Tiểu Quất Tử nhỏm mông, nhoài cái đầu bé xíu xiu ra ngoài bậu cửa sổ, mắt lúng liếng, cứ nhìn ra phía đường đi.
“Bảo bối, ăn cơm đi con.”
Chức Tâm gọi nó.
Nó ngúng nguẩy lắc mông, không để ý đến mẹ.
Chức Tâm thấy thế, quay đầu mỉm cười với cha mẹ già một năm hiếm hoi mới về
được mấy lần: “Đừng để ý đến nó, chúng ta ăn trước đi.”
Còn không ăn, thức ăn trên bàn sẽ nguội mất.
Bụng cô rất hiểu, Tiểu Quất Tử đang đợi ai.
“Sao có thể thế được!” Cha mẹ cùng đồng thanh phản đối.
Đợi một lát, thấy Tiểu Quất Tử vẫn chưa rời khỏi sô pha, ông Thẩm đi lại bế nó, “Cháu ngoan của ông, đói lắm rồi phải không, lại ăn cơm đi nào!”
“Không ăn không ăn!” Tiểu Quất Tử lắc đầu, bộ dạng rất tội nghiệp.
Tiểu Quất Tử năm nay đã ba tuổi, vì dạ dày không tốt nên người chỉ nhỏ nhỏ gầy gầy.
Bây giờ, gương mặt nhỏ xíu, gầy guộc của nó lại thêm biểu hiện đó khiến tim ông Thẩm đau nhói.
“Nói cho ông biết, vì sao Tiểu Quất Tử không ăn cơm?” Giọng ông Thẩm vô cùng nhỏ nhẹ, sợ nói lớn tiếng, sẽ dọa cháu ngoại cưng khóc thét.
Tiểu Quất Tử vừa mới chào đời, hai mắt nhắm nghiền, đến khóc cũng không
biết. Nó sống trong lồng ấp ba tháng liền, đến ngày thứ sáu mươi hai mới rút ống thở ra, lúc đó còn bị viêm phổi mãn tính, y bác sĩ mỗi một
tiếng phải hút đờm cho nó, trong ba tháng đó không biết bao nhiêu lần
thông báo bệnh trạng được gửi đến tay gia đình.
Khi ông Thẩm và
bà Thẩm vội vàng chạy đến nơi, đứng ở phòng chăm sóc nhi đặc biệt, vừa
bóp ống thở cho cháu ngoại vừa rơi nước mắt.
Ba tháng đó, bây giờ nghĩ lại, Chức Tâm vẫn cảm thấy sợ hãi như gặp phải ác mộng.
May mà, may mà, anh luôn ở bên.
Cũng may mà, ông trời có mắt, Tiểu Quất Tử vẫn sống, may mắn hơn nữa là một
lần kiểm tra, thính giác, võng mạc, não đều rất bình thường.
Chỉ là, đối với sinh mệnh bé nhỏ khó khăn lắm mới sống được này, mọi người đều vô cùng nâng niu, trân trọng.
Tiểu Quất Tử không ừ hử gì, nước mắt dâng lên ầng ậc, vô cùng tội nghiệp.
“Bảo bối, nói cho bà biết, ai ăn hiếp cháu nào?” Bà Thẩm cũng tham gia vào đội ngũ dỗ dành.
“Cha mẹ, hai người ăn cơm đi, đừng để ý đến nó.” Chức Tâm đau đầu.
Nhưng, ông bà Thẩm vẫn ra sức dỗ dành cháu gái, để nó nói ra “tâm sự” của mình.
Cuối cùng, Tiểu Quất Tử cũng sụt sùi nói ra một chữ, “Bố…”
Nó đã ba ngày không gặp cha.
“Con tối qua không phải đã chúc cha ngủ ngon rồi sao?” Chức Tâm hết cách với con gái.
Khi biết nói, câu đầu tiên Tiểu Quất Tử gọi là mẹ, nhưng người mà nó hằng
đêm nhất định phải chúc ngủ ngon mới ngủ được lại là cha nó.
“Tiểu Quất Tử, con ngoan, cha đi công tác rồi, cha biết con không ăn cơm, cha sẽ tức giận, rất tức giận.” Chức Tâm lặp lại ba chữ “rất tức giận”, tỏ
ra giống một người mẹ xấu vui mừng dọa nạt được con nít.
Tiểu Quất Tử cả người run rẩy.
Cha giận lên rất đáng sợ.
Con bé trèo xuống ghế, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nhưng vẫn không quên
hỏi một câu, “Sao anh được ra ngoài cùng cha còn Tiểu Quất Tử thì
không?” Nó nhớ cha, nó rất ghen tỵ với anh trai.
“Vì anh lớn rồi, Tiểu Quất Tử vẫn còn nhỏ xíu.” Cô giải thích với con gái.
Mang theo đứa bé ba tuổi đi công tác, anh sao có thể giải quyết công việc được chứ?!
Nhìn cháu ngoại “nhớ nhung” như thế, bà Thẩm bị lạnh nhạt không vui chút
nào, hậm hực ném ra một câu, “Vì anh là con trai của cha, Tiểu Quất Tử
là con gái của mẹ! Cha và mẹ không có quan hệ gì hết!” Hứa Ngạn Thâm nếu muốn mang theo Tiểu Quất Tử, bà cũng không thích.
“Mẹ!” Chức Tâm vội ngăn mẹ mình lại.
Nhưng, Tiểu Quất Tử đã nghe rất rõ ràng.
Chỉ thấy, môi nó trề ra tủi thân rồi òa lên khóc.
Cha ở một nhà, mẹ ở một nhà, nó thấy rất đau lòng.
Cả nhà bắt đầu rối lên, Chức Tâm dỗ dành con gái, ông Thẩm bắt đầu mắng vợ…
Cứ thế, náo động cả nửa tiếng đồng hồ.
Đột nhiên, Tiểu Quất Tử không khóc nữa, tai nó dựng lên nghe ngóng.
Vì nó nghe thấy, nhà bên cạnh có tiếng mở cửa.
Lại nghiêng đầu chăm chú nghe lại lần nữa.
“Tiểu Quất Tử!” Ngoài cửa hình như là tiếng anh trai đang gọi nó.
Nó vội vàng quệt quệt khuôn mặt nhỏ chẳng có mấy nước mắt, nhảy xuống khỏi ghế, hối hả reo lên, “Anh Phi Phàm, anh Phi Phàm!”
Tối qua nó đã hẹn với anh Phi Phàm, nếu anh và cha hôm nay về, lúc về, anh sẽ đứng ở cửa gọi tên nó.
Tiểu Quất Tử nhảy thình thịch, nhanh nhẹn chạy đến bên cửa, với với tay định mở cửa ra.
Tiếc là, tay phải của con bé chạm được vào nắm cửa nhưng không còn sức lực để vặn.
Chức Tâm thở dài, bước tới, lặng lẽ giúp con gái mở cửa.
“Anh Phi Phàm!” Tiểu Quất Tử thò cái đầu nhỏ ra ngoài.
Quả nhiên, ngoài cửa là anh Phi Phàm và cha.
Cha đang cầm chìa khóa mở cửa, anh Phi Phàm càng lớn càng giống cha thì đang đeo chiếc ba lô nhỏ của mình.
Nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, Hứa Ngạn Thâm ngừng tay, quay đầu nhìn thấy con gái, ánh mắt vốn nghiêm nghị bỗng dịu lại.
Nhìn con gái rúc vào lòng mình như một chú cún con, môi anh nở nụ cười, “Mấy hôm nay có ngoan không?”
Từ khi tiếp quản tòa soạn đến nay, anh luôn rất ít khi đi công tác, trừ phi là trường hợp bắt buộc.
“Ngoan! Tiểu Quất Tử rất ngoan!” Con gái ôm lấy cổ anh, đếm ngón tay, “Tiểu
Quất Tử nghe lời cha, nghe lời mẹ, nghe lời ông, nghe lời bà…” Biểu hiện hệt như đang tự khen mình.
Nụ cười của anh càng rạng rỡ, “Biết rồi biết rồi!”
“Nó nói dối đấy.” Sau lưng, có người đang vạch trần nó.
Chức Tâm nhép miệng không thành tiếng nói với anh.
Từ lúc anh đi công tác đến nay, Tiểu Quất Tử nhõng nhẽo, không chịu ăn cơm, cô và cha mẹ bị Tiểu Quất Tử hành mệt đờ cả người.
“Nó ăn cơm tối chưa?” Anh cũng nhép miệng hỏi cô.
“Chưa, đang nhõng nhẽo.” Cô trả lời không thành tiếng.
Tiểu Quất Tử đang rúc vào lòng cha không hề biết, những tin tức không lời đang được truyền qua lại trong không khí.
Nếu nó biết mẹ nó “phản bội” nó, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lại không chịu ăn cơm?!
Anh đang định dạy bảo con gái mấy câu nào ngờ Tiểu Quất Tử thấy cha cúi đầu xuống, liền cọ quệt vào cằm anh, nũng nịu, “Cha, Tiểu Quất Tử nhớ cha
lắm…”
Trái tim sắt đá bỗng chốc tan chảy.
“Được rồi, được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa.” Anh đặt con gái xuống đất.
Còn nhõng nhẽo nữa là anh không thể làm người cha nghiêm khắc được.
Lúc con gái được một tuổi, để không nuông chiều làm hư con, anh đã bàn bạc với Chức Tâm, sẽ do anh đóng “vai ác”.
Dù gì, anh nghiêm khắc cũng quen rồi.
Chỉ là, sau đó anh mới phát hiện, đóng “vai ác” vẫn có những khó khăn nhất định.
Bây giờ, con gái cứ ôm cứng lấy chân anh không buông.
“Anh ăn gì chưa?” Lần này, Chức Tâm lên tiếng hỏi anh.
“Anh và Phi Phàm đã mua Pizza Huts rồi.” Anh giơ túi ni lông đang cầm trong tay lên, trả lời.
Qua loa vậy thôi sao? Hôm nay là giao thừa mà…
“Hay quá, pizza, Tiểu Quất Tử cũng thích ăn!” Con gái thích thú vỗ tay.
“Con không được ăn!” Anh và Chức Tâm cùng nghiêm giọng nói.
Hệ tiêu hóa của Tiểu Quất Tử không tốt, anh và Chức Tâm rất chú ý đến việc ăn uống của Tiểu Quất Tử.
Lúc Tiểu Quất Tử một tuổi rưỡi, ngoài uống sữa ra, cho nó ăn bất cứ thứ gì, nó cũng bị tiêu chảy rất nghiêm trọng. Cho nên, dù bây giờ đã cải thiện rất nhiều nhưng anh và Chức Tâm cũng vẫn thần hồn nát thần tính.
Mỗi lần cha tỏ ra nghiêm khắc, Tiểu Quất Tử rất sợ, chỉ thấy nó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chỉ là, ánh mắt vô tội của Tiểu Quất Tử nhìn về phía sau mẹ.
Phi Phàm cũng mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
Tiểu Quất Tử lại nhìn anh, anh dứt khoát quay mặt đi.
Nhà có bốn người, anh Phi Phàm là dễ đối phó nhất.
Anh Phi Phàm rất dễ mềm lòng, chỉ cần nhõng nhẽo với anh sau lưng cha mẹ một hồi là anh nhất định sẽ dẫn nó ra ngoài mua đồ ăn.
Mỗi tháng, cha vì để dạy cho anh Phi Phàm biết cách sử dụng đồng tiền, nên
sẽ cho anh Phi Phàm rất nhiều tiền tiêu vặt, để anh tự do sử dụng.
Nhưng, thông thường món tiền đó đều lọt hết vào túi Tiểu Quất Tử.
Do dự, đấu tranh một lát, cuối cùng Chức Tâm cũng lên tiếng, “Có muốn cùng ăn cơm tất niên không?”
Cô vừa nói xong, ông Thẩm cũng vừa lúc bước ra khỏi cửa, nhìn anh cười ôn hòa, “Đúng đó, Ngạn Thâm cùng vào ăn cơm đi.”
Năm Tiểu Quất Tử tròn một tuổi, để chúc mừng sinh nhật con gái, Hứa Ngạn Thâm đã tặng nó bức tranh cuộn đó.
Nhưng, thật ra ai cũng biết, anh chỉ mượn cớ để trả bức tranh về với Thẩm gia mà thôi.
Bao nhiêu năm đã qua, nếu họ muốn tái hợp, ông Thẩm vẫn rất vui vẻ tác thành.
Nhưng bà Thẩm lại không nghĩ như vậy.
Làm như sợ con gái bị cướp đi mất, bà Thẩm vừa nghe chồng và con gái mời
anh vào ăn cơm, cũng đi ra, kéo cháu ngoại lại, ánh mắt lạnh lùng, “Cơm
tất niên không thích hợp với người ngoài!”
Chức Tâm ngượng ngùng, khó xử.
“Cha không phải người ngoài!” Tiểu Quất Tử gào lên.
“Đứng ở ngoài cửa đều là người ngoài!” Bà Thẩm dạy dỗ cháu ngoại.
“Tiểu Quất Tử, vào ăn cơm đi, năm mới không được khóc không được nhõng nhẽo!” Anh nghiêm mặt.
Tiểu Quất Tử nín ngay, dù không muốn chút nào, nhưng nó vẫn cun cút đi một bước ngó lại ba cái theo bà ngoại vào trong nhà.
Chức Tâm không biết làm gì, “Mẹ em…xin lỗi…”
Vì câu nói “người ngoài” của mẹ cô, lòng cô cũng rất khó chịu.
“Không sao, anh không vào đâu.” Anh bình thản từ chối.
Hiếm khi cha mẹ cô về nhà, anh không muốn hai ông bà không được vui vẻ.
“Vậy anh chú ý sức khỏe một chút.” Đã như vậy. cô cũng không ép.
Chỉ là, cô vẫn không nén được cằn nhằn anh. Vừa nhìn thần sắc anh đã biết, chắc chắn bận rộn mấy đêm không ngủ.
“Ừm.” Anh gật đầu.
“Vậy, tạm biệt.”
Cô cười với anh, vẫy vẫy tay.
“Ừm, tạm biệt.”
Anh cũng cười với cô, dắt tay Phi Phàm vào nhà.
Dãy A có sáu lầu, hai hộ cùng đồng thời đóng cửa.
Khi đó, lúc anh dọn đến căn nhà này, chẳng ai ngờ anh ở một lèo bốn năm.
Vì ở đối diện, cuộc sống của anh có thế nào cũng không thể chia cắt với hai mẹ con cô.
Dây thần kinh bên tay phải Tiểu Quất Tử bị tổn thương bẩm sinh, nó có thể
giơ tay lên nhưng không dùng sức được, thậm chí không thể cầm chặt bất
cứ thứ gì.
Tiểu Quất Tử tròn một tuổi, dưới sự dẫn dắt của anh, bắt đầu những tháng ngày tập phục hồi chức năng.
Chức Tâm cũng dẫn con đi vài lần, cả quá trình luyện tập, thấy một lần, cô
khóc một lần. Cuối cùng, Hứa Ngạn Thâm không thể không quyết định, mỗi
lần Tiểu Quất Tử đi tập phục hồi chức năng, anh dẫn đi là được rồi, Chức Tâm không được xuất hiện, cũng không được đi theo.
Bác sĩ gắn máy vào người Tiểu Quất Tử, bắt đầu trị liệu bằng điện.
Từng đợt từng đợt sóng điện từ tê tê truyền tới, anh nắm chặt tay Tiểu Quất Tử, Tiểu Quất Tử gào khóc thảm thiết.
Lớn thế này rồi mà bình thường tiêm còn khóc hu hu, huống hồ gì là trị liệu bằng điện.
Ngực áo anh ướt đẫm, toàn bộ đều là nước mắt của Tiểu Quất Tử.
“Cha xấu! Cha xấu! Không cần cha nữa, cha xấu!” Tiểu Quất Tử đấm thùm thụp tay trái vào người anh.
Tiểu Quất Tử của anh chỉ những lúc đó mới gọi anh là cha xấu, mới nói không cần anh nữa.
“Ngoan nào! Lát nữa, cha sẽ mua kẹo mút cho con nha.” Anh xoa xoa chiếc đầu nhỏ của con gái, dỗ dành nó.
Nếu có thể, những đau đớn này anh rất muốn rất muốn chịu thay con gái.
“Đáng ghét…con ghét cha…” Tiểu Quất Tử khóc rưng rức, bị sóng điện từ làm toàn thân mềm nhũn, nằm bẹp trong lòng anh.
Anh không còn cách nào khác, mà cũng chẳng có bất cứ cách nào.
Chỉ còn có thể dựa vào phương pháp này để kích thích dây thần kinh tái sinh.
Để Tiểu Quất Tử không bị các bạn nhỏ khác chê cười, bắt nạt, vì chuyện có
cho Tiểu Quất Tử đi nhà trẻ hay không, anh và Chức Tâm đã tranh luận rất nhiều lần.
Chức Tâm cũng rất thương con gái nhưng cảm thấy đây là chuyện con gái bắt buộc phải dũng cảm đối mặt.
Nhưng, anh không nghĩ như vậy, bác sĩ có lòng tin đối với biện pháp phục hồi
chức năng bằng điện liệu này, có thể giúp Tiểu Quất Tử hồi phục trước
năm bảy tuổi, cho nên trước đó, vì sao phải để con gái ra ngoài cho
người ta bắt nạt?! Vì sao phải để tâm hồn con gái phải chịu tổn thương?!
Anh chuẩn bị đến bảy tuổi sẽ đưa con gái đi học, bây giờ vấn đề giáo dục
con gái anh có thể đảm đương được, anh sẽ tự mình dạy dỗ con.
Về vấn đề này anh cố chấp vô cùng, Chức Tâm cũng hết cách với anh.
Cuối cùng, nửa tiếng điện liệu cũng kết thúc, anh lau nước mắt trên mặt con gái, nhưng Tiểu Quất Tử giận dỗi, hất tay anh ra.
Chỉ là, nó nhất thời không đi được nên đành phải để cha bế nó.
“Bác sĩ, chiều thứ sáu tuần này, tôi lại đưa con gái đến.” Anh hẹn trước thời gian trị liệu lần sau với bác sĩ.
Tiểu Quất Tử giận dữ đấm vào vai anh, húc đầu vào cằm anh, “Cha xấu, cha xấu!”
“Đừng giận dỗi nữa, đầu sẽ đau đấy.” Anh giữ con gái, không cho nó tiếp tục cự nự nữa.
Đến siêu thị tiện lợi mua kẹo mút, suốt dọc đường anh đều bế con gái trên
tay, đến khi đặt nó ngồi vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho nó.
“Phần thưởng cho Tiểu Quất Tử vì đã rất dũng cảm!” Anh đưa cây kẹo mút mùi dâu cho con bé.
Con gái uể oải ngước mắt lên nhìn anh, quay mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến anh.
Thái độ này, giống hệt như bốn năm trước, lúc Chức Tâm đòi chia tay với anh.
Anh sững sờ. Thì ra, có những cảm xúc chôn giấu trong ký ức, lúc “trào” lên, vẫn đau nhói.
Tiểu Quất Tử rất giống Chức Tâm, đặc biệt là ánh mắt, cử chỉ, giống nhau như tạc.
Thấy cha không ừ hử gì, Tiểu Quất Tử quay mặt lại, mặt vẫn xị xuống, nhưng
tay thì giựt cây kẹo trên tay cha, sau đó, dùng mũi, dùng miệng, nhăn
nhó, méo mó rất sinh động, “Hứ, cha xấu!”
Tuy giận nhưng con bé lại bắt đầu mút kẹo.
Bình thường cha mẹ không cho nó ăn kẹo vì sợ sâu răng, cũng chỉ có lúc này, cha mới mua kẹo mút cho nó.
Nhìn con gái mút kẹo rất chăm chú, cảm giác đau nhói khi nhớ về quá khứ bỗng tan biến hết.
Mắt anh dịu lại.
Bảo anh đổi cái gì để có được giây phút này anh cũng đổi.
Cảm ơn, trên đời này, còn có kỳ tích.
Cảm ơn, cho dù không còn yêu nữa, cô vẫn sinh cho anh cô con gái này.
Nhìn cha cười, Tiểu Quất Tử không phục, há miệng cắn phập vào cánh tay anh.
Cha xấu cha xấu cha xấu!
Anh không kêu đau, ngược lại còn xoa đầu con gái, “Bảo bối ngoan, nghỉ ngơi nhé, chịu không?” Điện liệu tổn hao rất nhiều sức lực của con gái, muốn đánh muốn mắng thì đợi hồi phục lại đã, có được không con yêu?!
Cha xấu cha xấu cha xấu!
Tiểu Quất Tử nhả ra.
Anh vòng ra phía ghế sau lấy tấm đắp, đắp lên người con gái, sau đó, khởi động xe.
Bế Tiểu Quất Tử về nhà, anh pha nước nóng, chườm tay phải cho con bé.
“Về rồi à?” Chức Tâm có chìa khóa nhà anh, vừa nghe nhà đối diện có động tĩnh, cũng vội vàng chạy sang.
“Ừm.” Anh gật đầu, vẫn tiếp tục việc đang làm dở.
Thấy anh đang vắt khăn nóng.
“Để em, anh mệt rồi.” Chức Tâm cầm lấy chiếc khăn nóng trong tay anh, tiếp tục chườm nóng sau đó mát xa tay cho con gái.
Những việc này Tiểu Quất Tử đều không hiểu, vì nó đang ngủ rất say.
“Hôm nay con khóc dữ lắm không?” Chức Tâm vừa mát xa cho con vừa hỏi anh.
Sợ mẹ con cô bị cảm lạnh, anh mở máy sưởi, rồi cởi áo khoác ngoài ra.
“Không khóc, chắc là quen rồi, rất kiên cường.” Anh lừa cô.
Chức Tâm thở phào.
Anh tắm xong đi ra thấy cô vẫn còn nắn tay cho con bé, thế là anh bảo cô ngừng lại.
“Đừng nắn nữa, sẽ làm nó tỉnh đó.” Anh nhíu mày.
Không thấy mỏi tay sao?!
Nghe anh nói vậy, cô vội vàng dừng tay lại.
Anh bước tới, bế con gái vào phòng.
Còn cô, rất tự nhiên lấy chiếc áo khoác anh vừa vứt ở sô pha treo lên giúp anh.
…….
Tiểu Quất Tử tỉnh dậy.
Căn phòng ngăn nắp, đầy cá tính, là phòng của cha.
Trong nhà, mùi thức ăn thơm phức.
Mẹ cũng ở trong nhà cha?
Đây không phải là chuyện lạ gì, Tiểu Quất Tử không hề kinh ngạc.
Có thời gian, cha ra ngoài tiếp khách uống rất nhiều, mẹ phải ở lại đây chăm sóc cha, còn anh Phi Phàm sang chơi với nó.
“Mẹ, ăn gì vậy?” Nó chạy ra khỏi phòng, bắt đầu hoạt náo.
Quả nhiên, mẹ đang ở trong bếp, còn cha đang ngồi trên sô pha đọc báo.
Nó thích như thế!
Mỗi lần mẹ sang, cha không còn ở lì mãi trong phòng làm việc nữa.
“Rửa tay đi con rồi ăn cơm.” Mẹ bê đĩa rau từ trong bếp ra.
Mẹ mặc tạp đề trông xinh đẹp vô cùng.
Cha bước tới, không nói tiếng nào bắt đầu bày bát đũa.
Mỗi lần mẹ sang, nó phát hiện, cha rất khác.
Rửa tay xong, Tiểu Quất Tử trèo lên ghế.
Nhưng nhìn trên bàn toàn những thức ăn chẳng đẹp chút nào, nó trề môi.
Anh Phi Phàm nói, mẹ trước đây không biết nấu cơm, nhưng vì nó, mẹ đã mất rất nhiều tâm sức để học nấu ăn.
Cho nên, anh trai nói, nó không được chê bai, không được không thích.
Nhưng…thức ăn mẹ nấu, ít dầu ít muối, tốt cho sức khỏe lại bảo vệ môi trường nhưng vị thì thật là thật là chẳng ra sao!
Nhà bốn người cùng ăn cơm với nhau.
Cha không nói tiếng nào, ăn nhiều nhất, anh Phi Phàm đứng thứ hai, nó kén chọn ăn ít nhất.
……..
Ăn no, Tiểu Quất Tử đã lấy lại tinh thần.
Mẹ đang dọn chén bát, cha đứng giúp một bên.
“Cha, con muốn nghe Công chúa Bạch Tuyết!” Nó đeo dính lấy chân cha, quên
sạch chuyện buổi chiều luôn miệng hét cha xấu, không chơi với cha nữa.
Nó rất thích bám cha, tuy cha lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc.
“Đợi mẹ làm xong, sẽ kể cho con nghe!” Cha nó vẫn tiếp tục việc đang làm dở.
Không chịu không chịu không chịu!
Giọng mẹ rất rất hay, nhưng nó thích thỉnh thoảng cha kể chuyện cho nó nghe.
Hơn nữa, nó phát hiện, mẹ cũng rất thích nghe.
“Không chịu không chịu đâu, mẹ dọn dẹp còn cha kể chuyện cho con nghe cơ.” Nhưng Tiểu Quất Tử lại thích bám cha.
“Nghe lời!” Anh trợn mắt nghiêm khắc.
Nhưng nó không sợ.
Lập tức, khóe mắt bắt đầu ầng ậc nước.
“Cha xấu, lúc chiều còn hứa với Tiểu Quất Tử tối sẽ được nghe Công chúa Bạch Tuyết.”
Anh hứa là Chức Tâm sẽ kể cho con bé nghe cơ!
“Tiểu Quất Tử muốn đóng công chúa Bạch Tuyết.”
Anh không để ý đến con gái.
Đùi anh, ướt một mảng, không biết là nước mũi hay nước mắt.
“Anh Phi Phàm rất thích đóng vai hoàng tử.”
Đang học bài tiếng anh, bị gọi tên lôi vào cuộc, Phi Phàm đằng hắng một tiếng.
“Nếu cha không thích kể chuyện thì cha đóng vai bảy chú lùn nhé.” Nó nói tỉnh bơ.
Anh mém chút té xỉu.
Chức Tâm cúi đầu dọn dẹp nhanh bát đĩa, ai cũng đều nhìn thấy, cô đang cố nhịn để không bật cười thành tiếng.
“Còn không cha dạy Tiểu Quất Tử khiêu vũ nhé? Lần trước con nhìn thấy cha
dạy mẹ khiêu vũ!” Tiểu Quất Tử ngước đôi mắt ngây thơ nhìn cha, “Mẹ mặc
rất đẹp ra ngoài, cha còn hút thuốc nữa…Sau đó…”
Chức Tâm khựng lại, ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ lên.
Mất mặt quá, lần trước vì tòa soạn của cô có lễ mừng một năm thành lập, mọi người trong tòa soạn đều khiêu vũ, cô không thể nói là không biết.
Thế là, thế là…
“Đủ rồi, cha kể!” Anh vội vàng ngăn không cho con gái nói tiếp.
Phi Phàm nghe lời dẹp sách vở sang một bên, ngồi đợi lệnh.
Chức Tâm đã vội vàng đi vào trong bếp, nhưng không nén được, dỏng tai lên nghe.
“Ở một vương quốc rất xa, có một ông vua và hoàng hậu, họ rất mong có một
đứa con, thế là thành tâm cầu xin Thượng đế…” Anh đọc không chút cảm
xúc.
Thật ra, giọng anh rất hay, chỉ là thiếu cảm xúc mà thôi.
Chức Tâm tay rửa bát, miệng cười mím chi.
“Quốc vương và hoàng hậu không phải rất giống cha mẹ sao, rất mong có Tiểu Quất Tử?” Con gái hỏi quá nhiều.
“Nghe kể chuyện thì nghe kể chuyện, còn muốn biểu diễn thì ra biểu diễn, đừng lộn xộn.” Anh mắng con gái.
Bị cha mắng, Tiểu Quất Tử trề môi.
“Hoàng hậu quả nhiên sinh được một công chúa nhỏ rất đáng yêu, da công chúa
trắng như tuyết…Nhưng, hạnh phúc chưa được bao lâu, mẹ công chúa Bạch
Tuyết sinh bệnh qua đời…” Tới bốn chữ “sinh bệnh qua đời”, anh đọc lướt
thật nhanh.
Anh gấp sách lại, không vui, “Sao mẹ lại đến đây?”
Năm đầu tiên anh rời khỏi nhà họ Hứa, mẹ giận dỗi không thèm đến tìm anh,
sau khi Tiểu Quất Tử ra đời, lại chăm chạy tới chạy lui, thật không chịu được!
“Tiểu Quất Tử hôm nay đi tập chức năng, mẹ đến thăm nó mà!” Tống Tiêu Phong trên tay xách một đống đồ bổ.
Vốn tưởng rằng con mình cả đời này không thể có con cái được nữa, không ngờ, lại có một bước ngoặt thế này.
Tuy khi sinh ra không phải là con trai khiến bà rất thất vọng, nhưng, Tiểu
Quất Tử cứ suốt ngày gọi “bà nội, bà nội”, nỗi thất vọng từ từ cũng tan
biến mất.
Dù sao con trai cũng không kế thừa gia nghiệp, ông Hứa năm ngoái cũng qua đời, Hứa gia đều rơi vào tay bà lớn.
Kết cục đã như vậy, chẳng còn hy vọng gì, càng chẳng có gì để phải tranh giành.
Dù sao Tiểu Quất Tử đến được thế giới này đã rất khó khăn, bà cũng không
thể hy vọng Tiểu Quất Tử đi tranh giành, đấu đá với người ta được.
Anh cầm lấy đồ trong tay mẹ, “Đồ đã nhận rồi, mẹ có thể về.”
“Để mẹ chơi với Tiểu Quất Tử một lát đã.” Bà cười lấy lòng.
“Không được!” Anh cự tuyệt.
Bình thường thì còn được nhưng hôm nay thì không, Chức Tâm đang ở đây.
“Thâm, mẹ mua rất nhiều đồ chơi cho Tiểu Quất Tử…” Bà làm mặt dày, len vào nhà.
Hai năm trước, Tâm Ngữ cũng lấy chồng, được gả vào nhà quyền quý, lại sinh
được một đứa con trai. Nhưng mỗi lần bà đến thăm Tâm Ngữ, thăm cháu
ngoại, nhà chồng Tâm Ngữ đều không được vui vẻ cho lắm.
Dần dà, bà thích chạy đến chỗ con trai hơn.
Dù mặt con trai có lạnh lùng hơn nữa, suy cho cùng vẫn là do bà sinh ra,
bị lạnh nhạt vài câu cũng cam lòng. Không giống như con rể nhà bên kia
mặt nặng mày nhẹ, vì con gái, bà đành phải nuốt cục tức vào trong.
“Chức Tâm cũng ở đây à!” Nhìn thấy bóng người trong bếp, Tống Tiêu Phong gượng gạo.
Chẳng trách, con trai không muốn bà vào nhà.
“Ngạn Thâm, em còn có công việc phải làm cho kịp, em về trước nhé.” Cô cũng vừa rửa bát xong.
“Ừm.” Anh đáp lại, mặt càng sa sầm hơn.
“Chào bác ạ.” Chức Tâm gật đầu nhẹ với Tống Tiêu Phong, coi như một lời chào.
…….
Thấy con trai cứ thẫn thờ nhìn về phía cửa.
“Ngạn Thâm à, Hạ Hà đã chủ động hủy hôn và kết hôn với người khác rồi, con và Chức Tâm chừng nào…” Tống Tiêu Phong vì Tiểu Quất Tử, da mặt dày thiên
hạ vô địch rồi.
“Đủ rồi!” Sắc mặt anh càng khó coi, giọng nói cứng nhắc, “Tụi con không phải là quan hệ như mẹ nghĩ!”
Tống Tiêu Phong ấp úng. Thật ra, thật ra, bà rất muốn hỏi, vậy rốt cuộc là
quan hệ gì? Rõ ràng giữa họ giống như có gì đó, nhưng lại không giống
như có gì đó.
“Bà nội, chơi trò chơi đi!” Tiểu Quất Tử không hiểu những gì người lớn nói với nhau, nó chỉ biết cha không vui, thế là kéo
bà nội lại.
“Công chúa Bạch Tuyết đó! Tiểu Quất Tử là công chúa Bạch Tuyết, anh đóng vai
hoàng tử, bà nội đóng vai mụ phù thủy độc ác, cho công chúa Bạch Tuyết
ăn táo độc!” Tiểu Quất Tử phân vai.
Nghe thế, Tống Tiêu Phong
nhíu mày, “Sao bà nội phải đóng vai mụ phù thủy! Bà nội không chịu!” Hu
hu hu, bà không muốn cho Tiểu Quất Tử ăn táo độc đâu, Tiểu Quất Tử không thương bà!
“Bởi vì…” Tiểu Quất Tử chớp mắt, “Vì mụ phù thủy biết phép thuật là tân hoàng hậu, mà tân hoàng hậu là người phụ nữ đẹp nhất
trên đời này, dĩ nhiên phải để cho bà nội đẹp nhất trên đời đóng rồi!”
Nghe lời giải thích của trẻ con, Tống Tiêu Phong mát ruột mát gan.
Bà nội đẹp nhất trên đời. Hu hu hu, Tiểu Quất Tử quả nhiên thương bà nội nhất!
“Mọi người chơi xong chưa?” Anh hết kiên nhẫn, sớm chết sớm đầu thai.
“Xong rồi xong rồi!” Tiểu Quất Tử vội vàng nhắm tịt mắt, nằm trên sàn nhà, giả vờ làm công chúa Bạch Tuyết trúng độc ngất đi.
“Có thể không diễn đoạn này không?” Phi Phàm sợ run lên, mặt đỏ gay.
“Nhảy qua đoạn này! Tiểu Quất Tử, không được giả chết, ngồi dậy!” Hứa Ngạn Thâm nạt nộ.
Không được chơi hôn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT