Lầu 75 Giang Lâm, lúc thời tiết tốt lên có thể nhìn thấy đường bờ biển xa xa, hôm nay mặc dù trời không quang đãng, tầm nhìn cũng không quá xa, chỉ nhìn thấy một hình dáng mông lung. Dưới bầu trời xanh thẳm, sau giữa trưa ánh mặt trời chiếu vào những cửa kính thủy tinh của những tòa nhà cao chọc trời, chướng mắt cùng chói mắt dị thường.

Vũ Chính đã đi được ba tuần, hai mươi mốt ngày, cô đã tính toán rất rõ như vậy, đến bây giờ đã xa nhau 510 tiếng đồng hồ, trong 510 tiếng này, cô và anh tổng cộng chỉ gọi ba cuộc điện thoại.

Lần đầu tiên là trọn vẹn nhất, sau khi anh đến New York đã gọi về, cô thao thao nói một tràng dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt, kết quả cuối cùng chỉ còn là tiếng hít thở mệt mỏi của anh chìm vào giấc ngủ quanh quẩn bên tai cô. Mà cô vẫn còn cầm microphone, dù cho chỉ là lẳng lặng lắng nghe.

Lần thứ hai được 8 phút, cô gọi điện sang, rõ ràng bên kia rất yên tĩnh anh lại nói là đang họp, cô tùy hứng mà lảm nhảm vài phút, cuối cùng anh dùng lí do đang họp mà thẳng thừng cúp máy.

Lần thứ ba chỉ khoảng chừng nửa phút, vẫn là cô gọi sang, anh chỉ nhẹ nhàng mà trả lời cô, sau khi trả lời vài câu thì không yên lòng mà cúp máy, chỉ để lại Hinh Ý cầm điện thoại ngẩn người. Thật ra thì đại đa số thời gian đều là cô nói, anh lắng nghe. Từ trong điện thoại nghe thấy giọng nói mệt mỏi không chút sức lực của anh, cách một đại dương cô chỉ có thể đau lòng. Chỉ cần có thể nghe thấy anh “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ anh vẫn đang nghe thì cô cũng cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Chuyện của JL tuy ầm ĩ gây xôn xao dư luận nhưng càng ngày Hinh Ý càng phát hiện đó chỉ là một tiếng sấm nhỏ trong cơn mưa to, chuyện ba vĩnh vực trung tâm sắp bị xóa bỏ dường như chỉ là dự đoán của giới truyền thông, JL cũng xem như đang không được ổn định nhưng lợi nhuận cùng biểu hiện trong các lĩnh vực không hề tầm thường, ít nhất tình hình lợi nhuận hai quý vừa qua được công khai ra toàn cầu cũng coi như rất khả quan.

Có lẽ là sau khi anh trở về thì sự kiện kia mới được dẹp loạn nhỉ. Nhưng mà, sau đó anh lại tốn không ít tâm huyết, cùng Lý Tử Ngôn thảo luận đối sách cả một buổi tối, anh đang phải đối mặt với áp lực từ các cổ đông sao? Khi cô hỏi anh có phải đã mệt chết rồi không, câu nói “Khá tốt” kia có ẩn chứa bao nhiêu phần tốt đây?

Tách cà phê trên mặt bàn mờ mịt khói, mùi hương tinh khiết của cà phê phiêu đãng trong văn phòng, cô thích uống cà phê đen cũng là vì anh.

Trước kia khi anh làm việc bận rộn đến trời đất mù mịt, trên mặt bàn nhất định phải có cà phê đen thật đậm, pha được một tách cà phê đen đậm đà đã trở thành một nhiệm vụ cần phải học một khóa của thư kí. Thật ra trước kia cô không thích uống cà phê đen đắng đến nỗi phải nhíu mày, nhưng mà thỉnh thoảng ở bên cạnh anh cũng cầm lên uống vài ngụm, dĩ nhiên cũng đã yêu thích vị đắng thuần khiết kia. Về sau vì tai nạn kia mà anh phải làm nhiều cuộc phẫu thuật, chức năng của dạ dày càng kém, cô bắt anh phải bỏ.

Lúc ấy cô mới phát hiện, hai người đã sớm thẩm thấu sáp nhập vào thân thể của đối phương, không thể tách biệt như vậy, chỉ một vài thói quen sinh hoạt nhỏ như vậy cũng rất giống nhau. Lúc trước lời thề son sắt phải quên hết đi chỉ là tự lừa mình dối người thôi, đã tan biến vào trong máu thịt của nhau, còn có thể quên được sao?

Cô khẽ cười nhìn tấm hình duy nhất trên bàn làm việc, đó là tấm hình lúc còn làm trong Lâm thị cô vẫn để trên bàn, đây không phải là ảnh kết hôn, cũng không phải bất kì tấm ảnh chụp trang trọng nào của anh, chỉ là một tấm ảnh rất bình thường của anh.

Lúc bọn họ còn học ở Mĩ, cuối tuần hẹn nhau trước quán kem, anh cầm cây kem mua cho cô nhìn cô cười, trong nháy mắt đó đã bị cô chụp lại. Anh mặc quần tím áo T-shirt trắng, thon dài mà đẹp trai, đôi mắt dịu dàng càng làm nổi bật đôi mắt thâm thúy hấp dẫn, mày kiếm khẽ nhướng lên, tất cả đều đẹp đến mê muội. Lúc ấy cô đã nghĩ, khó trách thường ngày anh lại ăn mặc chỉnh tề như vậy, nếu mỗi ngày mà mặc như thế kia đi làm thì người ta sẽ tưởng lầm anh là người mẫu mất.

Nụ cười của cô dần dần tan biến, chỉ còn một vẻ cay đắng, những quá khứ kia, đều đã trôi xa như vậy. Hiện tại rất ít khi có thể nhìn thấy anh cười thoải mái như lúc ấy, dù cho ở cùng cô thỉnh thoảng chỉ vì ứng phó mà mỉm cười, thân thể đau đớn, công ty rắc rối, áp lực gia đình, trong lúc từng bàn tay vô hình đẩy anh về phía vực sâu, cô cũng không thể kịp thời ở bên cạnh anh. Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Điện thoại tiếng vang cắt đứt suy nghĩ của cô, cô nhấn nút điện thoại trên bàn làm việc, “Lâm tổng, người giúp việc của nhà họ Lâm gọi đến.”

“Tiểu thư, tôi là chị Tôn đây, mấy ngày hôm trước có một người giúp việc đến quét dọn thư phòng mở cửa sổ cho thông thoáng nhưng lại quên đóng. Con mèo của nhà hàng xóm Hoàng tiên sinh và Hoàng phu nhân chạy vào, làm vỡ một bình hoa của ông chủ. Hoàng tiên sinh tỏ ra rất áy náy, nói muốn hẹn cô về nói lời xin lỗi cùng thương lượng về tiền bồi thường…”

Hinh ý cầm microphone, nhíu mày, những bình hoa ở trong thư phòng của ba dường như đều là những cực phẩm vô giá, khi còn sống ông luôn xem những bình hoa này như bảo bối, ngay cả lau chùi cũng tự mình làm, rất ít khi để cho người giúp việc nhúng tay vào những bình hoa này. Cô không quan tâm những bình hoa kia có giá trị bao nhiêu, nhưng nó là di vật cuối cùng của ba, nghe thấy tin tức như vậy nên trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

“Cuối tuần này tôi sẽ trở về, chị cứ hẹn thời gian với Hoàng tiên sinh đi.” Giọng nói lãnh đạm, nói xong thì cúp điện thoại. Sắc mặt trầm trọng nhìn lên văn kiện trước mặt, cảm giác bị đè nén, sau khi anh đi, không biết sự tập trung đã để đâu mất, mỗi ngày đều làm việc, về nhà…biết rõ anh bận rộn, cho dù trong đầu luôn muốn gọi điện thoại nhưng cũng rất nhanh từ bỏ, lại càng không cần phải nói đến chuyện được trò chuyện qua webcam.

Cô thở dài, cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nói với thư kí: “Đêm nay hẹn với S.E cho tôi.”

S.E là spa nổi tiếng trong thành phố, phong cách thiết kế hết sức đặc biệt theo kiểu cổ điển, nội thất bên trong đa số dùng đá cẩm thạch, thủy tinh, gỗ sáng màu cùng inox. Ánh sáng tự phát, đều là ánh sáng mặt trời, cùng cửa sổ rộng hướng ra biển, không gian yên lặng. Nơi này chỉ cho hội viên vào cho nên không gian càng có vẻ u tĩnh.

Thật ra Hinh Ý cũng không đến thường xuyên, trong nhà có bồn tắm massage rất lớn, cô cũng có chuyên gia thẩm mĩ riêng, nhưng hôm nay lại không muốn về nhà, cô sợ phải một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, ngay cả chính cô cũng không có cách nào giải thích cảm giác không an toàn kia đến từ đâu.

Dưới ánh đèn chập chờn cùng không gian thơm lừng, liên tục chăm sóc da mặt, dùng các liệu pháp dưới nước, tắm hơi, chăm sóc da toàn thân,…ngược lại càng làm cho cô cảm thấy sức cùng lực kiệt, lúc này mới phát hiện không phải là vấn đề hoàn cảnh mà là không có anh thì ở đâu cũng không phải là thiên đường.

Làm đầy đủ các trị liệu xong, cô trực tiếp gọi điện thoại bảo lái xe đưa về nhà, làm gì còn sức mà tự lái xe về. Khi cô đứng trước hành lang lầu mộ chờ xe đến thì ngoài ý muốn gặp Hà Thư Mẫn.

Hà Thư Mẫn nhìn thấy cô cũng có hơi kinh ngạc, nhưng lại cười cười đi đến chào hỏi: “Lâm tổng, thật trùng hợp nhỉ?” Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà cô không gọi Hinh Ý là bà Giang. Cô và Vũ Chính cũng xem như quen thân, ra ngoài thường gọi thẳng tên tiếng anh của anh, nhưng mà vẫn có chút địch ý với Hinh Ý.

Hinh Ý tỏ ra mạnh mẽ nên cũng cười cười nhẹ gật đầu, hai người phụ nữ này dường như vĩnh viễn cũng không có cách nào buông lỏng cảnh giác với đối phương.

Lúc Hà Thư Mẫn lễ phép tiếp tục đi về phía thang máy thì Hinh Ý đột nhiên hỏi một câu: “JL gần đây có ổn không?” Trên mặt có chút ảm đạm, vô cùng cô đơn, công ty của chính chồng mình mà người ngoài lại biết rõ hơn cả mình.

Hà Thư Mẫn quay lưng về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch lên có vẻ cười nhạo, “Cô mà cũng quan tâm sao?”

Cô không biết câu hỏi của Hà Thư Mẫn có ý gì, trong câu nói kia hình như mang một ẩn ý nào đó.

Nhưng Hà Thư Mẫn chưa cho cô thời gian hiểu rõ thì thở dài, nói một câu: “Người phụ nữ như cô không biết đã tu bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được anh ấy nhỉ?” sau khi nói xong thì lập tức bước đi, chỉ còn lại ly trà lài nhẹ nhàng bốc khói trên mặt bàn thủy tinh.

Buổi tối trở về đã là hơn 10h, lúc lái xe vào sân, cô theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn lên thư phòng của anh, anh không có ở đó, dĩ nhiên đèn sẽ không sáng. Nhưng cô vẫn cố chấp mà nhìn lên căn phòng ấy, giống như nếu cô vẫn nhìn thì đèn phòng sẽ sáng lên, có thể anh sẽ trở về. Chỉ có ba tuần ngắn ngủi mà mỗi ngày cô đã cảm thấy khổ sở không thể chịu nổi như vậy. Lúc này cô mới phát hiện ra lúc trước mình thật ích kỉ, lúc ra đi sao mà dứt khoát, cô có thể bỏ xuống tất cả để đeo ba lô trên lưng đi du lịch, nhưng còn anh thì sao? Ở đây hơn 1000 ngày, đau khổ chờ mong trong căn phòng kia, vì cái gì mà phải làm thế chứ?

Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo sau khi uống xong một ly rượu đỏ, cô nằm trên giường, mặt áp sát vào gối của anh, nơi đây vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. Vốn chăn đệm trong nhà đều được người giúp việc định kì giặt giũ, nhưng sau khi anh đi thì cô không cho ai động vào, quá lâu không thể gặp anh, lúc nỗi nhớ tràn lan sắp bao phủ lấy cô, cô chỉ có thể dùng cách này mà an ủi chính mình.

Cô cũng biết mình rất ngốc, theo như lời anh nói thi một tháng sẽ trôi qua rất nhanh, cần phải làm đến vậy sao?

Cô nghĩ, phải thật yêu, rất yêu một người mới có thể như vậy nhỉ.

Ba giờ sáng, thức giấc, trong tay còn cầm chặt lấy điện thoại, như vậy cũng vẫn không có cách nào chìm vào giấc ngủ, loại nỗi nhớ thấm sâu vào nội tâm này bắt đầu đau đớn đến tê liệt, cuối cùng cô nhịn không được, nhấn nút gọi sang. Một lần rồi lại một lần đều không có ai nhấc máy, cuối cùng lại chuyển vào hộp thư của anh. Mà cô vẫn cứ gọi, chưa từng cảm thấy mình lại tùy hứng như vậy, có lẽ cô chỉ tùy hứng như vậy trước mặt một mình anh.

Điện thoại cuối cùng vẫn không ai nhận nhưng lại nghe tiếng Kelvin, đầy dây bên kia rõ ràng anh ta ngơ ngác một chút rồi mới chậm rãi nói: “Bà Giang…” Giọng nói có chút căng thẳng nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Hinh Ý chỉ hỏi một câu, “Anh ấy đang bận sao?” Trong lòng bắt đầu nghi hoặc.

Bên kia không nghe thấy gì, thật lâu sau mới nghe được tiếng nói, “Sao muộn vậy còn chưa ngủ?” Giọng nói yếu ớt khàn khàn, trấm thấp đến mức làm cho cô đau lòng.

Cô vừa nghe thấy tiếng anh thì nước mắt lăn trên gò má, biết rõ nhất định anh đã không chăm sóc tốt cho mình, cắn môi nói, “Ngày mai em sang Mĩ.” Cô thật sự không chịu được nữa, chịu không nổi loại tra tấn này nữa.

Bên kia rõ ràng rất kinh ngạc, sau đó mới cười khẽ nói, “Sao lại giống trẻ con vậy? Nhanh đi ngủ đi, bằng không ngày mai lại có thêm một con gấu mèo đến Giang Lâm làm đấy.”

Nước mắt của cô càng chảy xuống nhiều hơn, cho tới bây giờ chỉ có anh và ba ba nói cô giống trẻ con, nhưng mà lúc này anh cũng không ở bên cạnh cô. Hai người ngừng lại thật lâu, sau đó cô mới nhỏ giọng nói: “Em sợ…”

Mỗi người, đều có lúc như vậy, nửa đêm tỉnh lại chỉ có một mình một bóng, một mình mến trải mùi vị cô độc, nghĩ đến người đang ở xa ngàn dặm kia, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Anh phải vào họp…” rồi thẳng thừng cúp điện thoại, cô nghe thấy âm thanh “đô đô…” bất tận trong điện thoại, cả đêm không chợp mắt.

Cuối tuần lái xe về nhà họ Lâm, thật ra cô cũng không phải đặc biệt mong nhớ mà trở về, nơi ấy từng làm cô đau lòng nhất, cho dù là hiện tại cũng là nguồn gốc của tất cả mâu thuẫn, cô cố gắng trốn tránh, chỉ hy vọng nếu có thể lẩn tránh thật xa, tất cả miệng vết thương đều sẽ lành lại, cẩn cẩn thận thận như thế nhưng vẫn chạm vào làm vết thương đau đớn, vạch ra xem lại, thì ra vết thương đã sớm thối rữa.

Cô từng bước một đi về thư phòng của ba ba, ngay cả hô hấp cũng phải đèn nén, từng cảnh từng cảnh của ba năm trước đây hiện lên trước mắt, làm cho tất cả nỗi hận cùng đau đớn nơi đáy lòng cô quay cuồng, ăn mòn từng tấc da thịt của cô, máu thịt mơ hồ đau đớn.

Tay cứng ngắc mở cửa thư phòng ra, quạnh quẽ mà tịch liêu, mỗi một góc đều giống như trước, ngay cả chiếc bàn đều sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng mà ba ba thì đã mất, người ba hiểu rõ cô nhất đã vĩnh viễn không trở về.

Ngòn tay của cô mơn trớn lên từng vật dụng năm đó ba ba đã dùng, lòng dâng lên nỗi bi thương.

Bên cạnh giá sách đặt từng chiếc bình hoa đời Thanh, ba ba nói ông đã mua nó lúc gây dựng nên công ty thành công, luôn được ông đặt trên bàn làm việc bên cạnh quyển tranh chữ. Chữ viết của ông rất đẹp, vẽ tranh cũng rất đẹp, người trên thương trường mỗi lần nhắc tới ba đều nói ông không giống với người làm ăn, ngược lại nho nhã giống như một ẩn sĩ. (học sĩ ở ẩn)

Cô nhớ rõ lúc còn bé khi thay răng, chị Hàng và bảo mẫu đều giấu kẹo đi không cho cô tìm thấy, mỗi lần cô vụng trộm giấu kẹo đều bị bọn họ tìm được, không thể làm được gì nhưng cuối cùng lại tìm được nơi cất giấu tốt nhất cho nên mấy bình hoa này chính là báu vật của cô. Bởi vì những thứ trong thư phòng của ba không ai dám động tới, cho dù là mẹ cũng phải hỏi ý ông trước mới được vào, nhưng duy chỉ có cô mới có thể làm bậy.

Có một lần cô lén đi vào lại bị ba bắt gặp, ông cũng không mắng cô mà chỉ ôm lấy cô nói bây giờ không được động vào chỗ đó, đợi đến khi con thay răng xong thì trong đó sẽ tràn đầy kẹo. Cô nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao?”, “Ba ba có bao giờ gạt con chưa?” Cuối cùng cô cười với ba, lộ ra mấy cái răng lẻ loi.

Về sau mỗi lần ba ba đi công tác ở nơi khác mang quà về cho cô thì đều bỏ vào bình hoa này để cô tự mình đến lấy. Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ mỗi lần đến lấy quà từ trong bình hoa ra đều vui sướng mong chờ.

Cô nhẹ nhàng đút tay vào bình hoa, dù cho biết rõ trong đó không còn quà ba ba tặng cho mình nhưng vẫn nhịn không được đút tay vào.

Tay lục lọi bên trong, trống trơn, lại đột nhiên bắt được một thứ thô sáp, trong lòng nghi hoặc, bên trong có thứ gì vậy? Cẩn thận rút tay ra, trong tay chính là một cây bút ghi âm, kiểu dáng cũ kĩ, hẳn là sản phẩm của vài năm trước.

Ngón tay nhẹ nhàng nhấn nút khởi động nhưng lại không có tín hiệu gì, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của người giúp việc, “Hoàng tiên sinh đang đợi dưới lầu.”

Cô tiện tay bỏ bút ghi âm vào túi xách, ra khỏi thư phòng.

Nhìn trời đã sắp tối, Hinh Ý thở dài, cả một buổi chiều hôm nay dường như đã lãng phí vì vị Hoàng tiên sinh kia, nói tất cả chỉ làm vỡ một bình hoa nát hơn nữa cũng không cố ý, ông ta còn dứt khoát phải mời một bữa cơm tạ tội, xin lỗi cô xong lại kéo đến chuyện công việc, nói công ty của bọn họ ít nhiều cũng có quan hệ làm ăn với Giang Lâm, từ nay về sau liên lạc nhiều hơn…

Lúc lên xe quyết định về thăm mẹ một chuyến, dù sao cũng đã lâu không về nhà, tuy mẹ đối với việc cô trở về bên cạnh Vũ Chính chỉ tếc rèn sắt không thành thép mà thở dài nhưng mẹ vẫn là mẹ, làm sao bỏ được?

Lúc đi vào hoa viên, xa xa nhìn thấy chú ngồi hút thuộc một mình bên cạnh bể bơi, thím đứng bên cạnh lão ấy vẫn đang lải nhải, cô cũng mặc kệ, từ sau lần Vũ Chính bị ngã xuống bậc thang, cô đã ngửa bài với chú mình, hơn nữa gần đây lão ta chị chèn ép trong Giang Lâm, cô và lão ta càng không thể nói chuyện.

“…”

“Một người tàn phế như nó thì có thể điều tra ra cái gì chứ? Năm đó tất cả chứng cứ rõ ràng đã bị chúng ta hủy hết rồi mà.” Lâm Đạt Quảng hung hăng hút một ngụm thuốc.

“Nhưng mà…ngày đó trong nghĩa trang, ông lại kích động như vậy, nó có thể đã biết nhận điều gì không?”

“Ngày nó tôi bị nó hãm hại, chiêu khổ nhục kế này của nó thật là ác, vả lại, nếu nó có chứng cứ thì thiếu chút nữa phải dùng đến tính mạng của mình để Hinh Ý đề phòng tôi hay sao?

“…”

“Còn nữa, ông đã từng gặp lại người hầu trước kia của nhà họ Lâm chưa?”

“Tôi làm sao có thể gặp được cô ta nữa, lúc ấy sợ đến mất hết hồn vía nên cho một khoản tiền rồi đuổi cô ta đi rồi.”

Lâm Đạt Quảng thấy Hinh Ý đi vào thì lập tức câm mồm, chỉ hung hăng nhìn cô chằm chằm, mà thím lại nhìn xuống đất, ánh mắt né tránh Hinh Ý.

Căn bản Hinh Ý không nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ đến gần nhẹ nhàng nói một câu: “Gần đây chú thật rảnh rỗi nhỉ, có phải không? Còn có thời gian nói chuyện yêu đương với thím lúc mặt trời lặn.” Giọng nói lộ ra vẻ đùa cợt.

Mẹ đối với cô không nóng không lạnh, rõ ràng không giống với phản ứng của bà, cô cũng không biết có thật là mẹ sẽ buông tha cho oán hận trong lòng mình dễ dàng vậy không? Cho nên cũng chỉ dặn dò chị Hàng giúp cô chăm sóc cho mẹ rồi rời đi.

***

"Có thể là do bị ẩm ướt hoặc là có nguyên nhân khác, bút ghi âm hẳn là đã không còn dùng được, nhưng mà tư liệu trong đó có thể phục hồi được, cài vào máy vi tính là có thể nghe được.” Dư Chân ngồi trước mặt Hinh Ý đang không yên lòng nói.

Hinh Ý nhẹ nhàng mà lên tiếng nói lời cám ơn. Vừa rồi cô cầm bút ghi âm đang định đến bộ phận kĩ thuật nhờ người sửa lại thì gặp Dư Chân ở cửa thang máy. Thật là không ngờ anh ta lại siêu cấp yêu thích nhãn hiệu bút ghi âm này, hơn nữa đây là bản số lượng có hạn của mấy năm trước, anh ta vừa vặn cũng không thể mua được một cái, cho nên tự nhận còn chuyện nghiệp hơn cả nhân viên kĩ thuật mà cướp về nghiên cứu.

Anh nhìn Hinh Ý như người mất hồn sau khi Giang Vũ Chính đi, thật lâu sau mới nói một câu: “Cái này không phải năm đó ghi âm lại cho bạn trai nghe chứ?”

Hinh Ý ngẩng đầu nhìn nhìn anh ta, cười khẽ nỉ non nói một câu, "Cho tới bây giờ cũng chỉ có anh ấy, ở đâu ra những người khác."

Anh ta sững sờ rồi cười cười đi ra.

Chính anh cũng không ngờ bút ghi âm này sẽ có nội dung như vậy, sau khi anh nhập tư liệu vào máy tính thì gửi đến hộp thư của cô, ngay cả tay cũng run lên, lại có một bí mật như vậy sao?

Hinh Ý chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều đang xoay tròn, mơ hồ không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trong đầu chỉ không ngừng hiện lên tiếng nói trong bút ghi âm vừa rồi, như là đang nằm mơ, xa xôi, không chân thực.

“Anh cả, anh điên rồi có phải không, làm sao anh có thể đem tất cả quyền cổ phần của Lâm thị giao cho Giang Vũ Chính, đó là giang sơn mà bao nhiêu năm qua anh em chúng ta đã mất không ít mồ hôi và máu gây dựng nên mà?” Giọng nói tràn đầy khó tin cùng phẫn nộ của Lâm Đạt Quảng vang lên.

“Nếu đặt vào tay chú thì cũng sẽ dần dần lụi bại thôi…vả lại Vũ Chính cũng là con rể tôi, Hinh Ý…”

Lâm Đạt Quảng ngắt lời Lâm Đạt Bình, “Anh luôn nhắc đến Hinh Ý, Hinh Ý…tôi cũng là em ruột của anh mà anh không nhớ tới sao? Anh lại có thể đi tin tưởng tên tàn phế kia?” Tiếng vỡ của thủy tinh cùng bình sứ không ngừng vang lên.

“Chú nghĩ rằng tôi không biết chú đã làm những gì trong Lâm thị hay sao? Lâm thị mà giao vào tay chú thì sớm muộn gì cũng sụp đổ mất thôi.” Giọng nói của Lâm ba có chút run rẩy, hơn nữa hơi thở ngày càng nặng nề.

“Tôi làm cái gì? Những việc tôi làm cũng là vì muốn tốt cho Lâm thị thôi, cũng là vì…” Âm thanh của một cái tát vang lên rõ ràng lạ thường. Sau đó là tiếng tập văn kiện ném trên bàn.

“Chú muốn nhìn những thứ chú đã làm không? Chú…chú…” Sau đó là tiếng vật nặng ngã trên mặt đất.

Về sau còn có một đoạn đối thoại rất dài nhưng cô đều không nghe thấy, làm sao có thể chứ? Tại sao lại có thể là chú? Cả người cô đều ngơ ngẩn như vậy, như là bị người khác từng chút một lăng trì.

Đó là đứa em mà ba ba thương nhất, cô còn nhớ rõ ba đã nhiều lần dạy bảo cô ở trong công ty phải quan tâm đến chú, mặc dù ông ấy có chút lỗ mãng nhưng mà trong lòng vẫn luôn muốn tốt cho nhà họ Lâm.

Cô lảo đảo đi tới bãi đỗ xe, Dư Chân nhìn thấy cô thì đã biết cô không ổn, vẫn luôn đi theo cô. Cô cầm chìa khóa xe nhưng có thế nào cũng không thể cắm vào ổ khóa, tay vẫn run rẩy, toàn thân cũng run rẩy. Tay không thể bắt lại chuỗi chìa khóa nhỏ kia, âm thanh chìa khóa rơi trên mặt đất giòn tan, vọng lại trong bãi đỗ xe vắng vẻ.

Cô vịn vào cửa xe trơn bóng, nhưng vẫn xụi lơ ngồi trên mặt đất, Dư Chân nhanh chóng đỡ lấy tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không có rơi nước mắt, chỉ mờ mịt mà nhìn anh.

Anh ta ôm cô vào lòng, trái tim yêu thương không dứt, lại không thể nói thành lời, thật lâu sau mới nói: “Khóc lên đi, khóc lên sẽ đỡ hơn…” Đôi mắt của Hinh Ý trong nháy mắt tìm về tiêu cự, dùng sức đẩy anh ta ra, nhặt chìa khóa trên mặt đất ra, mở cửa, phóng xe đi, hết thảy đều nhanh đến mức làm cho Dư Chân không có cách nào đẩy ra.

Cô cắn răng, Lâm Hinh Ý làm sao có thể rơi nước mắt trước mặt người khác, cô đã biết rõ tất cả mọi chuyện, cô sao có thế yếu đuối như vậy được? Cô còn không dám nghĩ đến Vũ Chính, sợ nghĩ tới mình sẽ đến tất cả những gì mình đã làm với anh, thế giới sẽ cứ như vậy mà hỏng mất.

Thậm chí cô còn chưa thắt dây an toàn, Dư Chân sợ trong lái xe trong trạng thái như vậy sẽ xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng lên xe của mình đuổi theo. Nhưng xe của cô phóng thật sự quá nhanh, hơn nữa trên đường đều vượt đèn đỏ chạy như bay, anh đứng bên công ty nhìn theo đuôi xe của cô chạy trên đường mà chỉ có thể thở dài.

Sau khi vừa đến biệt thự nhà họ Lâm liền bay thẳng đến phòng của Lâm Đạt Quảng, chị Hàng nhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy nên đi báo cho Lâm mẹ trước tiên.

“Nói, đến tốt cùng ông đã làm gì với ba ba tôi?” Cô hung hăng xông vào thư phòng của Lâm Đạt Quảng, hai mắt sưng lên, như là đã mất đi lý trí.

Lâm Đạt Quảng tuy không biết cô đột nhiên muốn hỏi gì nhưng vẫn rất trấn định nói: “Không biết cháu đang nói gì nữa.” Nó không có khả năng biết gì đó, không có khả năng.

Cô lấy điện thoại di động ra, bật lại đoạn ghi âm một lần nữa, lúc giọng nói của Lâm Đạt Quảng vang lên, đôi đồng tử của Lâm Đạt Quảng cấp tốc co rút lại, thân thể chấn động nhưng vẫn run rẩy nói, “Có phải cháu bị Giang Vũ Chính mê hoặc đến điên rồi hay không, tùy tiện giả tạo một đoạn ghi âm như vậy rồi nói là chú…”

Cô tỉnh táo cắt đứt lời của lão ta, “Có cần chuyên gia phân biệt giọng nói đến không?”

Lão ta khẽ giật mình, bị cô dọa cho sợ ngây người nhưng vẫn cứng họng nói: “Dù sao thì cũng không phải là chú…đây nhất định là do Giang Vũ Chính đưa cho cháu phải không? Lần trước khổ nhục kế của nó không thành công, lần này lại vu khống cho chú…nó…nó thật sự là khinh người quá đáng.”

Mẹ Hinh Ý đứng ngoài cửa nhìn thấy thì lặng người, khó có thể tin được, mà thím đứng bên cạnh bà xấu hổ cúi mặt xuống, không dám lên tiếng.

“Tôi đây sẽ giao nó cho cảnh sát điều tra.” Cô thập giọng nói một câu, những lời này giống như một tiếng sét đánh lên mọi người, người lên tiếng đầu tiên chính là Lâm mẹ: “Hinh Ý, con đã điều tra rõ chưa? Đây xác định không phải là do Giang Vũ Chính ngụy tạo ra sao? Việc này có ảnh hưởng đến tất cả mọi người nhà họ Lâm…”

Thím của Hinh Ý cũng không để cho Lâm mẹ nói xong, chạy tới quỳ gối trước mặt Hinh Ý nói: “Thím van con, đừng giao nó cho cảnh sát, thật sự thì…” Bà ta vừa khóc vừa ôm lấy chân Hinh Ý. Lại quay đầu lại nói: “Đạt Quảng, hình như…cô ả người giúp việc kia…nói…cô ta nói trợ lý của Giang Vũ Chính tìm được cô ta…” Bà ta khóc đến mức nói năng lộn xộn, một mực quỳ gối.

Lâm mẹ quơ quơ tay, chị Hàng lập tức vịn lấy bà, Hinh Ý chỉ lãnh đạm cười: “Nửa giờ sau, đoạn ghi âm này sẽ được giao cho cảnh sát, là thật hay giả đến lúc đó sẽ có người báo cho cách người.” Rồi cúi đầu ra khỏi phòng.

Mà Lâm Đạt Quảng không thể nói được gì, ngã ngồi trên mặt ghế, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi, đoạn ghi âm giao cho cảnh sát, tất cả đều bị bới ra, lão ta lấy lại bình tĩnh, đứng lên đuổi theo.

“Hinh Ý, cháu nghe chú nói…chú thật sự không cố ý, lúc đó…ở Lâm thị chú là giả một đống sổ sách, nếu Giang thị cùng Lâm thị sáp nhập lại, tất cả đều không thể che giấu được nữa, vậy nên…chú mới có thể chống đối lại anh cả, nhưng mà anh cả phát bệnh tim là vì Giang Vũ Chính…lúc anh cả nhận được văn kiện của Vũ Chính thì đã không được khỏe, chú vốn định đi gọi bác sĩ, nhưng mà…” Lão ta khẩn trương kéo tay Hinh Ý, bối rối giải thích.

Mặt Hinh Ý tràn ngập nước mắt xoay người lại, nhìn vào mắt của lão ta, đến bây giờ mà chú còn muốn vu khống cho Vũ Chính, thật sự không biết cái gì gọi là hổ thẹn. Khẽ cắn môi, vung lên một cái tát, “Một cái tát này là đánh thay cho ba ba, có một đứa em trai như vậy là nuối tiếc lớn nhất đời ông ấy…”

Con mắt của Lâm Đạt Quảng cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu buông tay, nếu lúc này lão ta buông tay thì thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.

Lại một cái tát nữa rơi trên mặt lão ta, “Cái tát này là tôi đánh ông thay cho Vũ Chính, tôi thay anh ấy nói cho ông biết, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.” Cô cắn răng, nước mắt rơi trên sàn, anh ấy đã biết rõ tất cả nhưng rồi lại không hề nói gì, là có ý gì? Chỉ là muốn cô tự đi chứng minh chính mình đã sai lầm sao?

Tay Lâm Đạt Quảng bỗng dưng rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất, Hinh Ý chỉ từng bước một chạy xuống cầu thang, không hề quay đầu lại.

Gọi điện thoại nhưng luôn không có người nhận, cuối cùng trực tiếp tắt luôn điện thoại, đến tột cùng anh đang làm gì vậy? Ngay cả cơ hội nhắn lại cũng không cho cô. Cô tăng ga, khiến cho xe dùng tốc độ nhanh nhất lướt đi trên đường, bóng dáng chiếc xe được đèn neon chiếu rọi lướt cực nhanh qua hai bên xe.

Cô một lần rồi lại một lần không biết mệt mỏi gọi điện thoại sang nhưng đều tắt máy, cô để xe đứng ở ven đường, gục trên tay lái khóc thật lớn, “Giang Vũ Chính…đến tột cùng thì anh đang ở đâu?”

Thật ra thì cho dù điện thoại có gọi được thì cô cũng không phải phải nói với anh thế nào, rốt cuộc em đã biết, thật xin lỗi sao? Anh đã từng nói không cần câu thật xin lỗi của cô, anh chỉ cần cô luôn tin tưởng anh, luôn đứng bên cạnh anh mà thôi.

Trong đầu cô rất hỗn loạn, càng không ngừng hiện lên những hình ảnh kia, anh hỏi cô vì sao lại không chịu tin tưởng anh, anh cứng ngắc chịu được một cái tát của cô trong thê lương, anh ôm chặt lấy cô nói anh mệt mỏi chết đi được…lúc này cô mới hiểu được vì sao anh lại không chịu nói cho cô biết chân tướng chuyện này, là vì cô chưa bao giờ thật sự tin tưởng anh.

Cô không biết mình đã trở về nhà thế nào, cô chỉ biết gọi điện thoại, số điện thoại cá nhân của anh, điện thoại nhà ở căn biệt thự ven biển, Kelvin, Lý Tử Ngôn…tất cả những số có thể cô đều đã gọi, không có người nghe nữa thì ngày mai cô sẽ bay sang, cô chịu không được nữa, nhớ quá cảm giác khóc lớn trong lồng ngực anh.

Cuối cùng biệt thư ven biển cũng gọi được, lòng của cô như bị điện giật, run rẩy hỏi quản gia, “Tiên sinh có ở đấy không?”

Quản gia sửng sốt một chút, “Tiên sinh vẫn chưa hề trở về.”

Bên tai cô chỉ nghe tiếng vang on gong, lập tức gọi điện thoại cho phi công máy bay riêng, anh ta nói ngày đó có đến New York nhưng về sau Giang tiên sinh không hề dùng máy bay riêng đi đâu cả, máy bay vẫn luôn đứng ở New York.

Lòng cô nặng nề nhảy lên, âm thầm cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì. Điện thoại trong tay không còn tín hiệu, cô lập tức gọi điện đến văn phòng của Lý Tử Ngôn, thư kí nghe điện thoại, nói anh ta đang họp, không có thời gian nghe điện thoại.

Lúc này cô đã loạn cả lên, ở đâu cũng không tìm được anh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng bất an. Bấm số điện thoại của thư kí, bảo cô ấy vận dụng quan hệ tra hết các bản ghi chép của tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ở NewYork nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.

Ngày hôm sau trở lại công ty, trước tiên cô phải đi tìm Hà Thư Mẫn, bởi vì cô biết rõ Hà Thư Mẫn nhất định có phương pháp liên lạc với Lý Tử Ngôn.

Hà Thư Mẫn nhìn thấy Hinh Ý không trang điểm, sắc mặt tiều tụy giống quỷ, kinh ngạc vô cùng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hinh Ý chỉ là nhẹ nhàng mà hỏi, “Cô có cách nào liên lạc với Lý Tử Ngôn nhanh nhất không?” Giọng điệu hoàn toàn khép nép, hoàn toàn không giống với cô kiêu ngạo tự tin ngày thường.

Hà Thư Mẫn cúi đầu suy nghĩ vài giây, sau đó bình tĩnh nói, “Không có.”

Ánh mắt của cô không chút ánh sáng, như là một mực đều không chờ đợi cô ta trả lời có, “Cảm ơn” một câu rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc của Hà Thư Mẫn, bất kể câu trả lời của cô ta là gì, hôm nay nhất định cô phải sang Mĩ, cô chán ghét việc cái gì mình cũng không biết, giống như một đứa ngốc, mờ mịt không biết phải làm sao. Nếu như thật sự không có anh, vậy phải làm thế nào đây?

Ở ngoài cửa Dư Chân nhìn thấy cô, đáy mắt thâm quầng thật sâu, còn mặt thì đầy nước mắt, khiến cho cô giống như một con búp bê bị rách làm cho người ta đau lòng.

Cô không liếc nhìn anh một cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh, anh nhìn theo bóng lưng của cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Anh có cái này cho em.”

Cô lấy lại bình tĩnh, nhận được thứ gì đó anh đưa, nhìn vào ánh mắt của anh nhưng lại không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Dư Chân chưa từng nghĩ sẽ đưa thứ này cho cô, nhưng đã nhìn thấy cái dạng này của cô, cảm giác đau đớn trong lòng đã vượt qua tất cả.

“Đây là giấy giám định thành phần của thuốc. Lần cuối cùng Giang Vũ Chính trở lại Giang Lâm, trong phòng làm việc của em anh đã giúp anh ta uống thuốc, anh cũng đã cầm một ít đi xét nghiệm…”

Ngón tay Hinh Ý run rẩy theo từng trang giấy kia, đều là những từ ngữ hóa học, cô nhẹ cau mày, nói: “Tôi không hiểu gì cả.” Động tác trong tay càng lúc càng nhanh, lật từng trang giấy gấp đến độ tạo ra tiếng vang.

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, khẽ cắn môi: “Đây là đơn thuốc khống chế bệnh động kinh…” Giọng nói của anh trầm thấp, giọng điệu rất nhẹ nhưng lại làm cho lòng cô vỡ vụn, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn anh, sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp phản ứng thì những trang giấy trong tay đã bay tán loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play