Anh cầm một đôi giày
trong tủ giày lên, vừa cúi người thay giày cho cô vừa nói: “Đôi này
không phải rất đẹp sao? Đây là đôi giày số lượng có hạn quý này của
Gucci…” Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, mà Hinh Ý lại giãy ra, đứng lên
tức giận nói: “Bây giờ cũng chỉ mới vài tuần thôi mà! Làm gì có
phụ nữ mang thai nào vừa mới biết mình mang thai đã mang giày đế
bằng?” Cô còn phải mang thai hơn tám tháng nữa, lúc này mà không thừa
dịp bụng còn nhỏ mà mang, từ nay về sau càng không thể mang được
nữa.
“Nhưng mà bây giờ bắt
đầu làm quen là vừa rồi, đừng nóng giận mà…” Anh kéo tay cô, kiên
nhẫn dỗ dành cô. Nghe nói phụ nữ mang thai thì tính tình rất cổ
quái, dạo này anh đã tự mình trải nghiệm. Tuần trước sau khi đến
bệnh viện kiểm tra xác định đã mang thai, bộ dạng chốc lát khóc
chốc lát lại cười của cô khiến cho người khác luống cuống chân tay.
Hơn nữa càng hay làm nũng hơn trước kia, ôm anh như một đứa bé, dáng
vẻ một giây cũng không muốn rời xa làm cho anh chính thức dở khóc dở
cười.
“Em muốn giày 7 phân
của em…” Cô đong đưa tay anh, Hinh Ý tuy cao 1m68 cũng không tính là thấp
nhưng mà phụ nữ không mang giày cao gót sẽ không gọi là phụ nữ nữa!
Cô không yêu cầu giày 9 phân đã là quá nhượng bộ rồi. Trong phim “Sex
and the city” đã từng nói, tôi đứng trên giày cao gót dùng thái độ
ngạo mạn nhìn toàn bộ thế giới. Phụ nữ yêu thích giày cao gót cũng
giống như đàn ông yêu thích xe hơi.
“No” Kể từ sau khi
biết cô mang thai, vừa nghe thấy tiếng giày cao gót của cô trên sàn
nhà là tinh thần anh đã không yên, nhìn thấy cô mang trên chân đôi giày
cao gót đi về phía mình mà anh thót tim.
“5 phân…” tiếp tục đàm
phán, cô biết anh có thể dọn hết giày của cô thì nhất định sẽ nhẫn
tâm không cho cô mang những đôi giày cao gót bảo bối ấy nữa, chỉ có
thể cọ cọ vào anh, âm thanh rột roạc, ngay cả chính cô đều thấy buồn
nôn, nhưng mà vì giấc mộng của cô…
“No”
“2 phân…” vậy còn gọi
là giày cao gót sao? Cô thất bại gục đầu xuống, đáng thương nhìn anh.
Anh không nói gì, kéo
cô ngồi lên đùi anh, cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ của cô, “Sinh con
xong chúng ta sẽ sắp xếp lại phòng chứa quần áo một lần nữa…”
Giọng nói mê ly của anh dụ hoặc cô.
Thân thể cô bỗng nhiên
nhúc nhích, vẫn cau mày không để ý tới anh.
“Em muốn bao nhiêu thì
mua bấy nhiêu, hai mặt tường ở trong này đều là tủ giày…” Một tay anh
dịu dàng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của cô, một tay chỉ vào tủ
giày trong vách tường.
Trên mặt cô hơi lệ ra
vẻ tươi cười nhưng miệng vẫn còn phụng phịu nói tiếp: “Có tủ giày
thì làm được gì chứ? Chẳng còn đôi giày nào.”
“Vậy thì mua lại.” Anh
nhắm mắt lại, dịu dàng hôn lên gương mặt cô, hai tay cách một lớp áo
mỏng của cô vuốt ve bụng của cô, nghĩ đến việc đang có một sinh mệnh
thần kì bắt đầu phát triển, ngón tay như đang cảm giác được nhịp tim
của đứa bé trong bụng kia. Không thể che giấu được nét vui sướng hiện
lên trên gương mặt anh, từng đường nét anh tuấn trên mặt đều thấm vẻ
hạnh phúc tràn đầy trong lòng mà trở nên nhu hòa.
Cô mím môi cười khẽ,
nhưng vẫn không động đậy buồn bực hỏi: “Ai mua cho em?”
Môi của anh rời khỏi
mặt cô, chậm rãi chuyển đến bên tai cô, in một nụ hôn lên vành tai cô,
dán sát vào tai cô nhẹ nói: “Anh…”
Trên mặt cô tràn ngập
nụ cười, nắm lấy bàn tay đang vỗ về bụng của mình. Nụ cười thỏa
mãn của một người làm mẹ làm cho ánh sáng hạnh phúc trên người cô
chói lọi.
Hai
“Em đã nói rồi mà,
đợi sau khi siêu âm xác định được giới tính hãy chuẩn bị phòng trẻ
em, giờ lại phải làm lại một lần nữa.” Từ khi ở bệnh viện ra đến
giờ Hinh Ý đều buồn bực nằm trên đầu vai anh buồn rầu nói.
Kể từ sau khi biết cô
mang thai, anh đã bắt đầu thiết kế phòng baby, còn tự mình ra tay sắp
xếp cả gian phòng, hơn nữa anh còn kiên quyết nói mình cảm giác đây
nhất định là một bé gái, cho nên thiết kế của cả gian phòng anh đều
dùng những vật trang trí dành cho bé gái. Hinh Ý nhìn anh mỗi ngày
đều bận rộn sắp xếp những thứ ấy chỉ có thể dở khóc dở cười. Hơn
nữa anh còn rất khoa trương nói giác quan thứ sáu của anh cho anh biết
cái thai này nhất định là con gái. Cô chỉ có thể kinh ngạc nghĩ,
một Giang Vũ Chính trên thương trường luôn dùng lí trí tỉnh táo phân
tích, luôn bách chiến bách thắng lại cũng có lúc tin tưởng vào giác
quan thứ sáu như vậy.
Vừa rồi ở bệnh viện
siêu âm xác định giới tính đứa bé là con trai, trên mặt anh cũng không
có biểu hiện gì, vẫn vui mừng đến rối tinh rối mù, nắm thật chặt
tay bác sĩ, khiến cho phu nhân viện trưởng cùng có mặt ở đó
cũng phải cười đến nở hoa.
Một tay anh ôm lấy bờ
vai cô, một tay vuốt ve baby đã được mười ba tuần của bọn họ, hàng mi
khẽ nhướng lên nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chúng ta sẽ thiết kế một
căn phòng khác.”
“Nhưng mà rất phiền
nha?” Cô nhịn không được phàn nàn, rồi lại đột nhiên ngộ ra ý tứ
trong lời nói của anh, thiết kế thêm một căn phòng khác…
“Vậy còn căn phòng
này thì sao?”
“Cứ giữa lại sau này
dành cho con gái nha!” Anh nói rất tự nhiên, bộ dạng như không hề có
chút vấn đề gì.
“Ai nói sẽ sinh cho
anh?” Cô chán nản.
“Con của hai chúng ta
sao có thể nói sinh cho anh chứ? Hơn nữa hai đứa cũng sẽ không quá
vắng vẻ nha, sau này anh trai có thể chăm sóc em gái mình, trong nhà
cũng sẽ rất náo nhiệt…” Giang mỗ tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng
về một gia đình hoàn mĩ của mình.
“…nhiều con rất mệt
nha…” Cô khẽ thở dài một hơi, nhìn ra cảnh vật ngoài cửa, suy nghĩ
bay xa.
Thật ra người mệt
nhất không phải là cô, đang là mùa hè, phụ nữ có thai rất dễ mồ hôi
đầm đìa, rất sợ nóng. Mà Vũ Chính lại không thể mở máy lạnh quá
lạnh, hơn nữa lúc ngủ nhất định phải đắp chăn bông. Mới vào đầu hạ,
anh dọn ra khỏi phòng đến phòng khách bên cạnh, phân phòng ngủ với
cô.
Nhưng mà sau khi mang
thai cô lại rất quái, không có anh bên cạnh thì không ngủ được, lăn qua
lộn lại cả đêm cũng không thể ngủ.
Mỗi tối anh đành phải
đến phòng ngủ nằm bên cạnh cùng ngủ với cô, đợi cô ngủ rồi lại trở
về phòng khách. Thỉnh thoảng cô mở mắt nhìn thấy anh khẽ cau mày,
tay trái nắm lấy cổ tay phải ấn nhẹ lên, cô biết rõ nhiệt độ như
vậy là quá thấp với anh nên xương cốt sẽ đau.
Anh nhìn thấy ánh mắt
có chút lo lắng của cô, biết rõ cô muốn mở miệng đuổi mình đi vì
vậy đã nói đùa di dời sự chú ý của cô: “Không phải muốn anh kể
chuyện nữa chứ?” Trên mặt tỏ ra kinh ngạc rồi lại khẽ cười.
Cô bị nét mặt của anh
làm cho nở nụ cười, nháy mắt nhìn anh.
Ngón tay thon dài hơi
lạnh lẽo của anh phủ lên mắt cô, nói: “Ừ…được rồi, vậy thì cứ
luyện tập trước, sau này còn phải dỗ con anh ngủ…” Giọng nói dịu
dàng của anh quanh quẩn bên tai cô, cô chỉ mỉm cười không nói gì.
“Nhưng mà em phải
vừa nghe vừa ngủ…” Anh nghiêm túc bắt đầu, “Thật lâu, thật lâu trước
đây…” ý thức của cô dần dần mơ hồ, cuối cùng không thể nghe rõ đến
tột cùng anh đang nói gì, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Giọng nói của anh kéo
suy nghĩ của cô lại, “Anh biết bà xã đại nhân rất cực khổ…sau này
anh sẽ chỉ nghe lời bà xã đại nhân nói, làm một ông xã đầy đủ hai
mươi bốn hiếu đạo…”
Cô bị dáng vẻ thề son
sắt của anh làm cho cười vang, nhìn anh cười đến cong đôi mắt lên, Vũ
Chính của cô đẹp nhất là lúc cười, tất cả đều kém hàng mi của anh
một khi giãn ra, đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ vào bời vai anh, cảm thấy an
toàn và thỏa mãn.
Cuối cùng bạn nhỏ
nhịn không được nói, “Ba ba, hôm nay con cũng không được ngủ với mẹ
sao?” Đôi mắt trong như thủy tinh nhìn Vũ Chính.
Vũ Chính
biết đây chính là điều người này muốn nói, không thèm quay đầu lại
nói: “Không được.”
“Vì sao?” Bé tuyệt
đối không hiểu, giọng nói lớn hơn rất nhiều so với vừa rồi. Đã rất
lâu mình không được ngủ cùng với mẹ, chỉ khi nào ba ba đi Mĩ mới được
sang ngủ cùng với mẹ, nhưng mà, mỗi lần sau hai ngày mẹ đều lo lắng
cho ba mà bay sang đấy, bỏ lại bé đến nhà bà nội hoặc bà ngoại,
cái này thật là không công bằng.
“Bởi vì con là con
trai, Tiểu Hiên à. Con trai không thể ngủ cùng phụ nữ được.” Vũ Chính
ném tạp chí xuống nhìn con.
“Nhưng mà ba ba cũng
là con trai, vì sao ba lại có thể?”
“Ba đương nhiên có thể,
ba là đàn ông.” Anh nói một cách đương nhiên.
“Thế lớn lên con đây
cũng trở thành đàn ông vậy có thể ngủ cùng mẹ chưa?”
“Không được!”
“Vì sao? Lớn lên cũng
không được sao?” Cậu bé cảm thấy thật là kì lạ khó hiểu.
“Mẹ con là người phụ
nữ của ba, cho nên chỉ có thể ngủ cùng ba.”
“Nếu con lớn lên trở
thành đàn ông vậy có phải cũng có thể ngủ cùng với người phụ nữ
của con không?”
“…” Vũ Chính không nói
gì, “Ừ, chờ sau khi con lớn lên đã, bây giờ đã là 9h, nhanh lên giường
ngủ đi.”
Nhưng mà Lăng Hiên vẫn ở lì
trên giường không chịu đi, kéo tay anh bắt anh phải đồng ý.
Vũ Chính hít một hơi
thật sâu, “Con mà không quay về ngủ là ba kêu lên đó nha.” Sau đó há
miệng ra.
Tiểu Lăng Hiên lập tức
lấy hai tay che miệng anh lại. Mỗi lần bé ở bên cạnh ba, ba ba có
chuyện gì là mẹ đều mắng bé, cho rằng nhất định là bé đã làm cho
ba đau. Nhưng mà thật sự rất oan cho bé nha!
Con mắt tròn tròn căm
thù đến tận xương tủy nhìn ba của mình, để lại một câu: “Ba ba, ba
thật là một người nham hiểm.”