Editor: Hồng Trúc

Chỉ là sắc mặt ba Đường rất kì lạ, ánh mắt liếc nhìn Mạc Duẫn Sâm đang cười đùa cùng Đường Dĩ Phi, khuôn mặt già nua lại hiện lên đau khổ.

Túc Dương...!

Sau khi ăn cơm tối xong, với sự xin phép của Mạc Duẫn Sâm, cuối cùng ba Đường cũng đồng ý để anh đưa Đường Dĩ Phi ra ngoài đi dạo.

Dù sao, bây giờ bọn họ cũng đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, nói như Anh Đình vẫn hay nói là, người trẻ tuổi phải mài dũa nhiều thì mới có tình cảm.

Ngồi trên chiếc Maybach của Mạc Duẫn Sâm, cuối cùng Đường Dĩ Phi cũng được thở phào nhẹ nhõm!

"Cái tên đáng ghét này, nhiều ngày như vậy cũng không đến tìm em, em sắp chết ngộp rồi!"

Cô vừa giơ tay định tát vào khuôn mặt anh tuấn kia, nhưng lại bị anh nhanh mắt né tránh.

"Được được được, là anh sai, anh bây giờ không phải đã đến rồi sao!"

Mạc Duẫn Sâm cười đầy quyến rũ, vẻ bề ngoài phóng khoáng ngông nghênh được anh diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

"Hừ, anh ở Hàng Châu thì sướng rồi, còn em ở nhà chịu tội!" Hai tay Đường Dĩ Phi ôm ngực, càng nghĩ càng buồn bực.

Có lẽ là gió đêm rất thích người đẹp, thổi bay nhánh tóc bên tai cô để lộ gò má trắng nõn xinh đẹp, đúng là mê người, khiến cho Mạc Duẫn Sâm mềm lòng.

Năm đó, anh thật sự rất thích cô gái này, tuy nhiên lại bị anh liên tiếp đẩy vào lòng người khác, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Nghĩ tới đây, trong đầu Mạc Duẫn Sâm hiện lên ngày đó dưới gốc cây Long Não anh cưỡng hôn cô sau đó cô nói dứt khoát.

Cô nói, Mạc Duẫn Sâm, từ nay về sau chúng ta không làm bạn nữa!

Ha ha, số phận quả thật là kì diệu, anh đã từng nghĩ rằng sau này anh và cô sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh thậm chí còn chuyển trường học, rộng lượng chúc phúc cho cô cùng Long Thiếu Tôn, nhưng lại không ngờ, cô lại là người mà người nhà anh sắp xếp đám hỏi!

Mạc Duẫn Sâm im lặng, nghĩ thầm rằng bây giờ Đường Dĩ Phi cũng không rõ chuyện này lắm vì thế nên cũng không chủ động đề cập.

"À, đúng rồi, bây giờ anh vẫn còn là giám đốc của Bách Thịnh chứ?"

Cô quay mặt sang, ánh mắt lấp lánh như ngọn đèn, rực rỡ chói mắt.

Mạc Duẫn Sâm gật đầu, thực ra anh không thích cuộc sống bây giờ, chẳng qua là vì như vậy mới có thể ở gần cô thêm chút nữa, nên anh bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của ba mình.

"Qua một thời gian nữa ba sẽ nghỉ hưu, lần này lấy được dự án ở Hàng Châu, anh có thể thuận lợi tiếp quản Bách Thịnh được rồi."

Mạc Duẫn Sâm vừa lái xe, vừa tùy ý giải thích.

"Wow, em sau này gặp anh, phải gọi anh là Tổng giám đốc nha! Tổng giám đốc Eric, hân hạnh hân hạnh!"

Đường Dĩ Phi cười híp mắt nắm hai tay trêu chọc anh, Mạc Duẫn Sâm đưa một tay tới muốn bắt hai tay nghịch ngợm của cô, lại bị cô vuốt ve, cười hì hì né tránh.

Cô giống như một đứa bé, nhiều năm như thế, cuối cùng cô cũng đồng ý bộc lộ vẻ đơn thuần tốt đẹp nhất cho anh xem.

Mạc Duẫn Sâm nâng khóe miệng lên, xem ra tâm tình không tệ.

Xe dừng lại trước cửa một quán cà phê, đó là nơi bình thường Đường Dĩ Phi thích tới, xuống xe hơi nóng liền đập vào mặt.

Hôm nay, trời lại càng ngày càng oi bức!

Đường Dĩ Phi giơ tay lên che ánh đèn trước mắt, nheo đôi mắt xinh đẹp bước vào, hai tay Mạc Duẫn Sâm đút vào túi, đi sau lưng cô.

Cùng lúc đó, một chiếc xe thương vụ khác cũng dừng trước cửa quán cà phê, từ bên trong xe một người đàn ông với tư thế hiên ngang bước xuống, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật tầm cỡ lớn.

"BOSS, Tôn tổng đang trên đường đến." Tina đi sau lưng Long Thiếu Tôn, nhỏ giọng thông báo.

Thật là, Tôn tổng đúng là thiếu chuyên nghiệp, lại có thể đến muộn!

La Sâm La Thụy trước sau như một, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thế, không chút thay đổi đi theo sát Long Thiếu Tôn.

~Hết chương 131~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play