Editor: Hồng Trúc

Rời hội trường, sắc mặt Đường Dĩ Phi mới từ từ dịu lại, có thể là do vừa rồi trong hội trường nhiệt độ máy lạnh tương đối thấp, nên cô mới cảm thấy bụng hơi khó chịu, bây giờ thì tốt hơn nhiều.

Bỗng nhiên giày cao gót giẫm phải một tờ giấy, Đường Dĩ Phi nhíu mày, cúi đầu liền nhìn thấy tiêu đề báo mấy ngày trước!

-- Người mẫu Julian đi khách sạn cùng một doanh nhân giàu có, nữ minh tinh không từ mọi thủ đoạn--

Trong hình có thể nhìn thấy rõ ràng gò má của Julian, tuy là đội nón đeo kính đen, chẳng qua là khuôn mặt mang nét phương Tây đặc biệt của cô ấy, cùng với dáng người ngạo nghễ vẫn là không ngăn được thân phận thật của cô ấy.

Người đàn ông bên cạnh chỉ là một bóng lưng, người bình thường không thể nào nhìn rõ người đó rốt cuộc là ai, chỉ là qua bàn tay của phóng viên mọi người ai cũng tò mò.

Quy tắc ngầm trong làng giải trí đã không còn xa lạ, tất cả mọi người ai cũng đều biết rõ.

Đường Dĩ Phi nhìn bài báo, khóe miệng lơ đãng mỉm cười.

Đến cùng Khả Khả cũng không làm mất hình tượng của Muse, chẳng qua là để cho tin tức tiểu tam lan đi cũng đã khuây khỏa rồi.

"Em thích xem tin tức về mấy ngôi sao này sao?" Mạc Duẫn Sâm thấy cô nhìn chằm chằm tờ tạp chí dưới đất, nhịn không được tò mò hỏi.

"Em giống sao?" Chẳng qua là cô buồn bực vì ở nhà lâu, không tiếp xúc với bên ngoài, chợt thấy tin tức này nên hơi giật mình.

"Không giống." Mạc Duẫn Sâm lắc đầu.

"Vậy sao anh còn hỏi?" 

"..."

Từ lâu đã biết cô miệng mồm lanh lợi, không ngờ nhiều năm như vậy một chút cũng không đổi, ngược lại càng lợi hại hơn.

"Em đói bụng, muốn ăn đồ Pháp." Đường Dĩ Phi không muốn cho anh biết quan hệ giữa Lâm Khả với Muse, vì vậy thuận miệng nói.

Mạc Duẫn Sâm kéo dài âm cuối, trợn mắt hờn tủi: "Dạ, Nữ Vương đại nhân!"

"..."

***

Sáng sớm hôm sau, Đường Dĩ Phi bị tiếng động ồn ào đánh thức, eo có hơi đau, nhìn ra ngoài cửa sổ liền biết trời lại mưa rồi.

Đứng dậy rửa mặt, thay một bộ váy màu đen mà người làm đã chuẩn bị, vén tóc ra sau đầu, lúc này mới xuống lầu.

Trong phòng khách, ba Đường mẹ Đường đều mặc đồ đen, kể cả người quản gia.

Hôm nay là một ngày quan trọng, hôm nay, là ngày giỗ của Đường Túc Dương!

"Ba, mẹ, sớm." Đường Dĩ Phi chào theo kiểu Baroque (kiểu chào sang trọng theo phương Tây) chậm rãi xuống lầu.

Đáy mắt Đường Kim Hải ngưng tụ một tia sáng phức tạp, khi ông nhìn Đường Dĩ Phi lại có ảo giác như mình đang nhìn Túc Dương lúc còn sống!

Lồng ngực căng thẳng, sắc mặt Đường Kim Hải hơi thay đổi, nhưng lại bị ông nhanh chóng che giấu, mỉm cười nhìn Đường Dĩ Phi: "Mau lại đây ăn sáng, xong rồi đi ra nghĩa trang."

Đường Dĩ Phi khẽ dạ, đi tới chỗ ngồi của mình, cúi đầu ăn sáng.

"Ba ba, tại sao anh hai không đợi cúng chú rồi đi?"

Đường Dĩ Phi tò mò, tất cả con cháu của nhà họ Đường, không có ai bị bắt buộc phải cúng cho chú, chỉ riêng cô, hàng năm đều phải tham dự, bất kể là lí do gì cũng phải đi!

"Bên nó có chút việc, có con ở đây là được rồi." Vẻ mặt Đường Kim Hải hiền từ, chỉ là hai tay đang buông xuôi bên người bỗng nhiên nắm chặt lại.

Túc Dương, anh không biết còn phải giấu diếm đến khi nào...

"Dạ..." Đường Dĩ Phi cũng biết thế nào câu trả lời cũng như vậy, gật đầu không nói gì thêm.

Một chiếc xe màu đen đậu ở lối vào của khu nghĩa trang Tùng Sơn, từng giọt mưa tí tách rơi, xua đi những ngày hè nóng bức.

Đường Dĩ Phi nhíu mày.

~Hết chương 141~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play