“Có phải anh trộm
dùng thuốc dưỡng mi của em không? Làm sao lông mi có thể đẹp hơn cả em
vậy?” Cô tức giận nói, nụ cười trên mặt vẫn không rút đi.
“Đó chính là vẻ đẹp
trời cho không ai mua được.” Người đàn ông không biết xấu hổ này, anh
nhìn nhìn chung quanh, nghi ngờ một chút rồi hỏi, “Không phải đêm qua
ở hầm rượu sao?” Chẳng lẽ chỉ là mơ.
“Mỹ nhân có vẻ đẹp
trời cho không thể mua được ơi, tối hôm qua đại gia ta đây đã bế nàng
về…nàng quên rồi ư?” Cô mím môi cười trộm, nói tiếp, “Còn vụng trộm
tắm uyên ương cùng nàng nữa.” Giang đại mỹ nhân tham hoan này sau khi
xong việc thì mệt mỏi ngủ thiếp đi (thân thể người ta còn rất yếu
mà – lời tác giả), đáng thương cho cô còn phải đưa anh về phòng ngủ,
còn phải tắm rửa thay quần áo cho anh, sợ anh quá mệt mỏi nên còn
giúp anh mát xa toàn thân để thư giãn cơ thể đang căng thẳng. Tuy mệt
đến ngất đi nhưng mà lại rất vui vẻ.
Anh cúi đầu, có chút
ảo não, sao lại không nhớ chút nào vậy nhỉ?
Cô nâng mặt anh lên,
liếc qua chiếc váy nằm trên cái chăn dày bên giường bị anh xé rách,
đau lòng muốn chết đi được, đây chính là thiết kế mới nhất của
Valentino, đợi cả một tuần mới đưa tới, trừng mắt liếc anh nói:
“Váy, giày,…của em…tối qua đều hỏng cả rồi.”
“Em mặc màu đỏ không
đẹp, chúng ta đặt một cái khác, màu trắng thuần…” Giọng nói của anh
cực kì hấp dẫn, hơi khàn khàn lại mang theo một chút yêu mị làm cho
người ta bị thuyết phục, “Gả cho anh đi.” Ánh mắt của anh rất chăm
chú, đôi mắt đen như mực vô cùng kiên định. Cô xoay người lại đưa lưng
về phía anh, lạnh lùng hờn dỗi nói: “Nào có ai gả đi hai lần đều
cùng một người?” Khóe miệng lại không thê che giấu nụ cười.
“Tại sao lại không?”
Anh gian nan thay đổi tư thế, ôm lấy eo cô, giọng nói trầm thấp mà dễ
nghe, “Bà xã, chúng ta kết hôn đi mà!”
“Anh để em suy nghĩ
đã…”
“Còn phải suy nghĩ gì
nữa!”
“Sao lại không cần? Bây
giờ bắt đầu thử việc, thời gian thử việc anh phải nghe lời em, mỗi
ngày thời gian làm việc không được quá một tiếng, đúng giờ phải
nghỉ ngơi, đến ngày trị liệu không được lười biếng…” Cô quay lại, bưng
lấy gương mặt thon gầy của anh, cười gian nói: “Còn nữa, béo lên mười
cân (5kg) cho em xem, em không thích ông xã gầy như con khỉ.”
“Thời gian thử việc
là bao lâu vậy?” Giọng nói của anh đáng thương lại không nhẫn nại,
người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha.
“Không nói chính xác
được, khi nào anh phù hợp với tiêu chuẩn của em thì nói sau. Từ hôm
nay trở đi, em sẽ định ra một số tiêu chuẩn cùng lịch biểu hoàn
thiện, sau này biểu hiện của anh đều sẽ lọt bào bảng ghi chép này
của em.”
Khi anh đang tiếp tục
muốn làm nũng thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, “Phu nhân, một vị
tiên sinh họ Lưu đang chờ cô dưới lầu, anh ta nói anh ta là người của
công ty.”
“Dì bảo anh ta chờ
một lúc.”
Vẻ thoải mái của anh
ngưng lại, cô hôn lên mặt anh một cái, nói: “Chỉ một lát thôi, chắc
là công ty có việc. Xong việc em trở lại mát xa cho anh…” Thời tiết
như vậy rất dễ làm cho anh co rút, cho nên trước khi xuống giường nhất
định phải thư giãn các dây thần kinh căng cứng của cô thể sau một đêm.
“Ừ” Anh mỉm cười lên
tiếng.
Ánh đèn đại sảnh
sáng tỏ mà ôn hòa, tuy sắp đến mùa đông nên hệ thống sưởi ấm đã
được bật lên nhưng Dư Chân ngồi trên ghế sofa lại có một loại cảm
giác vội vàng xúc động không thể giải thích được, có thể là do
không khí trong phòng quá ấm áp làm cho anh chảy mồ hôi.
Những bông hoa bách
hợp thuần khiết trong chiếc bình thủy tinh thanh tú nằm ở góc đại
sảnh yên lặng nở rộ, không gian tràn ngập hương thơm thanh khiết của
hoa, làm cho người ta có cảm giác lười biếng mà thoải mái. Hinh Ý
mặc một bộ đồ ngủ trắng noãn đi từ trên lầu xuống, loại khí chất
tĩnh lặng kia dường như hòa làm một thể với những bông hoa bách hợp
chung quanh, cẩn thận mà tản ra mùi thơm ưu nhã, không quá ngào ngạt
nhưng lại từng chút một thấm vào lòng người.
Cô bình tĩnh đi đến
trước người đang ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh, khẽ mỉm cười hỏi,
“Sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
Hôm nay anh ta ăn mặc
rất đơn giản, cũng không giống như vừa ở công ty đến, chậm rãi buông
tách cà phê trên tay xuống, nhìn cô cười cươi nói: “Tôi hôm qua em đi
quá gấp, hôm nay thư kí của em nói em không đến công ty, gọi vào điện
thoại di động thì em tắt máy, anh sợ em xảy ra chuyện gì nên mới tới.”
“Tối hôm qua Vũ Chính
ở nhà một mình, tôi lo lắng cho anh ấy cho nên về sớm.” Cô thẳng thắn
nói, cũng không có ý giấu diếm.
Anh ta đang muốn nói
gì đó thì ánh mắt dừng lại chỗ thang máy cách cô không xa, cô cũng quay
đầu nhìn sang, Vũ Chính đang ngồi thẳng trên xe lăn, hai tay trượt bánh
xe đi về phía họ, lúc nhìn về phía Hinh Ý thì chân mày hơi nhíu
lại, trên khuôn mặt tái nhợt vẫn mang một nụ cười thản nhiên. Cô nhìn
thấy rất rõ ràng vẻ mặt anh, trong lòng lại âm thầm lo lắng, cánh
tay một chút lực cũng không dùng được vậy mà còn cậy mạnh.
“Xem ra tinh thần Giang
tiên sinh không tệ. Đúng không, Hinh Ý?” Khóe miệng Dư Chân hơi mỉm
cười, nhìn Vũ Chính bên cạnh cô, giọng điệu không rõ ý tứ.
“Cảm ơn đã quan tâm.”
Anh nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Hinh Ý. Cô chỉ nhíu
chặt mày nhìn tấm chăn lông đắp trên chân anh, tuy chăn lông dường như
đã che lại nửa người dưới của anh nhưng cô vẫn tỉ mỉ nhìn ra ngoại
trừ bên ngoài mang một đôi dép lê bằng lông mềm thì bên trong không mang
tất, lập tức nổi trận lôi đình nhìn về phái Daniel.
Daniel chỉ có thể bất
đắc dĩ vẻ mặt tỏ ra oan uổng cầm tất của anh trên tay nhún nhún vai,
anh ta đến phòng chứa quần áo lấy tất cho anh khi đi ra đã thấy Vũ
Chính trượt xe lắn tới cửa, lúc anh ta gọi anh lại thì Giang thiếu
gia chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta làm cho anh ta không dám lên
tiếng nữa.
Cô không lên tiếng,
nhận lấy tất trong tay Daniel, biểu lộ trên mặt có thể so sánh với
bầu trời âm trầm ngoài kia, nâng chân của anh lên đặt trên đùi mình,
hoàn toàn không đếm xỉa đến người đàn ông đang âm thầm đấu tranh
trừng mắt tặc lưỡi giờ phút này.
Vũ Chính có chút xấu
hổ muốn đè lại bàn tay đang dịu dàng cởi dép lê của cô nhưng lại bị
ánh mắt sắc bén của cô làm cho hoảng sợ, “Điểm trừ.” Cô trừng mắt
nhìn anh nói ra hai chữ nhưng lại làm cho khóe môi anh khẽ cong lên.
Tuy giọng điệu vô cùng
hung ác nhưng động tác của cô lại rất dịu dàng, nhẹ nhàng mà tháo
dép của anh ra, cởi bỏ đệm đỡ, cổ chân lạnh buốt, không có một chút
nhiệt độ nào, vừa rời khỏi đệm đỡ thì bàn chân lập tức rũ xuống,
giống như không có xương nằm trên chiếc chăn ấm áp cô đang cầm trên tay.
Nhẹ nhàng mát xa huyệt trên lòng bàn chân sau đó mang tất vào, động
tác trọn vẹn thành thạo giống như không cần phải suy nghĩ cũng làm
được, mắt cá chân phải biến hình, hơn nữa bởi vì thời tiết không
tốt nên hơi sưng lên, cô chỉ có thể thật cẩn thận giúp anh hoạt động
mắt cá chân, cuối cùng mới nhẹ nhàng mang tất vào chân.
Dư Chân không nhìn về
phía bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn về phía vườn hoa bên ngoài cửa sổ
sát đất, làn mưa đã làm mờ đi tất cả màu sắc trong vườn hoa. Cảnh
tượng quen thuộc này, hình như rất lâu trước kia anh ta cũng đã từng
nhìn thấy, đến nay anh ta vẫn không hề tin, đôi chân xấu xí như vậy
của Giang Vũ Chính, không hề có một chút cảm giác nào lại được bàn
tay thon dài mềm mại của Hinh Ý giữ lấy, thậm chí hai người còn ăn ý
lạ thường, lòng cô luôn hướng về anh là chuyện đương nhiên, dường như
bẩm sinh đã là như vậy.
Rốt cuộc cô cũng hoàn
thành xong công việc của mình, sau khi tỉ mỉ đắp chăn lại cho anh, ánh
mắt không hề có bất kỳ sự chán ghét hay không kiên nhẫn nào, chỉ có
quan tâm cùng yêu thương vô tận, dường như đang rất thỏa mãn vì đã
hoàn thành một công việc vô cùng quan trọng. Đúng, chính loại thỏa
mãn này làm cho ánh mắt của anh ta đau đớn, không có cách nào nhìn
thêm nữa.
Thiếu Hinh Ý không khí
đột nhiên trở nên kì quái, nhưng hai người đàn ông lại giống như đang
thoải mái lạ thường, Vũ Chính khẽ mỉm cười nhìn những giọt mưa rơi
bên ngoài cửa sổ thủy tinh, Dư Chân mở miệng trước: “Nhìn thấy anh ở
đây, thật sự rất bất ngờ.”
“Vậy sao? Cảm thấy
bất ngờ chỗ nào? Tôi không chết? Hay là tôi đã trở về?”
Dư Chân cũng cười, hai
người đàn ông giống như những người phụ nữ đang thảo luận chuyện
nhà, “Đều có cả. Thứ nhất, anh hẳn là nên chết, thứ hai, anh không
nên trở về.” Lời nói của anh ta không có chút ác liệt vô tình, chỉ giống
như đang chuyên nghiệp phân tích số liệu trong công ty.
“Vậy làm cho anh thất
vọng rồi.” Vũ Chính khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn nét mặt của anh
ta, giấu đi một chút sắc bén.
“Chẳng lẽ anh không
cảm thấy mình thật sự rất ích kỉ sao? Một thân thể như vậy, đối
với cô ấy mà nói chỉ là một gánh nặng.” Lời nói tàn nhẫn mà lạnh
băng.
“Nếu như ích kỉ mà
có thể làm cho cô ấy hạnh phúc vậy tôi đây không cần phải suy nghĩ
nhiều, không phải sao?” Vũ Chính vẫn bình thản như vậy, mắt khẽ lướt
qua khuôn mặt có chút căng thẳng của Dư Chân, hơi lộ ra một chút vui
vẻ.
“Cô ấy là Queen trời
sinh, chỉ có thể xứng đôi với King.” Mà trong mắt anh ta, anh ta chính
là một vị King thích hợp nhất, bất kể là công hay tư cũng có thể
mang lại những thứ tốt nhất cho cô.
“Đến tột cùng thì anh
là ai?” Có quan hệ bất thường với Lý Tử Ngôn, Hinh Ý có thể bước
lên vị trí cao nhất một cách tốc hành…tất cả đều bí ẩn.
“Tôi chính là Ken.” Câu
trả lời của anh rất đơn giản nhưng lại làm cho Dư Chân thật sự chấn
động. Ken – King – K…trước kia ở trong JL luôn nghe thấy CEO, COO và CFO
luôn miệng gọi K, một câu của K thì đã không chấp nhận phương án đầu
tư anh ta đã chuẩn bị tỉ mỉ trong ba tháng, K thao túng cả JL, K biến
JL từ một công ty tài chính nhỏ trở thành một đế quốc…
Vũ Chính nhìn bộ
dạng ngây người của anh ta, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi Hinh Ý đang
đi tới, lời nói trong miệng tuyệt đối không phải nói vẩn vơ, “Giang
Lâm không phải một mình anh có
thể nuốt được, cẩn thận một chút, dù sao trên cái thế giới này
không có ngọn gió nào không lọt tường được.” Anh khẽ ho khan, rồi lại
nói tiếp: “Huống chi, Hinh Ý không phải là Elizabeth đệ nhị, anh tuyệt
đối cũng không thể làm Philip…”
Dư Chân nhìn anh như
đang nhìn một quái vật, ánh mắt như không thể tin được nhưng không hề
kinh hoảng, có thể còn mang theo một vẻ bội phục. Một người nằm trên
giường bệnh bốn tháng ở Mĩ dường như còn xém chết mà lại có thể
mò ra rõ ràng những chuyện ở đây.
“Anh không phải giả vờ
với em. Còn nữa, bữa sáng chưa ăn, anh còn dám bụng rỗng uống trà?”
“Oan cho anh quá, anh
chỉ ngửi một chút thôi, có uống đâu?” Vẻ mặt giả vờ oan uổng hơn cả
Đậu Nga.
“Trừ điểm.”
“Anh đã nói anh không
có uống mà.”
Quản gia bưng cháo lên
cho anh, nét mặt của anh trong thoáng chốc chùn xuống, “Bây giờ anh
vẫn chưa đói bụng, cũng không muốn…” giọng càng nói càng nhỏ.