Bùi Bách Vạn rốt cuộc đau lòng cháu ngoại, không được mấy ngày liền bỏ tiền sửa chữa nhà cửa của Tiền Khiêm Ích một phen, ngoài của hồi môn còn cho Bùi Quang Quang một bọc lớn đỏ thẫm, nói là chuẩn bị khi cần đến.

Tiền Khiêm Ích lúc này cũng thể hiện ra sự cứng cỏi của thư sinh, chỉ nói tương lai chờ hắn kiếm tiền, nhất định sẽ đem số tiền này trả lại cho Bùi gia. Sau đó, hắn lại đứng ở trước mặt Bùi Tú Mẫn nặng nề mà thề, nói là cả đời không phụ Bùi Quang Quang, lúc này mới khiến Bùi Tú Mẫn kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười, lại cũng không quên cảnh cáo hắn, chỉ nói nếu nữ nhi bà quả thật không thoải mái, bà làm mẹ nó, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Tiền Khiêm Ích tự nhiên liên tục đồng ý, nhưng trong đầu lại nhịn không được nói thầm: Đây là vợ ta, ta sao có thể khiến cho vợ mình trôi qua không thoải mái chứ?

Ngày từng ngày qua đi, cuối cùng cũng tới ngày thành hôn. Bùi Bách Vạn khoe khoang, thật sự đem tin tức thông báo cho mọi người đều biết, lại bao hết một vùng, mời toàn bộ mọi người đến ăn miễn phí một ngày, có thể nói là tình cảnh choáng ngợp.

Nhưng, Tiền Khiêm Ích cũng không để ý những việc đó, hắn lúc này một lòng một dạ đều đặt cả ở trên người Bùi Quang Quang, từ khoảnh khắc Quang Quang ngồi lên kiệu hoa, tim của hắn liền mãnh liệt nhảy lên, thẳng đến khi cỗ kiệu về tới Thường Châu, hắn chỉ cảm thấy máu trong người đều muốn bốc cháy lên, còn chưa uống rượu, cả khuôn mặt cũng đã hồng hào. Đến buổi tối, tiễn bước khách, hắn cuối cùng cũng được nhàn rỗi, sau khi nói mấy câu với mẫu thân, liền đi về phía phòng tân hôn.

Lại nói Tiền Khiêm Ích vào phòng tân hôn, Bùi Quang Quang ngồi ở bên giường đợi đã lâu. Tiền Khiêm Ích chà xát hai tay, lúc nhấc khăn voan lên, lại kích động hai tay phát run, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhẵn mịn, non nớt của Bùi Quang Quang dưới ánh đèn, hắn liền cảm thấy nhân sinh tốt đẹp nhất chính là khoảnh khắc này đây.

“Huynh…… huynh uống rượu à……” Bùi Quang Quang bị hắn nhìn đến sắc mặt càng thêm hồng nhuận, lúc nói chuyện, lại phát hiện thanh âm đều có chút mềm nhũn. Một tiếng này nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích, giống như một sợi tơ tinh tế, vòng qua thân thể hắn, từng chút từng chút một quấn lấy hắn.

“Đêm tân hôn đương nhiên là phải uống rượu.” Tiền Khiêm Ích như say rượu, không biết là bởi vì rượu hay là vì người trước mặt. Hắn nuốt ngụm nước bọt, sợ mình nằm mộng, không khỏi sờ hai má Bùi Quang Quang, xúc cảm thật sự ôn nhuyễn mềm mại.

“Huynh lại đùa giỡn lưu manh,” Bùi Quang Quang xấu hổ cào tóc, “Toàn chiếm tiện nghi của ta.”

Tiền Khiêm Ích ngồi vào bên cạnh nàng, hai tay nâng gương mặt của nàng, chợt gần sát vào nàng, đôi môi ma xát vành tai của nàng nói: “Nàng đã thành thân với ta rồi, ta có sờ nàng ôm nàng, sẽ không gọi là chiếm tiện nghi.”

Bùi Quang Quang chỉ cảm thấy bên tai như bị đốt nóng, mẫn cảm rụt rụt cổ, lại hỏi: “Vậy gọi là gì?”

“Là hành lễ,” Môi Tiền Khiêm Ích đã áp vào bên gáy nàng, mơ hồ không rõ nói, “Làm Chu công chi lễ.”

“Chu, Chu công…… a……” Trên cổ truyền đến xúc cảm tê tê dại dại, trong đầu Bùi Quang Quang nháy mắt mơ hồ một mảnh, chỉ lúng ta lúng túng lặp lại theo hắn.

Tiền Khiêm Ích đưa tay ôm một cái, để nàng ngã xuống giường, nghiêng thân che ở trên người nàng nói, “Nương tử, ta làm Chu công chi lễ với nàng được không?”

Bùi Quang Quang mơ mơ màng màng gật đầu, chợt phát hiện hắn đang cởi nút thắt trên áo nàng, vì thế nhìn hắn nói: “Hành lễ cần cởi quần áo à?”

Tiền Khiêm Ích hết sức chăm chú tháo nút thắt, nghe vậy liền gật đầu. Bùi Quang Quang thở dần dần dần dần dồn dập, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì một loại khô nóng khó hiểu.

“Còn, còn phải cởi sao?” Mắt thấy sắp bị hắn cởi chỉ còn lại áo lót quần lót, Bùi Quang Quang có chút lo lắng, hai tay không khỏi nắm chặt cổ áo.

Tiền Khiêm Ích chống lại ánh mắt của nàng, nhìn nàng đỏ mặt, vẻ mặt lại mờ mịt, nói: “Đúng vậy, phải cởi hết quần áo đi mới được, bằng không Chu công sẽ tức giận đó.”

Bùi Quang Quang trừng mắt nhìn, lại nhìn thật sâu vào hắn, như là đang phân rõ thực giả trong lời nói của hắn. Tiền Khiêm Ích bị nàng đến chột dạ, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác phạm tội khó hiểu. Trái tim hắn rung động, dứt khoát nâng tay che ở trên ánh mắt của nàng, nói: “Nàng chớ khẩn trương……”

Hắn nói xong, liếm liếm môi, mới phát hiện trái tim mình cũng thình thịch nhảy dồn dập, cùng tiếng tim nàng trùng vào nhau.

Áo lót rốt cục bị hắn cởi bỏ, hắn nhìn Quang Quang ngoan ngoãn nằm ở dưới người mình, lúc này trên người nàng trắng nõn chỉ lộ một cái yếm màu đỏ, phía trên thêu đôi chim uyên ương nghịch nước.

“Ta, ta lạnh……” Bùi Quang Quang bị hắn bịt mắt, nhưng cũng biết tình huống của mình lúc này, vừa nghĩ đã cảm thấy lòng đầy ngượng ngùng.

Tiền Khiêm Ích nghe nàng như nói mê mà mở miệng, trong lòng nhộn nhạo càng thêm lợi hại, vội vàng lột sạch quần áo che ở phía trên, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cùng bả vai nàng.

Bùi Quang Quang ưm hai tiếng, trên người truyền đến xúc cảm nói cho nàng biết, lúc này Tiền Khiêm Ích cũng giống nàng, cởi đến sạch sẽ, hai người đều là thân thể trần truồng.

Vừa nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy cả người đều thiêu cháy nóng bỏng, hai mắt lại càng nhắm chặt lại không dám mở. Tiền Khiêm Ích dùng thân thể cọ xát vào nàng, hai tay vuốt ve dọc theo đường cong của nàng.

“Này, cái này…… Ta có chút nóng, ta, chúng ta có phải dựa sát quá rồi không…… Khiêm, Khiêm Ích……” Ngay khi Tiền Khiêm Ích đặt tay lên thịt mềm trước ngực nàng, Bùi Quang Quang rốt cục run rẩy mở miệng, nhưng ánh mắt lại vẵn nhắm như trước, không dám nhìn tình trạng hai người lúc này.

“Làm Chu công chi lễ vốn sẽ rất nóng.” Tiền Khiêm Ích thuận miệng giải thích, trên tay vẫn bận rộn.

“Vậy chúng ta chọn một ngày mát mẻ rồi lại làm đi,” Bùi Quang Quang bị hắn làm cho cả người nóng lên, vừa nóng vừa ngứa, rồi lại không biết nên làm thế nào hoãn lại loại cảm giác này, đành phải ở dưới người hắn nhẹ nhàng mà cọ. Động tác cọ này, lại giống như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, đã hoàn toàn trêu trọc Tiền Khiêm Ích.

“Hiện giờ đã bắt đầu mùa đông rồi, không có ngày nào còn mát mẻ hơn so với hiện giờ đâu.” Tiền Khiêm Ích hàm hồ nói một câu, thấy nàng lại muốn mở miệng, dứt khoát cúi đầu hôn môi của nàng.

Bùi Quang Quang “Ô ô” hai tiếng, rất nhanh đã không còn sức chống cự, hai tay không tự chủ ôm cổ của hắn, tùy ý hắn công thành đoạt đất.

Trong phòng nến đỏ thỉnh thoảng “Lách tách” một tiếng, trong màn tràn ra vài tiếng thở gấp. Đột nhiên, ánh nến vì gió thoảng qua mà khẽ động, trong trướng lập tức truyền ra tiếng hô, “Đau quá…… Ô ô……”

“Quang Quang ngoan, tách chân ra chút nữa, lập tức sẽ không đau.”



“Huynh gạt ta, hu…… Vẫn đau quá……”



“Quang Quang à.” Tiền Khiêm Ích nằm ở trên giường, ôm Bùi Quang Quang nằm lên trên người hắn, nghĩ nghĩ nói, “Quang Quang, ta cảm thấy nàng bị đau như vậy, nhất định là ta kinh nghiệm không đủ.”

Bùi Quang Quang lúc này đã mệt đến mức không động nổi một đầu ngón tay, chỉ rầu rĩ ừ một tiếng nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Ngón tay Tiền Khiêm Ích quấn lấy một lọn tóc của nàng, một tay sờ theo cột sống của nàng xuống, ở chỗ xương cụt vẽ một vòng tròn, khiến cho nàng khẽ run lên một cái, sau đó lại tiếp theo hướng nơi nào đó mà đi……

“Quang Quang, ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên làm nhiều hơn vài lần, tích luỹ kinh nghiệm.” Ngón tay hắn co rút một cái, thân mình Quang Quang run lên, Tiền Khiêm Ích nháy mắt thở hốc vì kinh ngạc, nói, “Chân của nàng đừng kẹp chặt như vậy, buông ra một chút được không……”

“Huynh lại động vào ta, ta biết huynh hiện giờ lại muốn làm chuyện đó mà!” Bùi Quang Quang chịu đựng đau nhức, chống đỡ nhổm người dậy, ghé vào trên người hắn nhìn xuống, “Huynh là đồ sắc phôi……”

Mặt nàng hồng hồng, đột nhiên “A” một tiếng, cắn cắn môi dưới, hai mắt ngập nước nhìn hắn, nói: “Ngón tay của Huynh…… Không cho phép……”

Nàng nói chuyện đều mang theo nghẹn ngào, Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy cả người như có luồng điện vụt qua, vừa tê vừa dại lại thoải mái. Hắn ôm sát Bùi Quang Quang, nói hết lời hay, rốt cục lại để cho nàng đáp ứng làm thêm một lần.

Sáng sớm ngày kế, sau khi Bùi Quang Quang tỉnh lại, Tiền Khiêm Ích đã không còn ở trên giường. Nàng sờ sờ chăn đệm còn dư hơi ấm bên người, không khỏi quệt mồm than thở: “Đại phôi đản, lại có thể bỏ lại một mình ta rời giường trước, sau này không bao giờ cho huynh làm chuyện đó nữa! Đại phôi đản, sắc phôi……”

Nàng vừa mắng, vừa bọc mền vươn tay lấy xiêm y trên chiếc bàn thấp bên giường, thình lình cửa phòng vang lên, Tiền Khiêm Ích sảng khoái tinh thần tiến vào, trong tay cầm một cuộn tranh.

Bùi Quang Quang thấy hắn vào phòng, đỏ mặt lên, vèo một cái lùi vào trong chăn, chỉ lộ ra ánh mắt nhìn hắn.

“Quang Quang……” Tiền Khiêm Ích nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng càng thêm vui mừng, chỉ cảm thấy nàng thật ngây thơ đáng yêu, hận không thể lập tức kéo nàng vào trong lòng, phóng túng một phen. Chỉ tiếc, hắn hiện giờ có chuyện trọng yếu hơn.

Bùi Quang Quang lùi ở trên giường không muốn để ý đến hắn, Tiền Khiêm Ích không nói gì, giơ lên bức họa trong tay nói: “Ta có lễ vật tặng nàng, nàng dù sao cũng phải ra ngoài trước đi đã?”

Bùi Quang Quang híp híp hai mắt, hừ một tiếng nói: “Vậy huynh xoay người sang chỗ khác, ta muốn mặc quần áo.”

“Được, được, được.” Tiền Khiêm Ích cười hì hì gật đầu, đừng nói là xoay người, cho dù bây giờ muốn hắn ở tại chỗ lăn hai vòng, hắn cũng sẽ nghe theo.

Bùi Quang Quang ở phía sau hắn mặc tốt xiêm y, Tiền Khiêm Ích nghe thấy không sai biệt lắm, liền xoay qua, mở bức họa được cuộn tròn trên tay lên trước mặt nàng: “Nàng xem, đây là cái gì?”

Bùi Quang Quang nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên trong mắt phát ra vui sướng, gần như là nhảy xuống giường chạy đến trước mặt của hắn, cong hai mắt lên tiếng hoan hô nói: “Là bức họa kia, ngày sinh nhật của ta huynh đã họa cho ta!”

Tiền Khiêm Ích quay thân bày bức tranh lên trên cái bàn tròn, nói: “Bức họa này kỳ thật đã sớm bồi giấy tốt lắm rồi, chỉ tiếc luôn không có cơ hội tặng cho nàng.” Hắn nhìn Bùi Quang Quang đến gần, còn nói, “Hiện tại tốt rồi, rốt cục có thể trao nó vào trong tay nàng.”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy tươi cười, nhưng trong mắt lại ngấn nước. Nàng hít hít cái mũi, mở miệng nói: “Sau này sinh nhật hàng năm huynh đều phải tặng ta lễ vật.”

“Được.” Tiền Khiêm Ích gật đầu đáp ứng.

“Phải tự huynh làm.”

“Được.”

“Không được quá đơn giản, nhất định phải mới lạ.”

“Có thể.”

Bùi Quang Quang nước mắt vòng quanh nở nụ cười, nâng tay đánh hắn một cái, nói: “Sao huynh đáp ứng nhanh như vậy, có để ý hay không?”

Tiền Khiêm Ích cười nhéo cái mũi của nàng, “Nương tử ta đã nói, đương nhiên không chút do dự đáp ứng rồi.”

Bùi Quang Quang để cho hắn ôm, ở trong lòng ngực của hắn cười ngây ngô. Tiền Khiêm Ích hôn lên đỉnh đầu nàng, đột nhiên nói: “Nương tử, nhanh đi rửa mặt đi, vết nước miếng của nàng còn chưa lau sạch sẽ kìa.”

Bùi Quang Quang đỏ mặt, lau khóe miệng xong đánh hắn, “Đại phôi đản, một ngày nào đó ta sẽ nhìn thấy bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của huynh!”

“Ta luôn thức dậy sớm hơn so với nàng.”

“Cả đời dài như vậy, ta cũng không tin mỗi lần huynh đều thức dậy sớm hơn ta!”



“Quang Quang, cả đời dài như vậy, có thể gặp được nàng là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này của ta.”

“Đại phôi đản, sao đột nhiên lại nói vậy……”

“Nàng thích nghe không, sau này ngày nào cũng nói cho nàng nghe.”

“Như vậy…… Cũng tốt lắm……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play