“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng chúc mừng.”

Thân a, cô bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã. Vừa rồi lão đại đem một đám cầm thú đến chỗ cô, cô nghe được nhiều nhất chính là hai chữ chúc mừng, trừ lời đó ra không có lời khác.

“Tốt lắm nhóm cầm thú, ngay cả tôi đều nghe đến chán hai chữ này.” Trịnh Phi Diễm phất phất tay, sau đó tay cầm quả táo đưa cho cô

“Lão đại, em có thể không ăn cái này sao?” Cô khẽ nhíu mày, nhìn quả táo trong tay lão đại không nghĩ nhận lấy, bởi vì cô từ nhỏ đối với táo không cảm thấy hứng thú, nhất là nếu ăn táo xong không lập tức đánh răng liền bị sâu răng, cô căn bản không thích ăn táo.

“Em nói gì?” Trịnh Phi Diễm cười như không nhìn cô nói.

“Lão đại, thế là phải ăn a.” Cô lập tức tiếp nhận quả táo trong tay lão đại, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Nam nhân nhà em đang ở đâu?” Trịnh Phi Diễm cầm hoa quả trong tay đi tới một bên, hỏi.

“Vê nhà lấy sầu riêng rồi.” Cô trả lời.

“Sầu riêng?” Trương Mẫn nhất thời kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Cô bị phản ứng của Trương Mẫn dọa đến, ánh mắt nhìn cô.

“Anh trai tôi nói, phụ nữ có thai là không nên ăn sầu riêng, sầu riêng làm cho lượng đường trong máu lên cao.” Trương Mẫn có chút khẩn trương nhìn cô giải thích.

“Này…” Cô lại dùng sức cắn một ngụm táo, nhíu mày nghĩ nghĩ nói: ”Giống như phụ nữ có thai là có rất nhiều thứ không thể ăn.”

“Sầu riêng không phải là không thể ăn, mà chính là không nên ăn nhiều .” Trịnh Phi Diễm nhìn Trương Mẫn liếc mắt một cái, sau đó nhìn cô nói: “Em tốt nhất là nên ăn ít sầu riêng thôi. Hơn nữa phải nhớ kỹ, em hiện tại đang mang thai, sắp trở thành mẹ, cho nên còn rất nhiều chuyện nhất định phải chú ý mới được, biết chứa?”

“Ngạch…” cô rụt đâu, cầm trong tay quả táo đi tới một bên, sau đó nhìn lão đại, hít sâu một hơi nói: “Lão đại, em rất khẩn trương, làm sao bây giờ ?”

“Vũ Vũ, có cái gì phải khẩn trương, chúng tôi không phải đều ở trong này sao?” Lâm Gia Lệ một bàn tay khoát lên của cô trên vai, nhìn cô lộ ra vẻ lưu manh giống như tươi cười.

“A a a, thực khó lường, tôi phát hiện Lâm Gia Lệ đồng sự gần đây đặc biệt thích nói những loi buồn nôn.” Trương Mẫn đi đến bên cạnh Lâm Gia Lệ, một bàn tay để trên vai của cô, hướng cô nhíu mày nói: “Không biết vì sao đây? chẳng lẽ nói nữ nhân luyến ái đều đến thời thay đổi ? cho nên Lâm Gia Lệ trước kia đầu gỗ biến thành nhu mì?”

“Tới đây.” Lâm Gia Lệ vội vàng đem Trương Mẫn bên mình đấy ra, sau đó đi đến chỗ Trịnh Phi Diễm ở phía sau, nhìn Trương Mẫn nói: “Tôi không có luyến ái đâu.”

“Tốt lắm tốt lắm, cả hai người , thật sự kiếp trước đúng là oan gia.” Trịnh Phi Diễm bất đắc dĩ nhìn hai quý cô, bỗng nhiên biểu tình trở nên thập phần nghiêm túc, ánh mắt quét nhóm cầm thú một vòng nói: “Các ngươi ơ’đây nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi phải xem thât nhiều sách, xem xem phụ nữ mang thai nên cầm kị cái gì. Sau đó mỗi ngày từng người đến đây báo cáo lại với tôi, tôi lại nói lại cho Vũ Vũ nghe, có ý kiến không?”

“Không có ý kiến , lão đại.” chúng cầm thú đồng loạt đáp.

“Lão đại, không cần khoa trương như vây.” Cô hạnh phúc nhưng lại bất đắc dĩ nhìn lão đại, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng nói em là lần đầu tiên mang thai, nhưng là em cũng ít nhiều biết một ít phụ nữ có thai cấm kỵ cái gì, hơn nữa chính em sẽ tự mình xem sách dành cho phụ nữ mang thai.”

“Làm trò, vừa rồi nếu không phải chị nhắc nhở em, em khẳng định đã đem toàn bộ sầu riêng ăn hết, dựa vào em thì sẽ hỏng chuyện mất.” Trương Mẫn lập tức nói.

“Ngạch…” cô có chút xấu hổ gãi gãi đầu, là vậy sao? Hẳn là… Hẳn là không thể nào.

“Lão đại, xem ra chúng tôi về sau muốn mỗi ngày phải đến bệnh viện găp chị mới được.” Lâm Gia Lệ vẻ mặt thật sự ảo não nhìn lão đại, đề nghị nói.

“A… Không cần a…” cô nhất thời biến mặt thành mướp đắng, nhìn lão đại, tuy rằng thực cảm tạ nhóm cầm thú đã quan tâm đến cô, nhưng làm như Lâm Gia Lệ nói, vậy sẽ làm cô cảm giác bị giám sát mọi hành vi cảm xúc.

” Không được!” Trịnh Phi Diễm nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó nhìn Lâm Gia Lệ, “Tuy rằng nói em ý định là tốt, nhưng là em phải hiểu tính cách của Vũ Vũ, cô ây là người thích tựdo”.

“Nga, cũng là,… thôi bỏ qua cho ngươi.” Lâm Gia Lệ nói.

“Hô.” Cám ơn trời đất, nghe được Lâm Gia Lệ nói như vậy, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Anh đến đây.”

Nói xong, ở cửa bên kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh trâm thấp khêu gợi của yêu nghiệt, cô nghe tiếng nhìn lại, yêu nghiệt một tay cầm một quả sầu riêng lớn, một tay kia cầm theo bình thủy tinh.

“A, chồng yêu của Vũ Vũ, ngươi rôt’ cục đã đến ?” Trịnh Phi Diễm nhìn thấy Lục Cẩm, cười nhìn hắn nói.

“Ân.” Lục Cẩm đi đến bên cạnh cô, đem sầu riêng thả trên mặt đất, sau đó đem bình thủy đem để trên bàn, nhẹ nhàng nói, “Tôi vốn là định đi sớm một chút, nhưng là biết các ngươi tới thăm Vũ Vũ, tôi liền quyết định làm một chút canh măng qua đến.”

“Nga, trách không được trễ như thế, thì ra là hâm canh măng cho Vũ Vũ uống a.” Trương Mẫn hướng cô nháy mắt, cười tủm tỉm nói: “Vũ Vũ cũng thật hạnh phúc.”

“Lão đại, tôi xem chúng ta vẫn là đi về trước đi, không cần quấy rầy thế giới hạnh phúc của hai người bọn.” Lâm Gia Lệ đi đến bên ngươi Trịnh Phi Diễm, biểu tình có chút đáng khinh nói.

“Nga, điêu này cũng đúng.” Trịnh Phi Diễm đứng lên, nhìn nhìn Lục Cẩm, lại nhìn nhìn cô nói: “Vũ Vũ, các ngươi như vậy là tốt rồi, hưởng thụ thế giới của hai người, tôi mang nhóm cầm thú đi trước

“A…” Cô nhìn lão đại, “Nhanh như vậy muốn đi a, cùng nhau ăn sầu riêng đã.”

“Thôi không cần, muốn tôi đứng ở chỗ này nhìn các ngươi ân ân ái ái, tôi đây còn không bằng trở về nhà cùng nam nhân tôi ân ái nha” Trịnh Phi Diễm hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

“Yên tâm Vũ Vũ, chúng tôi sẽ thường xuyên trở lại thăm em.” Trương Mẫn vỗ nhẹ tay cô, sau đó ôm bả vai Lâm Gia Lệ xoay người rời đi, còn lại nhóm cầm thú cũng lập tức đuổi kịp.

“Ai…” Cô lưu luyến nhìn bóng dáng nhóm cầm thú rời đi, cho đến khi không thấy.

“Đến uống canh đi,” Lục Cẩm một tay bưng bát, một tay kia cầm thìa múc canh đem đến bên miệng cô.

“Đây là canh gì?” Canh có hương vị kỳ quái, cô liền lui ra phía sau, cau mày nhìn về phía yêu nghiệt hỏi,

“Đây là canh dưỡng thai gia truyền của nhà anh, anh trước kia đã sớm lĩnh hội, hiện tại rốt cục cũng dùng đến .” Lục Cẩm ngồi xuống, vẻ mặt mĩm cười nhìn cô dụ hoặc nói: “Ngoan, để lạnh thì không thể uống được nữa.”

“Em có thể không uống được không?” cô tội nghiệp nhìn yêu nghiệt, bởi vì cô cảm thấy cô uống canh này sẽ bị nôn ra.

“Không đươc, em hiện tại đang mang thai, em cũng phải suy nghĩ cho đưá nhỏ trong bụng chứ.’” Lục Cẩm ôn nhu nói.

“Ngạch… Được rồi…” cô cúi đầu, nhẹ nhàng đem canh yêu nghiệt đưa tới bên miệng uống hết. Bỗng nhiên hai mắt tron to, cô vẻ mặt hưng phấn nhìn yêu nghiệt nói: “Ôi chao, còn rất dễ uống nha, tuy rằng nói hương vị không dễ ngửi.”

“Đương nhiên, em phải tin tưởng vào tay nghề của anh chứ.’” Lục Cẩm lại múc một thìa khác, đưa tới bên miệng cô.

Cô nháy mắt đem thìa canh kia uống xong, rồi lâý bát canh trong tay yêu nghiệt một hơi uống hết. Đem bát không đưa cho yêu nghiệt, bĩu môi làm nũng nói: “Lục Cẩm, em còn muốn uống nưã.”

“Đã hết’ rồi.” Lục Cẩm cười cười, sau đó rút khăn tay nhẹ nhàng giúp cô lau miệng.

“Ha?” Cô nhất thời có chút thất vọng, nhìn hắn nói: “Nhanh như vây đã không còn, canh ngon như vây.”

“Đây là canh tinh hoa, tinh hoa vốn chính là không nhiều lắm.” Lục Cẩm đem khăn tay quăng vào thùng rác, sau đó ngồi xuống bắt đầu lột sầu riêng.

“Về sau em mỗi ngày đều được uống canh sao?” cô ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn yêu nghiệt đang lột sầu riêng hỏi.

“Nếu không có gì bất ngở xảy ra, hẳn là có thể. Bởi vì anh còn muốn nâú cho em nhiều món canh khác.” Lục Cẩm chậm rãi đáp.

“Nga!” cô gật gật đâu, nhìn yêu nghiệt bộ dáng nhíu mày hé miệng cười cười nói:

“Lục Cẩm, anh không biết bổ sầu riêng sao?”

“Ân, lần đầu tiên bổ còn thật không biết xuống tay ở chôTiảo.” Lục Cẩm đứng lên vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn quanh một chút, sau đó cầm lấy dao gọt hoa quả lại chuẩn bị tàn sát quả sầu riêng.

“Thật sự là ngu ngốc.” Cô không chút khách khí cười nhạo yêu nghiệt, sau đó nhìn hắn nói: “Anh phải cầm đỉnh của quả sầu riêng, sau đó dùng lực vuông góc xuống phía dưới bổ tới, sầu riêng sẽ từ dưới mặt vỡ ra một đường, như vậy cũng rất dễ tách.”

“Như vậy sao?” Lục Cẩm nhíu mày, buông dao gọt hoa quả, sau đó dựa theo phương pháp cô nói làm theo, quả nhiên dễ dàng liền lột mở quả sầu riêng.

“Hắc hắc, như thế nào, em nói đúng chứ.’” cô thập phần đắc ý nhìn yêu nghiệt.

“Ân, lợi hại.” Lục Cẩm lâý ra một miếng sầu riêng nhỏ, sau đó đưa cho cô.

“Sầu riêng tốt nhất ăn liền.” cô lập tức tiếp nhận lâý, sau đó vui mừng ăn nhưng là yêu nghiệt lại đứng ở nơi đó vẫn nhìn cô, vì thế cô nghi vấn nói: “Anh không ăn sầu riêng sao?”

“Anh đối với sầu riêng không cảm thấy hứng thú.” Lục Cẩm ngồi vào bên cạnh ghế trên, nhẹ giọng nói.

“A… Không phải đâu?” cô liếm liếm sầu riêng dính bên miệng, sau đó nhìn thâý còn thừa nhiều như vậy, nhìn yêu nghiệt hỏi: “chỗ sầu riêng kia làm sao bây giờ ? Trương Mẫn nói phụ nữ có thai không nên ăn nhiều sầu riêng , chí có thể ăn một ít thôi.”

“Vứt đi.” Lục Cẩm trả lời vẻ mặt thoải mái.

“Vứt đi!” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô lập tức lắc đầu nói: “Không nên không nên, tuy rằng nói anh hiện tại thực giàu có, nhưng là không có nghĩa là có thể lãng phí đồ ăn.”

“Vậy em nói làm sao bây giờ ?” Lục Cẩm nhìn cô, buồn cười hỏi.

“Ngạch…” cô nghĩ nghĩ, sau đó nhìn yêu nghiệt đề nghị nói: “Không bằng bỏ vào tủ lạnh đi, anh mỗi ngày lấy một miếng nhỏ cho em ăn, như vậy sẽ không lãng phí.

“Không được!” Lục Cẩm lập tức phủ quyết, “Như vậy sầu riêng sẽ không mới mẻ.”

“Vây làm sao bây giờ a, tuyệt đối không thể vứt đi, sầu riêng ăn ngon như vậy.” cô nhìn yêu nghiệt, dù sao cô kiên quyết không đồng ý để hắn vứt đi. Nếu cô sớm biết cô mang thai thì tốt rồi, như vậy cô sẽ không mua sầu riêng. Lục Cẩm nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó thấp giọng cầm chỗ sầu riêng còn lại nói, “Anh sẽ ăn nốt chỗ này.”

“Ân.” Cô trên mặt lập tức lộ ra vừa lòng tươi cười, lập tức lại dặn dò yêu nghiệt: “Nhưng anh cũng không nên ăn nhiều, sầu riêng là nhiệt khí gì đó.”

“Hảo, ăn không xong để lại trong tủ lạnh, ngày mai lại ăn.” Lục Cẩm trong mắt mang theo ý cười, nói với cô: “Như vậy đươg rồi chứ? Lão bà đại nhân.”

“Được” Cô ăn xong sầu riêng trong tay, đem hột ném vào thùng rác, rút tờ khăn giấy xoa xoa tay, “Đúng rồi, Lục Cẩm. Em khi nào thì có thể xuất viện a, em không muốn ơ’trong này?” Như vậy cô sẽ bị buồn chết mất!

“Không biết, phải đợi bác sĩ đồng ý.” Lục Cẩm cắn một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày nhìn sầu riêng liếc mắt một cái, tiếp tục ăn.

“Ha? Bác sĩ kia bao giờ mơi đồng ý a, vạn nhất hắn nói phải chờ em sinh xong đứa nhỏ mới có thể xuất viện kia, vây phải làm cái gì bây giờ ?” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời lo lắng đứng lên, cô không thích mùi vị của bệnh viện, nơi nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

“Chỉ có thể như vậy làm thôi.” Lục Cẩm vứt xác sầu siêng, dùng khăn tay xoa xoa tay sau đó ngồi vào bên cạnh nhìn cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của cô nói: “Vũ Vũ, vì con của chúng ta, em chịu khó một chút được không?”

Cô ngẩng đầu, nhìn yêu nghiệt trong mắt che giấu không được vui sướng, thầm nghĩ thời gian trước hắn đã rất mong chờ đứa nhỏ, không khỏi trong lòng mềm nhũn, gật gật đâu, “Được rồi.”

“Dù sao mỗi ngày anh sẽ ở trong này cùng em, hơn nữa cũng không phải muốn em cả ngày ở trong phòng bệnh, mỗi ngày anh sẽ mang em đi ra ngoài đi dạo.” Lục Cẩm khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, nhẹ giọng nói.

“Ân.” Cô chậm rãi ôm yêu nghiệt, sau đó tựa vào trong ngực của hắn, nghe nhịp tim của hắn, nhỏ giọng nói: “Lục cám, cám ơn anh.”

“Phải là anh cám ơn em, bởi những ngày về sau em sẽ phải vất vả.” Lục Cẩm cũng ôm chặt lấy cô, chậm rãi nói.

“Ôm em, để em ngủ một lúc.” cô một chút một chút nhắm lại hai mắt, nhẹ giọng nói.

“Hảo.”

Tác giả có việc muốn nói: nói tết Trung thu rất nhanh sẽ đến, mọi người khẳng định ăn rất nhiều bánh Trung thu đi?

Hắc hắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play