“Lâm phó tổng, đây là
báo cáo tài vụ của phòng Marketing quý này.” Thư kí đặt văn kiện lên
mặt bàn Hinh Ý.
Mà Hinh Ý chỉ lẳng
lặng ngẩn người nhìn lên màn hình, dường như không hề nghe thấy thư
kí vừa gọi cô. Ngồi yên lặng của buổi sáng như trong lòng lại không
yên, chuyện kinh doanh một chút cũng không thể đi vào đầu cô, suy nghĩ
trong đầu tất cả đều là chuyện ngày hôm qua với Vũ Chính.
Cô làm sao có thể làm
ra chuyện mất mặt như vậy chứ? Cô không phải chưa từng uống rượu,
nhưng mà chưa từng say đến mức không biết gì như hôm qua, còn bò lên
giường của người ta nữa, hay nói đơn giản là giường của anh.
“Lâm phó tổng…Lâm phó
tổng…” thư kí nhẹ giọng nhắc nhở cô. Thật là khó hiểu, Lâm phó tổng
bình thường làm việc chuyên tâm hơn bất kì ai khác mà cũng bị phân tâm
sao.
Hinh Ý khó hiểu nhìn
cô hỏi: “Còn có cái gì?” Thật ra thì cô ghét nhất là người ta cứ
ấp a ấp úng.
“Vừa rồi Giang tổng
có gọi điện thoại tới, ngài ấy nói phó tổng lên trên ấy.” Cô làm
thư kí cho Lâm phó tổng lâu như vậy, nhưng hình như chưa bao giờ nhận
được điện thoại Giang tổng gọi sang cho Lâm phó tổng! Chẳng lẽ thật
sự làm hòa rồi sao?
Hinh Ý lãnh đạm trả lời
một câu: “Biết rồi.” Sau khi thư kí ra khỏi văn phòng thì liền cầm
điện thoại lên gọi lên văn phòng tổng tài lầu 75.
“Alo” không nghĩ tới
lại là Giang Vũ Chính nhận điện thoại, giọng nói không còn vẻ âm u
bình tĩnh, ngược lại mang theo một chút vui sướng tung tăng như chim
sẻ. Hinh Ý tuyệt đối không phán đoán sai, người này đang rất dương
dương đắc ý. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng thấy khóe miệng kia
đang khẽ nhếch lên.
“Giang tổng, ngài tìm tôi
có việc gì?” Hinh Ý dùng âm thanh lạnh nhạt nhất nhàn nhạt từ trong
cổ họng nói ra.
“Vai anh đau, thật
sự…rất đau.” Giọng nói của anh trầm thấp được dễ nghe, như là còn đang
rất vui vẻ.
“Em thật sự muốn gọi
bác sĩ đến?” Giọng nói vui vẻ của Vũ Chính càng thêm nồng đậm, Hinh
Ý nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì khóe miệng ngày càng nhếch lên,
cầm cây bút trong tay đâm thẳng xuống. Nếu bác sĩ kiểm tra cho anh ta,
nhìn thấy vết thương trên người anh ta, cô còn có thể ra ngoài gặp
mọi người sao?
Cô lập tức ngắt điện
thoại, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn về phía cửa sổ lầu 75, trong
lòng thầm mắng anh ngàn lần rồi đứng lên.
Dư Chân gọi điện thoại
lên văn phòng của Hinh Ý, thư kí nói cô lên lầu 75 của Giang tổng, anh
đi lên văn phòng của Hinh Ý đợi 10 phút vẫn không thấy cô trở về. Anh
nghĩ ngợi, dù sao văn kiện trong tay cũng phải cầm lên cho Vũ Chính
kí tên, vậy thì trực tiếp lên lầu 75.
“Giang tổng có ở bên
trong không?" Dư Chân hỏi thư kí.
Mà thư kí chỉ có thể
đứng lên gọi anh lại: “Lưu phó tổng…Giang tổng nói…”
“Tôi có văn kiện quan
trọng cần ngài ấy kí tên.” Dư Chân chỉ lạnh lùng ném lại một câu.
Mặc dù Dư Chân mặc kệ
thư kí đi thẳng tới nhưng vẫn đứng trước cửa không vào, một tay nắm
chặt lấy tay nắm kim loại, làm thế nào cũng không có dũng khí đẩy cửa
vào.
Anh dùng thân phận gì
mà xen vào chuyện nhà người ta, câu nói xin lỗi tối hôm qua của Hinh
Ý đã đập tan toàn bộ hy vọng của anh, anh làm sao còn có thể dây dưa
với người ta? Chỉ là anh không cam lòng, làm sao có thể cam tâm chứ?
Dựa vào cái gì mà Giang Vũ Chính có thể độc chiếm sự dịu dàng
của cô, nước mắt của cô, chiếm cứ tất cả vị trí trong lòng cô?
Anh nhẹ nhàng gõ cửa
hai tiêng, không có ai đáp lại, cửa cũng không khóa, anh bước vào, dẫm
lên tấm thảm lông dê mềm xốp, không một tiếng động.
Văn phòng to như vậy
không có ai, không có Giang Vũ Chính, cũng không nhìn thấy bóng dáng
Hinh Ý đâu. Dư Chân bỗng nghe thấy âm thanh phát ra từ chỗ sâu nhất trong
văn phòng.
“Anh cởi quần áo ra
trước đi.” Giọng nói lãnh đạm của Hinh Ý truyền đến từ trong phòng.
“Tay anh đau, không cởi
được.” Đó là giọng nói của Giang Vũ Chính, nhưng với Dư Chân thì lại
không phải là giọng nói quen thuộc của Giang Vũ Chính. Từ trước tới
giờ Giang Vũ Chính đối với người ngoài đều luôn bình tĩnh lãnh đạm,
dáng vẻ hờ hững, nhưng mà giọng nói này rõ ràng là đang cố ý làm
nũng.
Anh từng bước một đến
gần căn phòng, lại giống như vĩnh viễn cũng không thể đi hết đường.
Cửa phòng không khóa,
thật ra thì Dư Chân cảm thấy mình thật thấp hèn, cho tới bây giờ anh
cũng chưa từng làm chuyện như vậy, không được người khác đồng ý mà
tự ý vào phòng người ta, đây là điều mà từ nhỏ đến lớn anh luôn
được giáo dục là không thể. Chỉ là anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh
không muốn tin tưởng cuối cùng Hinh Ý lại trở về với người đã từng
làm cho cô đau khổ, rõ ràng anh có thể làm cho cô hạnh phúc, anh có
thể cho cô nhiều hơn nữa.
Văn phòng tổng tài
vốn đã rất lốn, gian phòng kia tuyệt đối cũng sẽ không nhỏ, dường
như được tỉ mỉ thiết kế chuyên dùng làm phòng nghỉ ngơi.
Hinh Ý vịn eo Vũ
Chính, giúp anh nhẹ nhàng dựa vào lưng giường, để giảm bớt gánh
nặng cho phần eo của anh rồi lại đặt một cái đệm sau lưng anh. Nhìn
thấy vẻ mặt bình thản của anh, thật ra thì trong lòng sướng chết đi
được, Hinh Ý chỉ có thể thầm mắng mình một lần sảy chân để hận
nghìn đời. =))
Mà khi cô chậm rãi
cởi cúc áo sơ mi của anh ra, nhìn thấy mấy vết bầm trước ngực lại
nhịn không được mà âm thầm đau lòng, anh làm sao lại gầy như vậy?
Trước tiên cô dùng bông
thấm thuốc bôi lên vết thương trên vai anh, thật ra thì chính mình không
không biết mình đã cắn anh một ngụm, cắn sâu như vậy, lúc ấy khẳng
định là đã dùng hết sức lực.
Tay cầm bông của cô hơi
run run, không biết hiện tại đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì
với anh, cô đã từng nói trở về là vì Giang Lâm, nhưng mà tại sao lại
chạy lên giường của anh, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, lực trên
tay không tự giác được tăng lên một chút.
Vũ Chính cảm thấy
nhói đau, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hinh Ý đang thất thần, ánh mắt mơ
màng nên không biết phải làm sao, thật ra thì cho dù người thân nhất
như anh cũng rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cô. Trước kia cô
luôn kiêu ngạo như vậy, rất ít khi bị đả kích, có lẽ cô muốn bắt
chước mình luôn đối mặt với mọi chuyện.
Hinh Ý sững sờ trong
chốc lát rồi liền phục hồi lại tinh thần, giúp anh xoa bóp những vết bầm
trước ngực, sợ anh bị cảm lạnh nên nhanh chóng đóng cúc lại.
Vũ Chính nhìn cô cúi
đầu giúp anh cài cúc áo lại, những ngón tay mảnh khảnh đan vào
trước ngực mình, mùi nước hoa quen thuộc của cô làm chi lòng người
cảm thấy ấm áp.
Hinh Ý ngừng động
tác, nhưng cũng không có ngẩng đầu nhìn anh, cứ ngồi yên không nhúc nhích
như vậy.
Vũ Chính dùng cằm
lướt qua đầu cô, mái tóc ngắn mềm mại như nhung của cô làm cho anh
cảm thấy thoải mái lạ thường, thấp giọng dịu dàng nói: “Trở về bên
cạnh anh được không? Chúng ta đừng tra tấn đối phương thêm nữa.” Không
phải cầu khẩn, không phải ra lệnh, chỉ có yêu thương, chỉ là tình
yêu.
Dư Chân đứng ngoài cửa
run lên, đột nhiên cảm thấy không còn dũng khí chống đỡ chính mình,
xoay người lui ra khỏi gian phòng, anh không có dũng khí chờ đợi lời
tuyên án kia.
Thật ra thì anh cũng
chỉ lừa mình dối người, căn bản cũng không có lời tuyên án nào, lòng của
cô có lẽ vốn cũng không hề thuộc về anh.
Hinh Ý rất lâu cũng
không nhúc nhích, cứ như vậy mà duy trì tư thế bị anh cầm tay, nhiệt
độ lòng bàn tay anh không cao nhưng lại có thể truyền nhiệt từ lòng
bàn tay vào đến trái tim cô.
Cô thật sự quá nhớ
cảm giác được anh cầm tay như vậy, cô không muốn anh buông tay ra, cô
cũng không muốn trốn tránh, nhưng mà cô vẫn cắn môi, chậm rãi giãy
ra.
Vũ Chính cũng nắm
chặt không buông, anh có thể cảm thấy được tâm ý của cô, trong lòng cô
nói cô không muốn buông tay, cô chỉ đang liều chết chống đỡ, anh có
lòng tin sẽ đánh vỡ được lớp rào cản trong lòng cô, anh tin cô vẫn
còn yêu anh.
“Buông tay ra.” Hinh Ý
thấp giọng nói, cô cực kì đè nén chính mình, muốn làm cho giọng
nói bình tĩnh một chút nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Vũ Chính dường như
không nghe thấy, “Trở về được không, anh cầu xin em hãy trở lại.” Anh
chưa từng nghĩ mình lại yêu một người đến hèn mọn như vậy, nhưng mà
còn có cách nào khác sao? Anh không muốn nhìn thấy hai người đều đau
khổ như vậy, anh không muốn phải để cho Hinh Ý cả ngày phải đeo mặt
nạ mà đối mặt với anh.
Sống mũi Hinh Ý đau
xót, cô chưa từng nghe thấy giọng điệu năn nỉ như vậy của anh, tư thế
ti tiện như thế không thích hợp với Giang Vũ Chính.
“Em…có từng tin tưởng
anh không?” Giọng nói thê lương của Vũ Chính từ phía sau lưng truyền
đến, Hinh Ý dừng lại một chút, không quay đầu lại.
“Tôi đã từng trao tất
cả cho anh, nhưng mà anh đã lấy đi tất cả thuộc về tôi. Anh nói xem,
tôi còn có thể tin tưởng anh không?” Giọng nói không có vẻ kịch liệt
như vừa rồi nhưng khi thấm vào lòng lại lạnh buốt.
Cô tiếp tục rời khỏi
phòng, một giọt nước mắt rơi trên mặt, lạnh như vậy, giống như nước đá,
không mang theo một chút độ ấm nào.
Vũ Chính chán nản dựa
vào đầu giường, nhìn bóng lưng cô rời đi, tư giễu cười khổ than thầm
một câu, “Em vẫn không tin anh.”
Cơn đau đầu quen thuộc
đánh úp lại từng cơn, nhìn ly thủy tinh trên chiếc tủ đầu giường,
thuốc ở trong tủ, kéo ngăn tủ ra là có thể nhìn thấy, anh đang có
gắng chịu đựng, cả cơ thể đều căng thẳng, từng đợt từng đợt run
rẩy, anh còn không thể mở ngăn tủ để lấy thuốc ra.
Cứ tiếp tục đau đi,
nếu như nỗi đau trên cơ thể có thể làm cho anh tạm thời quên sạch
những lời của cô thì nỗi đau kia cũng đừng ngừng lại.
Cắn răng, tay run run
hướng về phía ngăn tủ nhưng lại đột nhiên chạm vào ly nước thủy
tinh, làm cho nó đổ về phía tường.