Trong phòng khách, Hinh
Ý đang mát xa chân cho Vũ Chính.
Anh nằm trên giường,
nhìn cô đang cố gắng để làm cho mình thấy thoải mái, mà hai chân của
anh lại không hề cảm thấy gì, tâm trạng cũng giống như bầu trời bao
la ngoài cửa sổ, u ám và nặng nề.
Mà Hinh Ý chỉ chuyên
tâm làm những động tác vận động cho chân của anh, mắt cá chân phải
của anh bị sưng lên, mỗi ngày lúc giúp anh mang tất đều đặc biệt chú
ý, tay đều run rẩy mà dùng sức căng tất chân nhẹ nhàng mang vào chân
anh. Đầu gối phải cũng vẫn căng cứng, mỗi lần giúp anh điều chỉnh tư
thế cơ thể xong đều có thể nghe được tiếng xương cốt chuyển động,
khiến cho trái tim cô rất khó chịu nhưng cũng không dám biểu hiện ra
ngoài.
Bởi vì uống thuốc
chống co giật sẽ làm cho anh vô cùng mệt mỏi hay ngủ gật cho nên sau
khi tháo thạch cao thì anh không chịu uống nữa, hơn nữa bác sĩ nói
tốt nhất là phải vận động thật nhiều để phòng ngừa co rút, dù sao
những thứ thuốc kia cũng có tác dụng phụ.
Nhưng một mình anh căn
bản là không thể tự mình lên giường, mà mỗi ngày Hinh Ý đều phải
đến công ty, cho nên chỉ có thể để cho y tá ở bên anh, cách một tiếng
lại mát xa cho anh. Cô biết rõ anh không thích người khác đụng vào
người anh cho nên mỗi ngày đều cố gắng hết sức tranh thủ thời gian
về với anh sớm một chút. Dù cho không cần phải làm gì, chỉ nhìn anh
lẳng lặng ngủ cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Anh vặn người sang,
nhìn xám xịt bầu trời bao la mông lung ngoài kia, đột nhiên mở miệng
hỏi cô: “Nếu như khi đó anh chết ở Pháp hoặc là không thể tỉnh
lại…em sẽ thế nào?” Giọng nói trầm thấp mà xa xôi, dường như đang tự
nói với mình, ánh mắt mê ly nhìn ra bên ngoài.
Động tác tay của cô
dừng lại một chút nhưng không dừng hẳn lại, không dám tưởng tượng
đến lời nếu như anh nói nhưng vẫn nói đùa: “Nếu như vậy thì em sẽ
lấy di sản của anh, tìm một người đàn ông thật tốt…không phải anh
nghĩ em sẽ thủ thân như ngọc đấy chứ?” Giọng nói của cô trào phúng,
nhưng không ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi vào đáy lòng, làm cho nước
hồ mùa thu êm ả nổi lên từng đợt rung động. Cho dù là như thế thì
cũng vẫn vô cùng đau đớn.
Anh vẫn nhìn ra bên
ngoài, khẽ cười dùng giọng nói nỉ non nói: “Vậy là tốt rồi…” phảng
phất như có vẻ đang tự an ủi chính mình.
Cô chỉ lo hoạt động
các khớp xương cho anh, không nghe rõ rốt cuộc anh đã nói gì, “Vừa
rồi anh nói gì vậy?” Lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Anh nói, ít nhất em
cũng phải nói câu gì đó như là em sẽ vẫn chờ anh, làm cho anh cảm
động chứ.” Anh nhìn đôi mắt nghi hoặc của cô, khẽ cười nói.
“Chắc chắn em sẽ
không, cho nên anh có nghĩ cũng không được nghĩ đến những thứ nếu như
kia.” Lời nói của cô kiên định mà bướng bỉnh, những thứ kia đều đã
là quá khứ, cô và anh vẫn còn một tương lai rất xa phải đi, mà tương
lai kia sẽ không hề có nếu như.
“Keo kiệt, một câu an
ủi cũng không chịu nói…”
“Ai keo kiệt hả?”
“Anh…Giang Vũ Chính…”
“Cũng không tệ lắm.”
“….Giang phu nhân, Lâm
Hinh Ý.”
“…”
“Sức khỏe vừa mới
khá hơn một chút, sao lại phải về Mĩ ngay? Rốt cuộc thì anh có quan
tâm chút nào đến sức khỏe của mình không?” Kể từ khi Hinh Ý biết
tuần sau anh sẽ về Mĩ thì vẫn luôn lải nhải như vậy. Cô không phải
không biết tình hình của JL lúc này thật sự rất cần anh trấn thủ,
nhưng mà có thế nào thì cô cũng không thể yên tâm về sức khỏe của
anh. Quan trọng nhất là, cô đã ngồi lên vị trí tổng tài của Giang
Lâm, nhất định không thể bỏ lại công việc đi Mĩ cùng anh.
Nhưng trên thực tế, cô
không rời khỏi anh, cô muốn anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mình, mỗi ngày
thức dậy đều nhìn thấy anh, mỗi ngày về nhà đều thấy anh, hận không
thể dính với anh cả ngày. Trước kia cô không cảm thấy không có cảm
giác an toàn như vậy, nhưng mà không biết vì sao gần đây luôn mang theo
một loại cảm giác anh sẽ đột nhiên không tìm thấy tăm hơi. Cho dù là
lúc ngủ cũng phải ôm anh thật chặt.
“Đứng ngốc, anh chỉ
qua đó một tháng, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh. Hơn nữa gần đây JL
thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, anh không thể bỏ lại một mình lão
Lý.” Anh ôm cô, muốn cho cô cảm giác an toàn nhưng rồi lại đột nhiên
phát hiện cái mình thiếu thốn nhất chính là thứ này.
“Vậy anh có thể bỏ
lại em sao?” Cô bực mình cãi lại anh, cô thừa nhận, Lâm Hinh Ý là một
cô gái nhỏ mọn, là một người phụ nữ ăn dấm chua với cả một người
đàn ông. Nếu như không phải rất hiểu Giang Vũ Chính thì có đôi khi cô
thật sự cho rằng anh có quan hệ gì đó với Lý Tử Ngôn, hai người
cùng học đại học, về cá nhân mà nói lại là anh em không hề giấu
nhau chuyện gì, trong công việc mà nói thì lại là chiến hữu khăng
khít, quan hệ còn thân mật hơn cả một người vợ như cô.
Anh chỉ ôm lấy cô bởi
vì tức giận mà đang phụng phịu trong ngực, nhẹ nhàng đong đưa, không
hề nói gì, anh chỉ muốn ôm cô như vậy.
“Cuộc họp ban giám
đốc ngày mai anh sẽ trở lại tham gia.” Anh khẽ nói, giọng điệu chắc
chắn như vậy, căn bản không để cho cô có cơ hội phản bác.
Mà Hinh Ý còn đang
tức giận nên dứt khoát nói: “Không được.”
Nhưng khi Kelvin đưa anh
lên lầu 75 thì gặp phải Dư Chân trong thang máy, trong tay anh ta cầm văn
kiện, chắn hẳn là có việc cần thương lượng với Hinh Ý.
“Giang tiên sinh, đã lâu
không gặp.” Anh khách sáo chào hỏi, lúc đảo mắt qua sắc mặt của Vũ
Chính thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lại thảm như vậy,
nhìn bộ dạng ngồi cũng không vững của anh, trong lòng thầm đoán được
sự thay đổi gần đây của Giang Lâm. Hôm nay vừa khéo lại là đại hộ cổ
đông của Giang Lâm, Giang Vũ Chính hẳn là trở về vì việc này.
“Phó tổng Lưu.” Vũ Chính
chỉ nhàn nhạt mở miệng chào hỏi, sau đó không nói gì nữa. Mà Dư
Chân cũng không nói gì, mọi người cứ im lặng như vậy, sau khi lên lầu
75, Dư Chân buông văn kiện trong tay xuống rồi xoay người rời khỏi ngay,
Vũ Chính chỉ nhàn nhạt nói: “Có thể dừng bước nói vài lời không?”
Dư Chân có chút kinh
ngạc nhìn anh, nhưng cũng chỉ hơi sửng sốt một chút rồi sau đó cười
khẽ ngồi xuống ghế salon, tuy không biết anh muốn nói gì nhưng mà anh
ta cũng không cần phải sợ.
“Tôi biết rõ anh thật
lòng yêu mến Hinh Ý, cô ấy tuy thoạt nhìn rất mạnh mẽ nhưng mà khi
làm việc lại có lúc thiếu sót, từ nay về sau công ty này hy vọng
các anh sẽ hỗ trợ thật nhiều.” Anh ôn hòa nói, dường như đang nói
chuyện với một người bạn bình thường.
“Tuần sau tôi đi Mĩ,
có khả năng trong một thời gian ngắn không thể trở về Giang Lâm.” Anh
cười cười, thản nhiên nói.
Dư Chân nghe thấy anh
nói sắp đi Mĩ thì lập tức tỉnh lại, “Anh…và JL rốt cuộc có quan hệ
gì?” Mặc dù có hỏi cũng không có kết quả nhưng vẫn nhịn không được
mà mở miệng hỏi. Anh ta biết rõ Giang Vũ Chính và Lý Tử Ngôn có
quan hệ rất thân thiết, điều tra tất cả thì có thể tìm được một số
tư liệu nhưng lại không có cách nào chứng thực Giang Vũ Chính rốt
cuộc có quan hệ gì với JL.
“Việc đó không liên
quan gì đến anh, có một số việc biết càng nhiều không phải nhất
định sẽ có lợi cho mình. Tôi biết thực lực của anh cho nên trước khi
đi mới nói những lời này với anh…” Anh nhìn thẳng ra bầu trời không
ngoài cửa sổ, không nhìn về phía anh ta.
“Anh không nói thì tôi
cũng sẽ…” Lời nói của Dư Chân còn chưa dứt thì anh ta phát hiện ra
Vũ Chính có chút không ổn.
Vũ Chính cúi đầu,
chân nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn thẳng xuống đất, cơ
thể căng cứng, giống như trong nháy mắt sẽ mất đi ý thức. Dư Chân chưa
từng nhìn thấy tình huống này, thở nhẹ gọi vài tiếng nhưng không
thấy anh trả lời. Bước chân lập
tức luống cuống, muốn gọi Kelvin đến nhưng Vũ Chính lại run run nói:
“Phiền anh…trong túi áo có thuốc…tất cả…” Đồng thời tay của anh cũng
run rẩy không ngừng, căn bản không thể nào giơ lên.
Dư Chân kinh hãi, nhưng
vẫn cố trấn định lấy hộp thuốc từ trong túi áo của anh ra, nhìn
thấy thuốc trong đó thì vô cùng kinh ngạc, tất cả số thuốc có chừng
mười loại, nhưng vẫn trấn định đưa thuốc cho anh uống.
Đợi thật lâu sau hô
hấp của Vũ Chính mới trở lại bình thường, anh không nhìn về phía
anh ta mà chỉ nhẹ nói một câu: “Cảm ơn.”
Hinh Ý vừa vào cửa
nhìn thấy vậy cũng không nói gì, nhưng đều thầm đoán hai người đàn
ông kia nói gì, nhẹ nhàng gõ cửa: “Quấy rầy đến hai người sao?”
Cô cho rằng Vũ Chính
tìm Dư Chân là có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta, đang định đi
ra ngoài. Nhưng không ngờ Dư Chân lại cướp lời trước, “Tôi ra ngoài
trước đây.” Anh căn bản vẫn chưa làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra
với Giang Vũ Chính, suy nghĩ trong đầu rất hỗn loạn, càng không muốn
chứng kiến dáng vẻ quan tâm lo lắng của Hinh Ý với anh ta nên đi thẳng
ra khỏi văn phòng.
Hinh Ý đi thẳng đến
trước mặt Vũ Chính còn đang mơ màng, ngồi xổm xuống nâng tay anh lên
nói: “Không phải nói anh phải nghỉ ngơi một chút sao?” rồi lại đứng
lên giúp anh đi vào phòng nghỉ.
“Mệt lắm không?” Sau
khi cô dìu anh lên giường nằm thì chậm rãi mở miệng hỏi, vừa rồi
lúc đi vào nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh, lo lắng anh quá mệt
mỏi, cúi đầu nhẹ nhàng giúp anh đắp lại chăn.
Mà anh lại đột nhiên ôm
lấy cô, lâu lắm mới bị như vậy, trong ánh mắt có vẻ kinh hoảng nói
không nên lời, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy, cảm giác
khủng bố như thế, như là đột nhiên mất đi ý thức, cài gì cũng không
thể suy nghĩ.
Cô cúi xuống nhìn vào
ánh mắt của anh, tưởng là anh đang làm nũng nên vỗ nhè nhẹ lên cánh
tay anh đang ôm cô, dịu dàng nói: “Chỉ một lát thôi, em ở trong này
cùng anh…”
Mà anh chỉ nhắm mắt
lại dúi đầu vào cổ của cô, dùng sức hít lấy hương thơm của cô, không
thể chờ đợi được như vậy, cảm giác trống rỗng trong lòng sắp bao
phủ lấy anh. Anh cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể cô, ấm
áp như vậy, dịu dàng như vậy, anh làm sao có thể cam lòng buông tay
đây?
Buổi tối trước ngày
Vũ Chính đi Mĩ, hai người ở bên nhau thật lâu, làm sao cũng không thể
nào chìm vào giấc ngủ. Phòng ngủ rất ấm áp, hai người nằm trong
chăn đều có chút phiền loạn nhưng cái gì cũng không thể nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Vũ
Chính mở miệng trước, “Cũng không phải lần đầu tiên đi xa, làm gì mà
cả đêm lăn qua lộn lại vậy?” Tay của cô luôn động đậy, chốc lát sờ
sờ cái này, lát sau lại sờ cái kia.
“Không biết, chỉ cảm
thấy không nỡ…chỉ muốn ôm lấy anh…” Giọng nói của cô rất nhỏ nhưng
anh lại nghe thấy rất rõ.
“Đứa ngốc.”
Trong bóng tối, cô có
cảm giác được anh dùng ngón tay vuốt lên mái tóc mình, nhẹ nhàng mà
quan tâm, lại dịu dàng như vậy, như là khi còn bé ba đã ở bên cạnh
vuốt tóc mình, dỗ dành mình ngủ.
Giọng nói khẽ khàng
của anh vang lên bên tai cô, “Hãy để tóc dài…chờ anh trở về…” Anh vẫn
thích mái tóc dài của cô, từng sợi tóc mềm mại, so với mái tóc
ngắn hoạt bát thì càng xinh đẹp hấp dẫn hơn, nhưng thật ra thì anh
vẫn không thể quên được lần đầu tiên gặp cô trong mái tóc dài cùng
biểu lộ lạnh nhạt của cô, như một đóa phù dung trong nước làm cho
người ta rung động.
“Một tháng có thể
dưỡng tóc dài sao?” Cô cười khẽ, nhớ tới một câu “Trường phát tam
thiên vi quân lưu” (tóc dài ba ngàn thước vì quân vương mà giữ lại), cô
chỉ vì anh mà giữ lại nó.
“Ừ, lần này có
thể phải đi hơn một tháng một chút…” Giọng của anh càng nói càng
thấp, tỏ vẻ chột dạ.
“Không sao, em rảnh sẽ
bay qua thăm anh.” Cô không muốn anh vì muốn sớm về với cô mà quá vất
vả làm việc nên nhẹ giọng an ủi anh.
Vũ Chính cũng không
lên tiếng, chỉ ôm chặt cô hơn chút nữa, hôn lên tóc cô, cằm nhẹ nhàng
vuốt ve đỉnh đầu cô, trong lòng dâng lên cảm giác không thể buông tay.
Đầu của cô chậm rãi
nhích tới trước ngực anh, dính sát vào, nghe tiếp tim đập có quy
luật của anh, cảm thấy an tâm, “Ở Mĩ anh phải ăn cơm đúng giờ, không
cho từ chối y tá mát xa, mỗi buổi tối phải uống hết thuốc bổ, phải
nghe theo lời dặn của bác sĩ, không được làm việc cả ngày, phải
chú ý nghỉ ngơi…” Cô không ngừng dặn dò từng việc một cho anh, lải
nhải mãi không hết. Cuối cùng, rầu rĩ nói: “Không cho cả ngày ở bên
cạnh Lý Tử Ngôn.”