Đêm nay có một dự án cần hợp tác bàn bạc với ông chủ của Hải Thần, Tôn tổng của Hải Thần yêu thích cà phê, cho nên Long Thiếu Tôn cố ý hẹn ở nơi này.
Vừa vào cửa đã có nhân viên phục vụ nhiệt tình quay quanh, La Sâm tiến lên nói câu gì đó, nhân viên phục vụ lập tức dẫn mấy người dẫn quý khách tới phòng được bao.
Bóng lưng cao ngất và gò má anh tuấn của Long Thiếu Tôn dẫn tới không ít cái liếc mắt của những thiếu nữ trong quán cà phê, đôi chân thon dài đi tới phía trước một bước, trái tim tất cả mọi người giống như đều hòa tan.
"Thực sự là chói mắt."
"Đúng vậy, còn ưa nhìn hơn cả minh tinh nữa."
"Ô, chưa từng thấy người này bao giờ cả, rốt cuộc là ai vậy?"
"Không rõ lắm..."
Phòng 308.
Đường Dĩ Phi nghiêng đầu vuốt vuốt cái chén bạch ngọc trong tay, chán đến chết nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Chỗ độc đáo của quán cà phê này chính là ở góc nhìn của nó, ở chỗ này, bất kể là căn phòng riêng nào, đều có thể tinh tường chứng kiến toàn bộ cảnh đêm ở thành phố Vân Dương!
Ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng, thành phố Vân Dương này thực sự là không hơn không kém Bất Dạ Thành (thành phố không đêm)!
"Phi Phi, em có còn định trở về làm việc ở Vân Thiên không?"
Sau khi Mạc Duẫn Sâm mới vừa về nước không lâu, cũng không biết tổng giám đốc chấp hành của Vân Thiên là ai, hơn nữa trời sinh tính tình Long Thiếu Tôn khiêm tốn, hầu như người bên ngoài không ai biết đến sự tồn tại của anh.
Ngoài ra, dự án mà Bách Thịnh và Vân Thiên cùng hợp tác cũng chỉ về phương diện thiết kế đá quý, hơn nữa đều do Đường Dĩ Phi ở Vân Thiên và quản lí Bạch ở Bách Thịnh chịu trách nhiệm thảo luận, Mạc Duẫn Sâm chỉ là một tổng giám đốc nhỏ trên danh nghĩa, tự nhiên sẽ không biết chuyện này.
Nhắc tới chuyện này, Đường Dĩ Phi không khỏi thở dài một hơi.
"Chắc chắn ba ba sẽ không cho."
" Đúng đó, rốt cuộc tại sao tay em lại bị thương vậy? Đang êm đẹp đi làm sao lại bị trật khớp? Có phải bị người ta ăn hiếp hay không?"
Nghĩ đến khả năng phía sau, vẻ mặt Mạc Duẫn Sâm nhất thời tối sầm lại, điệu bộ nghiêm chỉnh cứ như nếu Đường Dĩ Phi gật đầu, anh tuyệt đối sẽ lập tức đi xé người ăn hiếp cô ra!
"Không phải, do một lần không cẩn thận đá trúng chân bàn, sau đó lập tức té ngã, khuỷu tay bất hạnh chống đỡ trên đất, mới thành dáng vẻ như anh thấy đấy."
Đường Dĩ Phi không muốn xảy ra nhiều rắc rối, Vì vậy tùy ý bịa lý do lấp liếm cho qua.
Mạc Duẫn Sâm nửa tin nửa ngờ, chỉ là ngược lại cũng không truy hỏi nữa.
Uống cà phê đá, Đường Dĩ Phi đột nhiên cảm giác được bụng dưới có chút đau đớn, tâm lý thầm than 1 tiếng không được, vội vã cầm túi đi ra ngoài đi: "Em đi toilet một chuyến!"
Phòng 306 sát vách, sau khi đoàn người vào ngồi thật lâu cũng không thấy Tôn tổng đến, vẻ mặt Long Thiếu Tôn không việc gì, hai chân thon dài lười biếng bắt chéo lên nhau, thẳng đến khi trợ lí tiến đến bên tai anh lặp lại một lần nữa: "Boss, xe Tôn tổng bị thủng, có thể phải tốn chút thời gian."
Tina cảm thấy tiếp tục như vậy nữa Boss sẽ nổi điên mất, cho tới bây giờ anh đều cao cao tại thượng, khi nào bị người ta liên tục nhục mạ nhiều lần như vậy?
Ông chủ của Hải Thần, vị Tôn tổng kia rõ ràng khinh thường một người còn trẻ tuổi như anh, cố ý để anh chờ ở đây!
"Boss, không bằng chúng ta đổi một nhà hợp tác khác đi..." Lời La Thụy còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt thoải mái của Long Thiếu Tôn ngăn lại.
"Chờ thêm chút nữa cũng không sao."
Long Thiếu Tôn anh có gì không được, hết lần này tới lần khác tính nhẫn nại đều tốt nhất!
Long Thiếu Tôn híp híp đôi mắt, luôn cảm thấy hôm nay tim mình đập rất nhanh, một loại cảm giác kỳ quái dẫn dắt anh, khiến anh không tự chủ đứng lên: "Tôi đi toilet một chuyến."
Trong phòng rửa tay, Đường Dĩ Phi ngồi chồm hổm ở trên bồn cầu, phiền muộn đến mức tận cùng.
Có cần phải máu chó như vậy không?
Dì cả đếm thăm sớm như vậy?
Hơn nữa còn thật khéo, trong túi lại không có băng vệ sinh!
~ Hết chương 132~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT