ánh mắt, làm bộ dọn dẹp bát đũa. Tiền mẫu vì thế khẽ hừ một tiếng nói: “Nếu như chưa gặp qua, thì làm sao ta lại biết được con đã làm mấy chuyện thất đức này chứ?”
Tiền Khiêm Ích vén tay áo rửa xong, nhất thời nghe được câu này, liền cảm thấy hai tay ngâm ở trong nước lạnh bắt đầu nóng lên, loại nhiệt độ này truyền thẳng lên trên cổ hắn. Hắn ngượng ngùng rụt rụt đầu, lại mặt dày nói: “Mẹ, vậy các nàng đâu?”
Tiền mẫu lúc này càng hừ mạnh hơn, đi đến bên cửa sổ dệt vải, tiếng dệt cơ vang lên, mới nói thêm: “Con hại cô nương nhà người ta thảm như vậy, còn trông cậy người ta ở chỗ này đợi con à?”
Những lời này như đánh vào trong lòng Tiền Khiêm Ích, hắn giật giật môi, sắc mặt u tối cúi đầu xuống, rốt cuộc không dám nói thêm nữa.
Tiền mẫu thấy hắn an tĩnh lại, bớt thì giờ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, còn nói: “Quang Quang là một cô nương tốt, nhưng mẫu thân con bé không dễ chọc, nếu như con có bổn sự, thì đi tìm nàng trở về đi.”
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bà, khó tin nói: “Mẹ, ý của mẹ là, mẹ biết các nàng đi hướng nào……?”
Tiền mẫu cúi đầu bề bộn công việc trong tay, khóe mắt cũng không liếc một cái, chỉ nói: “Mẹ chỉ biết là hai mẹ con các nàng trở về Việt Châu hồi hương.”
“Việt Châu……” Tiền Khiêm Ích thì thào lặp lại, suy nghĩ một chút, trong lòng lập tức sáng tỏ. Việt Châu chẳng phải gần sát với Thường Châu sao!
Tươi cười hiện lên khóe miệng, Tiền Khiêm Ích cố gắng đè nén vui sướng trong lòng, nghiêm trang nhìn về phía Tiền mẫu nói: “Mẹ, nếu đã biết hướng đi của các nàng, con liền an tâm bồi mẫu thân.”
Tiền mẫu đưa thoi, hừ một tiếng nói: “Được rồi, vẫn là đưa vợ trở về quan trọng hơn, mẹ cũng không phải bà lão bảy tám chục tuổi, còn chưa đến mức cần con phải hầu hạ.”
Trong lòng Tiền Khiêm Ích vui mừng, trên mặt lại bất đắc dĩ tươi cười, chỉ nói: “Mẹ à—— “
“Nhưng mẹ lại nghe Bùi đại nương của con nói, bà ấy đang vội lập gia đình cho nữ nhi đấy!” Tiền mẫu không nhẹ không nặng nói một câu.
Tiền Khiêm Ích thầm cả kinh, nắm quyền, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, lại thử thăm dò nói: “Mẹ, không đến ba tháng, con nhất định đưa vợ trở về, được không?”
Tiền mẫu khẽ cong khóe miệng, chỉ nói: “Được rồi, sớm khởi hành đi.”
Trong lòng Tiền Khiêm Ích nóng lên, quỳ xuống, trầm giọng nói: “Đa tạ mẫu thân thành toàn.”
***
Tiền Khiêm Ích có thể nói là một nắng hai sương chạy đến Việt Châu, sau một phen hỏi thăm, liền đi huyện Lạc Hà theo lời mẫu thân.
Tiền Khiêm Ích nghĩ mẫu thân chỉ biết là quê nhà của hai mẹ con Bùi gia ở trong huyện Lạc Hà, lại không biết là hộ nào trong mấy ngàn gia đình ở đây, bởi vậy đành phải dựa vào hắn đi từng bước hỏi thăm. Lại không ngờ, sau khi nghe ngóng được mới biết, trong huyện có đến mấy trăm hộ họ Bùi, mà muốn tìm được mẹ con Bùi gia thì càng khó khăn như mò kim đáy biển.
Tiền Khiêm Ích thuê một gian phòng ở lại, may mà trong huyện này giá hàng không cao, lộ phí hắn mang trên người chỉ có thể duy trì không được mấy ngày.
Hôm đó, Tiền Khiêm Ích lại đến một quán trà trong huyện ngồi, khách lui tới nơi này, tụ tập đủ hạng người, đúng là nơi tốt để hỏi thăm sự tình.
Chưởng quầy ở đây là một người nhiệt tình, đã sớm biết hắn ngàn dặm xa xôi đến tìm nương tử, liền bị sự si tâm của hắn làm cảm động, thường xuyên miễn tiền trà cho hắn, cũng giúp hắn để ý đến những người lui tới.
Lúc chưởng quầy vừa tự mình đưa một ấm trà lên, lại hỏi hắn một vài tình hình gần đây, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe tiểu nhị ở cửa vừa mừng vừa sợ hô to lên, “Ơ, là Bùi lão gia đến đấy à, mời vào bên trong!”
Tiền Khiêm Ích hiện giờ đối với chữ “Bùi” cực kỳ mẫn cảm, vừa nghe thấy câu này liền lập tức xoay người nhìn về hướng cửa, chỉ thấy bên kia tiến vào một ông lão mặc vàng mang bạc, toàn thân phúc hậu.
Hắn không khỏi a một tiếng, đối phẩm vị của người nọ cực kỳ khinh thường. Nhất thời lại thấy chưởng quầy mặt mày hồng hào, đang muốn khom người nghênh đón, liền giữ chặt hắn hỏi: “Người nọ là ai, vì sao các ngươi thấy ông ta đều cao hứng thành như vậy?”
Hắn nói xong, lại nhìn nhìn những người khác trong quán trà, lúc này bọn họ cũng đã cười híp mắt đứng lên, chắp tay vấn an với Bùi lão gia kia.
Chưởng quầy đưa mắt nhìn Bùi lão gia bước lên thang lầu, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Người nọ chính là nhà giàu nhất trên trấn chúng ta, nguyên danh Bùi Tuấn, nhân xưng ‘Bùi Bách Vạn’!”
Bên này hắn vừa dứt lời, bên kia Bùi Tuấn đã đi lên hành lang dài của lầu hai liền dừng bước, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, dùng âm mũi hừ nói: “Tôn tử nào dám nguyền rủa lão tử bồi* bách vạn đấy?! Có tin lão tử dùng bạc nện chết ngươi hay không!”
(*: bồi赔có nghĩa là lỗ =)))
Tiền Khiêm Ích vốn sửng sốt, lập tức liền giễu cợt một tiếng, thầm nghĩ: Thật đúng là loại nhà giàu mới nổi, cũng mệt ông ta đã từng tuổi này rồi còn có thể tai thính mắt tinh đến như vậy!
Chưởng quầy lúc này không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ cười hì hì đáp lời Bùi Tuấn ở trên lầu, nói: “Ấy, Bùi lão gia, thực sự có chuyện tốt này à, ta sẽ đợi ông đến nện đó!”
Những lời này dụ cho Bùi Tuấn mặt mày hớn hở, lại nói: “Lão tử bây giờ cũng không dư tiền nện ngươi, lão tử còn muốn đặt mua đồ cưới cho cháu ngoại đây!”
“A, là tiểu tử nhà ai có phúc khí tốt như vậy!” Chưởng quầy vội vàng đáp lời, mấy trà khách dưới lầu cũng cổ động theo.
Bùi Tuấn khẽ vuốt chòm râu trắng, cười không thấy mắt, “Còn chưa định được, lão tử phải lựa chọn thật tốt đã.”
“Tới lúc đó nhớ đừng chọn đến hoa mắt nha!” Chưởng quầy vội vàng đưa lên một câu, Bùi Tuấn cười càng thêm thoải mái, trực tiếp bảo chưởng quầy lát nữa phái người đến quý phủ lĩnh tiền. Chưởng quầy tất nhiên là thiên ân vạn tạ.
Tiền Khiêm Ích nhìn bọn họ hàn huyên ngươi tới ta đi, lại nghe trà khách chung quanh kể chuyện bát quái về cháu ngoại của Bùi gia kia—— nghe nói đứa cháu ngoại này là thời gian trước mới từ bên ngoài tìm trở về.
Tiền Khiêm Ích thầm cả kinh, cháu ngoại trong truyền thuyết này không phải là Quang Quang của hắn đấy chứ……
Hắn hỏi thăm khắp cửa nhỏ nhà nghèo của huyện Lạc Hà, lại không ngờ tới Quang Quang sẽ ở trong Bùi phủ lớn nhất huyện!
Tiền Khiêm Ích ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bùi Tuấn biến mất ở cửa nhã gian. Hắn nhớ tới khuôn mặt mập mạp của Bùi Quang Quang, đột nhiên cảm thấy, nhà giàu mới nổi này cũng có vài phần khí chất……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT