Sau khi thảo luận thì
cuối cùng bản kế hoạch của Lưu Dư Chân được thông qua, bởi vì Vũ
Chính cũng hiểu được anh ta đã đưa ra những số liệu rất đủ thuyết
phục để chứng minh hạng mục này có tương lai tốt đẹp, dù cho hiện
tại nền kinh tế toàn cầu không lí tưởng cho lắm.
Nhưng vượt qua dự kiến
của tất cả mọi người chính là không ai nghĩ rằng hạng mục này lại
thành công, ba tháng sau, trên dưới trong công ty đều bàn luận việc Lưu
phó tổng đã bắn phát pháo đầu tiên trong Giang Lâm, vô cùng đẹp mắt.
Vì lạ chuyện quan
trọng nên Giang Lâm đã cố ý vì chuyện hạng mục lần này thành công
mà mở một bữa tiệc khen thưởng lớn đầu tiên.
“Aizz, gần đây nghe nói
cậu ở bên kia cũng rất nổi tiếng nhỉ, chuyện xấu của phó tổng và
bà Giang đều truyền khắp nơi.” Lý Tử Ngôn cười nham nhở nhìn trên màn
hình vẻ mặt Vũ Chính không có biểu tình gì, người này còn có thể
bình tĩnh như vậy sao?
“Bởi vì tôi thấy năng
lực đào móc mấy chuyện thị phi của cậu ở Mĩ còn tốt hơn so với
những phương diện khác.” Vũ Chính vẫn ra vẻ không có biểu tình gì.
Mà Lý Tử Ngôn lại
kinh sợ trong lòng, dẫm lên cái đuôi của cậu ta, nếu làm không tốt
thì cậu ta thật sự sẽ rút anh ra khỏi tập đoàn JL. “Tôi cũng là quan
tâm đến cậu thôi mà. Tôi cũng chẳng hiểu nổi cậu, người ta rõ ràng
đã trở thành tình địch của cậu, cậu còn có thể từng bước từng
bước một giúp người ta trèo lên đỉnh.” Thật ra anh đối với danh tiếng
lan xa trong hạng mục của Dư Chân lần này rất có ý kiến, cho rằng Vũ
Chính đang quá dung túng cho Dư Chân.
“Vừa nhận chức mà
không thể khai phát pháo đầu tiên, người như vậy thì tới đây để làm
gì, tôi coi trọng Lưu Dư Chân là bởi vì anh ta rất có năng lực làm
việc. Hơn nữa…” Vũ Chính ngừng lại một chút, nhướng lông mày nhìn
Lý Tử Ngôn, khóe mắt lộ ra một vẻ vui vẻ bén nhọn, “Cậu cảm thấy
anh ta có thể leo lên trên đầu tôi sao?”
Lý Tử Ngôn vô cùng
quen thuộc với biểu hiện này của anh, rùng mình một cái, nhanh chóng
chuyển chủ đề, “Vậy cậu sẽ cho phép cậu ta theo đuổi vợ cậu sao?”
“Bớt lo lắng những
chuyện không có một chút đi, tôi thấy cậu nên chuyên tâm chuẩn bị cho
tốt bản báo cáo tình hình lợi nhuận của JL ở khu vực Bắc Mĩ năm
nay thì hơn đấy, cuộc họp hàng năn tháng sau của JL sẽ không đơn giản
như năm ngoái nữa đâu.”
Lý Tử Ngôn nhìn ánh
mắt né tránh của Vũ Chính, cậu ta đang trốn tránh chủ đề này, rất
ít khi nhìn thấy cậu ta như vậy.
Vũ Chính cũng không
biết tại sao mình phải trốn tránh vấn đề này như vậy, anh có thể dùng tâm
trạng bình tĩnh để bàn chuyện làm ăn với Lưu Dư Chân, nhưng khi nhìn
thấy Hinh Ý có thể tươi cười nói chuyện phiếm với anh ta, khi thấy cô
rất bận rộn chuẩn bị canh cá cho anh ta, ngay cả anh cũng bắt đầu
hoài nghi.
Trước kia anh luôn không
thể cho phép mình không tin tưởng vào chính mình như thế, nhưng mà
Hinh Ý là người, không phải chuyện làm ăn, không phải công việc. Cô,
không phải là thứ mà anh có lòng tin thì có thể lấy được.
Chỉ để lại vẻ mặt
kinh ngạc của Lý Tử Ngôn trên màn hình, Giang Vũ Chính mà anh biết
lại cũng có lúc yếu đuối như vậy sao. Anh luôn cho rằng Vũ Chính là
người vô cùng kiên định không bao giờ lay động, bất kể là làm việc
hay về phương diện tình cảm.
Cho dù năm đó Lâm Hinh
Ý trốn đi, Giang thị cùng Lâm thị rơi vào nguy cơ, anh đều có thể ứng
phó rất tốt. Nhưng mà lúc này đây anh lại cảm thấy cậu ta lại biểu
hiện vẻ bất lực chưa từng có trước đó.
Cậu ta, vẫn không thể
từ bỏ Lâm Hinh Ý, dù cho có hàng tỉ lí do đi liền với lợi ích
khiến cậu ta muốn cho Lâm Hinh Ý trở về bên cạnh mình, nhưng đến cuối
cùng, lí do cậu ta làm cho cô ấy trở về chỉ có một, đó chính là
cậu ta vẫn còn rất yêu người phụ nữ kia.
Ba năm trước từ sau khi
Giang Vũ Chính sang Pháp bị tai nạn thì không hề tham gia các hoạt
động tiệc tùng làm ăn, người ngoài luôn đoán già đoán non về sức
khỏe của anh cùng tình trạng hôn nhân của anh và Lâm Hinh Ý, lần này
bữa tiệc chúc mừng này lại mời được Giang Vũ Chính cùng Lâm Hinh Ý
đến dự, mà người ngoài cũng rất quan tâm đến vị Lưu phó tổng này.
Chẳng lẽ theo lời mọi
người nói vị Lưu phó tổng này nhiệt tình theo đuổi bà Giang cũng
chỉ là lời đồn đãi thôi sao, Giang Vũ Chính không có lí do gì phải
nâng đỡ tình địch của mình như vậy.
Hinh Ý ngắm nhìn quang
cảnh lấp lánh ngoài cửa sổ xe, lại nhìn sang Vũ Chính mặt không
chút biểu tình ngồi bên cạnh mình, thật sự không thể đoán ra người
này.
Rõ ràng ba năm trước
đây đã công bố sẽ không tham gia bất kì hoạt động công khai nào, bây
giờ đột nhiên lại rầm rộ nói muốn tham gia buổi tiệc chiêu đãi của
Giang Lâm, tuyệt đối không phải là vì mặt mũi của Lưu Dư Chân.
Ngược lại giống như
là đang muốn chứng minh gì đó trước mặt người khác? Thân thể của anh
rất tốt hay hôn nhân của anh rất tốt? Hay còn có gì khác?
Vũ Chính
chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức
làm cho anh dường như có thể nghe được tiếng thở của Hinh Ý, chung
quanh anh đều quanh quẩn mùi hương của cô, giống như một giấc mộng, có
thể cảm nhận được nhưng không có cách nào đụng vào, làm cho anh rất
khó chịu.
Ngay cả chính anh cũng
không biết rốt cuộc mình bị làm sao, anh rất ít khi còn việc không
có mục đích như thế, nhưng mà tuần trước khi nghe thấy Lưu Dư Chân có
ý với Hinh Ý thì lòng anh bắt đầu nôn nóng khó hiểu.
Lâm Hinh Ý là vợ của
Giang Vũ Chính, cô muốn tới, cũng chỉ có thể đi cùng anh.
Xe vững chãi đứng
trước cửa khách sạn, bởi vì chung quanh đều có bảo vệ trông coi, hơn
nữa phóng viên không được phép vào cho nên trật tự rất tốt.
Lúc cô ngẩng đầu lên
thì trông thấy Vũ Chính đang cúi đầu yếu ớt nhìn cô cười, mà cô lại
theo ánh mắt của anh cúi đầu nhìn xuống, chết tiệt, anh ta lại còn
dám nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Cô lập tức trừng mắt liếc
anh một cái, cho là anh đang hiểu lầm mình quan tâm đến anh nên lạnh
lùng nói một câu: “Tôi chỉ nhìn thấy phóng viên.”
Hinh Ý kinh ngạc, trong
lòng có chút ngọt ngào, nhưng không có cách nào kìm chế được nỗi
chua xót trong lòng.
Trước kia vẫn luôn ra
vẻ lạnh lùng, cho dù sau này cô đã trở về nhưng cũng không nhiệt
tình lắm, cô lại càng không dành sắc mặt tốt cho anh. Nhưng mà, hôm
nay lại có một loại cảm giác, bọn họ như đã trở về trước kia,
chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn luôn ngọt ngào như trước.
Nhưng mà, không có khả
năng trở lại như trước.
Dư Chân
nhìn thấy Hinh Ý giúp Vũ Chính thì nhớ tới hôm đó cô dùng bàn tay
non mềm mát xa cho Vũ Chính, nhớ tới lời Hà Thư Mẫn nói với anh,
chỉ có Lâm Hinh Ý mới có tư cách làm người phụ nữ đứng phía sau
Giang Vũ Chính giúp anh mọi việc. Anh gắt gao nắm chặt nắm đấm của
mình lại.
Tất cả mọi người đến
dự tiệc dường như đều tập trung về phía cửa, Giang Vũ Chính tuy ngồi
trên xe lăn nhưng vẫn rất tuấn tú đẹp trai hơn người, khí chất ung dung
bình tĩnh, làm cho các thương nhân bốn phía rất thành công trên thương
trường đều không thể sánh bằng. Mà Lâm Hinh Ý đứng ở bên cạnh anh
cũng thật sự rất nổi bật, như là một đôi do ông trời tác hợp, nụ
cười cùng hành động của hai người cũng ăn ý vô cùng.
Nhưng ở trong mắt Dư
Chân thì vẻ sầu bi không thể xóa đi trong ánh mắt Hinh Ý lại bám rễ
thật sâu trong lòng anh, anh sẽ vĩnh viễn không quên được Hinh Ý đã
khóc với anh ở Australia, cô hận Giang Vũ Chính đến chết.
Dư Chân vẫn cho là Hinh
Ý vì bất đắc dĩ mới đến Giang Lâm, nhưng mà anh lại không nhìn ra
lòng của Hinh Ý đối với Vũ Chính, là một loại đau đớn không cách
nào phai nhạt, cũng là một loại yêu không cách nào phai mờ.
Các nhân vật có tiếng
trong giới thương nhân đều tụ tập bàn luận vài chuyện làm ăn, còn có
những kẻ đến để tạo dựng quan hệ, Hinh Ý cũng không xa lạ với những
việc này, tất nhiên cũng thành thục ứng phó một cách cẩn thận.
Nhìn lại Vũ Chính ở
bên kia, tuy vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng mà cô biết rõ anh sẽ không
sao, Giang Vũ Chính là ai chứ, anh mà còn cần cô phải lo lắng sao?
“May I?” Dư Chân kìm
lòng không được muốn mời cô nhảy, rất phong độ vươn tay ra.
Hinh Ý rất kinh ngạc,
cũng rất sầu não. Đã từng, có một người duỗi bàn tay hoàn mĩ của
anh ra mời cô nhảy, thời gian ấy, dường như đã trôi đi rất xa.
Tay không
tự giác đặt lên bàn tay của Dư Chân, Dư Chân không nghĩ tới cô lại
đồng ý nên cũng sững sờ.
Hinh Ý dường như chần
chờ một chút, làm sao lại nhầm anh ta là anh chứ? Tay chậm rãi lui
về, nhưng Dư Chân đã cầm thật chặt, không cho cô cơ hội lùi bước.
Vừa dẫn cô về phía
sàn nhảy vừa nói: “Chỉ là nhảy một khúc nhạc mà thôi, không cần
phải căng thẳng như vậy.”
Ôm lấy eo của cô, vịn
vào vai cô khiến cho Dư Chân cảm thấy giờ khắc này có thể kéo dài
vĩnh viễn thì tốt biết mấy. Nhưng Hinh Ý lại ngây người, như là không
hề chú ý đến chút nào, chỉ lo đắm chìm trong hồi ức của chính
mình.
Vũ Chính ở trong đám
người cách đó rất xa, nhìn về phía hai người, nhìn bọn họ nhảy
cùng nhau, nhìn Lưu Dư Chân ôm eo của cô, vịn vào vai của cô. Đó vốn
phải là vị trí của anh, làm sao có thể như thế?
Anh chưa bao giờ hận
chính mình không thể đi lại như bây giờ, anh cho rằng chỉ cần anh muốn
thì sẽ không có gì không chiếm được. Nhưng mà, anh ngay cả việc cùng
người mình yêu nhảy một bản nhạc đơn giản nhất cũng không thể. Thậm
chí, anh căn bản không có cả cơ hội mời cô nhảy.
Tay của
anh dùng sức bóp chặt cặp đùi không có chút cảm giác nào của mình,
ánh mắt thâm trầm bi thống nhìn về phía hai người đang nhẹ nhàng
khiêu vũ trên sàn nhảy.
Sau khi rời khỏi sảnh
khách sạn, Hinh Ý đi rất nhanh, chiếc vày dài làm cho cô thoạt nhìn
như một thiên sứ không cẩn thận rơi xuống nhân gian, mà Dư Chân không
nghĩ sẽ để cho thiên sứ này chạy mất, anh muốn cô ở bên cạnh anh.
Dư Chân nhìn khuôn mặt
hơi ửng hồng của cô, chậm rãi tới gần cô nói: “Thật ra thì em cũng
có cảm giác với anh, đúng không?”
Trong lòng Hinh Ý cũng
đang vạn phần thống khổ, cô không biết phải nói với anh thế nào,
trong ánh mắt anh, cô đều nhìn thấy hình ảnh của một người khác, cô
không thể tàn nhẫn nói cho anh biết rằng anh vẫn chỉ là thế thân của
một người khác.
Bầu trời bao la đen
ngòm, làm chi khí trời lạnh lùng lại tăng thêm vào phần lạnh lẽo.
Vũ Chính nằm trên giường,
nhưng vì sao lại không thể ngủ được. Rõ ràng anh đã uống một viên
thuốc chống co giât, những viên thuốc kia có tác dụng an thần, hẳn là
sẽ làm cho anh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nhưng mà bất kể anh có mệt
mỏi thế nào, mí mắt có nặng trĩu thế nào thì ý thức của anh vẫn
cực kì tỉnh táo.
Anh nhìn thấy rõ ràng
trước cửa ra vào của phòng nghỉ Dư Chân nắm tay Hinh Ý, rõ ràng như
vậy, trong ánh mắt của cô lại đan xen một vài cảm xúc mà anh không
thể hiểu được.
Giờ khắc kia, anh cảm
thấy sợ hãi, đúng vậy, Giang Vũ Chính cũng có lúc lo sợ, sợ sẽ
hoàn toàn mất đi cô. Anh không sợ cô hận anh, chỉ sợ cuối cùng thì
vị trí của một người bị hận cô cũng không dành cho anh.
Lúc này, cửa phòng bị
đẩy mạnh ra, nương theo ngọn đèn mờ nhạt đầu giường, Vũ Chính nhìn
thấy Hinh Ý đang lảo đảo đi tới.
Hinh Ý cảm thấy mệt
chết đi được, rất buồn ngủ, hôm nay đã uống quá nhiều rượu, nhưng mà
cuối cùng cô không tìm thấy Vũ Chính, cô gọi lái xe nói muốn cùng
Vũ Chính về nhà.
Cuồi cùng vẫn là
Tưởng Ảnh Tuệ, người bạn thời đại học của cô, thiên kim của tập
đoàn Tưởng thị khuyên mãi mới đưa được cô lên xe.
Hinh Ý vừa vào cửa
đã không thể chờ đợi được muốn cởi quần áo ra, nơi này sao lại nóng
như vậy nhỉ?
Nghe thấy tiếng động,
quản gia sợ Vũ Chính bị ngã nên chạy vào thì nhìn thấy Hinh Ý say
rượu đang cố sức cởi váy ra, chỉ có thể trợn tròn mắt đứng trước
cửa.
Mà Vũ Chính trông
thấy quản gia như vậy thì lại dùng giọng nói trầm thấp lạnh lẽo
gấp trăm lần ngày thường nói: “Đi ra ngoài.” Giọng nói trầm thấp
phảng phất như từ địa ngục truyền đến.
Quản gia lập tức thức
thời xoay người ra ngoài đóng cửa lại, ông chưa bao giờ nhìn thấy
Giang tiên sinh lại nổi giận như vậy, sợ tới mức rùng mình một cái.
Hinh Ý thành công cởi
bỏ bộ lễ phục dạ hội ra, mặc một bộ nội y tinh sảo, đá rơi đôi
giày cao gót, bò lên giường của Vũ Chính, ôm chặt lấy Vũ Chính mà
làm nũng: “Đêm nay sao anh lại không đợi em?”
Mùi hương trên người cô
hòa lẫn với mùi rượu phả vào mặt anh, làm cho người đang rất tỉnh
táo như anh cũng cảm thấy say.
Vũ Chính cau mày hỏi:
“Đêm nay em đã uống bao nhiêu rượu?”
Hinh Ý lại chỉ “ưm…ưm”
nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ say rượu, “Uống một chút..chỉ..một
chút…” vừa nói vừa so ngón tay cho Vũ Chính xem.
Hinh Ý lại bất chấp tất
cả, cởi thẳng bộ nội y của mình ra, xốc chăn của Vũ Chính lên, cưỡi
lên trên người anh. Ôm anh, hôn hít khắp mặt anh, miệng của anh, cô giật
áo ngủ của anh ra, một đường hôn thẳng xuống cổ anh.
Vũ Chính cảm thấy
kinh ngạc, anh chưa từng nhìn thấy Hinh Ý điên cuồng như vậy, hoàn
toàn không giống với cô ngày thường. Nhưng Hinh Ý vừa hôn anh mà không
hề để ý đến người ở dưới lại vừa nỉ non lẩm bẩm: “Vũ Chính…em yêu
anh… Vũ Chính… Vũ Chính…” lúc này, anh mới nhớ tới Lưu Dư Chân, Dư
Chân, Vũ Chính, thì nhẫm tâm thô bạo dùng sức đẩy cô ra. (tên của hai
anh đồng âm ^_^)
Bị cô khơi mào ngọn
lửa thiêu đốt, nhưng lòng đố kị không tên kia lại dâng trào, anh vừa
thở hổn hển vừa hỏi: “Đến tột cùng thì em đang gọi tên ai?”
Hinh Ý bị đẩy ra nhưng
lập tức lại dính lên người anh, hôn chiếc cổ mẫn cảm nhất của anh,
vừa khóc vừa nói: “Đương nhiên là em yêu Giang Vũ Chính, trong lòng
đều chỉ có Giang Vũ Chính…Tên họ Giang khốn nạn kia, tôi hận anh chết
đi được…”
Cuối cùng dùng sức
cắn lên vai Vũ Chính, dùng hết mọi sức lực, thân thể của cô cũng run
rẩy theo.
Vũ Chính cảm thấy
lòng đau nhói, những giọt nước mắt kia chảy xuống cơ thể anh, chảy
vào trong lòng anh.
Anh run rẩy dùng tay gạt
đi những giọt nước mắt của Hinh Ý, miệng dịu dàng an ủi: “Đừng
khóc, cục cưng…đừng khóc…”
Hinh Ý càng khóc càng
lớn, lại không ngừng hôn lên cơ thể anh, hai tay thật nhanh cởi hết
quần áo của anh, cô muốn anh, cô rất muốn anh, cô không thể không có anh.
Nhưng mà cô lại không
nói ra, tất cả liền biến thành từng đợt vui sướng cùng hưng phấn.
Hinh Ý rúc vào trong
ngực Vũ Chính, hai tay ôm chặt lấy eo của anh, mơ hồ nói câu gì đó
rồi lại ngủ say.
Một lát sau, cô lại
lẩm bẩm một câu, Vũ Chính mơ mơ màng màng cuối cùng cũng nghe rõ, “Đau
thắt lưng, anh xoa cho em.”
Vũ Chính nhìn vẻ mặt
say ngủ bình yên của cô, cười cười, mười ngón tay thon dài đang ôm lấy
tấm lưng mảnh khảnh của cô, giúp cô xoa tới xoa lui.
Hinh Ý lại đột nhiên
giật giật, cứng ngắc rồi lại buông lỏng ra, chậm rãi mở to mắt, cô
không phải đang nằm mơ chứ? Cô mơ thấy mình ngủ cùng với Vũ Chính?
Khoảng cách rất gần
nhìn thấy cả khuôn mặt tuấn tú, cô nhắm mắt lại, không phải thật,
không phải thật.
Rồi lại đột nhiên mở to
mắt ra, nhìn Vũ Chính chằm chằm, cắn răng hung hăng hỏi: “Vì sao anh
lại ngủ trên giường của tôi? Ai cho phép anh vào phòng tôi, đêm qua anh
vào bằng cách nào?” Trừng mắt thật lốn, dường như muốn nuốt chửng
Vũ Chính.
Vẻ mặt Vũ Chính bắt
đắc dĩ, thở dài nói: “Ai bò lên giường ai đây?”
Hinh Ý cứng người, cô
đột nhiên ngồi dậy, chỉ vào anh lớn tiếng nói: “Anh có tin là tôi sẽ
tố cáo anh không?”
Vẻ mặt anh nghẹn lời,
nhìn cô thật lâu rồi mới nói: “Bây giờ là ai tố cáo ai đây?”
Lúc này Hinh Ý mới
nhìn rõ cách bài trí căn phòng, không phải là của cô, chẳng lẽ hôm qua
cô vào nhầm phòng? Trời ạ, đầu cô đau chết mất, tối hôm qua đến tột
cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Cô chỉ nhớ rõ sau khi
cô nói lời xin lỗi với Dư Chân xong thì trở vào đại sảnh của bữa
tiệc, lái xe liền nói cho cô biết anh vừa đưa Giang tiên sinh về. Sau
đó cô uống rượu cùng bạn học cũ, sau đó…không nhớ rõ.
Trên mặt cô lộ ra biểu
tình cứng ngắc, nhẫn nhịn một lúc lâu mới nói: “…vậy anh có thể
đuổi tôi đi hoặc gọi quản gia đưa tôi về phòng mà…anh cố ý để tôi
vào nhầm, đúng không?” Cô hung dữ nói.
Hinh ý bị nụ cười của anh
khiến cho càng không được tự nhiên, cầm lấy gối ném vào người anh,
nhưng cũng nghe thấy tiếng hít thở vì đau của anh.
Trong lòng run lên, xốc
tấm chăn của anh lên nhìn nhìn, dấu răng vẫn còn in trên vai, máu đã
đông lại, nhưng mà những vết bầm vẫn còn đọng trước ngực, còn có
những dấu hôn thật sâu trên cổ.