Từ sau hội đèn lồng, Tiền Khiêm Ích cảm thấy cả người đều thoải mái hẳn lên, rốt cuộc cũng không cần đeo cảm giác có tội trên lưng đối với Bùi Quang Quang nữa. Mỗi khi một mình an tĩnh lại, hắn thậm chí đều nhịn không được nghĩ: Cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý này thật sự là không tệ.

Qua vài ngày, hoàng thượng lại triệu hắn đến ngự tiền hầu hạ, lần này là để cho hắn cùng thưởng tranh.

Tiền Khiêm Ích đứng ở trong đình của ngự hoa viên, tinh tế nhìn bức họa thái giám giơ trong tay, lại nhìn thấy nét mực chưa khô, nghĩ nghĩ liền nói: “Ngàn dặm giang sơn đồ bao la hùng vĩ, có thể thấy được người vẽ là người khí khái phi phàm, quả thật nhân trung long phượng.” Hắn nói xong, xoay người hướng Hoàng thượng cúi đầu thật thấp, cung kính nói, “Không biết vi thần có được may mắn không, được nhìn thấy hình dáng của người vẽ?”

Hoàng thượng vốn sửng sốt, lập tức liền vuốt râu cười lên ha hả, rất vui sướng.

Tiền Khiêm Ích chưa đứng dậy, ánh mắt dừng ở mũi chân của mình, ở nơi người khác không thể quan sát mà nhẹ thở ra một hơi.

Hắn vốn cũng không phải người trì độn, hơn nữa mấy ngày này hoàng thượng thường xuyên triệu kiến hắn, quân thần ở chung, hắn sớm thấu đáo, tự nhiên biết khi nào thì nên thuận theo, biểu hiện mình cùng hoàng thượng có cùng phẩm vị; cũng biết khi nào thì nên nghịch lại, biểu hiện tính khí không kiêu ngạo không siểm nịnh của mình.

Có thể thấy được lần này, hắn lại thắng rồi.

Hoàng thượng vừa cười nói với hắn một số lời, bất kể những chuyện phong hoa tuyết nguyệt phụ dung phong nhã ở bên ngoài, Tiền Khiêm Ích tất nhiên đều trả lời lưu loát, nói mấy câu, liền thành công dụ hoàng thượng thoải mái cười to, gọi thẳng là tìm được tri kỷ, còn nói muốn cùng hắn làm bạn vong niên. Tiền Khiêm Ích tự nhiên sẽ không làm thực, vội vàng quỳ xuống nói thẳng không dám. Hoàng thượng thấy hắn cẩn thận dè dặt, cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ nói không được làm bạn vong niên, vậy thì sẽ thưởng hắn một thứ, lại hỏi hắn muốn cái gì.

Lúc này Tiền Khiêm Ích mới vừa đứng lên, nghe lời nói như thế không khỏi trái tim nhảy dựng, nhìn nhìn vẻ mặt đầy ý cười của hoàng thượng, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng Bùi Quang Quang tựa vào trong lòng ngực của hắn dưới cây hòe già, không khỏi liếm liếm môi nói: “Đa tạ hoàng thượng thánh ân, trong lòng vi thần xác thực có chút niệm tưởng, nhưng không phải đồ vật, mà là một người.”

Hoàng thượng sửng sốt, lập tức lại cười nói từ xưa tài tử nhiều phong lưu, sau đó lại hứa hẹn nếu là trúng ý cung nữ nào, sẽ trực tiếp thưởng cho hắn.

Vừa dứt lời, đã khiến các cung nữ đứng hai bên đỏ mặt.

Lúc này Tiền Khiêm Ích lại quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Hồi hoàng thượng, người mà vi thần niệm tưởng không ở trong cung.” Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng thượng đang kỳ lạ mà nhếch lông mày, liền giải thích, chỉ nói mình ở hội đèn lồng vô tình gặp Đại tiểu thư nhà Thư Thừa tướng, bỗng sinh lòng kính yêu, lần này chính là muốn cầu hoàng thượng tứ hôn.

Tiền Khiêm Ích nói xong, lòng tràn đầy chờ mong hoàng thượng đáp ứng, lại không ngờ tới, hoàng thượng lại trầm mặt. Trong lòng hắn cả kinh, cũng không nghĩ ra mình phạm điều kiêng kị gì, đành phải im lặng quỳ. Một lát sau, sắc mặt hoàng thượng hơi nguôi, vẫy lui hai bên, lúc này mới chậm rãi mở miệng……

***

Sau khi Tiền Khiêm Ích rời khỏi ngự hoa viên, không đi Hàn Lâm viện trình diện, mà là trực tiếp trở về nhà. Hắn đi vào ngõ nhỏ trước cửa chính, đầu vẫn đầy mờ mịt, những lời hoàng thượng vừa nói không ngừng vang vọng.

Hoàng thượng vỗ bờ vai của hắn nói: “Trong quan trường, quyền lực thay đổi là điều khó tránh khỏi nhất, con đường trước mắt ngươi phải nhìn cho kỹ rồi hẵng đi.”

Hắn có chút mông lung nhìn hoàng thượng, một từ cũng không nói nên lời. Vì thế hoàng thượng lại nói: “Quyền thần chỉ lúc quân vương suy nhược mới có thể tồn tại, tay vươn ra quá dài cũng không phải chuyện hay ho.”

Tiền Khiêm Ích không ngừng hồi tưởng đến hai câu này nói, một mình chắp hai tay sau lưng đi vào trong ngõ hẻm, đi qua một chỗ rẽ thì đột nhiên nhớ tới lời Vi Viễn Thụy ngày đó—— Thư Thừa tướng là sâu mọt của quốc gia.

Sâu mọt!

Hắn cảm giác mình dường như đã bị quấn vào giữa một vòng xoáy rất lớn, hắn chỉ muốn làm một chức quan nhỏ, sau đó cùng Quang Quang của hắn sống thật tốt. Nhưng hiện tại, tất cả những chuyện này đều trở thành hy vọng xa vời.

Tiền Khiêm Ích vào cửa chính, đúng lúc thư đồng của hắn cầm một phong thư tiến đến, giao vào trong tay hắn nói: “Đại nhân, đây là tên tiểu tử Tống Sài đó đưa tới.”

Tiền Khiêm Ích thầm giật mình, phiền não lúc trước nháy mắt bị phong thư trước mắt áp xuống, gần như gấp rút tiếp nhận phong thư mở ra.

Chữ viết bên trên so với trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn “Văn hay tranh đẹp”, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được đã tiến bộ hơn. Tiền Khiêm Ích nhịn không được giương môi cười cười, có thể thấy nàng thật sự nghe lời luyện chữ.

Nội dung trong thư vô cùng đơn giản, đại khái là nàng hôm nay làm cái gì, sáng mai lại ăn cái gì. Tiền Khiêm Ích cười híp mắt đọc đến cuối, rốt cục ở mặt cuối cùng đọc được nàng hẹn hắn sáng sớm ngày mốt gặp lại ở Xưng Tâm Tự.

Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch, từ lần từ biệt trước, bọn họ đã hơn một tháng chưa gặp lại rồi, tuy thư từ qua lại đã khôi phục, nhưng phần tưởng tư này cũng đã ngày dồn tháng chứa mà chất chồng lại, nặng nề đặt ở trong lòng hai người.

Hai ngày sau, Tiền Khiêm Ích ở trong đình viện của Xưng Tâm Tự gặp được Bùi Quang Quang.

Mong nhớ của Bùi Quang Quang đối với hắn không hề ít hơn, hai người vừa thấy mặt, nàng liền chui vào trong ngực hắn, cọ như con mèo nhỏ, cọ đến khi trái tim Tiền Khiêm Ích cũng nóng hầm hập, lo âu sau ngày diện thánh hôm ấy đã chậm rãi thư thái đi rất nhiều.

“Quang Quang, nàng nhớ ta không?” Tiền Khiêm Ích ôm nàng, nhẹ vỗ về trên lưng nàng, bỗng nhiên mở miệng thấp giọng hỏi.

Bùi Quang Quang thoáng chốc xấu hổ đỏ mặt, lại cảm thấy được trong lòng ngọt lịm, vùi đầu vào trước ngực hắn, ấp úng hờn dỗi nói lầm bầm: “Mới không nhớ huynh, ai nhớ cái tên đại phôi đản nhà huynh chứ!”

Tiền Khiêm Ích cười nhẹ, thân mình rời ra một chút, nâng tay nắm cằm nàng, để nàng ngửa mặt nhìn mình. Trên mặt Bùi Quang Quang nóng bỏng luống cuống, bắt lấy tay hắn nói: “Huynh nắm cằm ta làm gì, huynh làm gì mà nhìn ta như vậy, thật kỳ cục!”

Nụ cười trên mặt Tiền Khiêm Ích vẫn luôn chưa hề hạ xuống, chợt nghe được nàng nói những lời này, liền cảm thấy trong lòng như bị sợi râu của con sâu nhỏ nhẹ nhàng xẹt qua, vừa mềm mại vừa tê dại, không chút nghĩ ngợi liền muốn đem nàng vào trong rừng bên cạnh.

Bùi Quang Quang vừa thấy tình hình này liền ước chừng đoán được tâm tư của hắn, kéo tay hắn ngồi xuống đất, phồng má nói: “Huynh tên đại phôi đản này, huynh lại muốn mang ta đi làm chuyện mờ ám phải không? Huynh cứ nghĩ tới chuyện đó, ta không để ý đến huynh nữa!”

Ban đầu Tiền Khiêm Ích cũng chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh tâm sự với nàng một chút, chợt nghe được lời nàng nói, ngược lại cảm thấy hành động này của mình thật sự có chút “không ổn”, vì thế cười trêu ghẹo nói: “Ta chỉ là sợ nơi này có người đi qua nhìn thấy nàng ở cùng chỗ với ta, sao nàng lại nghĩ sai lệch đi đâu rồi? Có thể thấy rõ ràng là nàng đối với ta rục rịch trong lòng mà!”

Bùi Quang Quang đỏ bừng mặt, ấp úng vài tiếng lại không nói lời nào. Tiền Khiêm Ích đứng ở trước mặt nàng, nhìn xuống nàng nói: “Nàng có đi hay không, không đi ta sẽ khiêng nàng đi đó.”

Lúc này, Bùi Quang Quang đi cũng không được, ở lại cũng không phải, rồi lại nắm lấy tay hắn không chịu buông. Tiền Khiêm Ích biết nàng ngượng ngùng, dứt khoát ngồi xuống, vòng qua đầu gối của nàng trực tiếp bế nàng lên, lại nói: “Là chính nàng không chịu đi đấy.”

Hai tay Bùi Quang Quang trụ ở trước ngực, trái tim cứ thình thịch thình thịch mà nhảy loạn, nàng nhìn cằm của hắn, lại ngượng ngùng né tránh ánh mắt, quệt mồm rầu rĩ nói: “Ta biết mà, huynh chính là chiếm ta tiện nghi! Không để cho huynh hôn, huynh liền ôm ta, hừ!”

Bước chân Tiền Khiêm Ích run lên, tay cũng khẽ rung, thiếu chút nữa làm nàng ngã xuống.

Hai người tới một hành lang thấp thoáng cây hoa, Tiền Khiêm Ích trực tiếp để nàng lên trên lan can, bản thân lại ngồi ở đối diện nàng, lúc này mới cầm lấy hai tay của nàng nói: “Quang Quang……”

Bùi Quang Quang mấp máy môi, hai mắt ngập nước ngắm khuôn mặt hắn, lại xấu hổ hạ mắt xuống, ừ một tiếng, cũng không nói gì.

Tiền Khiêm Ích nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng hơi tê dại, lại nhịn không được đi áp tay vào má nàng, vuốt má nàng một hồi, sau đó mới nói: “Quang Quang, ta nhớ nàng, từ ngày chia tay ở hội đèn lồng đã bắt đầu nhớ, nhớ đến một tháng rồi.”

Bùi Quang Quang nghe vậy, mím chặt môi trộm cười, một lát sau, trở tay nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Thật ra, vừa rồi ta chỉ gạt huynh thôi, ta cũng nhớ huynh……”

“Ta biết.” Tiền Khiêm Ích cười khẽ, lại hỏi nàng, “Nàng đi dâng hương, trong phủ có người làm khó dễ nàng không?”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao có được? Thư phu nhân lười quản ta, ta nói với bà một tiếng, bà liền xua tay để cho ta đi.”

Tươi cười của Tiền Khiêm Ích bị kiềm hãm, trong lòng bỗng có chút không rõ mùi vị. Hắn ngừng lại một chút, thở dài một hơi nói: “Quang Quang, nàng chịu ủy khuất rồi.”

Bùi Quang Quang cười đến ngọt ngào, nhìn hắn nói: “Không ủy khuất.” nghĩ nghĩ, lại thêm vào một câu, “Dù sao huynh rất nhanh cũng sẽ đến đón ta.”

Nháy mắt Tiền Khiêm Ích đã cảm thấy trong lòng trống rỗng, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng liếm liếm môi nói quanh co: “Quang Quang, ta……” Hắn chưa nói xong, đã chạm đến con ngươi trong suốt của nàng, miễn cưỡng cười cười, nói, “Quang Quang, chuyện đề thân chỉ sợ phải lùi lại.”

Nụ cười trên mặt Bùi Quang Quang dần dần hạ xuống, nàng có chút ngơ ngẩn nhìn hắn, há miệng thở dốc, đột nhiên hỏi: “Huynh lại yêu thích người khác?” Khi nói lời này, nàng cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt như muốn rơi xuống.

Tiền Khiêm Ích thấy nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Quang Quang, nàng đừng nghĩ lung tung, không phải như vậy!” Hắn nói xong, lại bưng mặt nàng lau nước mắt cho nàng.

Bùi Quang Quang hít hít cái mũi, đỏ hai mắt nhìn hắn, “Vậy thì thế nào?” Nghĩ nghĩ lại nói một câu, “Huynh đã nói sẽ không gạt ta, ta đều nhớ kỹ đấy!”

Nghe nàng nhắc tới, Tiền Khiêm Ích nhớ đến những lời nói dưới cây hòe già ngày đó, rốt cuộc không muốn tiếp tục giấu diếm nàng, nhưng cũng không muốn khiến nàng nghĩ nhiều, chỉ hàm hồ nói: “Ta chọc hoàng thượng mất hứng, ngài không đáp ứng tứ hôn.”

Bùi Quang Quang cả kinh, nước mắt như hạt châu rơi càng hung, “Trong kịch nam đều nói gần vua như gần cọp, ông ta có phải muốn biến thành con hổ rồi không?”

Tiền Khiêm Ích nghe lời nàng nói, vừa buồn cười vừa đau lòng, hôn lên hai mắt của nàng an ủi: “Ngài sẽ không biến thành con hổ, cũng không ăn thịt ta, nàng yên tâm đi.”

Hắn nói chuyện, đầu lưỡi lơ đãng nếm đến nước mắt của nàng, mằn mặn chan chát, vì thế lại nói: “Sau này không cho phép khóc nữa, nước mắt mặn lắm đấy.”

Bùi Quang Quang nghe lời lau nước mắt, nói: “Ta nghe lời huynh, không khóc nữa” nghĩ nghĩ còn nói, “Chuyện tứ hôn huynh cũng đừng tiếp tục nói với hoàng đế lão gia, vạn nhất ông ta thật sự trở thành con hổ……” Nàng nói tới đây liền không nói được nữa, chỉ nói, “Dù sao cũng sẽ có biện pháp, ta chờ huynh.”

Tiền Khiêm Ích thấy sự kiên định trong mắt nàng, chỉ cảm thấy rất đau lòng, nhất thời cũng không nói được lời nào, chỉ gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.

Hai người ngây ngốc thẳng đến hoàng hôn, khi mặt trời xuống núi, Tiền Khiêm Ích không thể không rời đi trước, hai người tự nhiên lại là một phen thâm tình cáo biệt.

Lại nói Tiền Khiêm Ích về đến nhà, tràn ngập trong đầu đều là Bùi Quang Quang, khi nàng khóc, lúc nàng cười, hay bộ dạng nàng phồng má quệt miệng, nhất cử nhất động đều đọng sâu trong đầu hắn. Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu như trên đời không có Thư Thừa tướng, bọn họ hẳn là có thể trở lại thời gian lúc ban đầu……

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong viện vang lên một hồi, một lát sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của tiểu thư đồng: “Đại nhân, có khách tới chơi, nói là Hàn Tướng quân phái tới.”

Tay Tiền Khiêm Ích run lên, nước trà trong chén văng lên trên tay áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play