Cô không gặp Hạ Hà thêm lần nào nữa, chỉ biết, Hạ Hà quay lại Pháp tiếp
tục học tiến sĩ, hôn lễ của Hứa Ngạn Thâm và Hạ Hà cũng phải lùi lại.
Cô bây giờ đã mang thai sáu tháng rưỡi.
Trong bốn tháng này xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô nhập viện, xuất viện rồi lại nhập viện vô số lần.
Rất nhiều lần, cô giữ lấy bụng mình, mồ hôi lạnh cứ rịn ra, đến thở cũng không còn sức, may mà anh phát hiện kịp thời.
Rất nhiều lần, khi bác sĩ cũng phán đoán hy vọng không nhiều, tim thai dù đập rất yếu nhưng vẫn ngoan cường.
Bốn tháng này, giống như một cuộc chiến vậy.
Nhưng, cuộc chiến mang thai này thật sự không đơn giản như cô tưởng.
Còn anh, thật bất ngờ, cũng không rời đi.
Những lúc cô cảm thấy hoang mang, bất lực, không thể chống chọi nổi nữa, thì
chính anh là người đã giúp cô hết lần này đến lần khác.
Cơ thể cô rất đặc biệt, cả quá trình mang thai rất vất vả, khổ sở, thật sự không thể nào kiên cường như cô từng hạ quyết tâm.
Đặc biệt, tình hình của thai nhi lúc tốt lúc xấu.
Máu chảy trong cơ thể cô, nuôi dưỡng cô và cả đứa con trong bụng.
Cô rất thường ra máu, có lúc màu nâu, có lúc lại màu đỏ tươi.
Cuối cùng, cô trở nên sợ hãi, cứ ngửi thấy máu là mặt biến sắc.
May mà, luôn có anh bên cạnh.
Anh bị chứng sợ máu, nhưng rất nhiều lần khi cô ra máu đều là anh tự tay thay quần cho cô.
Anh là đàn ông, anh kiên cường hơn cô rất nhiều.
Nếu không có anh, cô không biết trái tim yếu đuối của mình có vượt qua được khó khăn hết lần này đến lần khác không.
Anh ở bên cạnh.
Rất nhiều lúc, chỉ nghĩ như vậy cô đã trở nên kiên cường hơn.
Cô khe khẽ nói với đứa con trong bụng, cha và mẹ đều ở bên cạnh con, cùng con vượt qua trận chiến này.
Nhưng, nỗi hổ thẹn trong lòng thật sự rất nhiều.
Cô chắc chắn đã làm tổn thương Hạ Hà.
Hứa Ngạn Thâm không nên ở mãi bên cạnh cô như thế.
Còn cô, cũng không thể ngờ, cho dù biết đứa bé trong bụng cô không phải là con mình, anh vẫn ở lại.
Nhưng có thể cứ để mặc cho mọi sự diễn ra trong một năm này không?
Đến lúc đó, cô nhất định nhất định sẽ…
Chỉ là, nói không cảm động, không muốn tham lam thì đều là những lời giả dối.
……..
Giữa tháng Sáu.
Hôm nay, đột nhiên có bão.
Gió rất mạnh, mưa rất to, sấm chớp đùng đùng.
Anh vội vàng về nhà.
Chỉ nhìn thấy sàn nhà ướt lướt thướt, bong bóng nước dập dềnh, cô vác chiếc bụng nặng nề, muốn bước tới trước mà không dám cử động mạnh, Tiểu Phi
Phàm đã xông lên trước, đang cố gắng đóng cửa sổ lại.
“Để cha.” Anh chạy tới trước.
Hiểu ý, Tiểu Phi Phàm lùi về sau, sau đó chạy vào phòng tắm, lấy khăn lau khô sàn nhà.
Anh đóng cửa sổ, rồi…lại tỉ mỉ kiểm tra khắp lượt.
Sau đó, anh mới cởi chiếc áo khoác ngoài hơi bị ướt, vứt vào nhà tắm.
Dự báo thời tiết nói sẽ có bão ở thành phố lân cận, không ngờ lại chuyển hướng đột xuất.
Vừa nãy, anh dừng xe vội về chạy lên nhà, thậm chí quên cả che dù.
Tóc anh ướt hết.
“Để cha.” Anh khều khều vai Tiểu Phi Phàm đang cố sức lau sàn nhà, bảo thằng bé tránh ra.
Nếu lau sàn nhà không sạch, anh sợ cô đi sẽ bị trơn trượt.
Chỉ là đứa bé mới bảy tuổi, anh không yên tâm.
Tiểu Phi Phàm đứng dậy, anh đã quỳ xuống, bắt đầu lau nhà, động tác nhanh nhẹn. thuần thục.
“Em về phòng nằm đi hay ngồi trên sô pha cũng được, Phi Phàm lấy xô nước ra đây cho cha.” Anh giống như một ông tướng chỉ huy.
Phi Phàm nghe lệnh, vội vàng xách chiếc xô không ra, trong tay còn cầm thêm hai chiếc khăn khô nữa.
Một lớn một nhỏ, quỳ dưới đất, hì hục lau sàn, vắt nước, đến lúc sàn nhà khô.
Cô chầm chậm vịn tay ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.
Cô mấp máy môi, tính nói gì đó nhưng lại không thốt ra được.
Anh không nên lau nhà, nên lau khô đầu mình mới phải.
Nhưng, cô biết, dù mình có “cằn nhằn” thì anh cũng sẽ không nghe.
Sàn nhà ướt từ phòng khách đến nhà tắm, cô lại không dám tự mình đi lấy khăn, anh mà thấy sẽ rất tức giận.
Cuối cùng cũng lau xong, nhưng anh vẫn không yên tâm nhắc nhở, “Trong vòng nửa tiếng, em đừng đi ra đây nhé.”
Bây giờ anh nên lau khô tóc mình rồi chứ?! Áo thun anh mặc trên người cũng ướt gần nửa rồi.
Cô chăm chăm nhìn anh.
“Anh tự lo cho mình được, em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi!” Anh vừa nhìn đã hiểu cô đang nghĩ gì.
Giọng điệu cứng rắn, vừa nói ra đã khiến người ta cảm thấy người này không khéo ăn khéo nói.
“Hôm nay dì Trần không đến nấu cơm rồi.” Anh nhìn khắp lượt, “Cô Lâm đâu?”
Dì Trần là người giúp việc anh thuê, chuyên phụ trách ngày ba bữa cơm và dọn dẹp nhà cửa.
Cô Lâm là y tá cô mời đến, đề phòng đột xuất.
“Đang bão, cô Lâm không yên tâm con trai, đã xin nghỉ, cũng về nhà rồi.” Cô nhỏ nhẹ trả lời.
Anh biết, chẳng có ai thật sự đáng tin!
Còn tính cô lại rất dễ dãi!
“Đói bụng chưa?”
Phi Phàm đưa một chiếc khăn sạch cho anh, anh lau đại khái tóc mình một lát rồi vứt sang một bên.
“Em không đói, anh đi tắm trước đi.” Cô vội vàng lên tiếng.
Nhưng, anh lờ đi, coi như không nghe thấy. “Anh xuống mua bữa tối cho em.”
“Em không đói thật mà!” Tính anh đúng là trăm năm không đổi! Lúc nào cũng chỉ đứng ở góc độ của mình phán đoán, quyết định.
Cô không nén được lại định cằn nhằn anh, “Anh không thay quần áo, sẽ bị cảm…”
“Dù gì cũng ướt hết rồi.” Anh đã cầm dù.
Cái anh này, cái anh này!
Cô bực bội lườm anh.
Anh đi vài bước ra cửa, lại ngoái đầu lại, “Dù nuốt không trôi, cũng ráng ăn nhiều một chút, nếu không con sẽ đói.”
Cứ cho là anh độc đoán chuyên quyền đi, mặc kệ cô thích nghe hay không.
Mưa, gió dưới lầu rất dữ dội, dù bị thổi tốc sang một bên.
Mưa khiến ngoài trời như bao phủ một lớp sương mù.
Anh lao đi trong mưa to gió lớn, chạy đến mấy hàng cơm liền nhưng đều đã bán hết sớm.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành mua hai bát cháo.
Cháo hải sản rất dinh dưỡng và ngon miệng, lúc thèm, cô hay đến quán này ăn.
Người ta đều nói, mỗi lần mang thai đều không giống nhau nhưng trong mắt anh, cô vẫn chẳng có gì khác so với lúc trước.
Vẫn nửa đêm dậy khóc.
Nhưng buồn cười nhất là, khóc xong thì đói bụng.
Thế là cô Lâm sang nhà bên cạnh tìm anh, anh thường nửa đêm ra ngoài mua thức ăn khuya quái lạ về cho cô.
Nhưng, những thứ này không quan trọng, may mà, dưới sự cố gắng của anh và bác sĩ Lữ, chứng trầm cảm của cô không xấu đi.
“Phi Phàm!” Anh đứng ngoài cửa gọi.
Thằng bé hớt hải chạy ra.
“Một tô của con, một tô của mẹ, con xem chừng mẹ ăn cho hết nhé.” Anh dúi hai tô cháo vào tay thằng bé, dặn dò.
Anh không định vào nhà vì cả người đã ướt như chuột lột.
Anh muốn đi tắm, không muốn làm ướt sàn nhà mới lau khô.
…
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bốn bề tối đen.
Gió rít dữ dội, như ma quỷ đang than khóc.
Cô có chút hoảng loạn, bỗng nhiên, nước mắt trào ra.
Sau khi có thai, cô rất sợ bóng tối, nhưng, có một tia sáng lọt vào phòng, cô lại ngủ không an giấc.
Cô Lâm!
Cô định gọi, thì nhớ ra hôm nay cô Lâm không ở đây.
Cô cố gắng ngồi dậy, muốn bật đèn, muốn vào bếp rót một cốc sữa, nhưng di
chuyển nặng nề, cô đụng vào kệ bếp lạnh ngắt, cứng còng, nước mắt rơi
càng dữ dội.
Cô khóc thút thít.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ.
Cô không muốn ở một mình trong nhà!
Trong bóng tối, cô sờ soạng tìm điện thoại, thậm chí không kịp suy nghĩ, cô bấm số gọi đi.
“Cô Lâm không có ở đây, tối có chuyện gì, em gọi cho anh, anh sẽ mở máy.” Trước lúc ngủ, anh dặn cô như thế.
Thật ra, cô rất ghét mình thế này! Vì sao cứ phải dựa dẫm vào anh? Sau này, sau này nữa, anh cũng sẽ ra đi thôi!
“Muốn ăn gì à?” Vừa nghe điện thoại anh đã hỏi.
Tiếng anh vang lên từ đầu bên kia, cô càng khóc to hơn…
Chưa đầy ba phút, cửa phòng cô đã được mở ra, ánh đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Để đề phòng chuyện cấp bách, anh có chìa khóa nhà cô.
Anh mở đèn đầu gường.
“Sao thế?” Anh bước lại gần.
Anh sẽ mất kiên nhẫn chứ? Đến ngay bản thân cô cũng cảm thấy mình lúc này thật chẳng ra làm sao.
Cô gục đầu xuống gối, vẫn còn khóc.
Anh nhìn chiếc mũi đỏ lên vì khóc của cô, suýt nữa phì cười.
Phụ nữ mang thai đều như thế sao? Hay là chỉ có cô mới nhõng nhẽo như thế?!
“Uống sữa rồi ngủ tiếp nhé, được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô vừa khóc vừa gật đầu.
Anh pha sữa cho cô, sau đó, ngồi nhìn cô uống hết, đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Cô giống như đứa trẻ không chịu ngủ, vẫn mở mắt thao láo nhìn anh.
Anh muốn giúp cô lau giọt nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, nhưng, ngón tay vừa mới động đậy đã khựng lại.
“Lúc nãy sao lại khóc?” Anh chuyển sự chú ý của mình.
“Anh nói xem em có thể giữ được đứa con này không? Có thể, đúng không?!” Cô lại hỏi.
Câu hỏi này cô đã hỏi rất nhiều lần rồi.
“Dĩ nhiên rồi! Thai đã sáu tháng rưỡi, Chức Tâm, em làm rất tốt.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
Bốn tháng này, anh tận mắt nhìn thấy cô bước tiếp, không ai kiên cường như cô.
Cô thở phào.
“Em buồn ngủ rồi.” Cuối cùng, cô cũng cười.
Bác sĩ nói, ngủ nhiều thì em bé mới lớn nhanh được.
Anh giúp cô dằn chăn.
Đột nhiên, cô chụp lấy tay anh, mắt mở rất to rất to!
“Không đúng, Ngạn Thâm! Nó không động đậy nữa!” Bình thường ban đêm, em bé rất nghịch ngợm.
Tối này, hình như cô ngủ rất ngon!
Không bình thường!
“Nó cũng ngủ rồi mà.” Anh nhíu mày.
“Không phải, Ngạn Thâm, anh tin em đi!” Cô sợ hãi, lại sắp khóc.
Cô đã từng trải qua chuyện này!
Em bé đột nhiên không động đậy nữa, em bé đột nhiên…
Sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt đến mức chỉ có thể chống chọi, vùng vẫy với cái chết trong vài tiếng.
Nghe thế, anh vội vàng đi lấy máy kiểm tra tim thai.
Mỗi ngày anh đều thấy y tá Lâm kiểm tra giúp cô.
Kéo áo cô lên, trên chiếc bụng tròn trĩnh của cô, anh tìm một vòng.
Ngoài những tạp thanh sùng sục ra, không nghe thấy gì hết.
Mặt anh bắt đầu biến sắc, “Đừng sợ, là kỹ thuật của anh có vấn đề.”
Lịch sử, hình như đang lặp lại.
Cô cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
“Thịch…thịch…thịch…” Anh cuối cùng cũng tìm thấy nhịp tim.
Chỉ là, số lần đập hiện lên trên máy là năm mươi lần một phút.
Hơn nữa, tiếng đập lúc yếu lúc mất.
Xảy ra chuyện thật rồi!
“Chức Tâm, chuẩn bị đến bệnh viện ngay!” Anh nhanh chóng khoác áo ngoài cho cô.
Cả người cô run lên.
Không còn thời gian, anh bế thốc cô lên.
“Tin anh, không sao đâu!” Anh bước nhanh ra ngoài.
Răng cô run lập cập.
Không còn bất cứ kiêng dè nào, cô ôm chặt lấy cổ anh, thất thần, “Sao có thể không sao được! Sao có thể không sao…”
Anh đặt cô vào trong xe, vừa vội vàng khởi động xe, vừa gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho bệnh viện để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Thai nhi đã ngừng thở trong bụng, có lẽ, bắt buộc phải mổ ngay.
Cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho trợ lý Tiền, bảo anh ta lập tức thông báo cho cha ruột của đứa bé về ngay.
“Em hãy tin anh, không sao đâu!” Đặt điện thoại xuống, anh vượt mấy lần đèn đỏ, vừa an ủi cô.
Cô hoảng sợ vô cùng.
“Sao có thể không sao chứ! Sao có thể không sao chứ…” Cô chỉ lầm bầm mấy chữ này.
Nếu con không còn, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
“Em bé đã đầy hai mươi tám tuần, dù bây giờ có phải mổ lấy ra thì nó vẫn có thể sống!” Anh nói lớn.
Thật ra, tay đang điều khiển vô lăng của anh đã mướt mồ hôi.
Đứa bé trong bụng cô chẳng có “quan hệ” gì với anh, nhưng, mấy tháng nay anh đã chăm sóc “nó” hết lòng.
Con có nghe gì không? Không được xảy ra chuyện đâu đấy!
“Chức Tâm em nghe anh nói, về mặt y học, chỉ cần đủ hai tám tuần tuổi, tỉ lệ
sống sót rất cao! Em đừng lo lắng, bác sĩ sản khoa giỏi nhất, bác sĩ nhi khoa giỏi nhất đang trên đường đến bệnh viện rồi!” Anh đã sắp xếp ổn
thỏa, sẽ không sao, không sao, không sao!
Thai nhi đã hai tám tuần tuổi khả năng sống sót rất thấp!
Trong xe, từ từ bắt đầu có mùi máu tanh.
Một dòng máu tươi nóng hổi chảy xuống đùi cô.
Anh toát mồ hôi lạnh, lấy hết ý chí, tập trung lái xe, không nhìn cô nữa.
Nhưng, cô không hề nhận thức được mình đang chảy máu rất nhiều, cô đang cười,
trên gương mặt tái xanh là nụ cười thê thiết, nụ cười thất thần, “Đầy
hai tám tuần tuổi…nhưng, nhưng, Tiểu Quất Tử chỉ mới hai sáu tuần thôi…”
Tiểu Quất Tử là tên đứa con gái trong bụng cô.
Đứa bé này đã cho cô cảm nhận được vị chua chát lẫn ngọt ngào nhất trên đời này, cho nên cô gọi nó là Tiểu Quất Tử[1].
[1] Trái quýt nhỏ.
Giọng nói cô lạc đi, nhưng anh nghe rất rõ.
Hai sáu tuần…
Sao có thể, sao có thể, anh không thể tính sai tuổi của thai nhi được.
Nhưng…
“Thì ra, thì ra, Tiểu Quất Tử cũng tán huyết…” Cô khóc tu tu.
“Không đâu, không phải đâu!” Trái tim anh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu!
“Sao không phải chứ?...” Cơn đau càng dữ dội hơn.
Đến bệnh viện rồi, anh nhanh chóng dừng xe.
Anh mở cửa xe, lại bế bổng cô lên, nhưng, cô nắm tay áo anh, rất chặt, dặn
dò, “Ngạn Thâm, nếu…nếu…Tiểu Quất Tử thật…thật…thật sự xảy ra
chuyện…anh…anh…nhất định phải tự tay chôn nó.”
“Được!” Anh gật đầu, mắt đỏ hoe.
“Ngoài anh ra, không được…không được…để người khác đụng đến nó…” Cô nói rất nghiêm túc.
Nếu Tiểu Quất Tử không sống được, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho con gái.
“Được!” Anh ôm cô rất chặt.
Một nhóm bác sĩ chạy bổ đến.
“Tình hình thế nào?” Bác sĩ hỏi anh.
Đặt cô xuống cáng cứu thương, cô đau đến nỗi quặn người lại.
“Hai sáu tuần, sinh non.” Còn anh, giọng nói cũng khàn đi.
………
“Sản phụ ra máu nhiều quá!”
“Thai nhi ngừng thở trong tử cung, lập tức tiến hành phẫu thuật ngay!”
“Chuẩn bị phòng hồi sức cho trẻ sinh non ngay!”
……….
Anh ngồi đờ ra, mắt cụp xuống, nhìn ngón chân mình, rất lâu không nói.
Vừa nãy bác sĩ bảo anh ký tên theo thủ tục, rồi hỏi anh, “Ông Hứa, ông nên
biết rõ, thai nhi hai sáu tuần dù có sống sót thì trí tuệ và sinh lý có
khả năng bị khiếm khuyết rất lớn, sau này, ông sẽ rất vất vả. Ông nên
nghĩ cho kỹ, có thật sự cần cấp cứu không?”
“Dù chỉ là một đứa trẻ thiểu năng, dù có vất vả, chỉ cần Tiểu Quất Tử sống sót…”
Đây chính là câu trả lời duy nhất của anh.
Phòng phẫu thuật, người ra ra vào vào.
“Sinh rồi!” Một y tá báo tin vui, “Là con gái, nặng 1,1kg!”
Một “quả cầu nhỏ” bằng nắm tay, da mỏng như cánh chuồn chuồn đặt trong lồng ấp được đẩy ra ngoài, anh đi theo mấy bước.
“Nó vẫn chưa khóc, cũng không thể tự thở được.” Tiểu Quất Tử toàn thân tím
tái, cô bé há miệng, một ống dẫn thức ăn cắm vào miệng, trên người gắn
đầy những ống lớn lớn nhỏ nhỏ.
Đùi của bé, chỉ nhỏ bằng ngón cái của anh, da trong suốt cơ hồ có thể nhìn thấy máu đang chảy bên trong.
Sinh mệnh bé nhỏ, đang gặp nguy hiểm.
Trái tim anh đau như muốn vỡ ra hàng trăm mảnh.
Trên đời này, chẳng còn gì đau khổ hơn thế.
Tiểu Quất Tử được đẩy vào phòng hồi sức dành cho trẻ sơ sinh.
“Không xong rồi, sản phụ mất rất nhiều máu!” Lại có y tá chạy ra, bảo anh ký tên.
Trái tim anh vỡ nát.
Tay phải anh run run.
Anh ký tên.
Không sao đâu, không sao đâu!
……..
Chức Tâm hôn mê, anh nắm chặt tay cô. Đêm đó, anh không biết mình đã trải qua như thế nào.
May mà, cô vẫn sống.
Còn, Tiểu Quất Tử…
Trời bắt đầu sáng.
Mới vài tiếng ngắn ngủi, anh đã nhận được vô số thông báo về diễn tiến bệnh trạng của Tiểu Quất Tử.
Thiếu oxy não, nhiều lần ngừng thở…
“Ông Hứa, đứa bé bắt đầu bị phù nề, bắt đầu xuất hiện bệnh vàng da, tình
hình tán huyết rất nghiêm trọng, lập tức thay máu!” Bác sĩ lại thông báo với anh.
Anh nhìn chăm chăm bác sĩ.
Chỉ có người từng trải qua nhiều mới hiểu, không có gì quý giá bằng việc người mình yêu thương sống mạnh khỏe.
Anh từng trải qua một lần, lần này lại tiếp tục trải qua.
“Ông Hứa, trong vòng tám tiếng, ông có cách nào lập tức tìm được 400ml máu AB RH- không?” Bác sĩ hỏi anh.
Lượng máu AB RH- dự trữ trước đó đã dùng hết trong lúc phẫu thuật.
Nếu không tìm thấy máu, chỉ có thể gương mắt nhìn đứa bé qua đời.
Anh nhìn bác sĩ, cuối cùng, lên tiếng, “Tôi sẽ nghĩ cách!” Dù có giết người, anh cũng phải tìm ra nguồn máu.
Buông tay Chức Tâm ra, anh định đứng dậy.
“Tôi có thể hiến!” Một người chạy vào như gió lốc, câu đầu tiên chính là như thế.
Ánh mắt anh đối diện với ánh mắt trong sạch của chàng trai đó.
Một quầng sáng hiện lên trên gương mặt trắng bệch của anh.
Anh từng cảm thấy thế giới này rất tối tăm.
Nhưng, bắt đầu từ bây giờ, anh cần phải tin, vì Tiểu Quất Tử mà tin rằng trên đời này còn có rất nhiều kỳ tích.
Kỳ tích, ở bên cạnh mỗi người chúng ta.
Nó nhắc nhở anh.
Dù lời nói dối của cô có thật đến thế nào thì cũng phải ở lại bên cạnh mẹ con cô.
Nó nhắc nhở anh đêm nay, dù phong ba bão táp có lớn hơn nữa thì cũng phải đưa Chức Tâm đến bệnh viện.
Nó nhắc nhở anh đừng tuyệt vọng, người có nhóm máu RH- sẽ xuất hiện.
Nó nhắc nhở anh…Tiểu Quất Tử sẽ sống khỏe mạnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT