Khúc mắc của Harry được hóa giải, Severus bắt đầu phiền não xem làm thế nào nói chuyện quái xà với cậu, dù sao đứa nhỏ này chưa từng nói cho ai biết mình biết xà ngữ, bây giờ tùy tiện hỏi thì nói không chừng vật nhỏ lại suy nghĩ lung tung.
Bất quá sau một thời gian nghiên cứu độc dược, y rốt cuộc cũng tìm ra biện pháp. Bởi vì vài ngày trước hẻm Knockturn gởi tới một danh sách đặt hàng, vì để nấu một vài loại độc dược, y chộp một con độc xà trong rừng cấm, bỏ vào lồng sắt để lấy nọc độc, vì thế y cố ý gọi vật nhỏ vào làm trợ thủ lúc lấy nọc rắn.
Quả nhiên, trong lúc y lấy dụng cụ, vật nhỏ đang ‘tê tê’ nói chuyện với con rắn trong lồng.
Tuy đồng dạng là xà ngữ, nhưng vì yếu tố tâm lí, y cảm thấy vật nhỏ nói dễ nghe hơn Voldemort, âm thanh ‘tê tê’ từng làm y rét lạnh phát ra từ miệng Harry lại vô cùng đáng yêu, hơn nữa với biểu tình phong phú của vật nhỏ, làm y lần đầu tiên nghe thấy xà ngữ mà tâm tình lại khoái trá như vậy.
“Harry, ngươi biết nói xà ngữ sao?” Y làm bộ không để ý hỏi.
Vật nhỏ nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “Xà ngữ là cái gì? Em đang nói tiếng anh mà.”
“Không đúng, vừa nãy ngươi nói xà ngữ.” Severus chỉ con rắn đang rung đùi đắc ý trong lồng sắt: “Không tin ngươi hỏi nó.”
Harry trao đổi với con rắn một chốc, sắc mặt nhanh tróng tái mét.
“Làm sao vậy?” Severus lo lắng hỏi.
Vật nhỏ kinh hoàng nhìn y: “Giáo sư, nàng nói chỉ có hậu nhân của Slytherin mới có thể nói xà ngữ! Người kia, chính là người kia! Rốt cuộc là sao? Sao em lại giống như hắn?”
Cậu lại chìm trong trí tưởng tượng phong phú, gương mặt nhỏ vô cùng rối rắm: “Chẳng lẽ em là họ hàng với người kia? ! Em không muốn! Tên xấu xa kia không có tư cách làm họ hàng của em đâu! Hắn hại chết ba mẹ!”
Vốn nên cảm thấy đau lòng hay phẫn nộ mới đúng, nhưng Severus lại vừa tức vừa buồn cười: “Nghĩ lung tung gì đó, hắn với gia đình ngươi không có chút quan hệ huyết thống gì cả!”
Harry nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà sao em lại biết xà ngữ……”
Severus trấn an xoa đầu cậu, thở dài một hơi: “Vấn đề này rất phức tạp, một lúc rất khó trả lời, bất quá ngươi phải tin tưởng ta, ngươi cùng người kia ngoại trừ cừu nhân thì hoàn toàn không có quan hệ gì cả.”
“A…….” Harry ủ rũ đáp ứng.
“Được rồi, lấy lại tinh thần, xà ngữ của ngươi rất hữu dụng, hiệu trưởng đang có một vấn đề phức tạp, hiện tại có ngươi có thể giải quyết được rồi.” Severus an ủi.
Vật nhỏ quả nhiên nhanh chóng bị dời lực chú ý: “Vấn đề gì?”
“Trong trường có một mật thất Slytherin, bên trong có một con quái xà, hiệu trưởng lo lắng nó sẽ chạy ra đả thương người, nhưng mật thất kia người biết xà ngữ mới có thể mở ra, vì thế hắn vẫn chưa có biện pháp vào đó tiêu diệt con quái xà, bất quá hiện tại ngươi có thể giúp hắn.” Severus giải thích đơn giản.
Harry cười tủm tỉm, cảm giác bị người ta cần thật là tốt! Vật nhỏ cao hứng nhất thời hí hửng chộp lấy tay Severus, nhìn y nói: “Chúng ta nói cho hiệu trưởng biết đi, thầy ấy nhất định rất cao hứng!”
Severus bị từ ‘Chúng ta’ làm vui sướng mở cờ trong bụng, cười cười vỗ đầu cậu: “Sốt ruột cái gì, bây giờ trễ rồi, ngày mai hãy nói, bây giờ giúp ta nói với người bạn rắn của ngươi, ta muốn lấy nọc độc của nó, bảo nó phối hợp một chút.”
Harry cảm thấy xà ngữ của mình rất hữu dụng, còn có thể giúp giáo sư! Vì thế cũng không còn chán ghét xà ngữ, buông tay Severus chạy tới cười tủm tỉm ‘tê tê’ với con rắn nhỏ, thỉnh thoảng còn làm biểu tình cầu khẩn, cuối cùng hưng phấn nói một câu dài ‘Tê tê tê tê~”
Severus nhìn biểu tình phong phú trên gương mặt nhỏ, trong lòng mềm nhũn, mỉm cười hỏi cậu: “Ngươi nói gì với nó?”
Vật nhỏ sung sướng nói: “Em nói thầy là người tốt, tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng, sau đó Nini——là tên nàng——nói chỉ cần ngày lấy nọc độc xong để nàng về nhà, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp!”
Cư nhiên nhanh như vậy đã biết cả tên của con rắn nhỏ! Severus buồn cười đáp ứng, sau đó lưu loát lấy nọc rắn, rồi bảo Harry chuyển lời với bằng hữu rắn nhỏ ngày mai nó sẽ được thả về rừng cấm.
Vật nhỏ chuyển lời xong, nhìn Severus, do dự hỏi: “Giáo sư, có thể cho em một con chuột bạch nhỏ không? Nini nói nàng rất muốn ăn…….”
Severus có chút ghen tị, vật nhỏ này! Tốt với một con rắn như vậy làm gì? ! Còn gọi nó là ‘nàng’! Bất quá y vẫn tới lồng sắt qua thả vào lồng giam chuột bạch, sau đó đuổi vật nhỏ ra ngoài: “Được rồi, đi làm bài tập của ngươi đi, cuối tuần phải nộp cho ta.”
Harry lưu luyến nhìn bằng hữu mới quen đang bắt đầu bữa ăn, thở dài một hơi ra ngoài làm bài.
Hôm sau đem ‘Cô gái nhiệt tình hoạt bát’ trong miệng Harry——chính là con rắn kia—— đuổi về rừng cấm xong, Severus chuẩn bị một ít độc dược, sau đó đeo cho Harry vài món đồ giả kim thuật chuyên phòng ngự, còn đưa một cái khóa cảng, dặn dò cách sử dụng một hồi lâu mới mang cậu cùng một cái lồng nhốt gà trống tới nhà vệ sinh nữ bỏ đi ở lầu hai hội hợp với Dumbledore cùng con phượng hoàng, lúc này đã vượt qua giờ giới nghiêm.
“Ai nha, Harry bé bỏng, trò đúng là thần may mắn của ta.” Đã ‘thông đồng’ với Severus, Dumbledore cười tủm tỉm kích lệ vật nhỏ: “Vấn đề này làm ta nhức đầu lâu lắm rồi, thật may là có trò!”
Harry ngáp một cái, có chút ngượng ngùng khoát tay: “Không có gì, có thể giúp thầy em rất vui.”
Severus cau mày thúc giục Dumbledore: “Đừng nói nhiều nữa, mau vào đi.” Vật nhỏ có vẻ đã rất mệt, vẫn nên giải quyết nhanh một chút để cậu về ngủ.
Theo chỉ thị của Dumbledore, Harry nhìn vòi nước hình rắn ‘tê tê’ vài tiếng, rốt cuộc cũng mở được mật thất.
“Ta vào trước.” Dumbledore cầm lấy lồng sắt lớn nhảy vào ống nước khổng lồ, Fawkes bay sát theo sau.
Severus làm một câu chú thiết giáp cho Harry, sau đó ôm cậu cũng nhảy vào trong.
Ống nước dơ bẩn, tối đen, lại tựa như vĩnh viễn không có điểm ngừng, có thể nhìn thấy nó còn nối liền với rất nhiều đường ống khác, nhưng chỉ có nó là khổng lồ nhất, vặn vẹo, xoay tròn, dốc đứng.
Cảm giác vật nhỏ trong lòng siết chặt vạt áo mình, Severus nhỏ giọng trấn an: “Đừng lo, sắp ra ngoài rồi.”
“Nhưng mà tối quá…..” Vật nhỏ ngập ngừng nói.
“Không sao, ôm chặt ta là tốt rồi.”
Vật nhỏ trong lòng hơi gật gật đầu, thân hình lại áp sát người y hơn.
Không biết bao lâu, ống dẫn dần dần nằm ngang, hai người rớt ra khỏi miệng ống, Severus ôm Harry hơi lảo đảo một chút, nương theo ánh sáng từ đầu đũa phép Dumbledore mới đứng vững được.
Làm một câu chú vệ sinh cho mình và Harry, Severus cũng thắp sáng đầu đũa phép, dắt Harry đi theo sau Dumbledore bắt đầu thăm dò phía trước.
Bọn họ bắt đầu xuất phát, mặt đất ẩm ướt làm tiếng bước chân của bọn họ rất vang dội. Không gian nơi này quá lớn, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy phía trước một đoạn ngắn. Theo ánh sáng từ đũa phép, chiếc bóng của bọn họ chiếu lên tường thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Vật nhỏ sợ hải túm chặt góc áo Severus, nhắm mắt theo sát y.
Severus cầm tay cậu, quan tâm thả chậm cước bộ.
Bọn họ đi tới một góc, Severus rốt cuộc cũng thấy được lớp da quái xà y đã nhớ thương thật lâu. Động tác nhanh chóng thu thập mớ da rắn, sau đó một lần nữa nắm chặt tay Harry đi tới phía trước.
Bọn họ đi tiếp một quãng, quẹo qua một khúc quanh, một bức tường chắn chắc xuất hiện trước mặt. Trên đó có khắc hai con rắn đang quấn lấy nhau, ánh mắt nó được khảm hai biên bảo thạch thật lớn đang phát sáng lập lòe.
Dumbledore bảo Harry dùng xà ngữ mở cửa, sau đó bọn họ tiến vào một thạch thất.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng lúc nhìn thấy pho tượng Slytherin như con khỉ, khóe miệng Severus cùng Dumbledore không hẹn mà cùng co rút.
Dumbledore thở dài một hơi, sau đó nói với Harry: “Harry, nói với pho tượng một câu xà ngữ đi, nói là ‘Trả lời ta, Slytherin! Một trong vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts’, Matilda đã nói vậy.”
Tuy có chút nghi hoặc về cái tên Matilda, nhưng Harry vẫn ngoan ngoãn nói câu đó với pho tượng.
Gương mặt pho tượng chầm chậm dịch chuyển. Harry trừng to mắt nhìn cái miệng nó đang há ra, trương càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành một cái động khổng lồ đen ngòm. Có cái gì bên trong miệng pho tượng đang di chuyển, từ sâu bên trong trượt ra. Cậu nhịn không được lại nhích tới gần Severus thêm một chút.
Severus kéo cậu ra sau lưng, nắm chặt đũa phép hướng về cửa động.
Miệng pho tượng truyền ra một trận ‘tê tê’ thật lớn.
“A?” Harry kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó ‘tê tê’ về phía miệng hang.
Severus cùng Dumbledore xoay mặt nhìn nhau.
Dumbledore nhìn lồng gà trong tay——bởi vì ban đêm nên bọn gà trống đã sớm ngủ khò khò——hắn chọt đũa phép vào trong đánh tỉnh bọn nó, sau đó đám gà trống lập tức lấy lại tinh thần gáy o o.
Âm thanh tê tê lại càng lớn hơn nữa.
Harry trầm ngâm lắng nghe một chút, do dự nhìn Dumbledore.
“Harry, sao vậy?” Cụ tò mò hỏi.
Vật nhỏ bày ra vẻ mặt không đành lòng: “Nó đang khóc….. khóc thực đáng thương nga…..”
Hai người lớn nhìn nhau bối rối.