Editor: Hồng Trúc

Về nhà đã được sáu năm, cô cũng đã theo ba đến đây rất nhiều lần, chỉ là cứ mỗi một lần đến đây thời tiết cũng không tốt lên được tí nào.

Hai bác bảo vệ mở cửa sắt lớn, mấy người liền che dù đi lại.

Vẫn là ngôi mộ cũ không có di ảnh cũng không có văn bia chỉ có ba chữ "Đường Túc Dương", trước mộ có đặt một bó hoa hồng trắng.

Hoa hồng trắng, đó là bó hoa cuối cùng Túc Dương mua khi còn sống!

Đường Kim Hải nhìn thấy bó hoa hồng trắng bỗng nhiên trở nên kích động, xoay người nhìn người bảo vệ hỏi: "Là ai đã tới đây?"

Người bảo vệ lắc đầu: "Ở đây lúc nào cũng đóng cửa, ngoài người của nhà họ Đường thì không ai vào được."

Vậy bó hoa này là sao đây?

Đường Dĩ Phi vô cùng kinh ngạc, ánh mắt rơi vào cánh hoa trắng, lại xuất hiện một loại cảm giác nào đó nói không nên lời.

Đó là hoa hồng, trắng thuần khiết không dính một tí bụi bậm, cho dù nước mưa có cọ rửa bao nhiêu vẫn tươi sáng như cũ.

"Có thể là sáng sớm nay mấy người dọn vệ sinh khu mộ đã đặt chúng, dù sao ngôi mộ của Đường tiên sinh cũng rất đặc biệt, không có di ảnh, cũng không có văn bia..."

Là người ai nhìn thấy cũng không nhịn được dừng bước lại, xem kĩ vài lần.

Đường Kim Hải nghe người bảo vệ nói vậy cảm thấy cũng có lý, nơi này là Tùng Sơn, thuộc khu tưởng niệm của nhà họ Đường, bên trong đều chôn cất liệt tổ liệt tông của nhà họ Đường, người ngoài không thể nào vào đây được.

"Nhất định là những người dọn dẹp chỗ này cảm thấy ngôi mộ của Túc Dương quá thê lương, cho nên mới để lại một bó hoa." Mẹ Đường vỗ mu bàn tay của ông để ông không nghĩ nhiều.

Đường Kim Hải gật đầu, ngũ quan uy nghiêm trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt của vị thương nhân đầy đau khổ, ông nhìn Đường Dĩ Phi, vẫy tay với cô, ý bảo cô đi tới.

Người làm bật dù, Đường Dĩ Phi đến gần, Đường Kim Hải nhìn cô dâng hương, đặt đóa hoa hồng trắng đã chuẩn bị xuống trước mộ chú.

Hàng năm đều là lễ nghi như vậy, tuy là Đường Dĩ Phi có hơi buồn bực, nhưng vẫn làm theo.

Sau khi mọi việc đều kết thúc, Đường Dĩ Phi đứng trước mộ cúi lạy ba lần.

"Mọi người lên xe trước chờ ta, ta muốn trò chuyện cùng Túc Dương." Ba Đường khoác tay, để cho mọi người rời đi trước.

Đường Dĩ Phi nhìn vào ngôi mộ của chú một lần nữa, trong lòng bỗng vương vấn một loại cảm xúc phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì cùng mẹ Đường đi ra xe ngoài cổng.

Mà lúc này ở phía ngoài khu tưởng niệm, ẩn núp sau cây cổ thụ là một lão già đứng che ô, trên mặt đeo một chiếc kính đen, một tay chống gậy, nhìn vào khu tưởng niệm, rồi sau đó xoay người rời đi.

Cái gì nên tới, rồi cũng sẽ tới...

***

Lại ba ngày trôi qua, vết thương của Đường Dĩ Phi đã khỏi hẳn, chỉ là Đường Kim Hải vẫn giam cầm cô như cũ, không cho phép cô ra khỏi nhà nửa bước.

Bực nhất chính là, Mạc Duẫn Sâm, cái tên thối tha này lại bị cử đi Hàng Châu công tác.

Lần này, người có thể rủ cô ra ngoài chơi đều không có rồi.

Đầu tựa vào ghế sô pha, chán nản nhìn lên trần nhà, nhớ lại mình rời công ty nhiều ngày như vậy, đoán chừng Giang Mỹ Kỳ đã sớm làm cho bộ phận thiết kế của cô gà bay chó sủa (hỗn loạn), lần này trong lòng lại càng thêm  buồn bực.

Haizz, bây giờ nên làm gì đây?

Lúc này, điện thoại để trên bàn bỗng nhiên reo lên, Đường Dĩ Phi vèo một cái vọt đến, chẳng qua là vẫn không nhanh bằng người làm.

"Xin chào, đây là điện thoại của tam tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì?"

Thím Phúc trước sau như một, giọng nói cung kính nhưng vẫn thấp thoáng vẻ kiêu ngạo, lúc nghe điện thoại, hai mắt cũng không quên nhìn Đường Dĩ Phi.

~Hết chương 142~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play